Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 111



Edit: Ngân Nhi

​Lục Gia Diệp vuốt từ mông ngựa đến đùi ngựa mà không chán, tố chất của anh cũng rất vững, dưới con mắt ghét bỏ của cô mà vẫn làm như không có chuyện gì được.

Hai người nói chuyện tào lao mấy câu rồi tiến vào chủ đề chính, Lục Gia Diệp nói cho cô nghe về ý định phát triển công ty trong tương lai của mình.

“Tôi cũng mới tiếp xúc với ngành này thôi nên không hiểu lắm, giờ đang rất thiếu một người có thể tin tưởng được, có cậu tham gia thì tôi quá yên tâm. nói nhiều cũng chỉ thêm vô nghĩa, thế này nhé, cậu sẽ có lương cơ bản cộng với tiền hoa hồng và tiền cổ phần, thấy sao?”

“Cổ phần á?” Trịnh Bồi Bồi vừa nghe đã vội lắc đầu, “Tôi không có tiền, không đóng cổ phần được đâu.”

Tiền ít thì không dùng được, mà tiền nhiều cô lại không có, người nhà cô sẽ không cho cô một số tiền lớn để mang ra ngoài đầu tư đâu.

“không phải là muốn cậu đóng cổ phần, cậu chỉ cần giúp tôi kiếm được nhiều tiền là được rồi, ngoài ra tôi sẽ cho cậu một ít cổ phần công ty coi như để bày tỏ tấm lòng, giữ chân cậu ở lại lâu dài.”

“Hả… một ít cổ phần…”

“không bằng lòng hả?”

“Bằng lòng bằng lòng! Cực kỳ bằng lòng!!” Trịnh Bồi Bồi tươi cười rạng rỡ, “Cảm ơn ông chủ!”

Trịnh Bồi Bồi nói xong mới thấy sai sai, thế là cô vừa mới đồng ý rồi đấy hả?

cô cứ thế bị mua chuộc bởi tiền tài danh vọng như vậy sao? Về sau mở miệng ngậm miệng cũng phải gọi đồ ngốc kia là ông chủ ư?

…Ờ thì đúng thế đấy! cô chính là một người không có nguyên tắc như vậy đó!

So với mấy công ty khác toàn đưa cho cô những điều kiện hà khắc khiến người ta phát điên thì Lục Gia Diệp đúng là một ông chủ quá có tâm rồi! Vị sếp này cô nhận!

Thế là hai người cùng nhau ăn một bữa để chúc mừng, tha hồ chém gió tưởng tượng về tương lai.

Ăn cơm xong, Lục Gia Diệp đưa Trịnh Bồi Bồi về, mới biết là cô ở khách sạn.

Lục Gia Diệp nhíu mày: “Sao cậu lại ở khách sạn thế?”

Trịnh Bồi Bồi nói: “Ở trong nhà bị quản lý nhiều, thuê nhà bên ngoài thì phiền toái, với cả chỉ có mình tôi ở nên trống trải lắm. Ở khách sạn là tốt nhất, ngày nào cũng có người dọn dẹp phòng cho, lại nhiều người lui tới, có đầy đủ phòng tập gym và bể bơi nữa, buffet của khách sạn này ăn cũng ngon, vị trí trung tâm nên vừa náo nhiệt vừa tiện lợi.”

“Có thế nào thì cũng không thể coi khách sạn là nhà được, không lẽ cứ ở khách sạn mãi sao?”

“Tôi chưa nghĩ xa đến vậy, cứ ở đã rồi tính sau.” cô nhún vai nói.

Hai người chào tạm biệt nhau, Trịnh Bồi Bồi đi vào sảnh khách sạn, Lục Gia Diệp đứng ngoài nhìn cô, cho đến khi bóng dáng cô biến mất thì anh mới quay người ra về.

không bao lâu sau, việc thu mua công ty của Lục Gia Diệp đã hoàn tất, anh trở thành đại boss của công ty.

Trịnh Bồi Bồi tới công ty ký hợp đồng, hết thảy đều đúng với những gì Lục Gia Diệp đã hứa hẹn từ trước, sau khi đóng dấu, con đường làm người đại diện của cô chính thức được mở ra, thứ sáu ký hợp đồng thì thứ hai đi làm luôn.

Sau khi hết bận, Lục Gia Diệp mời mọc Trịnh Bồi Bồi: “Tối cùng nhau đi ăn chúc mừng đi, nhân tiện bàn qua về mấy hạng mục kế tiếp.”

Trịnh Bồi Bồi hớn hở đồng ý: “Được thôi.”

Hai người cùng nhau đến một nhà hàng mà Trịnh Bồi Bồi thích nhất.

Trong lúc ăn, Lục Gia Diệp gợi chuyện, Trịnh Bồi Bồi chậm rãi nói, đợi đến khi cô nói hăng say, anh mới ngồi nhìn cô chỉ điểm giang sơn một cách say mê… Rượu chưa uống mà người đã say rồi.

Ăn xong, Lục Gia Diệp lại đề nghị: “Bọn mình vào quán net chơi game đi!”

“Từng này tuổi rồi còn vào quán net, trẻ con đấy à.”

“Coi như hoài niệm chút đi có được không?”

“thật ngại quá, tôi không thể đâu, cậu tự chơi một mình đi.”

“Xem kìa, cậu chẳng có tinh thần đoàn đội gì cả, mới vào công ty mà không định tạo dựng quan hệ với đồng nghiệp và cấp trên à? Sau này nếu có việc cần làm theo nhóm thì có phải cậu cũng rũ bỏ trách nhiệm mà từ chối không? Tiểu Trịnh à, cậu cũng là người làm ăn mà, sao không có tinh thần nghề nghiệp gì hết thế?”

“…” Trịnh Bồi Bồi nhìn Lục Gia Diệp mấy giây, nghĩ đến số tiền lương ghi trong bản hợp đồng, còn có một ít cổ phần…

cô mỉm cười nói: “Ông chủ nói phải lắm, em vẫn chỉ là tiểu bạch thôi không hiểu chuyện, cần sếp dạy bảo thêm, vào quán net chứ gì, đi luôn! Các thanh niên không bao giờ muốn hoài niệm kia, không hiểu là họ không có tín ngưỡng hay là không có tuổi thơ không biết? Đúng là làm người ta giận mà!”

Thế là hai người liền đến một quán net rộng rãi tiện nghi, đăng nhập, cùng nhau đánh quái.

Thời còn đi học, hai người chính là một cặp đồng đội cực kỳ ăn ý, luôn kề vai chiến đấu, về sau khi Lục Gia Diệp đi du học, cả hai rất ít liên lạc với nhau, cho nên cũng chẳng chơi game với nhau nữa.

Hôm nay lại một lần ngồi trong quán net, vai kề vai chơi game, Lục Gia Diệp quay đầu nhìn góc mặt nghiêng kích động hưng phấn của Trịnh Bồi Bồi, hai người lại cùng nhau xông pha thiên hạ, rất giống với ngày xưa.

Năm tháng chưa từng rời xa, vẫn là cô gái ấy.

anh đột nhiên nở nụ cười, trong mắt phát ra tia sáng nóng rực, hàm chứa cả sự dịu dàng chưa ai được nhìn thấy.

Sau khi đấu thua một trận, Lục Gia Diệp đứng dậy ra ngoài sảnh.

“không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!” Trịnh Bồi Bồi đang tức giận chửi bới thì Lục Gia Diệp bỗng áp cốc trà ấm vào mu bàn tay cô, nói: “Uống một ngụm trà xin bớt giận, xem anh trai giúp em xoay chuyển càn khôn đây.”

“Tôi cứ nghĩ cậu đi đâu mà lâu thế? Ngồi chờ mãi chả thấy đâu, hóa ra là mua đồ uống hả?” Trịnh Bồi Bồi nhìn anh.

“Cậu nói lắm thế chẳng lẽ không thấy khát à?”

“…” Trịnh Bồi Bồi nhìn cốc trà nóng, không cãi lại anh mà nhận lấy, uống mạnh mấy ngụm, dòng nước ấm từ khoang miệng trôi xuống dạ dày, thoải mái quá!

Chơi đến tận đêm khuya, Trịnh Bồi Bồi mới mạnh mẽ lôi Lục Gia Diệp ra khỏi quán net.

“Muốn chơi một trận nữa…Chơi một trận nữa cơ…”

“Cái đồ nghiện net nhà cậu, coi chừng sau này không tìm được bạn gái đâu!”

“Tiểu gia đây đẹp trai anh tuấn khí phách bức người thế này, phụ nữ muốn ăn một bữa với tôi còn phải đánh số xếp hàng trước đấy nhá!”

“Dạ vâng cậu giỏi cậu giỏi, giỏi muốn bay lên trời luôn!”

Hai người lên xe, Lục Gia Diệp vò đầu nói: “Tối nay tôi cũng ở khách sạn, mệt quá không muốn về nhà, tiện đây nói luôn, ngày mai công ty có một món quà lớn muốn tặng cho cậu đấy.”

“Quà gì thế?” Trịnh Bồi Bồi tò mò.

“Ngày mai cậu sẽ biết.”

Hai người đến khách sạn rồi đi về phòng riêng của mình, Lục Gia Diệp nằm xuống giường, trong lòng buồn bã không thôi, vốn còn muốn cùng nhau chơi đùa thâu đêm luôn cơ mà.

không phải là anh được voi đòi tiên gì cả, cứ làm bạn với nhau như bây giờ, cùng nhau nô đùa vui vẻ cũng đủ khiến anh mãn nguyện rồi.

Vừa nghĩ vậy xong, anh lại tức tối đập giường.

Tại sao mày lại có thể dễ dàng thỏa mãn như thế hả!! Đúng là thằng hèn!!

Hôm sau, Lục Gia Diệp đưa Trịnh Bồi Bồi đến một căn hộ nằm trong tiểu khu cao cấp ở gần công ty.

“Để tiện cho công việc của cậu, lúc đi làm cậu hãy ở đây đi, khách sạn nhiều người hỗn loạn lắm, không phù hợp với công việc hiện tại của cậu.”

Trịnh Bồi Bồi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên gật đầu: “Cảm ơn công ty đã quan tâm chu đáo ạ.”

cô đi một vòng trong nhà, đây là căn hộ có lối thiết kế hiện đại, nội thất tối giản, đúng là phong cách cô thích, với lại diện tích phòng rất lớn lại sáng sủa, còn có cả ban công rộng, đứng ngoài đó rất thoải mái.

“Chỉ một mình tôi ở có phải hơi lãng phí không?”

“Đúng là hơi lãng phí thật.” Lục Gia Diệp ném cho cô một ánh mắt ý bảo cậu cũng hiểu chuyện đấy, “Căn hộ này ban đầu là chuẩn bị cho tôi ở, nhưng tôi không muốn cậu ở khách sạn, cho nên để lôi kéo một vị tướng đắc lực về công ty, tôi đành tặng lại nó cho cậu vậy.”

“Thế cậu ở đâu?” Trịnh Bồi Bồi hỏi.

“Tôi là ông chủ, công việc cũng nhàn hạ, ở khách sạn được rồi.”

“Đùa đấy à? Tặng căn hộ của cậu cho tôi còn cậu thì đến khách sạn ở?”

“Đúng vậy, gặp được một ông chủ tốt ở Trung Quốc là tôi đây có phải rất cảm động không hả? Cảm thấy may mắn lắm đúng không?” Lục Gia Diệp dựa người vào cửa sổ sát đất, bày ra dáng vẻ anh tuấn, phóng điện về phía cô.

Trịnh Bồi Bồi khẽ run rẩy: “…Tôi vẫn nên ở khách sạn thì hơn, đuổi sếp ra khỏi nhà thế này tôi sợ lắm.”

Lục Gia Diệp dạo bước quanh nhà một vòng, “không thì cậu ở tầng trên tôi ở tầng dưới nhé?”

“…Ở chung á??” Trịnh Bồi Bồi sững người.

“Chú ý từ ngữ nha Tiểu Trịnh, đừng cố gắng chiếm tiện nghi của ông chủ nha.”

Trịnh Bồi Bồi cười ha hả: “Cảm ơn sếp đã nhắc nhở ạ.”

“Chúng ta người tầng trên người tầng dưới đi, một tháng tôi về nhà chắc cũng không quá mười ngày đâu, dù sao làm ông chủ cũng phải lo nhiều chuyện lớn, bay khắp thế giới mà.”

“Tương lai tôi sẽ là người đại diện vàng, cũng bận rộn nhiều việc, thường xuyên phải dẫn nghệ sỹ đi bàn chuyện làm ăn, có thể cũng phải đi nước ngoài nhiều.”

“Vậy không phải quá ổn sao, chúng ta hoàn toàn có thể dùng chung căn hộ này, thỉnh thoảng chạm mặt trò chuyện về công việc, quá hoàn mỹ. Còn nữa, trong tiểu khu này nghe nói có không ít người trong giới, tan làm đi dạo quanh cũng có thể tạo dựng quan hệ đấy.”

“…Hình như tôi bị động tâm với mấy lời của cậu rồi đấy.”

“không phải là hình như, mà đúng thế rồi! Cứ thế đi nhé!”

“Vậy chúng ta coi như là sống chung sao?”

“Tôi lại mạnh mẽ nhắc nhở cậu lại một điều, đừng nên cố gắng chiếm tiện nghi của ông chủ đấy!” Lục Gia Diệp quay người đi ra ngoài, nói năng rất hùng hồn, “Cái này người ta gọi là cộng sự! Là nhu cầu công việc!”

anh đi ra khỏi phòng, đi thang bộ xuống lầu.

Trong chỗ thang bộ không có ai, lúc này anh mới vịn vào tường, miệng cười toét lên tận trời đến nơi rồi!

Tiểu gia đây hành động đúng là mãnh như hổ, thế mà lại ở chung với hổ cái rồi đấy!!!

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân của Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp lập tức cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại.

một bước tiến lớn như thế, tuyệt đối không thể thất bại giữa chừng được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.