Đã lâu rồi mặt trời chưa ló ra khỏi tầng mây, đem ánh
sáng huy hoàng chiếu trên mặt đất.
Từ khi bắt đầu mùa đông, thành phố C chưa một ngày có
mặt trời, mọi người sống trong mây vũ gió vần mờ mịt mà sinh hoạt suốt một
tháng trời, hôm nay rốt cuộc đã có ánh sáng, làm cho tinh thần mọi người thật
sảng khoái.
Những cảnh vật xuất hiện trong tầm mắt đều được phủ
một thứ ánh sáng vàng lóng lánh, cho dù là một hạt bụi nhỏ trong không gian. Mà
có thể dùng mắt thường nhìn thấy hạt bụi nhỏ đó, cũng chứng tỏ sự ô nhiễm của
thành phố C quả thật đã đạt đến trình độ quốc tế rồi.
Bởi vì thất nghiệp không có việc gì làm nên mọi người
đều tập trung ở quảng trường chật ních, do đó tạo thành đủ loại vấn đề xã hội.
Ngày nghỉ mà có thể nhìn thấy nhiều người thất nghiệp
bên ngoài như vậy, có thể thấy được tình hình kinh tế năm nay quả thật khắc
nghiệt.
Tôi quen biết với Tần Mạc bốn ngày trước, cả bốn ngày
đều thường xuyên lên xe anh ta, phần lớn thời gian là ngồi trên xe, thật là
ngạc nhiên.
Tôi nhắn một tin cho Chu Việt Việt trình bày ý tưởng
này. Chu Việt Việt lập tức reply: “Ngồi cùng xe chứ có phải nằm cùng giường
đâu, có gì mà băn khoăn lắm thế, xấu tính.” Tôi nghĩ lại, cảm thấy cô ấy nói
cũng đúng.
Trong xe vang lên bài hát nước ngoài quen thuộc, ca
khúc này tôi nghe qua rất nhiều lần, tiếc là vẫn không biết rõ nó tiếng Tây Ban
Nha hay Italy, nói cho gọn lại, đều là tiếng chim cả.
Tần Mạc hết sức chăm chú lái xe, khóe mắt tôi nghiêng
nghiêng nhìn tay anh ta. Không hổ danh là tay kiến trúc sư, khác hẳn tay của
kiến trúc công (thợ xây), tuy rằng chỉ khác nhau có một chữ.
Tay của anh ta rất
hợp với châu báu đá quý, quả thật rất đẹp. Tôi không nhịn được nhìn lâu một
chút, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt của anh ta, anh ta nói: “Em nhìn
cái gì?”
Anh ta quay đầu nhìn phía trước, ra vẻ hiểu biết: “À,
em nói chiếc nhẫn cưới này?”
Tôi căn bản không để ý thấy trên tay anh ta có nhẫn,
không hiểu nên hỏi lại: “A?”
Anh ta nói: “Là vợ tôi tự mình chọn.” Nói xong đưa tay
phải lên liếc một cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “A, quên ở nhà rồi. Nói
như vậy không phải em nhìn nhẫn của tôi, vậy em nhìn cái gì?”
Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Chu Việt Việt từng nói cho tôi biết giới kiến trúc sư
xếp Tần Mạc vào hàng người đàn ông độc thân kim cương đẹp trai nổi danh.
Tin tức này của cô ấy thật không chuẩn xác, người ta
đã lặng lẽ kết hôn rồi. Nếu như ở trong nước, cho dù là giữ bí mật nghiêm cẩn
đến mức nào cũng sẽ bị paparazzi moi được tin tức thôi. Cho thấy paparazzi nước
Mỹ thật là kém cỏi, hóa ra nền công nghệ giải trí của nước tôi đã có một khía
cạnh vượt mặt các nước tư bản, đánh bại Anh Mỹ.
Tôi ngẩn ngơ một lúc lâu, mờ mịt một hồi mới nhớ tới
một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng: “Vợ của anh không phải là Trịnh Minh Minh
chứ? Anh thật sự kết hôn rồi sao?”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, Tần Mạc nhìn thẳng
phía trước như có như không nói: “À, tôi nhàn rỗi, lừa em chút thôi.”
Tôi sửng sốt hồi lâu: “A? Anh chưa kết hôn? Anh bằng
này tuổi rồi, vì sao chưa kết hôn?” Hỏi xong mới nhận ra vấn đề này hơi riêng
tư, mà tôi lỡ miệng nói ra rồi, vội vàng bổ sung: “Tôi không có ý gì, chỉ tùy
tiện hỏi thôi.”
Tần Mạc dừng một lát: “Trước kia đã từng nhận lời với
một người, đợi cô ấy đến ba mươi tuổi, kết quả qua ba mươi tuổi, có thể kết hôn
rồi, nhưng độc thân lại đã thành thói quen.”
Dưới ánh mặt trời, nhìn anh ta có chút u buồn, bây giờ
anh ta vẫn đang độc thân, chỉ có thể suy ra đã bị cô gái kia bỏ rơi, thật làm
người ta thương hại, không khí lập tức trở nên bi ai, tôi cũng không nói gì
nữa.
Lúc này, một giọng ca nữ vang lên, Tần Mạc nghiêng
người lấy một chai nước khoáng đưa qua.
Tôi ngây thơ nhận lấy, mở nắp uống một ngụm.
Anh ta nửa cười nửa không nói: “Tống Tống, tôi đưa
chai nước cho em không phải mời em uống, mà là muốn em mở nắp giúp tôi…”
Tôi nhìn chai nước trong tay, nghĩ nghĩ rồi nói: “À,
cũng không phải tôi muốn uống, chỉ là nhàn rỗi, uống chơi thôi.”
Tôi đối với câu trả lời mình nghĩ ra cực kỳ đắc ý, còn
chưa đắc ý đủ, chai nước trên tay đã bị anh ta cầm lấy. Tôi trợn mắt há hộc mồm
nhìn anh ta uống mấy ngụm nước trong đó, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta
trả chai nước về tay mình, phong độ nói: “Không sao, tôi không ngại.” Tôi tiếp
tục trợn mắt há hốc mồm cảm thấy, tình cảnh này giống như đã từng quen biết lâu
rồi vậy.
Tôi tựa vào ghế ngồi suy nghĩ xem đã nhìn thấy cảnh
tượng này ở đâu. Suy nghĩ hồi lâu, kết luận là nhìn thấy trong phim Hàn nhiều
lắm. Phim Hàn chính là như vậy, dễ dàng xuất hiện những vấn đề tinh thần.
Chúng tôi nghe hai bài hát tiếng phổ thông, hai bài
hát tiếng Quảng Đông, hai bài hát tiếng chim, xe chạy đến đường xx, rồi đường
yy, rồi đường zz, rồi đi vào một khu chợ.
Tôi nói: “Đến rồi?”
Tần Mạc nói: “Kẹt xe.”
Trong chợ treo một chiếc băng rôn rất lớn: “Toàn dân
làm giả thịt lợn, dùng hành động văn hóa để làm hài hòa xã hội chủ nghĩa!”
Tôi và Tần Mạc cùng nhau nhìn lên.
Tần Mạc hỏi tôi: “Quảng cáo kia có nghĩa là gì?”
Chợt nhìn thấy quảng cáo phản động như vậy, tôi cũng
không biết có nghĩa là gì, nhưng đưa quảng cáo này lên là quản lý chợ, tất
nhiên ý nghĩa không thể nào phản động như vậy, đằng sau nó nhất định ẩn chứa
một ý nghĩa tích cực nào đó, suy nghĩ rất lâu, tôi đưa ra ý kiến: “Anh xem bây
giờ hàng giả tràn ngập rồi, họ hô hào toàn dân sản xuất hàng giả, anh giả, tôi
cũng giả, mọi người đều giả, vì vậy sẽ không ai bị ăn thịt lợn, cũng sẽ không
bị lừa nữa, thế giới thịt lợn như thế là bình ổn, có thể vì sự hài hòa của xã
hội mà sản xuất thịt lợn giả chính là đã cống hiến một phần sức lực rồi.”
Xe phía trước chúng tôi nhích thêm được mười bước,
chúng tôi cũng tiến lên theo, Tần Mạc nói: “À, toàn dân sản xuất hàng giả để
bài trừ hàng giả, dùng hành động văn hóa đề làm hài hòa xã hội chủ nghĩa.”
Tôi giật mình, ha ha cười gượng hai tiếng, một lúc lâu
sau không nói gì, có một loại cảm giác bị lừa, hơn nữa không biết bị xã hội
lừa, bị ban quản lý chợ lừa hay bị Tần Mạc lừa, người gây họa không thể nào xác
định được, có vẻ vụ lừa đảo này thật bi thảm.
Xe đến đường cao tốc, Tần Mạc tổng kết nói: “Hán ngữ
quả là thâm thúy.”
Tôi ừ một tiếng
Anh ta nói: “Quên mất em học Hán ngữ.” Sau đó còn nói:
“Gần nhất đọc sách gì?”
Gần đây tôi thực ra đang nghiên cứu sách cấm cổ đại
Trung Quốc, trong tay đang có một quyển “Hán cung xuân sắc”, một quyển “Khuê
diễm tần thanh”, nói thông tục một chút chính là dâm thư cổ đại. Da mặt tôi
tương đối mỏng, chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh ta biết, ngẫm một lúc
nói: “Đang đọc Lolita.”
Mà lúc này trên đường đột nhiên xuất hiện một người đi
qua, xuất hiện bất ngờ không tiếng động, chúng tôi giật nảy mình. Tần Mạc nhanh
chóng đánh tay lái, xe đâm thẳng vào một bên chắn đường. Trong phút chốc đầu óc
tôi trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là thế này: Xong rồi, khẳng định xe
sẽ tơi tả tồi! Mất không ít tiền sửa đúng không? Loại tình huống này là công ty
bảo hiểm trả tiền hay là chính chủ trả tiền? Hỏng rồi hỏng rồi, nếu chính chủ
phải tự bỏ tiền thì ngồi bên cạnh có phải chịu trách nhiệm cùng không?
Tôi bị chính mình dọa sợ, vô dụng rơi vào hôn mê.
Tôi tưởng rằng mình sẽ ngất thật lâu, nhưng thực ra
không quá ba phút đã tỉnh. Phán đoán được như thế là vì xuyên qua cửa xe R8 vẫn
còn nhìn thấy người qua đường kia trong tầm mắt.
Quay đầu nhìn Tần Mạc mặt mũi tái nhợt. Tôi nghĩ sắc
mặt anh ta khó coi như thế, chẳng lẽ xe này không mua bảo hiểm, vì thế phí sửa
chữa anh ta hoàn toàn phải bỏ tiền túi?
Bàn tay anh ta tiến đến chạm vào trán tôi, tôi kêu đau
một tiếng. Anh ta nói: “Ngoài chỗ này ra còn nơi nào không thoải mái không?”
Tôi lắc lắc đầu. Hơi đụng lên trán như có lớp da bong
ra.
Anh ta thở dài một hơi nói: “Chúng ta vốn dĩ có thể
không đâm vào bên chắn đường.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nhìn tôi liếc mắt một cái: “Lúc tôi phanh lại,
em đột nhiên xông đến ôm lấy tôi.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nói: “Hơn nữa liều mạng ôm tôi vào lòng, làm
tôi không thể nào phanh tiếp được, vì vậy mới đâm vào bên đường.”
Tôi nói: “A a?”
Anh ta nói: “Sau đó em ngất.”
Tôi nghĩ thế này là xong rồi, nếu như theo đúng những
gì anh ta nói thì người gây họa chính là tôi, người đầu tiên phải chịu trách
nhiệm trước pháp luật, khẳng định là phải đền bù thiệt hại trong vụ tai nạn
này, nhưng chắc chắn tôi không thể đền bù nổi. Trước mắt tôi chỉ có hai lựa
chọn, một là từ chối chịu trách nhiệm, lựa chọn còn lại là cứ thế mà bỏ chạy.
Tôi đang đấu tranh tâm lý, đột nhiên nhớ tới người qua đường hại Tần Mạc phải
phanh xe, cảm thấy không chừng có thể trốn trách nhiệm, vội vàng nói: “Người
qua đường kia đâu? Nếu không phải do anh ta, anh cũng không đến nỗi đâm vào
hàng chắn đường đúng không?”
Anh ta dựa vào cửa kính xe nói: “Em nói cậu sinh viên
đi bộ kia sao? Cậu ta khóc nói mới lên được hội chủ tịch của học viện không bao
lâu, phải lần lượt khao tất cả những bạn học đã bầu cử cho mình ăn cơm, kết quả
là các bạn học này đã đem một năm sinh hoạt phí của cậu ta ăn sạch. Tôi để cho
cậu ta đi rồi.”
Tôi cảm thán: “Đúng là chính sách hà khắc tàn bạo hơn
cọp, sinh viên còn tàn bạo hơn cả chính sách.”
Tần Mạc thở dài: “Tôi không biết trong đầu em nghĩ cái
gì nữa.” Nói xong quay sang nhìn tôi: “Tại sao vừa rồi em lại bảo vệ tôi?”
(Khổng Tử đi qua bên núi Thái Sơn, có một người đàn bà
khóc ở mộ rất bi thương. Phu tử tựa vào đòn ngang xe cúi mình xuống để nghe,
sai Tử Lộ hỏi bà ta rằng: “Tiếng khóc của bà dường như có nhiều nỗi đau buồn?”.
(Người đàn bà) bèn trả lời rằng: “Đúng thế. Ngày trước cha chồng tôi chết vì
cọp”. Phu tử nói rằng: “Tại sao bà không bỏ đi?”. (Người đàn bà) đáp: “Ở đây
không có chính sách hà khắc”. Phu tử nói rằng: “Các trò hãy ghi nhớ điều đó.
Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn cọp”.)
Nghe hiểu những lời này của anh ta làm tôi choáng
váng.
Tôi thật sự không ngờ trước khi vụ đụng xe kia xảy ra,
mấy động tác của tôi là vì bảo vệ Tần Mạc, nghe anh ta nói như vậy, tôi lập tức
bị bản thân làm cho hoảng sợ.
Làm một công dân, tôi cảm thấy bản thân mình đã tu
dưỡng đúng với bản chất của giai cấp, chỉ là tự nhiên không nghĩ đến mức có thể
có hành vi xả thân cứu người như vậy.
Nhưng nếu như nguyên nhân và quá trình gây ra vụ đụng
xe quả thực đúng như lời Tần Mạc, nếu không chừng nó sẽ trở thành một tai nạn
xe cộ nữ bảo vệ nam mà chết, chi bằng để cho anh ta mổ bụng tự sát, tôi vì cứu
anh ta mà giật lấy con dao, nhưng trong lúc không chú ý lại giúp anh ta một tay
đâm xuống, thiện tai thiện tai.
Tôi nói: “Chúng ta còn đi xem phòng ở không?”
Anh ta nói: “Xem cái gì, đi bệnh viện trước đã.”
Xuyên thấu qua cửa kính xe, có thể thấy xa xa nơi cuối
chân trời lơ lửng những quầng mây trắng. Nhưng những quầng mây này tại sao lại
giống như những cây gậy? Tập trung nhìn vào mới phát hiện đó là ống khói của
nhà máy hóa chất đang xả lên bầu trời. Những cột khói đó phun thẳng lên không
trung, tựa như những chiếc cano truy đuổi hải tặc dũng cảm tiến lên phía trước.
Mà trong xe, sự áp chế của Tần Mạc ở không gian này thật quá bức người, làm cho
người ta có chút mê muội.