Em
không có áp lực, em chỉ muốn chia tay với anh, hãy tìm một cô gái thích hợp với
mình, anh nên đưa chiếc nhẫn này cho cô ấy.
♥♥♥
Bắt đầu từ mùa đông đến nay, tôi thường xuyên lăn lộn
ở các bệnh viện lớn trong thành phố.
Tổng hợp lại bệnh viện đại học T này có vị trí tốt
nhất. Dưới lầu là vườn hoa, trồng các loại cây cỏ hoa lá không biết tên, thường
có bệnh nhân ngồi dưới vườn hoa phơi nắng. Nhưng hôm nay trời mưa, đường của
vườn hoa thiếu dấu chân người, mấy con chim sẻ ướt mưa hót giữa các vòm cây.
Tôi đứng bên cạnh một chiếc ghế gỉ sắt trong vườn, đặt
giỏ hoa quả lên ghế, mưa rơi tí tách trên lớp giấy bóng kính tôi vừa cẩn thận
lau khô như tiếng nhạc.
Phòng bệnh của Lâm Kiều ở cuối hành lang lầu mười hai,
tôi đã điều chỉnh tốt tâm trạng, đưa tay lên gõ cửa, trong nháy mắt lại nghe ra
tiếng ho khan, bèn chạy trối chết. Sau khi định thần lại, người đã đứng dưới
vườn hoa, trên đầu là chiếc ô bị gió thổi lật, bốn phía tiếng mưa rơi càng lúc
càng to.
Thật là, trong lòng tôi đã cố gắng đưa ra quyết định,
đến lúc lâm trận rồi lại làm lính đào ngũ.
Mưa tạt vào mặt, nhanh chóng rơi xuống đất. Một con mèo hoang vểnh vểnh đôi tai
chạy qua trước mặt tôi, chui vào hốc một tàng cây cổ thụ, meo một tiếng, rũ
mạnh nước mưa trên người. Tôi theo bản năng bước hai bước muốn lau vệt bùn trên
người nó, đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi và tiếng chân đến gần. Không đến
nửa phút, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giầy. Tôi ngước mắt nhìn lên, cách
màn mưa mơ hồ, thấy rõ người đang đứng trước mặt. Anh ta mặc một bộ quần áo
bệnh nhân rộng thùng thình, trên vai khoác một chiếc áo choàng đen, đeo kính
gọng vàng, ngoại hình rất giống mỹ nam Nhật Bản nổi tiếng Takashi
Kashiwabara(1).
Anh ta đến gần tôi hơn một chút, giơ cao chiếc ô, bao
trùm cả chiếc ô của tôi. Một chuỗi những hạt mưa rơi trên vai tôi bị chiếc ô
lớn màu lam đậm ngăn lại. Giọng nói anh ta chậm rãi vang lên trên đầu tôi: “Lớn
như vậy rồi, còn không biết cách mở ô ra sao?” Nói xong như chợt nhận ra cách
nói như vậy quá thân mật, sau đó lui lại một bước, không tự nhiên ho một tiếng,
giọng nói thản nhiên: “Tôi đưa em ra ngoài đón xe.”
Tôi không nói gì, cũng không cùng anh ta ra ngoài, tôi
cúi đầu nhìn bàn tay phải anh ta đang cầm ô. Bàn tay đó trắng đến dọa người,
nổi gân xanh, mu bàn tay đầy những vết sưng, những vết tụ máu do kim châm cũng
rất rõ ràng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt anh ta ẩn giấu sau chiếc
kính gọng vàng, vì có mưa, ánh nắng không đủ mạnh để kính phản quang, có thể
thấy đồng tử anh ta đen như mực. Tôi nói: “Lâm Kiều, anh bệnh rất nặng rồi”
Anh ta bật ô của tôi lên, đem chiếc ô cho tôi che lấy,
không nói không rằng lui thêm vài bước, hoàn toàn tách ra khỏi tôi.
Tôi lại nhắc: “Anh thực sự bệnh rất nặng.”
Anh trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Đúng, thực sự
bệnh rất nặng.”
Tôi cười nhìn: “Trên TV diễn đến chỗ này, nam nhân vật
chính không phải thường nói cho nữ nhân vật chính bệnh của bọn họ không hề
nghiêm trọng sao? Sợ nữ nhân vật chính đau lòng khổ sở, cho dù bác sĩ ngắt lời
nói chỉ có thể sống thêm một tuần, anh ta cũng cắn răng nói với nữ chính, em
yêu, đừng lo lắng, anh khỏe lắm, chỉ là chuyện nhỏ thôi…”
Anh ta ngắt lời tôi, ánh mắt lạnh lùng mà u ám: “Nhưng
em không phải nữ nhân vật chính của tôi. Em xem có bộ phim nào mà nam nhân vật
chính lại nói ra những lời này với nữ nhân vật phụ không?” Giả vờ thờ ơ, mà đôi
vai lại run lên.
Chiếc áo choàng miễn cưỡng khoác trên người anh ta hơi
trượt xuống, anh ta hoàn toàn không nhận ra, tôi nhanh chóng tiến lên kéo lại,
chiếc áo sắp rơi xuống đất được giữ lấy. Anh ta cao hơn tôi nhiều như vậy, tôi
đành phải kiễng chân, cánh tay dựa vào bờ vai anh ta, cảm giác run rẩy trên bờ
vai ấy càng thêm rõ nét.
Tôi nghiêng đầu nhìn nghi ngoặc: “Nếu nói như vậy,
những lời này anh định nói với ai?” Tôi và anh ta dính sát vào nhau, hung hăng
hỏi anh ta: “Tô Kỳ hay là Hàn Mai Mai?” Trong mắt anh ta hiện lên thứ gì đó,
lập tức đẩy tôi ra, cũng không dùng sức nhưng dưới trên toàn đất, lại bị mưa
thấm vào, rất trơn, tôi lập tức ngã sấp xuống trong mưa. Trong nháy mắt trên
mặt anh ta hiện lên vẻ kinh hoàng, nhanh chóng đỡ lấy tôi, tôi hất mạnh tay anh
ta ra. Mưa lạnh lùng táp vào người, từng màn mưa giăng đầy trời giống như sẽ
không bao giờ ngừng lại. Tôi vẫn duy trì tư thế ngồi trên mặt đất, bình tĩnh
nhìn trời: “Thì ra là thế, Tô Kỳ, Hàn Mai Mai, chỉ có sự đau lòng của bọn họ
mới là đau lòng, chỉ có sự khổ sở của bọn họ mới là khổ sở, chỉ có bọn họ mới
làm anh luyến tiếc. Thật kỳ lạ, ai cũng nói anh yêu tôi. Nhưng anh đối với ai
cũng tốt, chỉ duy nhất với mình tôi không tốt, đối với mọi người dịu dàng, duy
nhất chỉ mình tôi không dịu dàng. Bọn họ vì sao đều một mực nói rằng thực ra
anh yêu tôi? Không phải Tô Kỳ nói anh từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống ngã gẫy chân,
không bao giờ có thể chơi bóng rổ? Không phải Hàn Mai Mai nói anh…”
Những lời này còn chưa nói xong, mặt anh ta tiến đến
càng ngày càng gần, chúng tôi nửa ngồi nửa quỳ trong làn mưa, anh ta đem tôi ôm
chặt lấy, ở bên tai tôi nói, “Nhan Tống, em biết không phải như thế.” Tôi vẫn
có thể định thần lại với chiếc ô xanh che lấy anh ta, sau đó tiếp lời: “Không
phải như thế thì là thế nào?”
Những hạt mưa lạnh băng băng rơi xuống, trên người
cũng không còn chút ấm áp. Thật lâu sau anh ta không nói gì, chỉ ôm lấy tôi như
vậy. Con mèo hoang dưới tàng cây cổ thụ meo một tiếng rồi chạy đi, tôi nói:
“Lâm Kiều, yêu một người là đối với cô ấy thật tốt, không cần trốn tránh, cũng
không cần che giấu. Anh muốn rằng sau khi anh chết đi, khi em nghĩ đến anh, chỉ
nhớ lại những mảnh ký ức nhàu nhĩ, đau khổ này sao? Đương nhiên…” Tôi đưa tay
ôm lấy anh ta, “Anh sẽ còn sống rất lâu.”
Anh ta vùi đầu vào vai tôi, trong họng có thứ gì đó
nóng bỏng chảy qua. Thật lâu sau, anh ta mới cúi đầu cười một tiếng: “Em luôn
có đủ loại lý do, nhưng mà…”
Tôi không cho anh ta nói hết cái “nhưng mà” kia, trong
lòng mặc dù chua xót, nhưng vẫn đem điều mình đã quyết định nói ra miệng. Tôi
đưa tay ôm anh ta, tôi nói: “Chúng ta luôn bên nhau, em sẽ vẫn ở bên anh.”
Cơ thể anh ta cứng đờ, sau một lúc lâu, nói: “Nhan
Tống, em đang thương hại anh.” Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, hơi thở
anh ta vang bên tai tôi, tôi bình tĩnh nhìn làn mưa giăng giăng cuối chân trời.
Rốt cuộc, anh ta ôm tôi càng chặt: “Nếu là thương
hại…”
Cuối chân trời bỗng nổi lên một tia chớp chiếu sáng cả
bầu trời, ngay sau đó tiếm sấm ầm ầm kinh động vang lên, giống như thiên quân
vạn mã đang ập đến, đất trời rung chuyển.
Tôi không nghe thấy Lâm Kiều nói gì, mặc dù hình như
vẫn có giọng nói vang lên bên tai.
Tiếng sấm qua đi, anh ta buông ra, hai chúng tôi đứng
lên, cả người lấm lem không còn ra dạng gì. Tôi nhấc giỏ quả vô cùng thê thảm
trên ghế đến trước mặt anh ta: “Ăn cam không? Em bóc cho anh.” Anh ta cười phá
lên, hoặc như nụ cười hiền hòa nở trên khuôn mặt lạnh lùng thời còn trung học,
cười đến sảng khoái, nhưng lại không giấu được nét ốm yếu phía sau. Hơi thở của
tôi cứng lại, mặt bị anh ta giữ lấy, dùng chỗ vạt áo choàng may mắn còn khô cẩn
thận lau đi nước mưa, dáng vẻ nghiêm cẩn, tựa như đọc đề toán trong kỳ thi cao
đẳng vậy.
Tôi nhìn anh ta, có cảm giác như không thể tha thứ cho
bản thân.
Tôi nói dối.
Đây là lời nói dối vụng về nhất, nhưng anh ta lại làm
bộ tin là thật.
Thực ra chúng tôi đều biết, anh ta không còn sống được
lâu nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Chu Việt Việt lại gọi điện thoại
tới, nói cho tôi biết ngày hôm sau Tần Mạc đáp máy bay đến thành phố C, người
đại khái bây giờ đã lên máy bay rồi. Cô ấy giảng đông giảng tây trong điện
thoại hồi lâu, trước khi cúp máy nói ra một câu hoàn toàn không liên quan:
“Tống Tống, khi lựa chọn hãy suy nghĩ cho bản thân một chút, đừng chỉ suy nghĩ
cho Nhan Lãng.” Tôi trấn định lại, đồng ý, lại quên cúp máy, cho đến khi ống
nghe truyền đến tiếng máy bận mới hiểu cô ấy vừa nói gì.
Ngày mai Tần Mạc sẽ trở về, mọi việc sẽ chấm dứt. Tôi đã
lựa chọn rồi, tôi muốn đẩy Tần Mạc ra khỏi cuộc sống của mình, tựa như quả quýt
tách vỏ khỏi múi, sạch sẽ, triệt để, quyết không dây dưa. Trong lòng có nỗi đau
không nói nên lời, nỗi đau đẩy lên đến yết hầu, nhưng may mắn, tôi nghĩ thật sự
rất may mắn, may mắn tôi yêu anh không sâu.
Tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi Tần Mạc về khởi binh
hỏi tội.
Tôi thiết tưởng cảnh thượng là vào sau chín giờ tối,
anh phong trần mệt mỏi từ New York trở
về, trong tay còn mang theo hành lý, trên cánh tay còn cầm áo choàng. Ngoài cửa
sổ phải có ánh trăng mông lung và hàng vạn ánh đèn mờ ảo, rừng cây truyền đến
tiếng đệm vĩ cầm buồn bã. Đương nhiên, nếu thật sự không có cũng không phải
không xong. Như vậy là tề tụ đủ yếu tố của một màn kịch truyền hình nam nữ chia
tay trên màn ảnh.
Anh nói: “Tống Tống, vì sao nhiều ngày như vậy không
nghe điện thoại của anh?”
Tôi nói: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Anh nghe thế thốt lên: “Tại sao?”
Tôi vẫn lập lại như cũ: “Tần Mạc, chúng ta chia tay
đi.”
Lúc này nhất định anh sẽ giận, giữ lấy tay tôi, bắt
buộc tôi phải trả lời: “Ít nhất em phải cho anh một lý do.”
Nhưng tôi không cho anh cơ hội, tôi thấy chết không
sợ, hạ quyết tâm cho anh bảy chữ: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Tôi nghĩ lúc đó vẻ mặt anh sẽ thế nào, như là trò chơi
điền từ phức tạp, mỗi bước đều phải tính toán tỉ mỉ. Tôi khẽ lắc đầu, xong đưa
tay lên sờ mặt, phát hiện có nước. Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Trên thực tế, lời thoại mà tôi nghĩ cũng không cần
dùng đến một câu. Tựa như vất vả chuẩn bị, chờ năm nào, ngày nào đó đến, kế
hoạch sớm đã thay đổi rồi.
Lúc tôi nhìn thấy Tần Mạc cũng không phải chín giờ
tối, thậm chí cũng không phải buổi tối. Đó là hơn ba giờ chiều, không khí được
cơn mưa tẩy rửa, còn mang theo mùi hương thơm ngát, tỉ mỉ còn có thể nhìn thấy
trên bầu trời cao, mặt trời sáng như lòng đỏ trứng gà.
Khu vực bệnh nhân nội trú đại học T thuộc bộ phận hoa
viên, bệnh nhân tốp năm tốp ba chơi cờ hoặc tản bộ. Tôi với Lâm Kiều ngồi trên
chiếc ghế dài dưới cây phong già đọc sách, Tôi ngồi, trong tay cầm một quyển
sách dùng làm tư liệu tham khảo cho luận văn học kỳ, anh ta nằm dài trên ghế,
gối đầu lên chân tôi, xem “Bông vật ngữ” của Nghiêm Linh Ca. Anh ta thường
không xem loại sách này, trong phòng bệnh có sách giải trí là mấy cuốn tạp chí
thể thao, mấy cuốn tạp chí máy tính cùng hai cuốn sách tra cứu lịch sử. Cuốn
tiểu thuyết duy nhất này là tôi mang đến cho anh ta. Gió khẽ thổi, đem đám lá
khô lướt nhẹ trên mặt đất.
Tôi suy nghĩ đến ngẩn người, khi Tần Mạc xuất hiện
cũng không hề nhận ra, đợi đến khi phát hiện ra, anh đã cách chúng tôi rất gần.
Anh đứng cách tôi khoảng bảy tám bước chân, tay không
có áo choàng cũng không có hành lý, áo đen kẻ ô vuông hình cờ Anh, quần bò sẫm
màu, thoạt nhìn tuyệt đối không giống người ba mươi hai tuổi, trên mặt không có
bất cứ dấu hiệu gì mệt mỏi, trạng thái tốt đến mức có thể thay lễ phục đi chụp
ảnh cưới ngay bây giờ.
Anh liếc nhìn tôi một cái, lại nhìn chằm chằm Lâm Kiều
đang nằm trên đùi tôi. Lâm Kiều còn đang đọc sách, không hề chú ý đến ánh mắt
của anh.
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ xem đây là hoàn cảnh tốt
nhất, hay là hoàn cảnh xấu nhất. Chỉ cần anh nói ra câu nói kia, nói: “Nhan
Tống, tại sao em không nghe điện thoại của anh?” là tôi có thể nói với anh, rằng:
“Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.” Lời thoại diễn cả đêm này, mắt thấy sẽ thốt
ra, giờ chỉ còn đợi một cơ hội thích hợp.
Ước chừng cảm nhận được sự cứng nhắc của tôi, Lâm Kiều
bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn. Lúc này tôi tinh tường nhận ra, anh ta cũng cứng
người lại, giây tiếp theo, ngồi dậy, cuốn sách từ trên người trượt xuống.
Tần Mạc cũng không hỏi tôi câu kia, anh thậm chí cái
gì cũng không hỏi. Anh cứ đứng đó, dáng người vốn cao lớn, trong làn gió lạnh
lại càng thêm cô đơn, Tôi nghĩ tin nhắn anh gửi lúc chúng tôi mới chia tay,
đừng để tôi gọi cho em không được. Thật là một lời tiên tri, giống như khi đó
anh đã cảm giác được nhất định chúng tôi sẽ đánh mất nhau. Cho dù không đánh
mất cũng sẽ lướt qua nhau, giống như giờ phút này, anh tìm được tôi, nhưng tâm
tình của tôi đã khác trước nhiều lắm rồi.
Tồi từ ghế đứng lên để tránh ánh mắt quá chăm chú của
anh, một con chuồn chuôn tre bỗng nhiên lướt trên mặt hồ, anh xoay người nhìn,
bắt lấy đưa cho cô bé mặc áo bệnh nhân. Lọn tóc xoăn khõe xòa xuống, che đi mắt
anh, rốt cuộc tôi có dũng khi thốt lên thành lời, tôi nói: “Tần Mặc…”
Vừa kêu xong tên đã bị anh ngắt lời, anh bước tới vài
bước, mỉm cười nhìn tôi một cái: “Chuẩn bị luận văn học kỳ chưa?”
Tôi gật đầu.
Anh vẫn như mọi khi xoa đầu tôi, dịu dàng dặn: “Có thứ
mang về cho em, buổi tối đúng giờ về lấy, không cho quá giờ.” Nói xong nhìn
đồng hồ: “Thời gian còn sớm, anh có chút việc, em,” Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn
về phía Lâm Kiều, lại quay về nhìn tôi, “Mọi việc xong xuôi về nhà sớm một
chút, Lãng Lãng muốn ăn lẩu, anh mua xong nguyên liệu, em còn phải về nhà chế
biến.”
Khi Tần Mạc rời đi, tôi đứng một chỗ rất lâu, không
thể nói ra lời.
Nhưng anh ta cũng không cất bước lên lầu, một lúc lâu
sau, bình tĩnh nói: “Chỉ cần em thỉnh thoảng đến thăm anh, anh cũng rất vui
rồi.” Tôi nhìn lá phong trên đỉnh đầu, tựa như những đợt sóng biển màu vàng,
tôi nói: “Buổi tối hôm nay em sẽ nói rõ ràng với anh ấy.” Vai anh ta khẽ run
rẩy, không nói gì. Thở dài.
Từ bệnh viện đi ra đã là tám giờ tối, trong lúc cơn
đau của Lâm Kiều kéo đến, tôi ở ngay bên cạnh. Chính mắt nhìn thấy anh ta đau
đớn cắn chặt răng, trán và cả người lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh ta bảo tôi đi,
nhưng tôi không đi, tôi vẫn cầm lấy tay anh ta, trên cổ tay nổi rõ gân xanh,
đau đến xé ruột. Tôi không giúp gì được, chỉ có thể giúp anh ta lau mồ hôi. Anh
ta tránh tay tôi, giọng đứt quãng: “Để anh một mình.”
Bác sỹ tiêm cho anh ta thuốc giảm đau, sau hồi lâu,
anh ta chậm rãi đi vào giấc ngủ. Tôi nhìn sắc mặt yếu ớt tái nhợt, lần đầu tiên
rõ ràng cảm nhận được, bóng ma cái chết lúc nào cũng chực ập xuống căn phòng
tràn ngập ánh mặt trời này. Sinh mệnh anh ta đang từng phút trôi qua, có thể
chống đỡ được đến mùa xuân sang năm không cũng rất khó nói, bởi tử thần lúc nào
cũng đứng sau lưng.
Rời khỏi bệnh viên, lại đi thư viện mượn hai quyển
sách nghiên cứu bệnh tâm lý dành cho y tá, tôi đi bộ về nhà, vừa đi vừa làm
công tác ổn định tinh thần cho bản thân. Tôi nói, Nhan Tống, cô đã quyết định
rồi, một khi đã quyết định không được phép hối hận. Cô yêu Tần Mạc không sâu,
kết thúc đúng lúc đối với hai người đều tốt. Anh sẽ tìm được một cô gái rất
tốt, tính tình nhu hòa, gia thế đơn giản, không giống cô mười sáu tuổi đã sinh
con, sẽ không giống như cô tầm thường lại xấu tính. Cô không thể phá rối anh
như vậy, lựa chọn Lâm Kiều rồi còn để anh ở bên cạnh lãng phí tuổi trẻ, cô phải
buông tay, cô phải chúc anh hạnh phúc.
Tôi vỗ vỗ mặt, thả lỏng quai hàm bị cắn chặt.
Không lâu sau về đến nhà, tôi nhìn thấy cửa đóng, lấy
chìa khóa ra, cạch một tiếng, khóa bị mở ra, tay tôi run lên, chùm chìa khóa
rơi trên mặt đất. Tôi sửng sốt, xoay người nhặt lên.
Đèn lớn đèn bé trong phòng khách đều bật.
Tôi nghĩ đến chắc chắn là một cuộc thẩm vấn trang
nghiêm, không ngờ Tần Mạc ngồi ở phòng khách chơi trò chơi với Nhan Lãng.
Anh luôn luôn không tuân thủ quy luật làm việc của xã
hội phát triển, làm cho người ta không thể nào hiểu được. Trên màn hình TV là
trò chơi đua xe kiểu cũ, Nhan Lãng mặc một chiếc áo đen kẻ ô cờ Anh, cùng một
loại với chiếc áo anh đang mặc. Hai người đang ngồi dưới đất cầm tay điện tử
chăm chú nhìn màn hình TV, phối hợp rất khá, nhìn bên sườn mặt cả hai hao hao
nhau. Tôi hơi hoảng hồn, rất nhanh trong đầu hiện lên một thứ gì đó, muốn bắt
lấy, trong nháy mắt lại chẳng thấy đâu.
Tần Mạc quay đầu nhìn tôi, buông tay điện tử đứng dậy,
Nhan Lãng nhìn màn hình TV không chuyển mắt, nhắc nhở anh: “Này, cha nuôi, cửa
này còn chưa đánh xong, cha không thể thấy mỹ nhân mà không cần giang sơn.”
Tôi nói với Nhan Lãng: “Con dọn dẹp một chút rồi trở
về phòng làm bài tập, mẹ và cha nuôi con nói chuyện một chút.”
Tần Mạc đến bên cạnh tôi, Nhan Lãng nhìn chúng tôi
liếc mắt một cái, bắt đầu dọn dẹp. Nó chầm chậm đến tắt máy chơi game và TV,
sau đó chầm chậm dọn đống bừa bãi trên sô pha, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc
mắt nhìn chúng tôi một cái, liếc xong thấy không thể không thu ánh mắt lại, lại
vui vẻ chạy đến nhà vệ sinh cầm khăn đi lần lượt lau tay vịn sô pha. Tôi không
nhịn được nữa, mệt mỏi xua tay: “Con không cần thu dọn nữa, về phòng đi.”
Nhan Lãng nắm khăn lau tủi thân: “Hai người nói chuyện
hai người, con dọn chuyện của con, con không làm phiền.”
Tần Mạc nói: “Nghe lời mẹ, con về phòng trước đi.”
Nhan Lãng nhìn Tần Mạc lại nhìn tôi, không cam lòng
rời đi.
Tần Mạc kéo tôi xuống sô pha, xoa xoa đầu ôm lấy tôi:
“Tại sao thất hồn lạc phách vậy? Chuyện bác sỹ Lâm anh đã biết, không cần sợ,
anh luôn luôn bên cạnh em.” Giọng anh dịu dàng tin cậy vang lên bên tai tôi,
giống như cơn gió mùa xuân. Anh an ủi tôi: “Những chuyện không tốt sẽ nhanh qua
đi, kiên cường lên.”
Tôi nói: “Anh không biết…”
Anh khẽ hôn trán tôi, không để cho tôi nói hết lời,
dịu dàng đáp: “Tốt lắm, không cần nói chuyện cậu ta nữa, từ giờ trở đi chỉ nói
chuyện hai chúng ta thôi, được không?”
Tôi chỉ có thể nói được, tôi vốn muốn nói chuyện hai
chúng tôi, bởi muốn cùng anh nói lời chia tay.
Nhưng anh không hề nhận ra dự tính của tôi, khoảng
cách gần như vậy, anh nhìn tôi cười: “Có nhớ anh không, ưm?”
Tôi lập tức không nói nên lời. Anh không chờ tôi trả
lời, lại ôm lấy tôi, thở dài nói: “Anh nhớ em, nhớ đến không ngủ được.”
Anh khó mà nó ra được những lời buồn nôn như vậy, lại
nói trơn tru mây bay nước chảy, tựa như uống nước ăn cơm, không có chút mất tự
nhiên. Lòng tôi run lên, đẩy anh ra, cố gắng nặn khuôn mặt tươi cười: “Anh đang
nịnh đấy hả?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng giấu ý cười, cũng
không phủ nhận, lại như làm ảo thuật không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp
nhung, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo. Phòng khách
bật đèn so với ban ngày còn sáng hơn, ánh sáng tự nhiên chiếu vào. Một chiếc
nhẫn thật đẹp.
Anh lấy nhẫn ra, cầm tay trái của tôi, muốn đem nó đeo
vào ngón áp út. Người ta vẫn nói đây là nơi thông với trái tim. Anh nói: “Mỗi
ngày buổi tối anh đều không ngủ yên, nghĩ nên cầu hôn với em thế nào, lão phật
gia không đợi kịp rồi. Quan trọng nhất là, anh cũng không chờ kịp rồi.” Anh
nhìn tôi thật sâu, ánh mắt hội tụ những màu sắc dịu dàng nhất trên đời. “Tống
Tống, em có thể lấy anh không?” Tôi nhìn anh, anh đeo nhẫn vào ngón tay tôi,
chậm rãi lặp lại, “Tống Tống, em có thể lấy anh không?” Giọng nói trầm thấp lại
dụ hoặc.
Tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý anh, tôi quả thực sẽ đồng ý, ý
tưởng này chỉ duy trì được ba giây.
Tôi nói: “Không.”
Anh kinh ngạc ngẩng đầu.
Tôi dứt khoát nói với anh: “Không.”
Anh vẫn nắm lấy tay tôi, tôi dùng sức rút ra, đem nhẫn
lấy xuống khỏi ngón áp út. Chuyện cổ tích khi kể đến lúc này luôn cho rằng đây
là số mệnh an bài, số mệnh cảm thấy hoàng tử và công chúa không ở bên nhau là
việc thiên lý khó dung. Chiếc nhẫn trên tay tôi này quả thật không phải đạo cụ
hợp lý. Tôi nhẹ nhàng khẽ kéo, nó liền rơi khỏi tay. Tôi sửng sốt một giây, đem
nó đặt vào chiếc hộp nhung, ngẩng đầu lên, vô cùng trấn định mà đối diện với
Tần Mạc, tôi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Vốn tưởng rằng những lời này khó mở miệng, đến lúc này
lại thốt ra nhẹ nhàng đến thế.
Anh nhìn kĩ tôi, phân tích rõ từng nét biểu cảm nhỏ
trên mặt, cuối cùng, đưa ra kết luận: “Tống Tống, áp lực của em quá lớn rồi.”
Tôi lắc đầu, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi
một bộ phận trên khuôn mặt anh đều đẹp như vậy, từ trước đến giờ bọn họ vẫn
công nhận anh là một người đẹp trai. Nhưng đây là lần đầu tôi công nhận vẻ tuấn
tú của anh. Tôi né tránh, giọng nói lại bình tĩnh cứng rắn. Tôi nói: “Em không
có áp lực, chỉ là muốn chia tay với anh. Anh nên tìm một cô gái thích hợp hơn,
anh sẽ trao chiếc nhẫn này cho cô ấy.” Anh không trả lời, tôi tự quyết định:
“Anh đối xử với em rất tốt, nhưng anh rất tốt với em không có nghĩa là em sẽ
thích anh. Mấy hôm trước là em suy nghĩ không chu đáo, em tự cho là em thích
anh. Thực ra chỉ là cảm động, những lời em nói với anh, tốt nhất hãy sớm quên
đi. Em và Lâm Kiều có rất nhiều hiểu lầm. Bởi vì hiểu lầm nên mới xa nhau,
nhưng bây giờ những hiểu lầm đó đều giải thích rõ rồi. Chúng em đã trở về bên
nhau, em cảm ơn anh, nhưng em không thể…”
90% sự thật, thêm 10% dối trá chính là lời nói dối
hoàn mỹ 100%. Tôi ngắn gọn nói với Tần Mạc. Tôi nói tôi rất cảm ơn anh, nhưng
tôi nhất định phải làm cho anh tin. Tôi nhịn không được thở dài: “Tần Mạc, tìm
một cô gái tốt thích hợp với anh đi.”
Anh đột nhiên đưa tay giữ lấy cằm tôi, không đợi tôi
phản kháng, lập tức hôn thật mạnh. Dường như là cắn môi tôi, đầu lưỡi khẽ lách
qua răng, tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi tuôi, mút như xâm nhập, bộ phận mềm mại
nhất lại làm ra động tác vô cùng cuồng nhiệt, hương vị của anh tràn ngập khoang
miệng tôi. Tôi tuyệt vọng tưởng anh nhất định rất hận tôi, hận không thể đem
tôi nuốt vào bụng nghiền nát mới nuốt vào từng ngụm thô bạo như thế. Anh làm gì
cũng bình thản tao nhã, là tôi đã bức anh làm như vậy. Cho dù là tự kỷ một hồi,
tôi cũng khống chế không được mình nghĩ như vậy.
Tôi đã gần thở không nổi, anh buông, thoạt nhìn giống
như đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo. Anh nói: “Không có cô gái nào thích
hợp với anh hơn em.” Một câu cỡ nào dễ nghe, vang ở bên tai tôi, lạnh lùng.
Tôi quay đầu đi chỗ khác, mạnh mẽ nhịn xuống dòng nước
mắt đang trực trào ra. Tôi nói: “Như vậy không có ích gì, Tần Mạc, em bỏ cuộc,
anh cũng bỏ cuộc, chúng ta hòa bình chia tay đi.”
Anh nghiêng người dựa vào thành sô pha, chống đầu nhìn
tôi, như là bỏ mặc những gì tôi nói: “Em không nợ Lâm Kiều cái gì, anh cũng
không thiếu Lâm Kiều gì cả.”
Anh nói không đúng lắm, anh không thiếu Lâm Kiều cái
gì, nhưng tôi nợ Lâm Kiều rất nhiều. Tôi nhìn vào chỗ hơi cao hơn đỉnh đầu anh
một chút, đây là một kỹ xảo diễn thuyết hồi trung học, nó làm cho tôi nhìn anh
có vẻ nghiêm túc hơn. Tôi nói: “Không phải anh cho là em vì Lâm Kiều bị bệnh
mới về bên cạnh anh ta? Anh nhầm rồi, anh ta không có bệnh em cũng sẽ trở về
bên cạnh anh ta. Chúng em xa nhau chỉ bởi vì hiểu lầm, em chỉ hận em và anh ta,
bởi chúng em không biết được cách cùng nhau vượt qua.” Đây là nói dối.
Tôi nói: “Tần Mạc, người em yêu là Lâm Kiều, không
phải anh, tại sao anh còn chưa rõ?” Vẫn là nói dối.
Anh đột nhiên nhếch mày, con ngươi tối đen có gì đó
tôi nhìn không hiểu, giống như cực kỳ bi thương, anh nói: “Em nói cái gì?”
Tôi nói: “Anh rất tốt với em, em rất cảm ơn anh, có lẽ
em cũng có chút thích anh, nhưng đó không phải là yêu. Con người anh sáng láng,
hoàn mĩ, nhưng em không có cách nào để yêu anh.” Vẫn như cũ là nói dối.
Anh khẽ nhắm mắt: “Trước sau hai lần, mặc kệ có phải
em mất trí nhớ hay không, em đều…” Anh không đem những lời này nói xong, trên
mặt hiện lên nụ cười lạnh như bằng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, anh
gần như là đùa cợt, “Em dựa vào cái gì mà nghĩ rằng em không yêu anh thì anh
nhất định phải rời bỏ em?”
Tôi vẫn duy trì tầm mắt vừa rồi, rốt cuộc mới nói ra
được những lời tàn nhẫn: “Em chỉ muốn một tình cảm đơn giản, em cùng Lâm Kiều
chỉ cần như thế là đủ rồi, anh không cần xen vào. Anh như vậy làm cho em rất
đau khổ. Nếu anh thích em, làm sao nỡ nhẫn tâm để cho em đau khổ như vậy?” Tôi
thật ti bỉ, chẳng qua chỉ dựa vào sự không đành lòng của anh mà thôi.
Dường như anh cười khổ “Đổi lại là anh, em có nhẫn tâm
không?”
Tôi gật đầu: “Bởi vì em không yêu anh.”
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Một chút cũng không hề yêu?”
Tôi nói: “Trước đã từng thích, giờ hết rồi.”
Anh nói: “Em muốn tôi từ bỏ em?”
Tôi nói: “Đúng, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước
mặt em.”
Anh nói: “Tống Tống, tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào
tàn nhẫn như em.”
Ở trong lòng tôi thầm nói với anh, anh là người rất
tốt, Tần Mạc, chúc anh hạnh phúc.
Sau khi Tần Mạc đi khỏi, Nhan Lãng chậm rãi mở cửa
phòng, nó nói: “Mẹ, con có chút ghét mẹ rồi.”
Từ đó về sau, quả nhiên tôi không hề gặp lại Tần Mạc.
Chu Việt Việt tìm tôi uống trà, vài lần muốn nhắc tới
anh lại thôi, đều bị tôi dùng đề tài khác ngăn lại. Cuối cùng, có một lần cô ấy
không nhịn được, bùng nổ: Mình hỏi cậu một câu, chỉ hỏi một câu thôi, Lâm Kiều
không sống được bao lâu, Tần Mạc có thể hiểu được để cậu đi chăm sóc anh ta,
tại sao cậu nhất định phải chia tay với Tần Mạc.
Tôi nhìn ly nước: “Mình yêu anh ta không đủ sâu, có
thể dễ dàng buông tay.”
Cá và tay gấu không thể cùng có được cả hai, kết thúc
với Tần Mạc so với việc kết thúc với Lâm Kiều dễ dàng hơn nhiều lắm. Tôi rơi
vào nhà giam chính mình tạo ra, đầu óc cũng rất tỉnh táo, lại không có cách nào
khác đi ra ngoài.
Không lâu sau, tôi tìm được phòng ở, cùng với Nhan
Lãng chuyển ra. Chúng tôi hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Tần Mạc, từ thế giới
của Audi R8 một lần nữa trở về thế giới của xe taxi.
Ngày hôm đó chuyển nhà thời tiết rất đẹp, tôi nhìn
những dây thường xuân bao quanh căn nhà lớn, ánh nắng chiều chiếu vào lập lòe
như một tòa thành. Tôi đã ở đây mơ một giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời, giống
như câu chuyện cổ tích mà người ta vẫn kể.
Bệnh tình Lâm Kiều không ngừng yếu dần, khối u đã chèn
vào màng phổi, cơn đau kéo dài ngày càng đến thường xuyên, càng ngày càng thậm
tệ. Anh ta không muốn cả người cắm đầy ống truyền mà rời khỏi nhân thế, từ chối
tất cả những liệu pháp can thiệp, gần nhất chỉ dựa vào thuốc giảm đau để duy
trì. Căn bản tôi không đi học, mỗi ngày đều canh ở bệnh viện. Có khi đọc cho
anh vài trang sách, có khi lại đọc vài đoạn tin tức, nhưng phần lớn thời gian
chúng tôi chỉ yên lặng ngồi. Hàn Mai Mai thỉnh thoảng cũng đến đây, mang theo
chút hoa quả, hoặc là báo chí trong ngày.
Hạ tuần tháng Mười Hai, trong sự thuyết phục của ba
mẹ, cuối cùng Lâm Kiều đồng ý mổ, ngày giải phẫu được sắp xếp vào sau lễ Giáng
Sinh. Thực ra với tình trạng bây giờ của anh ta, động giải phẫu, cái chết ngược
lại đến càng nhanh, nhưng không ai đành lòng nhìn anh ta đau đớn như vậy. Phẫu
thuật ít nhất có thể để anh ta sống nốt những ngày còn lại không đau đớn, không
dằn vặt.
Lâm Kiều nói: “Hình như chưa bao giờ chúng ta thực sự
hẹn hò một lần.”
Tôi nói: “À, đúng.” Chúng tôi từng thiếu chút nữa cùng
nhau đi xem một bộ phim, cuối cùng kế hoạch lại không bệnh mà chết. Khi đó rạp
chiếu phim đang chiếu “Untold Scandal” của Bae Jong Jun, tôi dùng một nửa tiền
giá vé mua lại vé của cậu em đi cùng, cậu ta còn khuyến mại thêm cho tôi hai
túi mực khô.
Anh ta nói: “Khi nào có dịp chúng ta hẹn hò đi.”
Tôi nói: “Được, anh nhanh khỏe lại, khỏe lại rồi chúng
mình đi công viên trò chơi chơi trò đụng xe.”
Ngày Hai Mươi Tư tháng Mười Hai, đêm Giáng Sinh, khí
sắc của Lâm Kiều không tồi, tuy rằng cơ thể rất gầy, nhưng trên mặt tốt xấu
cũng có chút hồng hào.
Chúng tôi hết lời cầu xin bác sĩ, bác sĩ ở bệnh viện
thành phố D cũng được nhờ can thiệp, người nhà cũng không có ý kiến gì, bác sỹ
cũng không nói lời nào nữa, rốt cuộc phê chuẩn cho chúng tôi xuất viện nửa
ngày, điều kiện là phải để một y tá đi theo, phòng ngừa tình huống khẩn cấp
phát sinh. Cho dù là như vậy, Lâm Kiều cũng rất phấn khởi, vội vàng giục tôi
lên mạng tra xem gần nhất có bộ phim nào hay. Kỳ thật gần đây tôi không hay xem
phim, tôi để nghị đổi đi chơi nơi khác, nhưng anh ta rất cố chấp.
Chúng tôi mua bỏng ngô, anh ta không thể ăn mấy thứ
này, nhưng cố ý muốn mua. Lý do là người khác khi đi xem phim đều mua thứ này.
Tôi nói thực ra anh ta có thể thử không giống người bình thường một chút, nhưng
anh ta một lúc lâu sau không nói gì, trả tiền xong mới thản nhiên: “Kỳ thật anh
không muốn khác người, nếu có thể bình an có một gia đình, một công việc bình
thường, cuối tuần cả nhà đi công viên, đi ăn cơm, dã ngoại hay du lịch gì đó,
như vậy thật không có gì bằng.” Anh ta nhìn tiền phương có chút đăm chiêu, “Bác
sĩ nhi khoa và giáo viên dạy văn, hai nghề này không phải rất phù hợp sao?” Đây
là lần đầu tiên anh ta chủ động nhắc đến tương lai, nhắc tới sống chết, nhưng
biểu hiện như vậy cũng không quá tiêu cực.
Tôi giúp anh ta lấy bỏng, làm bộ mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy, rất hợp. Anh mau chóng khỏe lại, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”
Ngày hôm đó rạp chiếu một bộ phim tình yêu hoài cổ,
một bộ phim điện ảnh của của châu Âu, không phải mấy bộ phim mới.
Tôi nhớ đến giữa, Lâm Kiều cũng không thích xem phim
này, vốn tưởng anh ta ngủ rồi nhưng bất ngờ là anh ta còn xem rất nghiêm túc,
mặc dù tinh thần không có vấn đề gì nhưng tôi luôn phải để ý đến các tình huống
khác. Cho đến khi bản nhạc cuối bộ phim vang lên, mỗi đoạn nhạc đệm đều có ấn
tượng với tôi vô cùng sâu sắc. Bởi khi giai điệu đó vừa bắt đầu, Lâm Kiều nhẹ
nhàng ngâm nga theo. Giọng nam nặng nề vang lên bên tai, anh ta ngâm nga rất
thuần thục. Một đoạn nhạc bi kịch thích hợp với bộ phim tình cảm bi kịch lấy
nước mắt người xem này khi được Lâm Kiều nhẹ nhàng ngâm nga lại, vẻ mặt không
vướng chút bi thương. Phát hiện tôi nhìn mình, anh ta cười cười với tôi: “Em
cũng thích? Sau này anh sẽ đàn cho em nghe.”
Nhưng rốt cuộc cơ hội này mãi mãi không đến.
Trung tuần tháng Một mùa xuân năm 2009, Lâm Kiều vĩnh
viễn rời khỏi nhân thế. Có vài ban đêm, khi khúc nhạc ấy vang lên bên tai,
tiếng Lâm Kiều nhẹ nhàng ngâm nga, giọng hát nặng nề mang theo tiếng khàn khàn
làm tôi rất lâu không thể ngủ yên. Ngoài cửa sổ, ánh trăng tràn khắp cảnh vật,
bên tai tôi, tiếng anh ta vẫn tiếp tục ngân nga. Tôi chính vì vậy mà thuộc được
bài hát này. Tôi hát theo anh ta, rồi dần dần đi vào giấc ngủ.
Sau đó, tôi lại mang khúc hát này hát lại cho người
khác nghe, những người đó nói cho tôi biết, tên của bài hát là The day I love
you.
Trước khi Lâm Kiều qua đời, tôi và anh ta có nói
chuyện với nhau một lần cuối cùng. Khi đó anh ta đã có dấu hiệu hồi quang phản
chiếu(2), tinh thần rất tốt, trong mắt ánh lên những màu sắc trước nay chưa
từng có, như cười như không nhìn tôi, giống như vốn đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Anh ta nói: “Tống Tống, em sẽ không nói dối chứ?” Tôi không trả lời, cho anh ta
thời gian cân nhắc lại câu từ, tiếp tục nói cho hết. Anh ta cũng không mất
nhiều thời gian tự hỏi, mím môi cười cười, chiếc núm đồng tiền nhẹ in bên má,
đó là nụ cười sảng khoái nhất anh ta có được từ sau khi ngã bệnh. Anh ta nói:
“Đừng làm vẻ mặt như vậy, dường như sắp khóc ấy. Tuy rằng anh biết em gạt anh,
nhưng trong khoảng thời gian cuối cùng này có em bên cạnh, anh rất hạnh phúc.”
Anh ta xoa xoa đầu tôi, “Tống Tống, em lúc nào cũng tốt bụng như thế.”
Tôi kiên quyết lắc đầu, kiên quyết cầm tay nói cho anh
ta: “Em không hề lừa anh, mỗi câu em nói đều là thật.”
Anh ta trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên hỏi tôi:
“Vậy, em còn yêu anh không?”
Tôi nói: “Em yêu anh.”
Đây là duy nhất một câu nói dối. Nhưng anh ta mỉm cười
cầm lại tay tôi, anh ta nói: “Anh tin em.”
Lâm Kiều được đưa về nhà an táng.
Tôi dường như không đến tham gia lễ tang của anh ta.
Nhưng Chu Việt Việt lại đi, nói tro cốt của Lâm Kiều
được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, trước khi hạ táng, mẹ anh ta ôm chiếc hòm đó
khóc đến hôn mê bất tỉnh. Người mẹ gần năm mươi tuổi mất đi đứa con duy nhất
của mình, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật đáng buồn biết bao.
Nhưng tôi rất khó tin được cơ thể anh ta đã biến thành
tro bụi, nằm ở trong một chiếc hộp nhỏ bé, vĩnh viễn bị chôn vùi dưới ba thước
đất.
Hơn ba tháng trước, anh ta còn khí thế bừng bừng, dưới
ngọn đèn đường hiu hắt, còn sức đẩy tôi vào vách tường, nói với tôi: “Nhan
Tống, vẫn không có cơ hội hỏi em, nhiều năm như vậy rồi, em sống có tốt không?”
Trong nháy mắt anh ta đã rời đi nhân thế.
Buổi tối ngày Lâm Kiều nhập táng, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy lớp trung học tổ chức buổi diễn kịch, diễn
vở “Khổng Tước Đông Nam Phi”. Anh ta đóng vai nào tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ
ngày đó tôi diễn vai Tiêu Trọng Khanh, vai Tiêu Trọng Khanh tôi diễn cuối cùng
thắt cổ ở cửa ải Giai Chu phía Đông Nam.
Đó là lần đầu tiên luyện tập, đạo diễn nghệ thuật lần
lượt giới thiệu diễn viên. Khi giới thiệu đến tôi, ở dưới lập tức truyền đến
một âm thanh khác thường. Đó là tiếng cười của Lâm Kiều. Anh ta ngồi trên chiếc
bàn dài, hai tay đan vào nhau như một hoàng tử, lạnh lùng đánh giá tôi, khóe
miệng lộ ý cười: “Cũng chết ở ải Đông Nam,
vậy đến lúc đó là tôi viếng cô ấy hay là cô ấy viếng tôi?” Thời gian vô âu vô
lo đấy đã trở thành những năm tháng lùi dần về phía sau, vĩnh viễn trôi vào dĩ
vãng.
Hình ảnh tôi mãi mãi không thể quên là, dưới ánh mặt
trời, năm đồng tiền hình ngũ giác đồng tâm trên chiếc bút bi trong tay anh xoay
vòng như nước chảy mây trôi. Đó vĩnh viễn là hình ảnh dừng lại ở mùa hè mười
sáu tuổi năm đó.
Tất cả, rồi cũng đã xong.
(1) Người
đóng vai Irie Naoki Trong “Thơ ngây” phiên bản Nhật, bản Trung là: Trịnh Nguyên
Sướng trong vai Giang Trực Thụ
(2) Hồi quang phản chiếu: Chút ánh sáng cuối cùng lóe lên trước khi
tắt – chỉ việc người khỏe lạ thường trước khi chết