Nhan Lãng ngóng nhìn người trong lòng, vẻ mặt thành
kính ăn gọn quả lê. Tần Mạc nhàn nhã dựa vào sofa uống rượu, Trịnh Minh Minh đã
hát đến bài thứ bảy liên tục, lại vẫn tinh lực dồi dào, hơn nữa mỗi lần đổi bài
hát cũng không quên cường điệu: “Bài tiếp theo này tôi hát rất được, mọi người
đừng tranh với tôi.” Nhiều lần lập lại làm tôi tắt ngóm ý định cầm mic.
Tôi cảm thấy buổi hát karaoke này không bình thường,
phải để mọi người cùng hát mới có ý nghĩa, mà hình ảnh trước mắt này làm cho
người tham gia có cảm giác giống như thể khách làng chơi hào hứng chạy đến
thanh lâu, kết quả bị tú bà báo cho biết hôm nay toàn bộ kỹ viện nghỉ lễ, các
cô nương chỉ thể nhìn chứ không thể sờ…
Tôi yên lặng chờ đợi rốt cuộc không biết bài hát nào
là bài Trịnh Minh Minh không thể hát được, đợi nửa ngày, phát hiện đúng là
không có. Cho dù hát xong “Cao nguyên Thanh Tạng” cao vút cô ấy cũng không anh
hùng nhụt chí chút nào, ngược lại tinh thần phấn chấn hát tiếp “Cuối cùng cũng
phải ngã xuống”. Lời bài hát này đúng là tiếng lòng của tôi dành cho ấy, hơn
nữa tôi nghĩ rằng mọi người đều như vậy, hy vọng cô ấy hát đến mất sức mà ngã
xuống, buông mic ra. Một núi không thể có hai hổ, một phòng karaoke không thể
có hai người thích hát.
Tần Mạc ngồi xuống bên người tôi, môi giật giật, tôi
tiến lại gần nghe, anh ta nói: “Tại sao nhìn em ỉu xìu vậy?”
Tôi nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: “Không được hát,
chỉ được ngồi cổ vũ, thật thiếu sôi động, anh xem xem, chúng ta thế này giống
như đang xem biểu diễn vậy.”
Anh ta hiểu, gật đầu, xoay người, nói với nhân viên
phục vụ gì đó.
“Cuối cùng đành phải ngã xuống” rõ ràng còn chưa hát
xong, tiếng nhạc vang vọng trong không gian đột nhiên tắt ngóm rồi vang lên
giai điệu mới. Trịnh Minh Minh mở tròn hai mắt, hiển nhiên là không đoán được
có người dám cắt đứt bản nhạc khi cô ấy còn chưa hát xong. Trong lòng tôi lập
tức nói với Tần Mạc, được! Vừa lấy mic vừa nhớ lại xem lời bài hát có thuộc hay
không. Nhưng ngay cả mic cũng chưa đụng đến, tay đã bị người khác túm lấy, đầu
gối trong lúc xoay người đụng vào bàn trà đau điếng, tôi khẽ run lên, tiến vào
trong lòng Tần Mạc.
Anh ta dang hai tay ôm tôi, cúi đầu xuống, dưới ngọn
đèn mơ hồ hơi nhíu mày.
Tôi đột nhiên nhớ có lần cùng Chu Việt Việt đi chụp
ảnh nghệ thuật, nhiếp ảnh gia nói, mỗi người đều có một góc chụp khác nhau, chỉ
cần tìm được góc chụp này, vận dụng hợp lý, chúng ta sẽ phát hiện, rõ ràng bức
ảnh chụp mình nhưng nhìn hoàn toàn như không phải mình vậy…
Vị nhiếp ảnh gia này rất thích Phù Dung, lại cực kỳ
ghét Quách Kính Minh. Anh ta cho rằng những ngôi sao đương thời, chỉ có Phù
Dung không biết tạo dáng, nên trông cô ấy mới hết sức mộc mạc đáng yêu. Mà
Quách Kính Minh biết lợi dụng góc máy và photoshop, bởi vậy mới có dáng vẻ kệch
cỡm. Tuy rằng tôi cảm thấy anh ta hiểu lầm Quách Kính Minh, nhưng có lẽ đây là
kiến thức chuyên ngành của người ta.
Tôi và Chu Việt Việt ngay từ đầu không tin tưởng vị
nhiếp ảnh gia này. Nhưng bây giờ, nhìn Tần Mạc ở trong ánh đèn, xa lạ mà anh
tuấn, đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là góc chụp thích hợp với anh ta
nhất.
Cái này thật đúng là hồng nhan họa thủy.
Đầu gối tôi trải qua một trận tê, rốt cuộc cảm giác
đau từ trong xương dội ra, tôi định cúi xuống, anh ta lại nhanh chóng ôm lấy
tôi, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Làm sao vậy?”
Đầu gối ma sát với quần bò, lại càng làm tôi đau phát
run, tôi thở dốc, cảm thấy giọng nói cũng hơi run: “Tại sao đột nhiên anh kéo
tôi, đầu gối đập vào bàn trà rồi.”
Trịnh Minh Minh đột nhiên chạy đến: “Cô ngốc sao, bài
vừa gọi là nhạc nhảy, chắc là Tần Mạc muốn khiêu vũ với cô, cô lấy mic làm gì?”
Tôi giật mình hỏi anh ta: “Anh gọi nhạc nhảy làm gì?”
Anh ta cúi người giúp tôi xoa xoa đầu gối, một bàn tay
cầm cố định lấy chân, tay kia khẽ xoa, đầu gối vừa rồi đụng vào bàn trà cảm
thấy hơi nóng lại có chút ngứa ngáy. Anh ta ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn đau không?”
Tự dưng tôi cảm thấy hoảng hốt, bên lắc đầu bên hỏi:
“Anh gọi nhạc nhảy làm gì?”
Anh ta đứng lên ôm lấy thắt lưng tôi, đem tôi kéo ra
trước màn ảnh: “Chẳng phải em nói thiếu sôi động?”
Khúc nhạc khiêu vũ chỉ còn một nửa, Trịnh Minh Minh
cầm mic nói bật lại từ đầu, Nhan Lãng thấy Trịnh Minh Minh nói thế cũng nói
theo, cô bé nhân viên phục vụ cuống tay cuống chân, nhanh chóng bật lại bản
nhạc. Tôi nghĩ, Tần Mạc chẳng hiểu sao lại hành động thân thiết với tôi, nhưng
người ta có ý tốt như vậy làm cho tôi nghĩ mình cũng không nên dể ý nhiều, làm
mất mặt người ta. Nhưng tôi chưa bao giờ từng khiêu vũ trước mặt người khác,
khi âm nhạc vang lên, tay cũng không biết nên đặt vào đâu. Anh ta kéo lấy bàn
tay của tôi đặt sau thắt lưng mình, bàn tay tôi tiếp xúc với lớp áo len mềm
mại. Tôi mang máng nhớ dường như tay còn lại phải nắm, nhỏ giọng nhắc nhở anh
ta. Anh ta cười một cái, cầm lấy tay trái tôi. Khúc nhạc rất quen thuộc, cảm
giác đã nghe qua ở đâu đó, nhưng trên đời này tôi chưa bao giờ gần gũi người
đàn ông nào trong lúc tỉnh táo như thế này, khó tránh khỏi lúng túng, hơn nữa
cảm thấy không cẩn thận sẽ giẫm phải chân anh ta, nên càng thêm vội vàng, hoàn
toàn không có tâm trí nào đi suy nghĩ về giai điệu bài hát.
Trên người anh ta có mùi rượu, tôi vẫn cúi đầu nhìn kỹ
nhịp bước chân mình. Dường như anh ta cũng không sợ bị tôi giẫm phải chân, nhịp
bước ổn định lại ung dung. Anh ta nhéo tay tôi một cái: “Em đang nhìn cái gì?”
Anh ta thở dài: “Đừng vội vã, cứ theo tôi là tốt rồi.”
Tôi cũng thở dài: “Tôi theo không kịp anh, cho đến bây
giờ tôi chưa từng khiêu vũ.”
Anh ta xiết chặt eo tôi, nở nụ cười: “Sẽ theo được
thôi.”
Qua bờ vai anh ta, Trịnh Minh Minh ở đối diện đang xoa
xoa thắt lưng, uống nước, Nhan Lãng nhìn chúng tôi đăm chiêu, phát hiện tôi
nhìn lại, nó lập tức rời ánh mắt, làm bộ đang chú ý đến chiếc hộp đựng tăm bằng
thủy tinh trên bàn trà.
Tần Mạc ôm tôi xoay một vòng tròn: “Bây giờ tự nhiên
hơn rồi.”
Tôi cười hai tiếng: “Là anh tự kéo đấy chứ.”
Anh ta ngẩn người, đột nhiên xích gần đến, hơi thở phả
lên vành tai tôi, hơi ngứa, muốn tránh một chút, lại bị anh ta giữ chặt, anh ta
ở bên tai tôi nói: “Tống Tống, kể cho em nghe một chuyện cũ, có muốn nghe hay
không?”
Anh ta dựa sát vào tôi như vậy, tư thế như thể cho dù
tôi không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe, thật sự làm cho người ta không có
cách nào lựa chọn. Nhưng chuyện này thực ra cũng chẳng có gì không hay để lựa
chọn cả, cho dù anh ta không ép, tôi cũng sẽ vui vẻ nghe, bởi vì tôi vốn cũng
là người có tính hóng chuyện.
Tần Mạc nói: “Tống Tống, em còn nhớ chín năm trước hay
không?”
Tôi nghĩ việc này thì có quan hệ gì đến tôi, nhưng có
lẽ đây chỉ là thói quen của anh ta, tựa như trước khi nói đến vấn đề trọng tâm,
“Kinh Thi” thường nói đến những vấn đề không liên quan để phân tán sự chú ý, ví
dụ như trước khi lên án mạnh mẽ việc người chồng thay lòng đổi dạ thì thường
nói về quá trình sinh trưởng của cây dâu, văn học thường gọi là vào đề.
Tôi lắc lắc đầu, nói không nhớ rõ. Anh ta không để ý,
giọng nói thâm thúy như có ý khác: “Chín năm trước, mẹ tôi sinh bệnh, tôi đưa
bà ấy về nước an dưỡng, trở thành hàng xóm với một cô bé. Năm ấy em… năm ấy cô
bé ấy mới mười bảy tuổi.” Anh ta dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ nên
tiếp tục thế nào: “Sinh nhật năm tôi hai mươi ba tuổi, mẹ tôi rất thích náo
nhiệt, mở tiệc ở nhà, cô ấy cũng đến, còn có bạn trai cô ấy. Ngày hôm đó cô ấy
chỉ ngồi ở một góc, không để ý đến ai, chỉ khiêu vũ với tôi một điệu, chính là
khúc nhạc này, vẫn là khúc nhạc này…”
Rốt cuộc tôi cũng nghe hiểu chuyện, thì ra anh ta đang
kể tình sử của mình.
Tôi gật đầu nói: “Khúc nhạc này rất dễ nghe.”
Tần Mạc nhìn ánh mắt của tôi, rất lâu không nói gì, mà
khúc nhạc cuối cùng cũng chưa chấm dứt, tôi bị anh ta nhìn đến sợ hãi, trước
khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, rốt cuộc anh ta mở miệng: “Tôi vẫn chưa nói
cho cô ấy, buổi tối hôm đó, tôi thực sự rất vui.”
Tôi sửng sốt hồi lâu mới nhận ra những gì anh ta nói
thì ra là một sự thầm mến. Nhớ lại đoạn nghiệt duyên với Lâm Kiều hồi còn trẻ,
không khỏi dậy lên cảm giác “cùng người một hội một thuyền đâu xa”. Tôi tự liên
hệ với bản thân mình mà phát biểu ý kiến: “Không nói cho cô gái kia cũng tốt,
vạn nhất người ta không thích anh, lại mềm lòng, thành ra cả ba người cùng khó
xử.”
Tần Mạc không nói gì, sau một lúc lâu, vỗ nhẹ nhẹ tóc
tôi: “Em thấy không, chúng ta phối hợp rất ăn ý.”
Trịnh Minh Minh lại hát tiếp hai bài.
Nhan Lãng uống rất nhiều nước, loạn lên đòi đi WC, bị Tần
Mạc đưa ra ngoài.
Mất đi 70% người nghe, sự nhiệt tình biểu diễn của
Trịnh Minh Minh không thể tiếp tục được nữa, lập tức bỏ lại mic, đến nói chuyện
với tôi. Mà sau khi nói chuyện cùng cô ấy, tôi cũng không thể không tranh thủ
chạy vào WC.
Tôi ở trong WC xả nước lạnh rửa mặt, bọt nước chảy từ
trên xuống, lọt vào cổ, lạnh run người.
Trịnh Minh Minh vừa rồi nói rất nhiều lời vô nghĩa, mà
những lời vô nghĩa đó hoàn toàn làm cho người ta không nhận ra được đại ý của
nó là gì, lúc sắp sửa kết thúc, hình như tôi thuận miệng hỏi cô ấy câu gì đó,
nhắm vào vấn đề tôi hỏi kia, cô ấy trả lời: “Tôi đặc biệt không thích Tô Kỳ,
thật sự, cho nên phàm cái gì cô ta phản đối, tôi sẽ tán thành, phàm cái gì cô
ta phê phán, tôi sẽ ủng hộ. Chắc chắn cô ta sẽ phản đối và phê phán cô, vì thế
mà tôi thấy thân thiết với cô một cách đặc biệt. À, cô không biết Tô Kỳ, không
sao, một ngày nào đó cô sẽ gặp thôi. Cô ta là con riêng của mẹ kế tôi. Năm kia
cô ta xuất ngoại, ba tôi nhờ Tần Mạc giúp đỡ một chút, cô ta liền thích Tần
Mạc, nghe Vanshirly nói cô ta ở New York cũng không học hành tử tế gì, thường
xuyên chạy đến văn phòng của Tần Mạc. À, cô cũng không biết Vanshirly, đó là
thư ký của Tần Mạc, aiz, dù sao cô và Tần Mạc đã như vậy rồi, sớm muộn gì cũng
gặp cả thôi. Nghe mẹ Tô Kỳ nói trước kia cô ta từng tự sát, vì chuyện của bạn
trai cũ, vất vả lắm mới có thể lạc quan vào tình cảm, trăm ngàn không thể một
lần nữa chịu kích thích, sợ cô ta lại tiếp tục tự sát. Chúng tôi cũng thông cảm
cô ta đã từng như vậy, nhưng Tần Mạc lại không thể bởi cô ta tự sát mà phải lấy
cô ta, kết quả cô ta chạy đến tìm bác tôi, chính là mẹ của Tần Mạc, định đi
đường vòng cứu nước, cuối cùng đã chọc giận Tần Mạc. Cô ta vừa thấy Tần Mạc nổi
giận, lại chạy đi tự sát, đáng tiếc lại cứu sống được, tại sao cô ta lại thích
tự sát vì tình như thế, thật khiến cho chúng tôi…”
Tôi tự hỏi Tô Kỳ trong miệng Trịnh Minh Minh có phải
là Tô Kỳ trong trí nhớ của tôi hay không? Trước sau nghĩ lại, cảm thấy hy vọng
không hớn, Từng tự sát vì tình và cái tên Tô Kỳ, hai điểm chung này, thật không
thể đủ điều kiện phán đoán. Vật chất trong xã hội tăng lên, cơm đã no, áo đã
ấm, đại đa số các cô gái đều từng vì tình mà tự sát hoặc là có giấc mộng vì
tình tự sát… đã trở thành một loại… văn hóa học đường. Mà nếu ông trời cố ý sắp
xếp như thế, làm cho Tô Kỳ yêu Tần Mạc và Tô Kỳ yêu Lâm Kiều là một, vậy chỉ có
thể thay đổi câu danh ngôn của Thủ tướng Anh Winston Churchill một chút, “Trên
thế giới không có tình nhân vĩnh viễn, cũng không có tình địch vĩnh viễn, chỉ
có … chết vì tình mới là vĩnh viễn”.
(Câu gốc: “Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn
hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn”)
Hành lang tràn ngập tiếng nhạc, làm cho đầu óc tôi hơi
choáng váng. Từ những cánh cửa mở ra đóng vào, tiếng nhạc cuồng loạn đinh tai
nhức óc. Mọi người vẫn nói sau khi tan tầm đi hát karaoke có thể xả stress. Xem
ra muốn xả stress kiểu này phải buông thả bản thân, đúng là muốn thư giãn thì
phải phóng túng bản thân trước, mà muốn phóng túng thì phải thư giãn trước.
Vốn nghĩ tối nay tâm trạng lên bổng xuống trầm đủ cả
rồi, vừa rẽ ngang, hình dáng cao lớn của Lâm Kiều lại nói cho tôi biết, đến
đường cùng khắc có cách thông, vui quá hóa buồn mãi mãi là chân lý không thay
đổi, cuộc sống nhiều kích thích, chuyện xưa kia có lẽ vẫn chưa chấm dứt.
Tôi dự cảm sắp có chuyện phát sinh, bởi vì chỗ Lâm
Kiều đứng là chỗ tôi buộc phải đi qua nếu muốn về phòng, muốn tránh cũng không
có cách nào, quả là một thiết kế cực kỳ sai lầm. Anh ta đứng nguyên chỗ đó,
lẳng lặng nhìn tôi. Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau, thấy không có người
khác, mới khẳng định anh ta đang nhìn mình.
Trong tiếng nhạc ồn ào bỗng truyền đến tiếng thủy tinh
rơi xuống đất vỡ tan. Cúi đầu nhìn, phát hiện lúc đi không cẩn thận đã làm vỡ
bình hoa trang trí cạnh lối đi. Tôi không hề hay biết nó vừa đổ đã vỡ như thế,
có thể thấy được không phải là tôi cố ý đâm vào.
Tôi ngơ ngác nhìn bình hoa đã nát tan trước mắt, cảm
thấy việc này không ổn rồi. Quả nhiên từ đâu chạy tới một cô nàng nhân viên
phục vụ như hoa như ngọc, đánh giá tôi từ đầu đến chân, nở một nụ cười công
nghiệp: “Thưa cô, theo quy định của chúng tôi, nếu làm hỏng đồ sẽ phải đền bù,
bình hoa này giá ba ngàn, cô trả tiền mặt hay dùng thẻ tín dụng?”
Đầu óc tôi nhất thời tê dại, nhanh chóng cười đáp lại
cô ta: “Cô xem, trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy, bằng không thế
này đi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, cũng giảm bớt phí tổn phục vụ, sau đó thì để
lại chứng minh thư, lập tức mua một bình hoa giống như đúc đền bù được không?”
Lâm Kiều vẫn đứng đó không xa nhìn tôi. Đó là khuôn mặt của chàng thiếu niên mà
tôi đã từng thích khi chưa biết tự trọng là gì, thời điểm đó anh ta rất sĩ
diện, tháng năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, gặp lại trong tình huống mất
mặt thế này, anh ta lại bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cảm giác của tôi vô
cùng phức tạp. Nhưng sự phức tạp đó chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, tôi lập
tức nghĩ hành động như vậy mặc dù mất mặt, nhưng nói không chừng có thể thương
lượng từ ba ngàn xuống chỉ còn phải đền ba trăm, trong lòng lại thoải mái trở
lại. Bình hoa kia ở chỗ bán buôn nhiều nhất cũng không quá ba trăm, cứ đem giá
của hoa quả trong này cùng với hoa quả bên ngoài, giá đội lên gấp bao nhiêu lần
là biết, lại dùng giá bình hoa chia cho bội số này, có thể dễ dàng tính ra
được.
Nhân viên phục vụ nhìn tôi từ đầu đến chân một lần, nụ
cười công nghiệp vụt tiêu tan, nhíu mày nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi ý
kiến quản lý của chúng tôi.” Nói xong quay đầu bước đi.
Cửa của căn phòng bên cạnh đột nhiên mở, tiếng nhạc
theo đó bay ra ngoài. Lâm Kiều không hề quay đầu, nghiêng người dựa vào tường
đứng nói đó, mặc áo sơ mi và áo len màu nâu, từ trên cao nhìn xuống, phong tư
lỗi lạc. Năm đó tôi thích anh ta, vì giữa cái thời đại đảo điên nam chẳng ra
nam, nữ chẳng ra nữ, anh ta đứng dưới ánh thái dương, đẹp đến người khác phải
ngẩn ngơ, lại không có chút nữ tính ẻo lả. Có giọng nam ngâm nga “Dưới đáy
lòng, trăm ngàn lần tự nhủ, trăm ngàn lần không ngừng nói, chỉ sợ không còn kịp
nữa tồi, chính là còn chưa nói cho em, xin lỗi, anh yêu em, không có em anh
không thể hít thở” gì gì nữa đó. Tôi thở dài ngồi xuống nhặt thủy tinh, có ai
rời xa ai mà không thể hít thở đâu? Chỉ có người rời khỏi không khí thì không
thể hô hấp thôi.
Lâm Kiều đi đến bên người tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh
ta, sau một lúc lâu, anh ta nói: “Em thay đổi rất nhiều. Anh nhớ rõ em khi đó,
cái gì cũng không để ý, vì năm đấu gạo không bao giờ chịu quỳ gối khom lưng.”
Một mảnh thủy tinh sơ ý cắt qua tay, một giọt máu rơi
xuống, anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy, ngồi xổm xuống, cầm lấy ngón tay của
tôi, tôi giãy giụa theo bản năng, tay anh ta cứng lại, đột nhiên nói: “Đây là
cái gì?” Ánh mắt anh ta dừng ở vệt sẹo hình cánh cung trên cổ tay tôi, đúng là
vết sẹo để lại sau lần tôi tự sát năm đó.
Anh ta học y, vết sẹo trên cổ tay tôi lưu lại còn rõ
ràng, rất dễ phân biệt, không đợi tôi trả lời, anh ta cũng đã tự hiểu đáp án,
chậm rãi ngẩng đầu nhìn: “Nhan Tống, em từng tự sát?” Tôi nghĩ đó là một câu
trần thuật, không cần trả lời, tiếp tục giằng tay lại. Anh ta đột nhiên trở nên
hun hãn, một tay kéo lấy tay tôi áp lên tường, giọng nói run rẩy: “Năm năm rồi,
anh luôn tìm em, em nói với anh em sống rất tốt, em từng nói em sống rất tốt,
tại sao em lại tự sát?”
Tôi chưa bao giờ thấy anh ta trong trạng thái này,
hoàn toàn mất khống chế, tôi bị anh ta ép đến không thể hô hấp, nhưng tốt xấu
cũng nghe hiểu một câu cuối cùng kia. Câu hỏi đó đã kích thích tôi, nguyên nhân
khiến cho tôi bị dồn đến bước đường tự sát là chuyện xếp thứ hai trong danh
sách những chuyện tôi không muốn nhớ lại và đối mặt, tuy rằng chưa toại nguyện
nhưng tôi cảm thấy, lưỡi dao kia găm xuống, dù sao tôi cũng đã tự giết chết một
góc nào đó trong mình. Mặc dù ai cũng sẽ có ngày bị mài mòn các góc cạnh, mặc
kệ khi còn trẻ có đường đường “không vì năm đấu gạo mà khom lưng” hay không,
con người ta cũng sẽ bị hoàn cảnh bào mòn, cái khác là, tôi đã tự dùng lưỡi dao
để bào mòn bản thân đi, là sản phẩm tự chế biến, bảo đảm chất lượng, tác dụng
phụ công bố rõ ràng. Nhưng khi đó quả thật không còn biện pháp nào khác. Tôi
nhìn mấy ngọn đèn trên trường nói: “Anh đừng tưởng tôi vì tình mà tự sát, mẹ
tôi ngồi tù, bà ngoại tôi bệnh nặng, tôi cũng chẳng được đi học, nhà chúng tôi
không có tiền, ngay cả năm đấu thóc cũng không có, tôi không tự sát cũng chỉ
lưu lạc phong trần thôi, anh xem, tôi cũng không còn cách nào đúng không? Nếu
còn hy vọng, có ai lại đi tự tử…” Tôi lại suy nghĩ một lần, cảm thấy lời này
không đúng, không có tính phổ biến. Đang muốn đổi thành “Nếu còn hy vọng, người
bình thường nào lại đi tự tử.” Thì bị vẻ mặc của Lâm Kiều chặn lại.
Lông mày anh ta nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt, giống
như tôi làm tổn thương anh ta, hoặc là anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính lại
thêm thủng dạ dày… Tóm lại, phong cách thanh nhã trước giờ của anh ta lúc này…
thật không thanh nhã.
Tôi bị anh ta làm hoảng sợ nên quên động tác trên tay,
không biết có phải nguyên nhân tại ngọn đèn hay không, tôi đột nhiên cảm thấy
con người này trở nên xa lạ, anh ta dùng tay giữ mặt tôi, hơi hơi run: “Anh đã
đi tìm em, anh vẫn ở nơi đó đợi em, nhưng em không cho anh tìm được, cũng không
tới tìm anh.”
Sau một hồi lâu tôi mới tỉnh táo lại, ngạc nhiên nói
không nên lời: “Hai chúng ta chỉ là bạn bè, mà xảy ra chuyện như vậy rồi, tôi
cũng cho rằng tình bạn đã đến lúc chấm dứt, cho dù là anh tìm tôi hay tôi tìm
anh cũng chẳng có nghĩa gì, anh nói xem phải hay không?”
Anh ta đột nhiên cười một tiếng, gục đầu xuống vai
tôi: “Trải qua nhiều chuyện như vậy em còn cho rằng giữa chúng ta chỉ là tình
bạn? Em không biết rằng anh đối với em…”
Trong lòng tôi nhảy dựng, dự cảm đây là một câu cực kỳ
quan trọng.
Nói chung là, khi đến tình tiết cao trào, cho dù là
tiểu thuyết ngôn tình hay là tiểu thuyết võ hiệp, lời thoại quan trọng như thế
không bao giờ có cơ hội được nói hết, nếu không phải người nói đột nhiên bị ám
sát, thì cũng là người nghe đột nhiên bị ám sát. Giờ phút này, tôi và Lâm Kiều
tuy rằng bình yên vô sự, nhưng những lời này anh ta cũng không thể nói hết.
Nguyên nhân không phải bởi anh ta, mà là bởi sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Mai
Mai phá đám… Tôi nghĩ, thế này coi như là phù hợp với quy luật sáng tác tiểu
thuyết…
Hàn Mai Mai, nhân vật thể hiện quy luật sáng tác tiểu
thuyết đứng cách chỗ tôi hơn hai mét, cắn môi, dường như sợ kinh động gì đó,
nhẹ nhàng nói: “Lâm Kiều, bác sỹ nói sức khỏe anh không tốt, đừng kích động.”
Những lời này tựa như một lá bùa trấn Cương Thi dán
lên người Lâm Kiều, anh ta tựa ở trên vai tôi một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ngực tôi như bị châm ngòi lửa, vừa nóng vừa nghẹt thở.
Nói chuyện nửa chừng khó chịu chẳng khác gì đi WC một
nửa vậy, tôi cố gắng tra đến tận cùng: “Anh đối với tôi làm sao?” Kỳ thật tôi
có thể đoán được anh ta muốn nói gì, nhưng đáp án trong lòng đối với tôi mà nói
quá kích thích, trong chốc lát không thể nào tiếp nhận được.