Tôi buộc phải ở bên Lâm Kiều và Tô Kỳ chịu giày vò
trong nước sôi lửa bỏng, lại một học kỳ nữa bắt đầu.
Buổi sáng đến trường đợi bọn họ, giữa trưa ăn cơm đợi bọn họ, buổi chiều tan
trường lại đợi bọn họ. Điều này rất nhanh làm cho tôi trở thành một học sinh
ham đi học cũng ham đi WC. Bởi vừa đi đến lớp, chỉ có vào WC mới không phải đối
mặt với hai người.
Nhưng không lâu sau, ngay tại khi sự kiện trọng đại
Trung Quốc ra nhập WTO không quá vài ngày, rốt cuộc tôi cũng mất khoảng thời
gian đi WC quý giá, bởi vì Tô Kỳ vui sướng phát hiện cá tính của tôi và cô ấy
rất hợp nhau, chúng tôi có thể tay trong tay cùng nhau đi vào WC cho có bạn.
Tôi cảm thấy có lẽ một ngày nào đó bọn họ lên giường
chắc cũng sẽ mời tôi chứng kiến, mà trong ba năm này, đến tột cùng bọn họ có
làm chuyện đó để kiếm đứa con thừa tự hay không, đến nay đối với tôi vẫn là một
dấu hỏi. Các học sinh khác đều cảm thấy tôi là một con kỳ đà, nhưng bọn họ cũng
cực kỳ buồn bực, làm một con kỳ đà, tôi lại có thể hòa bình với cả nam nữ chính
như vậy, tôi quả đúng là một con kỳ đà dễ hòa nhập.
Suốt một học kỳ gian khổ này, linh hồn của tôi cũng
bắt đầu được rèn luyện.
Lúc đầu, cho dù một cái nắm tay của bọn họ cũng sẽ làm
tôi buồn cả ngày, thậm chí nghĩ đến biệc bỏ thuốc độc vào cà mèn cơm của Tô Kỳ,
nhưng khi học kỳ chấm dứt, tôi đã có thể ở một bên canh gác cho bọn họ hôn nhau
rồi.
Lâm Kiều chung thủy và say đắm với Tô Kỳ là sự dịu
dàng mà ấm áp mà lâu nay tôi thầm ngưỡng mộ trong lòng. Anh ta là một người bạn
trai tốt, gửi gắm tình cảm cho anh ta làm cho tôi cảm thấy thế giới này thật ảm
đoạn, ảm đạm đến có thể quy y xuất gia rồi.
Khi đó cũng từng nghĩ, rõ ràng tôi thân với Lâm Kiều
trước Tô Kỳ, rõ ràng trong thời gian đó tôi có nhiều cơ hội xuống tay như vậy,
mà cuối cùng kết quả là đây, chỉ có thể than một câu, duyên, tuyệt đối khó
cưỡng.
Tôi viết tên anh ta trong nhật ký của mình, Lâm Kiều,
Lâm Kiều, Lâm Kiều. Nếu viết chữ thảo chứng tỏ hôm nay anh ta cực kỳ buồn
phiền, nếu viết chữ lệ có nghĩa là hôm nay anh ta rất bình thản, nếu viết chữ
khai tượng trưng cho việc hôm nay anh ta rất trầm mặc. Tôi biết đây là cái thời
đại ngay cả “áo mưa” cũng không chắc đã an toàn, nhật ký có khóa cũng không hề
đáng tin cậy như mọi người vẫn tưởng. Nhưng cảm xúc tràn ngập thật sự không có
cách nào nói ra miệng, cho nên chỉ dám một lần lại một lần viết tên anh ta
trong nhật kí, Lâm Kiều, Lâm Kiều, Lâm Kiều. Không bao lâu sau, tôi đã thuần
thục được tất cả các nét trong chữ “Lâm Kiều” của tất cả các lối viết người
Trung Quốc sử dụng, nhưng đáng tiếc là… không có cách nào triển lãm tuyệt kỹ đó
trước mắt người khác.
Sau năm thứ hai, cuốn nhật ký đầy những chữ Lâm Kiều
này rốt cuộc bị lưu lạc, sau nhiều lần xuôi ngược, cuối cùng rơi vào trong tay
Tô Kỳ. Thực ra nhặt được nhật ký của bạn học cũng là chuyện bình thường, bọn họ
phá chiếc khóa sổ ra, sau đó phát hiện mỗi trang nhật ký đều đầy những chữ tên
Lâm Kiều, đương nhiên sẽ phán đoán nó là của Tô Kỳ. Cái trùng hợp là bọn họ
nhặt được của rơi, lập tức đến lớp chúng tôi trả lại.
Tôi từ phòng giảng dạy trở về, chỉ nhìn thấy Tô Kỳ sắc
mặt trắng bệch ngồi ở chỗ của tôi, trên tay cầm quyển nhật ký, khóa đã bị phá
tung.
Khi đó tôi nghĩ, tốt lắm, ngày này rốt cuộc cũng tới,
nếu đã biết rồi thì tránh xa tôi ra, tôi đã không chịu được nữa từ lâu rồi.
Tô Kỳ là một nữ sinh rất mê môn tiếng Anh, hơn nữa cô
ấy không giống tôi là vì Lâm Kiều mới nhiệt tình thích môn tiếng Anh như vậy,
mà sự yêu thích của cô ấy thực sự xuất phát từ bản thân. Cô ấy rầm một tiếng
đặt quyển sổ của tôi trên bàn nói: “Nhan Tống, trước giờ tự học đợi tôi gốc cây
bạch quả phía sau three teaching building.”
Tôi nói: “Được.” Ngẫm lại còn nói: “Three teaching
building là cái gì?”
Cô ấy nói: “Giảng đường số ba.”
Tôi nói: “À, vậy không phải là three teaching
building, là the third teaching building. Hơn nữa thời gian trước nữ sĩ Thúy
Thoa đã quyên tiền tu sửa nó rồi, hiệu trưởng đã đệ đơn lên bộ giáo dục phê
chuẩn đổi thên thành tòa nhà Thúy Hoa, tên gọi tắt là Thúy Hoa lâu, CuiHua
Building.”
Tô Kỳ trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.
Tôi nghĩ hiệp một nếu đã toàn thắng, thì giặc cùng
đường cũng không cần đuổi, vì thế vội vàng nói: “Dù sao mình cũng sẽ đợi cậu ở
gốc bạch quả tree, phía sau tòa building kia.”
Tô Kỳ lại trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, xem chừng
trong đầu đang ong lên vì tức giận.
Hai cây bạch quả ở sau lầu Thúy Hoa đã bị mùa đông tàn
phá, lá rụng trơ trụi, không thể không khoe mình trong tư thế khỏa thân. Nếu
cây bạch quả kia cũng phân chia đực cái, mà hai cây này lại đúng là một đực một
cái, thì đúng là chuyện cực kỳ xấu hổ.
Tô Kỳ nói: “Nhan Tống, kia không phải là nhật ký của
cậu đúng không?”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Mình nghĩ cậu là ngoại lệ, không ngờ ngay
cả cậu cũng bị nhan sắc của Lâm Kiều mê hoặc.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Không, đây không phải sự thật.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Nói cho mình biết, cuốn nhật ký kia không
phải của cậu, cậu cũng không thích Lâm Kiều.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy bịt lấy lỗ tai: “Mình không muốn nghe, mình
không muốn nghe, nhất định là cậu gạt mình, cậu là bạn bè tốt nhất của mình và
Lâm Kiều.”
Tôi khổ sở nhắm mắt nói: “Bạn học à, bạn có thể chờ
mình phát biểu xong ý kiến được không?”
Bây giờ nhớ lại, khi đó tôi thực ra có thể hoàn toàn
phủ nhận, vì trên cuốn nhật ký cũng chẳng hề có đại danh Nhan Tống. Nhưng trên
thực tế tôi đã dũng cảm thêm mắm thêm muối thừa nhận, tôi nói: “Tô Kỳ, mình
thích Lâm Kiều một năm ba tháng hai mươi mốt ngày rồi, cho nên về sau đừng có
ngớ ngẩn nữa. Lâm Kiều bảo mình đi theo hai người, để cậu ta vui vẻ cậu cũng
phải giả làm vợ hiền để cho mình đi theo. Mình là bạn của Lâm Kiều, đúng, nhưng
tình bạn so với cậu còn kém một chút, cậu cũng rất thích mình phải không, thực
ra mình cũng nhìn thấy được. Ba chúng ta quan hệ như vậy, lại còn chơi với
nhau, đến lúc đó cậu bị mình dồn đến góc tường thì làm sao bây giờ?”
Cô ấy sửng sốt trong chốc lát, lông mày giãn ra, cười
lạnh một tiếng: “Cậu cũng đánh giá bản thân quá cao rồi, cậu cho rằng có thể
dồn tôi đến góc tường sao?”
Thực ra tôi cũng hiểu được chỉ bằng tôi không thể nào
dồn cô ấy đến góc tường, nhưng thua người không có nghĩa là thua trận, vì thể
diện, vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Cũng khó nói.”
Mặt cô ấy vừa đỏ vừa trắng, lại cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên là mười sáu tuổi đã sinh con, thật không biết xấu hổ. Cậu muốn dồn
tôi đến góc tường cũng phải có bản lĩnh, cậu có bản lĩnh gì đây? Chi bằng nói
xem khi mười sáu tuổi cậu đã cùng với ai mà sinh ra đứa con vô loài?”
Nói đến thứ tình yêu này, thật là có thể làm cho một
cô gái trường kỳ thi trượt ngữ văn trong chớp mắt trở thành một cao thủ hùng
biện.
Tôi học cô ấy cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi nói Lâm
Kiều chính là cha của con tôi thì sao?”
Sắc mặt Tô Kỳ xám ngắt, hồi lâu cắn răng nói: “Nhan
Tống, chuyện này không phải chuyện có thể bậy bạ lung tung.”
Tôi nói: “Ha ha, quả thật tôi chỉ nói lung tung thôi.”
Cô ấy bị sự vô liêm sỉ của tôi đánh bại, giẫm lên đám
lá mùa đông khô héo chạy mất.
Mối thù của tôi và Tô Kỳ liền như vậy mà thành. Tôi
vốn chỉ nghĩ, làm cho cô ấy biết rằng tôi có tình ý với bạn trai của mình, sẽ
làm cho cô ấy nâng cao cảnh giác, nhanh chóng đem Lâm Kiều cách xa tôi ra.
Nhưng cô ấy lại làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, duy nhất là vào nhà vệ
sinh cũng không bao giờ tay trong tay đi cùng tôi nữa.
Không lâu sau, trong trường ồn ào huyên náo đồn, nói
có một em học năm thứ nhất đang điên cuồng theo đuổi Tô Kỳ, ý đồ làm ly gián
cảm tình Lâm – Tô. Đàn em này tuy rằng bộ dạng không bằng Lâm Kiều, nhưng tướng
mạo lưng hùm vai gấu, đường hoàng dễ nhìn, dư luận cảm thấy, cho dù Tô Kỳ bỏ
Lâm Kiều đến với đàn em này, cũng không tính là thỏa hiệp với thẩm mĩ đại
chúng, vì thế, trong những cuộc tranh cãi có rất nhiều bên đứng về phía người
thứ ba.
Tô Kỳ không rõ ràng từ chối sự theo đuổi của đàn em.
Mỗi buổi sáng đến sớm tự học, đều có một bông hoa hồng được gửi đến chỗ ngồi
của cô ấy. Thông qua lớp giấy bóng kính được gói tỉ mỉ ngoài bông hoa hồng, các
bạn học nhận định đây tất nhiên không phải là hoa hái trộm trong vườn trường mà
là dùng nhân dân tệ mua ở cửa hàng bán hoa, lập tức bị sự si tình của cậu ta
làm cho cảm động, dư luận dần dần đứng về phía cậu nam sinh lưng hùm vai gấu
này.
Lâm Kiều vẫn hoạt động theo đúng như lịch trình trước
đây của mình, lên lớp, đánh cầu, ăn thịt lợn của tôi vào bữa trưa, cũng vẫn nhớ
rõ mỗi ngày tan học đưa tôi về nhà, cái chính là những hoạt động này không còn
sự có mặt của Tô Kỳ.
Tôi nói: “Cậu với Tô Kỳ sao lại thế này?”
Anh ta quăng cho tôi quả bóng, xoay người cầm lấy chai
nước khoáng, uống một ngụm lớn, khẽ nhíu mày nói: “Không có gì, chúng tôi chiến
tranh lạnh.”
Tôi nói: “Thế là sao, hai người nên khôi phục quan hệ
đi, đỡ làm mình đứng giữa khó xử.”
Anh ta nhếch mày nói: “Cậu nghe được cái gì rồi? Nói
tôi đã chia tay với Tô Kỳ, bây giờ thực ra đang qua lại với cậu?”
Tôi ha ha cười hai tiếng: “Cậu nắm bắt tin tức cũng
thật là nhanh.”
Anh ta xoay quả bóng trong tay một vòng, cười nói:
“Nhan Tống, chúng ta là bạn bè cả đời, cậu sẽ không vì mấy câu đồn đại này mà
xa lánh tôi chứ?”
Dưới khoảng trời xanh này, anh ta nói, Nhan Tống,
chúng ta là bạn bè cả đời.
Tôi chua xót cười ha ha: “Làm sao có thể, cậu đã nói
đấy, chúng ta là bạn bè cả đời.”
Một khắc đó, khuôn mặt dễ nhìn lấm tấm mồ hôi trước
mắt làm cho tôi nảy ra một ý tưởng bạo lực, tôi muốn tát cho anh ta một cái.
Buổi tối thứ sáu, Lâm Kiều gọi điện thoại đến, nói có
vé xem phim sắp hết hạn, anh ta muốn tìm người đi xem cùng.
Tôi nói: “Cái này không được, tôi rất bận.”
Anh ta nói: “Cậu bận cái gì?”
Tôi nói: “Cái gì cũng bận.”
Anh ta nói: “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai hai giờ
chiều, tôi sẽ đến thẳng nhà tìm cậu.”
Gọi điện thoại lại đã thấy không có ai nhấc máy.
Anh ta không biết, tuy rằng tôi không sợ hãi lời đồn
đại, nhưng lại sợ hãi không chế ngự được trái tim mình.
Không biết những người khác hạnh phúc như thế nào,
nhưng thật sự chỉ cần hai ba câu của anh ta là mọi phòng tuyến của tôi đều xong
đời, thật là không phải bom đạn mà còn mạnh hơn cả bom đạn.
Nếu bộ phim lần này không thể tránh được, tôi phải lập
tức điều chỉnh tâm lý, nháy mắt cảm thấy, Lâm Kiều, người trong mộng của mình,
sinh thời có thể cùng anh ta đi xem riêng một bộ phim thật là xa xỉ. Trong
trường học có nhiều nữ sinh thầm mến anh ta như vậy, đại đa số trong có họ chỉ
có thể mua ảnh chụp của anh ta rồi lực bất tòng tâm ngắm nhìn, nhưng tôi có thể
nhìn thấy tiên sống để giải cơn khát trong mơ, cái này không phải đáng quý lắm
sao? Đáng quý, rất đáng quý chứ.
Tôi lục tung tủ tìm ra một chiếc váy liền áo bà ngoại
tặng cho khi Nhan Lãng đầy tháng. Mặc vào đi ra bên ngoài một vòng, cảm thấy
hơi lạnh, vì vậy lại khoác thêm một chiếc áo lông, nhưng chiếc áo lông vừa dài
vừa rộng lập tức “giọng khách át giọng chủ”, chiếc váy liền áo làm lộ rõ dáng
người đều bị che mất. Tôi ôm cánh tay suy nghĩ một lát, khi Lâm Kiều gõ cửa,
lập tức đưa ra quyết định, cởi chiếc áo lông kia ra.
Lâm Kiều mặc áo khoác đứng ngoài ngẩn người, đánh giá
tôi từ trên xuống dưới một lần rồi nói: “Cậu không lạnh sao?”
Tôi sờ soạng đám da nổi gai ốc trên cổ rồi nói: “Không
lạnh.”
Ở cửa rạp chiếu phim đụng phải Tô Kỳ cùng cậu bé theo
đuổi cô ấy là một việc bất ngờ. Tô Kỳ đang ôm một hộp bỏng ngô, cậu em kia đang
cúi đầu nói với cô ấy gì đó. Tôi nghĩ là cậu em này thật sự cũng đã bỏ nhiều công
sức rồi, cùng lúc đó biểu tình của Lâm Kiều cứng nhắc lại.
Có lẽ là người yêu nên tâm linh giữa họ tương giao, Tô
Kỳ đang định rẽ trái lập tức xoay người về phía sau nhìn thấy chúng tôi, tôi
nhớ là mình vừa đi qua một nhà vệ sinh công cộng, chắc là cô ấy định vào nhà vệ
sinh trước khi xem phim.
Tô Kỳ nhìn thấy chúng tôi, ngạc nhiên cực độ, bỏng ngô
đổ lả tả xuống đất. Một bác gái đi qua than thở: “Ôi, lãng phí quá!”
Tô Kỳ giận run người: “Hai người, hai người…”
Lâm Kiều đột nhiên cầm lấy tay của tôi, cười lạnh một
tiếng nói: “Chúng tôi làm sao?”
Tô Kỳ không thể không nhìn thẳng bàn tay Lâm Kiều nắm
lấy tay tôi, sau một lúc lâu không nói nên lời, đôi mắt đỏ lên, cậu em ở bên
cạnh lúng túng đến mức vò đầu bứt tai, Lâm Kiều lại vẫn thờ ơ như cũ.
Tô Kỳ rốt cuộc khóc thành tiếng, nức nở nói: “Lâm
Kiều, tôi hận anh chết đi được.” Nói xong xoay người chạy về phía cầu thang.
Lâm Kiều cứng lại một lúc, đột nhiên bỏ tay tôi, nhanh chóng đuổi theo.
Rốt cuộc anh ta ở cầu thang đuổi được rồi ôm chặt lấy
cô ấy. Cô ấy ở trong lòng anh ta mãnh liệt khóc, mãnh liệt đánh trả. Thế cho
nên rất nhiều năm về sau mỗi khi tôi xem phim truyền hình chuyển thể từ tiểu
thuyết Quỳnh Dao, nam nữ chính vì hiểu lầm mà gặp lại nhau, cảnh đó cực kỳ quen
mắt, bởi nghệ thuật quả nhiên là lấy phong vị từ cuộc sống.
Tô Kỳ nói: “Anh đi tìm Nhan Tống đi, đi tìm Nhan Tống
đi, anh với cô ấy tay nắm tay như vậy, anh còn quan tâm đến em làm gì.”
Lâm Kiều nói: “Bình tĩnh một chút, em vốn biết anh và
Nhan Tống không có gì mà, ngoan một chút, đừng làm loạn.”
Tô Kỳ ghé vào vai Lâm Kiều, ngẩng đầu liếc mắt nhìn
tôi một cái.
Cậu em kia chạy đến, đá hộp bỏng ngô, oán hận nói:
“Tại sao tôi lại cảm thấy mình bị lấy ra làm trò cười nhỉ?”
Tôi nói: “Nhóc con, bây giờ mới phát hiện ra sao?”
Cậu ta liếc mắt nhìn tôi một cái: “Có gì mà đắc ý,
không phải chị cũng bị lấy ra làm trò cười?”
Tôi nói: “Đúng vậy, chúng ta đều bị lấy ra làm trò
cười rồi.”
Rất lâu sau, Chu Việt Việt thất tình khóc rối tinh rối
mù hỏi tôi: “Tống Tống, tại sao cậu lại chưa bao giờ khóc? Có phải cậu không có
tuyến lệ hay không?”
Tôi nói: “Cậu mới không có tuyến lệ, cả nhà cậu không
có tuyến lệ.”
Việt Việt, nếu không muốn khóc thực ra rất đơn giản.
Bước đầu tiên, ngẩng đầu
Bước thứ hai, nhắm mắt.
Như vậy, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong lòng thôi.
Người khác sẽ không nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, bọn
họ sẽ nghĩ, cậu là một con khổng tước ngạo mạn.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi mặc kệ gió lạnh lang thang
trên đường, cho đến khi thành phố lên đèn mới giật mình nhận ra hẳn là nên về
nhà rồi.
Tôi cảm thấy dường như mình bị tổn thương, cần chậm
rãi nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng trường tôi đang chuẩn bị thành trường chuẩn quốc
gia, không có giấy khám bệnh của bác sĩ ở bệnh viện chính quy thì chẳng dễ dàng
cho học sinh nghỉ phép. Mà giấy khám bệnh của bác sĩ ở bệnh viện chính quy thì
khó như vậy, trừ khi có quan hệ thân thiết với bác sĩ trong bệnh viện, mà tôi,
ngay cả quan hệ với công nhân vệ sinh hay bảo vệ trong đó cũng không.
Tôi vật vã không biết làm cách nào lấy giấy khám sức
khỏe của bác sĩ, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Ước chừng nửa
giờ sau, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Tôi miễn cưỡng thò một bàn tay từ
trong chăn cầm lấy điện thoại.
Giọng nói Lâm Kiều nặng nề truyền đến từ đầu dây bên
kia: “Nhan Tống, cậu đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới về?”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nói: “Buổi chiều nay tôi gọi điện cho cậu mấy
lần mà không có người nghe máy.”
Tôi nói: “À, cậu đưa Tô Kỳ đi rồi, cậu em kia còn hai
vé không dùng đến, tôi thấy cậu ta đáng thương liền bỏ ra một nửa tiền mua
chiếc vé xem bộ phim có Bae Jong Yun đống.”
Anh ta trầm mặc một lát nói, “Tôi quên mất không đưa
vé xem phim cho cậu.”
Tôi nói: “Không sao không sao, lúc đó không phải cậu
bị kích động hay sao? Cậu em kia cũng thật tốt bụng, bán vé cho mình bằng một
nửa giá, còn tặng lại hai gói ô mai, tính ra giá hời.”
Anh ta lại trầm mặc một lát. Tôi nghĩ cả buổi chiều
hôm nay anh ta đã nói chuyện với Tô Kỳ rồi, Tô Kỳ bảo anh ta gọi điện thoại
đoạn tuyệt quan hệ với tôi, chỉ là anh ta thấy khó có thể mở miệng.
Anh ta quả nhiên rất khó mở miệng, một lúc lâu sau
nói: “Bộ phim đó có hay không?”
Quả thực đây không phải là phong cách của Lâm Kiều,
tôi nhẫn nại nói: “Rất hay, nhưng mà cảnh nude của Bae Jong Yun bị cắt toàn bộ
rồi, thật là tiếc mà.”
Anh ta cười một tiếng, nhưng lập tức im bặt. Rõ ràng
nghe thấy tiếng hít thở sâu, sau đó thật thấp giọng: “Nhan Tống, xin lỗi.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nói: “Tôi không ngờ ở đó lại gặp được bọn Tô
Kỳ, nhất thời xúc động đưa cậu ra làm bia đỡ.”
Tôi ha ha cười hai tiếng: “Cái này có gì phải xin lỗi,
nếu là tôi không chừng cũng làm như vậy rồi, chúng ta không phải cả đời làm bạn
sao, bạn bè chẳng phải chỉ dể dùng đâm vài nhát dao sao?”
Anh ta nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Tôi nói: “Có câu tực ngữ nói như vậy không phải sao,
làm bạn bè là đâm nhau một dao, cậu đâm tôi hai dao, tôi đâm lại cậu hai dao
chỉ thế thôi.”
Anh ta nói: “Tôi nhớ hình như là vì bạn bè nhận hai
nhát dao.”
Tôi nói: “À, cũng không khác, dù sao đều là đâm con
dao trắng vào, rút ra thành con dao đỏ thôi.”
Bên kia dừng lại trong chốc lát, tôi nhìn vào chiếc
đồng hồ ở cổ tay, tám giây sau, Lâm Kiều nói: “Nhan Tống…” Nói xong hai chữ này
lại dừng lại trong chốc lát.
Tôi nói: “Cái gì?”
Anh ta nói: “Không có gì, ngủ ngon.”
Buổi tối hôm đó tôi mơ một giấc mơ, trong đó một lưỡi
dao chói lọi từ trên trời giáng xuống, cắm thẳng vào lòng tôi. Tôi cầm lấy cán
dao rút ra, nhìn máu vấy đỏ, sâu sắc tán thưởng: “Cổ nhân quả thật không nói
dối, quả nhiên là dao trắng đâm vào, rút ra thành dao đỏ.” Nói xong cúi đầu
thấy, trước ngực có một lỗ hổng rất lớn, máu từ lỗ hổng ấy mãnh liệt chảy ra
như suối phun.
Sự kiện ở rạp chiếu phim như một mồi lửa, thế cục hài
hòa cân bằng giữa tôi cùng Lâm Kiều và Tô Kỳ rốt cuộc bị phá vỡ.
Tôi đúng theo ý nguyện tạo khoảng cách với hai người
Lâm – Tô kia, mà vai diễn của tôi rất nhanh bị bạn bè tốt của Tô Kỳ, Hàn Mai
Mai thay thế, thật là “Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất chi hồng hạnh nhập
tường lai”[1].
Hàn Mai Mai không học cùng lớp với chúng tôi. Chúng
tôi ở lớp ba, cô ấy học lớp chín. Mỗi giờ nghỉ mười phút quý giá, cô ấy đều
phải chạy qua sáu phòng học, từ lớp chín bôn ba đến lớp tôi để gặp gỡ Tô Kỳ.
Tôi cảm thấy cô ấy quả là một người có nghị lực.
Có một ngày bạn học cùng bàn hỏi tôi: “Tại sao gần đây
cậu không đi cùng bọn Lâm Kiều?”
Tôi nói: “À, gần đây thịt lợn tăng giá rồi.”
Cô ấy ném một quyển sách đến: “Tôi đang nói chính sự
với cậu. Trước kia lúc cậu cùng bọn Lâm Kiều, phần lớn chúng tôi tuy rằng cảm
thấy cậu là một cái bóng đèn, nhưng dù sao khả năng uy hiếp không lớn, cậu lại
là một cái bóng đèn tự giác, lúc không nên sáng thì không bao giờ phát sáng.
Nhưng Hàn Mai Mai lớp chín này là chuyện gì đây? Mỗi lần đều trang điểm xinh
đẹp đến tìm Tô Kỳ, cô ta cho rằng mọi người không biết cô ta để ý đến Lâm Kiều
hay sao, quả thực là quá coi thường quần chúng rồi.”
Tôi nói: “Là quần chúng suy nghĩ quá nhiều thôi, vạn
nhất người ta chỉ đơn thuần đến tìm Tô Kỳ thì sao?”
Cô ấy nói: “Đi tìm một cô bạn thân mà mỗi ngày đổi một
bộ quần áo? Quần chúng hiện nay rất quan tâm đến cậu, đều muốn hỏi cậu xem bao
giờ thì trở về chơi với bọn Lâm Kiều và Tô Kỳ?”
Tôi nói: “Giúp tôi nói một tiếng cám ơn với quần
chúng, cảm tạ, ngàn lần cảm tạ. Nhưng mẹ tôi bắt tôi phải vào bằng được đại học
T, tôi không thể lại cùng bọn Lâm Kiều tiếp tục lêu lổng rồi!”
Cô bạn ngồi cùng bàn nói: “Như thế tại sao lại gọi là
lêu lổng? Là cậu đang che chở một đôi uyên ương. Chúa Jesus không phải đã nói:
Che chở một đôi uyên ương còn hơn xây cả tòa tháp chín tầng sao?”
Tôi nói: “Thật ngại quá, tôi phải thi vào đại học T,
tôi không thể tiếp tục che chở cho bọn họ rồi.”
Rất nhanh đến cuối học kỳ, trước khi thi một tuần, chủ
nhiệm lớp đem bảng đăng ký phân ban phát cho mọi người.
Khi tôi và Lâm Kiều cùng Tô Kỳ chưa có gì, mọi người
cùng hẹn nhau sẽ vào khoa lý, ghi danh cùng một trường đại học. Nhưng tình cảnh
đã thế này, ai còn cố chấp giữ lời hứa đó thì thật là ngu đần. Tất nhiên tôi
không làm kẻ ngu, nên lập tức điền vào khoa văn.
Sau khi bản đăng ký được nộp lại, chủ nhiệm lớp tìm
tôi nói chuyện. Đại ý là học giỏi lý hóa, đi khắp thiên hạ này không sợ, thành
tích của tôi ở môn Lý cũng có tiền đồ, hy vọng tôi nhận thức rõ tình thế, quay
đầu là bờ, đừng tự làm thui chột bản thân. Tôi không thể không nói thẳng với
thầy, mỗi lần tôi thi lý tôi đều chọn bừa, bởi vì vận khí tốt nên điểm cao,
nhưng chỉ sợ vận khí của tôi sắp hết rồi. không chống đỡ nổi đến khi thi vào
trường cao đẳng. Thầy trầm mặc một lát, nói: “Vậy em ở lại khoa văn đi.”
Nói chuyện với chủ nhiệm lớp xong, chuyện tôi báo danh
vào khoa văn bị công khai, đêm hôm đó liền nhận được điện thoại của Lâm Kiều.
Anh ta nói: “Không phải cậu muốn làm bác sĩ nhi khoa?
Tại sao lại đăng ký vào khoa văn?”
Tôi sửng sốt một lát nói: “À, tôi đã từng nói như vậy
sao, làm khó cậu nhớ rõ như vậy.” Nói xong cảm thấy giọng nói hơi cứng nhắc,
lại lập tức bỏ thêm hai chữ ha ha.
Anh ta không nói chuyện, một lúc lâu sau nói: “Là vì
tôi và Tô Kỳ sao?”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Sau đó anh ta tiếp tục: “Tô Kỳ đối với cậu đúng là có
một chút thành kiến, tôi cũng nghe nói…”
Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ta: “Ha ha, cậu nói cái
gì vậy, dù cho có mâu thuẫn thế nào với Tô Kỳ tôi cũng không thể lấy tương lai
mình ra đùa được, trên thực tế mẹ tôi muốn tôi thi vào khoa Trung văn trường
đại học T, học văn về sau thi vào công chức, tiếp tục công việc của bà ấy.”
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Tôi
nhớ rõ lần đầu tiên gặp cậu, câu mặc một chiếc quần trắng, cột tóc đuôi ngựa,
còn muốn làm bác sĩ giống ba tôi.”
Tôi nói: “Phải hai năm rồi, trí nhớ của cậu cũng thật
tốt.”
Cạch một tiếng, hình như là máy bị ném đi rồi, lại rầm
vang một tiếng, anh ta ở bên kia nói: “Xin lỗi, uống chút rượu.”
Tôi không nói gì, cả hai trầm mặc một hồi rất lâu, anh
ta nói: “Tôi đi ngủ trước, ngủ ngon.”
Sau đó, không kịp để tôi tỉnh táo lại, liền cúp máy.
Đây là cuộc điện thoại cuối cùng của tôi và Lâm Kiều
trong ba năm học trung học.
Tròn một năm cấp ba, không có sự quấy nhiễu của Lâm
Kiều và Tô Kỳ, tôi tập trung vào học tập một cách thanh tâm quả dục. Chuyện vui
vẻ nhất mỗi tháng là có thể về nhà một lần, đưa Nhan Lãng đi chơi xe đụng.
Tháng bảy là thời gian thi vào trường cao đẳng cũng đã
chấm dứt. căn phòng được thuê để tôi chuyên tâm ôn luyện cũng không còn bao
nhiêu là hết hạn, chủ cho thuê tỏ vẻ cấp tốc muốn lấy lại phòng ở, hy vọng tôi
có thể mau chóng chuyển ra ngoài.
Buổi tối trước khi chuyển nhà hai ngày, có một nam
sinh cùng lớp tìm tôi, nói muốn mượn phòng của tôi, để mười mấy người bọn họ mở
một bữa tiệc liên hoan.
Cậu nam sinh này rất giỏi sửa chữa bút máy, nên bị
chúng tôi tôn xưng thành bút máy đại ca. Bút máy đại ca này không chỉ một lần
giúp tôi sửa bút, tôi nghĩ nên báo đáp một chút, vì vậy nên đã cho cậu ta mượn
phòng ở.
Cậu ta vỗ vỗ vai tôi nói: “Nhan Tống cậu thật là bạn
tốt, tôi là chủ xị, buổi liên hoan này cậu cũng tham gia đi, chúng ta uống
rượu, xem phim, ôn lại chút chuyện cũ.”
Tôi bị “xem phim” cậu ta nói dọa sợ, cảm thấy nhất
định bọn họ muốn xem AV, lập tức từ chối: “Tôi thấy không nên tham gia, nam
sinh tụ tập với nhau, thêm tôi là con gái, không tiện.”
Nhưng cậu ta đã kịp ngồi lên xe đạp, phóng như bay ra
ngoài, giọng nói hùng hồn từ ngoài đường cái vọng vào: “Tám giờ tối nay, tại
nhà cậu, chúng ta không gặp không về.”
Mười đứa con trai thêm một cô gái, còn muốn uống rượu,
còn muốn xem AV, cuộc tụ hội như vậy có thể thấy được nguy hiểm cỡ nào.
Tôi vốn tính buổi tối sau khi chờ bút máy đại ca đến
sẽ đem chìa khóa nhà giao cho cậu ta, sau đó tùy tiện tìm cớ bỏ đi, đến khách
sạn nào đó nghỉ một đêm. Nhưng không nghĩ được mấy người kia cũng chẳng đến tay
không, đều mang theo bạn gái của mình. Các bạn gái đều tỏ vẻ không muốn đến, là
được van xin mời mọc đến, nhưng ai có mắt cũng đều nhìn ra chân tướng.
Khoảng tám giờ giờ Bắc kinh, người mà tất cả mỏi mắt
chờ đợi cũng đã đến, làm người ta cảm thán là, bút máy đại ca dẫn theo một
người chưa bao giờ thấy kéo bè kết đảng, đó là Lâm Kiều.
Đã hơn một năm nay tôi chưa từng gặp mặt Lâm Kiều,
tình hình gần đây của anh ta tôi hoàn toàn không biết. Trong nháy mắt chỉ cảm
thấy thời thế thay đổi, thời đại độc thân hành hiệp đã qua đi, dân tộc chúng ta
không cần anh hùng, mà thế kỷ hai mươi mốt này cần tinh thần đoàn kết. Tổ chức
thành đoàn thể xem phim, tổ chức thành đoàn thể đi WC, nay, ngay cả Lâm Kiều
cũng đã tham gia các tổ chức rồi, đúng là thời đại “không đoàn thể, sống không
bằng chết”.
Đây quả thật là một cái liếc mắt thâm sâu ẩn ý, bởi vì
tôi hoàn toàn không nhìn ra cái liếc mắt này của anh ta hàm xúc ý tứ gì.
Tôi cười ha ha nói: “Bao lâu rồi không gặp cậu, thật
là cao lên không ít.” Anh ta không để ý đến tôi, quay đầu sang một bên.
Bút máy đại ca rất nhanh tập hợp với đồng đảng.
Lâm Kiều đột nhiên nói: “Mọi người còn đủ rượu không?
Tôi với Nhan Tống ra ngoài mua chút rượu nữa về.”
Tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, đồng thời,
tôi cũng không kịp phản ứng, đã bị anh ta tha ra ngoài cửa.
[1] Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: Thơ Triệu Dực: Ý
nói đời nào cũng có nhân tài xuất hiện. Nhất chi hồng hạnh nhập tường lai: Thơ
Diệp Thiệu Ông: Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.