Từ khi sinh ra, Chu Hi Phạn không thích bú sữa mẹ, chỉ thích uống cháo gạo.
Những người chăm bẵm bé ăn uống đều cảm khái: Bé đúng hệt như tên.
Đứa bé nhỏ xíu nhưng lại không bú sữa mẹ, khiến Chu Phong Niên sầu lo, sợ rằng dinh dưỡng theo không kịp. Thế là ông trăm phương ngàn kế tìm cách, cuối cùng trộn lẫn sữa và cháo gạo, lừa Chu Hi Phạn nuốt.
Tuy mọi người đều gọi đứa bé là "Hi Phạn", nhưng Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn lương tâm sửa lại tên đồng âm cho bé trên hộ khẩu, để tên trên giấy tờ của tiểu Hi Phạn là - Chu Khê Phiếm.
Mục Tuyết Y giơ ngón cái: "Trình sửa tên thật là đẳng cấp! Thoắt cái bỗng văn thơ tuôn trào."
Chu Chẩm Nguyệt thở dài: "Chỉ là chị không muốn vài năm sau, pháp nhân của Chu thị có một cột xuất hiện cái tên kỳ quái như "Chu gạo kê"."
Lúc tổ chức tiệc đầy tháng cho Chu Hi Phạn, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y mời tất cả bạn bè thân thiết đến khách sạn lớn ở Ngạn Dương tụ họp.
Cát Vi Nùng và Lâm Khả Ny đã kết hôn, hiện tại cả hai đều là tướng tài đắc lực ở Chu thị, Cát Vi Nùng trở thành vệ sĩ đứng đầu, Lâm Khả Ny thì thăng cấp làm Giám đốc bộ phận khách sạn của Chu thị.
Khi bọn họ kết hôn, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y thẳng thừng hào phóng tặng hẳn một căn phòng cưới.
Đến dịp lễ hay Tết, bốn người sẽ tụ tập cùng nhau để chơi mạt chược hoặc ra ngoài du lịch.
Trong bữa tiệc đầy tháng, ngoài Cát Vi Nùng và Lâm Khả Ny, còn có sự góp mặt của hai chị em Kỳ Thanh và Kỳ Yến.
Hai người nắm tay nhau, vai kề vai, mười ngón đan xen.
Hai gò má Kỳ Yến có chút đỏ ửng, cố ý nhìn xung quanh chứ không nhìn Kỳ Thanh, dáng vẻ bẽn lẽn thẹn thùng.
Chu Chẩm Nguyệt yên lặng quan sát hai người, thu hồi ánh mắt, cũng không biết nên nói gì, lẩm bẩm:
"Như vậy thật sự không sao..."
Cát Vi Nùng ở bên cạnh cô cười ha hả: "Cô nghĩ gì thế? Quả thật cả hai đang quen nhau, nhưng hai cô ấy không phải chị em ruột thịt, không có quan hệ huyết thống, sao lại không thể quen nhau chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...?"
Cát Vi Nùng: "Tuyết Y chưa nói với cô à, Kỳ Yến là em gái kết nghĩa của Kỳ Thanh ở cô nhi viện."
Chu Chẩm Nguyệt: "Thì ra là vậy..."
...
Như vậy cũng tốt.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, Chung Uyển vội vã vì đến muộn.
"Máy bay bị trễ chuyến." Nàng lau mồ hôi trên trán, kèm vẻ áy náy giải thích với Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y tất nhiên không để tâm, cười dẫn nàng vào: "Không sao, mau ngồi xuống."
Bạn tốt tề tựu đầy đủ, Mục Tuyết Y ôm đứa bé dạo một vòng quanh bàn tiệc, các "dì" liên tục chúc phúc và tặng hồ lô bạc, quả đậu vàng, treo trên tã lót của bé.
Mắt Chung Uyển phát sáng nhìn Chu Hi Phạn, nói với Mục Tuyết Y: "Đáng yêu quá, tôi có thể làm mẹ nuôi nó không?"
Trang Vũ Nhu xen lời: "Tuyết Y, chị đã đồng ý để em làm mẹ nuôi!"
Cát Vi Nùng: "Xét theo quan hệ xa gần, để tôi với Khả Ny làm mẹ nuôi chẳng phải thích hợp hơn sao? Đợi thêm mấy năm nữa, tôi có thể dạy chút võ phòng thân cho con gái nuôi, ít nhất sau này nó sẽ không bị ai bắt nạt."
Trang Vũ Nhu: "Tôi có thể dạy nhiều thứ hơn, tôi có gia thế khủng, bảo đảm cả đời sau này của con gái nuôi đại phú đại quý, không gì phải lo!"
Lý Lộ Lộ phụ họa: "Đúng đúng."
Cát Vi Nùng: "Gia thế khủng? Tiểu Trang tổng không phải đang chơi xấu ư..."
Mục Tuyết Y nhìn họ tranh luận, bất lực cười, nhỏ giọng nói với Chu Chẩm Nguyệt:
"Lúc chúng ta kết hôn cũng không thấy mọi người nhiệt tình như thế."
Chu Chẩm Nguyệt xoa đầu bé con, rũ mắt.
"Có nhiều người yêu thương nó, nó sẽ lớn lên thật hạnh phúc."
Mục Tuyết Y xúc động: "Lại là một đứa nhỏ ngâm mình trong bình mật ong mà lớn* giống như chị. Cũng không biết khi nó lớn, có cảm thấy cuộc sống suôn sẻ đến mức nhàm chán vô vị không."
*Ngâm mình trong bình mật ong mà lớn: chỉ một người từ nhỏ đã có cuộc sống thuận lợi tốt đẹp, được bảo bọc che chở, ít khi gặp cảnh khốn khó.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn về phía nàng, nở nụ cười.
"Không sao, rồi nó sẽ gặp..."
Mục Tuyết Y ngầm hiểu quay đầu đối diện với cô, nhìn cô cười.
Mỗi người đều sẽ gặp được người lấp đầy màu sắc cho thế giới của mình.
Chẳng qua có người nhanh, có người chậm.
Nhưng chắc chắn rồi sẽ gặp được mà thôi.
* * *
Tiệc đầy tháng diễn ra được một nửa, Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên cảm giác không thoải mái, vội rời khỏi bữa tiệc.
Mục Tuyết Y nhận thấy vợ mình có gì đó không ổn, bèn giao đứa bé cho Lâm Khả Ny, đuổi theo sau cô.
Chu Chẩm Nguyệt một mình đi vào phòng tắm. Đây là nơi để khách rửa tay, không cách biệt riêng tư, nhưng bây giờ khá muộn nên không có một bóng người.
Mục Tuyết Y đuổi theo tới cửa, lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy Chu Chẩm Nguyệt cau mày, chống một tay lên bồn rửa, một tay khác che ngực, nhẹ nhàng xoa đều.
Có vẻ nơi đó đang đau đớn, cô chỉ có thể làm dịu cơn đau bằng cách này.
Mục Tuyết Y vội tiến lên, hỏi: "Chị có sao không? Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?"
Chu Chẩm Nguyệt hơi kinh ngạc, vô thức lùi về sau một bước: "Sao em lại vào đây?"
Mục Tuyết Y: "Chị chẳng nói chẳng rằng đi mất, tất nhiên em lo lắng cho chị."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn xuống mặt đất, ngập ngừng nói: "Chị tưởng em ôm con, chỉ chú ý đến con thôi..."
Mục Tuyết Y tiến đến gần hơn, giữ tay cô, cười: "Sao lại thế. Chị mới là người quan trọng nhất với em, có bao nhiêu đứa bé cũng không đoạt được vị trí của chị ở trong lòng em."
Khóe môi Chu Chẩm Nguyệt không nhịn được khẽ cong lên, cảm nhận được sự quan tâm của Mục Tuyết Y dành cho mình, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Mục Tuyết Y lay tay cô: "Vậy rốt cuộc đau ở đâu? Có phải là do tổn thương phổi lúc trước?"
Nàng tiến đến bên tai cô nói ra một câu, đôi mắt Chu Chẩm Nguyệt ngay lập tức mở to.
"Sao lại có thể?!" Chu Chẩm Nguyệt phản ứng cực lớn.
Mục Tuyết Y xoa xoa tay bước lên trước: "Có thể mà, A Nguyệt, đừng mắc cỡ."
"Em..." Chu Chẩm Nguyệt lùi về sau hai bước, nhìn lướt ngoài phòng tắm: "Sẽ có người đến..."
Mục Tuyết Y không xem trọng lời cô nói: "Trễ như vậy, sẽ không có ai đâu."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tốt nhất em nên dẹp cái suy nghĩ này."
Mục Tuyết Y: "Em không muốn."
Chu Chẩm Nguyệt: "Em..."
Mục Tuyết Y: "Chị không chịu về nhà, lại muốn nhẫn nhịn âm thầm, em không muốn nhìn thấy chị khó chịu như vậy."
Vừa nói, Mục Tuyết Y vừa dồn Chu Chẩm Nguyệt vào trong góc.
Nàng nhìn cô đỏ mặt nghiêng đầu đi, không khỏi cười nói: "Cục cưng, sao lúc mang thai, số lần chị đỏ mặt ngày càng nhiều vậy? Càng ngày càng giống tiểu tức phụ*."
*Tiểu tức phụ (小媳妇): có nhiều nghĩa, ở đây chỉ tính cách khi yêu đương và sau khi kết hôn trở nên khác biệt, không giống lúc trước.
Chu Chẩm Nguyệt hơi tức giận: "Thật sao? Vậy em nên trân trọng khoảng thời gian này, đợi chị quay về như trước kia..."
Tay Mục Tuyết Y đã vòng qua sau lưng cô, cách một lớp áo sơ mi mỏng bắt đầu hành động.
"... Em sẽ trân trọng nó."
Nàng ngước mắt, áp sát đối diện với cô, lông mi tựa hồ quét qua chóp mũi đối phương.
Chu Chẩm Nguyệt không nhịn nổi đặt tay sau gáy nàng, cắn chặt răng.
Một tay khác đặt ở trên bồn rửa tay, từng ngón tay như muốn khảm sâu vào gạch men sứ, đầu ngón tay siết chặt đến mức tái nhợt, không còn màu máu.
* * *
Nửa tiếng sau, hai người quay lại bữa tiệc.
Chu Chẩm Nguyệt tỏ ra không muốn bắt chuyện, trở về liền ôm tiểu Hi Phạn đi ăn cháo.
Trang Vũ Nhu kéo Mục Tuyết Y vào chỗ, tò mò hỏi: "Hai người bọn chị sao lại đột ngột đi mất?"
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Không có gì, A Nguyệt không thoải mái nên tôi chăm sóc chị ấy một lúc."
Trang Vũ Nhu nhất thời mất hứng thú: "Xì, nhàm chán."
Lâm Khả Ny chu đáo đưa cho nàng một cốc nước trái cây: "Đi lâu như vậy, có khát nước không? Uống một chút đi."
Mục Tuyết Y: "Không được không được, tôi uống no rồi."
Lâm Khả Ny: "?"
Mục Tuyết Y nhấp môi, đột nhiên che miệng lại.
Dưới sự che đậy của lòng bàn tay, nàng ngấm ngầm nấc cụt một cái.