Lần tới chơi nhà bạn này, Lục Gia Diệp đã có thêm thu hoạch.
Đó chính là một trợ công đắc lực, Cố Tư Ức.
Trở về nhà, Trịnh Bồi Bồi và anh ai về phòng người nấy, anh liền gọi điện ngay cho Cố Tư Ức.
Lục Gia Diệp: “Má lúm nhỏ à…không không, cô giáo Cố, chị Cố, nữ thần Cố ơi, cậu nhất định phải giúp tôi đó nha! Dẫu sao chúng ta coi như cũng là tình bền như vàng*, cậu giúp tôi nghĩ cách theo đuổi Bồi Bồi đi.”
*Tình bỉ kim kiên: Chỉ mối quan hệ bền chắc như vàng, thường dùng khi nói về tình yêu nam nữ.
“…Tình bền như vàng?” Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chi Tuyển truyền tới.
Cố Tư Ức cười nói: “Là tình huynh đệ chứ.”
Hạ Chi Tuyển: “Đúng là mù chữ không thay đổi.”
“Cậu mới mù chữ ý!” Lục Gia Diệp cãi, “cô giáo Cố, vấn đề tình cảm riêng tư thế này, tôi với cậu nói chuyện riêng với nhau đi, đừng cho cậu ta xen vào.”
Cố Tư Ức: “anh ấy bảo để điện thoại sát vào tai không tốt.”
Lục Gia Diệp: “Trời ạ…Có cần làm quá đến vậy không hả! Thế cậu đi sang phòng khác đi, đừng ở cùng cậu ta nữa.”
Cố Tư Ức quả thật cũng muốn nói chuyện với Lục Gia Diệp một lúc nên liền đứng dậy khỏi salon rồi đi vào thư phòng.
Hạ Chi Tuyển nhìn theo cô, sau đó mới tiếp tục đọc sách về nuôi dạy con.
anh vốn không muốn có con sớm như vậy, dù sao anh cũng mới chỉ được hưởng thụ thế giới hai người có vài năm. Nào biết được một đêm say rượu lại làm hỏng việc, hoặc có thể vì vợ anh quá nhiệt tình trêu chọc nên anh mới buông thả, chẳng nhớ được cái gì hết.
Lúc cô mang thai rồi thì…Coi như ván đã đóng thuyền, anh đành phải đón nhận một sinh mệnh nhỏ sắp đến thôi.
Hạ Chi Tuyển lần đầu làm bố nên cảm thấy hơi căng thẳng, cũng may là có mấy tháng mang thai để chuẩn bị, anh liền tìm đọc mấy cuốn sách về cách nuôi dạy con, thỉnh thoảng còn lắng nghe kinh nghiệm từ những đồng nghiệp đã có con trong công ty.
Khác hẳn với anh, Cố Tư Ức thì chỉ đơn giản là muốn sinh con rồi chơi với con thôi, còn những việc khác thì cô chưa nghĩ đến.
cô thì nhiệt tình đến mù quáng, anh lại lý trí và cẩn thận, hai người kết hợp lại là vừa chuẩn.
Cố Tư Ức vào thư phòng nói chuyện tiếp với Lục Gia Diệp.
“Cậu thật sự muốn ở bên Bồi Bồi sao?”
“Tôi thật sự nghiêm túc với cô ấy, bọn mình quen biết đã lâu rồi mà, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao?” Lục Gia Diệp chân thành nói, “Cho đến tận bây giờ, trong tim tôi chỉ có một mình cô ấy thôi.”
“Vậy thời gian trước sao cậu không hành động luôn đi?”
“Còn không phải là sợ cô ấy từ chối sao…”
“Bây giờ không sợ nữa à?”
Lục Gia Diệp cười: “Khoảng thời gian này bọn tôi ở chung nhà với nhau khá hợp, tôi mơ hồ cảm thấy tương lai cũng không đến mức quá đen tối…”
không biết có phải vì đang giả vờ làm người yêu nên mới vậy hay không, nhưng thật sự anh cảm thấy hai đứa ở chung với nhau rất hòa hợp.
Nếu đã hòa hợp như vậy, không biết cô ấy có bằng lòng thử tiến tới cùng anh hay không?
“cô giáo Cố à, nói cho tôi nghe xem nào, tiếp theo nên làm gì đây?” Lục Gia Diệp thành kính xin chỉ bảo.
“Mình thấy Bồi Bồi đã coi cậu thành anh em tốt rồi, cậu phải phá bỏ ranh giới này mới được.”
“Đúng là bi kịch…Tôi phải làm gì mới phá được?”
“Cái này thì tự cậu phải nghĩ thôi, cậu phải một lần nữa cho Bồi Bồi biết đến sự tồn tại của cậu, một lần nữa suy nghĩ lại về cậu.” Cuối cùng cô không quên nói một câu, “Cố lên nhé!”
“…???”
Sau khi cúp máy, Lục Gia Diệp càng cảm thấy mông lung hơn.
Lần theo đuổi vợ này không giống với bất cứ chuyện gì anh đã làm, chắc chắn phải bỏ công sức gấp trăm nghìn lần ra để nghiên cứu mới được!
Dưới tay Trịnh Bồi Bồi có một nghệ sỹ vừa giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất trong lễ trao giải phim điện ảnh.
Trịnh Bồi Bồi rất vui, muốn tổ chức ăn mừng cho cô ấy. Trịnh Bồi Bồi là người đại diện vàng của công ty, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, lại còn là bạn thân của ông chủ, cho nên lúc có ý định muốn tổ chức ăn mừng, gần như tất cả người trong công ty đều muốn tham gia, một số người nổi tiếng trong giới cũng tới chúc mừng cô.
Lúc cô đến gặp Lục Gia Diệp để xin kinh phí, anh liền đưa luôn cho cô một cái thẻ ngân hàng, nói: “Cậu là trợ lý đắc lực của tôi, có việc gì cần thì cứ thoải mái mà quẹt thẻ.” Sợ cô không chịu nhận nên anh lại nói thêm, “Cuối tháng tổng kết hóa đơn đưa lại cho tôi là được.”
Trịnh Bồi Bồi vui vẻ đồng ý, cho tiền mà không nhận thì đúng là ngu!
Trong phòng tiệc, mọi người tận hưởng một bữa tiệc linh đình, tiếng cười nói tràn ngập khắp nơi.
Có người hỏi Trịnh Bồi Bồi: “Ông chủ Lục nhà cô có đến không thế?”
một người khác cũng cười nói: “Người của chị Bồi Bồi mà, chắc chắn phải đến chứ.”
Trịnh Bồi Bồi nói: “anh ấy có đến, đang đi trên đường rồi.”
cô đang nói thì Lục Gia Diệp đã đến rồi, nhưng bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, là Lam Lâm, thiên tài violin mới nổi gần đây. Trước khi có tin đồn Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đang yêu nhau, báo chí đều nói Lam Lâm là tình mới của Lục Gia Diệp, lần anh đi xem cô ấy biểu diễn còn được lên hotsearch.
Bầu không khí trở nên lúng túng, có người còn nhìn Trịnh Bồi Bồi với ánh mắt thương cảm.
Vừa mới yêu người ta chưa được bao lâu mà công tử Lục đã lại…Khẩu vị thay đổi rồi sao?
Lục Gia Diệp vẫn như cũ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Bồi Bồi.
anh vòng tay ôm vai cô, nói nhỏ: “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi. trên đường đi tình cờ gặp Lâm Lâm, cô ấy nói muốn cùng anh đến đây nên anh đã đưa cô ấy đến.”
“Thế à…” Trịnh Bồi Bồi hờ hững đáp.
Thái độ của anh vừa thân mật lại vừa dịu dàng, vì đến muộn nên còn xin lỗi bạn gái, không quên giải thích sự có mặt của một người phụ nữ khác, không để Trịnh Bồi Bồi chịu mất mặt.
Chỉ có điều anh gọi cô gái kia là Lâm Lâm…không hiểu sao cô lại thấy hơi khó nghe.
Lúc Lam Lâm mời rượu Trịnh Bồi Bồi, cô nói: “Hôm nay nhân vật chính không phải tôi, đừng nhìn nhầm đối tượng, ảnh hậu Hứa mới là nhân vật chính.”
Lam Lâm mỉm cười, rất biết điều mà chuyển hướng chúc mừng diễn viên.
Những người khác lại ào tới mời rượu Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp ngăn họ lại, nói: “Dạ dày của Bồi Bồi không tốt, không được uống rượu, để tôi.”
Thế là anh uống thay cô khá nhiều, ai đến chúc rượu anh cũng không từ chối.
đã qua hơn nửa bữa tiệc, Lục Gia Diệp và mọi người uống rất vui vẻ, Trịnh Bồi Bồi đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, cô tiện thể sửa sang lại lớp trang điểm.
Lam Lâm đi tới bên cạnh cô, cười nói: “Chị Bồi Bồi có vẻ đẹp trời sinh, mặt mộc cũng rất đẹp, cần gì phải trang điểm lại ạ.”
Trịnh Bồi Bồi cười: “cô không biết trang điểm là sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho đối phương à?”
Lam Lâm có phần lúng túng, ngượng ngùng cười: “Chị nói phải ạ.”
Hai người cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh, chậm rãi bước đi trên hành lang.
Lam Lâm đột nhiên nói: “anh Gia Diệp liều thật đấy, trước giờ em chưa từng nghĩ tới việc anh ấy sẽ yêu cả bạn thân, nhỡ mà sau này đến bạn thân cũng không làm được thì phải làm sao?”
Trịnh Bồi Bồi cười: “đã yêu nhau rồi sao phải làm bạn chứ? Sau này làm vợ chồng không phải càng tốt sao?”
Lam Lâm sợ run lên, nhưng ngay sau đó lại cười ngay: “anh Gia Diệp trước kia đã từng nói rồi, trong vòng mười năm tới anh ấy không có ý định kết hôn đâu.”
“Ồ, thế khi nào tôi muốn kết hôn thì quăng anh ấy đi là được.” Trịnh Bồi Bồi vẫn giữ thái độ thờ ơ.
“Gì cơ? Quăng tôi đi?” Giọng của Lục Gia Diệp bất ngờ vang lên.
Hai người quay đầu nhìn, thấy anh đang đứng ở bên kia hành lang, hai cánh tay khoanh trước ngực, hơi thở trầm xuống.
Hôm nay anh uống hơi nhiều, không thấy Trịnh Bồi Bồi đâu nên anh ra ngoài đi toilet, nhân tiện nhìn xem cô đang ở đâu.
Sau đó thì gặp cô và Lam Lâm ở đây.
Men rượu làm tăng thêm lòng dũng cảm, Lục Gia Diệp đi về phía Trịnh Bồi Bồi, đứng trước mặt cô.
Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu nhìn anh, anh nắm lấy vai cô, hỏi lại lần nữa: “Quăng tôi đi?”
Sau khi uống rượu, hơi thở anh nồng hơn, mang theo sự cường thế của đàn ông.
Trịnh Bồi Bồi có phần sửng sốt, đây là lần đầu tiên tên ngốc này dùng ánh mắt chất vấn như thế nhìn cô, cái quái gì thế này?
Ánh mắt ngang ngược kia mang theo một vẻ quyến rũ không nói nên lời, khiến cho tim cô lại bắt đầu đập không theo quy luật.
không thấy Trịnh Bồi Bồi trả lời, Lục Gia Diệp đột ngột giữ lấy eo cô, tay còn lại giữ gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lúc bốn cánh môi chạm nhau, anh thấy hai mắt Trịnh Bồi Bồi mở to, người cô như nhũn ra…
Men rượu đã rút đi hơn nửa, giờ chỉ còn lại cảm giác chột dạ và bất an.
Liệu cô có cho anh một cái tát không?
Trong đầu chợt nhớ lại lời má lúm nhỏ nói…
“Mình thấy Bồi Bồi đã coi cậu thành anh em tốt rồi, cậu phải phá bỏ ranh giới này mới được.”
Phá bỏ ranh giới, làm sao phá bỏ được ranh giới anh em tốt đây? Tất nhiên là phải làm cái chuyện mà chỉ có người yêu nhau mới làm rồi!
Lục Gia Diệp tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Bằng bất cứ giá nào! anh cũng phải phá vỡ được ranh giới này!
Tuyệt đối không được sợ hãi!
anh giơ tay che mắt cô lại, làm nụ hôn trở nên sâu thêm, mạnh mẽ cạy miệng cô ra, thăm dò hương vị ngọt ngào bên trong.
Mềm quá đi…Cảm giác như muốn bay lên vậy…Máu trong người như đang xông thẳng lên não rồi…
Lục Gia Diệp kích động không thể kiểm soát được, dường như muốn nuốt hết tất cả ngọt ngào trong miệng cô…
Trịnh Bồi Bồi từ tim đập không có quy luật biến thành tim đập muốn nổ tung, mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao, Lục Gia Diệp không cho cô kháng cự, điên cuồng đòi hỏi, làm cô lúc này bỗng biến thành một cô gái nhỏ thẹn thùng.
Lam Lâm đứng bên cạnh nhìn hai người hôn nhau nồng cháy, chỉ mấy giây mà đã không thể chịu nổi phải quay người đi về phòng tiệc trước.
Cuối cùng, Lục Gia Diệp hôn đến mức sắp không thở nổi thì mới chịu thả cô ra.
Bầu không khí nhất thời trở nên mập mờ, làm cho người ta không biết phải làm sao.
Lục Gia Diệp không biết nói gì, chỉ biết mở to mắt.
Trịnh Bồi Bồi hỏi trước: “Cậu với Lam Lâm có quan hệ thế nào?”
Lục Gia Diệp nói: “cô ấy là con gái của bạn thân bố tôi, thỉnh thoảng đi chơi với nhau thôi, không thân lắm.”
“Ồ, không thân lắm mà còn dẫn cô ta tới đây?”
“…??” Lục Gia Diệp ngơ ngác, thành thật nói, “Vì trên đường đi tình cờ gặp, cô ấy nói muốn đến đây, tôi nghĩ cô ấy cũng có chút tiếng tăm, có thể hỗ trợ cậu bao quát bữa tiệc nên mới đưa cô ấy đến.”
“cô ấy cũng có tên trong danh sách Lục nữ lang của cậu đấy, không biết à?”
“Tôi không biết!”
“…”
Trịnh Bồi Bồi không biết nên nói gì nữa, cô đi về phòng tiệc, Lục Gia Diệp đi theo sau cô.
Thời gian còn lại của buổi tiệc, Trịnh Bồi Bồi không thể bình tâm lại được.
Đầu óc cô hỗn loạn, tại sao một nụ hôn của Lục Gia Diệp lại khiến cho cô choáng váng như vậy chứ?
cô thậm chí còn không tát cậu ta một cái là sao? Theo lý thuyết nếu cậu ta sàm sỡ cô như thế thì cô phải đánh cậu ta một trận mới phải!
Thế mà từ đầu đến cuối cô lại không kịp phản ứng gì cả!
Kết thúc buổi tiệc, mọi người ra về, Lục Gia Diệp nắm chặt tay Trịnh Bồi Bồi.
cô nói: “Cậu uống rượu rồi, để tôi lái xe cho.”
Lục Gia Diệp: “Ừ.”
Lên xe, trong không gian kín, hai người thắt dây an toàn, không hề liếc nhau một cái, bầu không khí tràn ngập sự lúng túng và mập mờ khó tả.
Trịnh Bồi Bồi nhanh chóng quay đầu lại, mắt nhìn thẳng phía trước, lái xe đi.
Lúc này cô thật sự thấy bối rối khi đi cùng anh, trên xe đã thế này, lúc về nhà còn phải mặt đối mặt nữa.
Con gái người ta tự nhiên bị hôn thì còn có thể xấu hổ chạy đi, ít nhất cũng có vài ngày ở một mình để hòa hoãn lại.
Cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe của khu nhà, hai người xuống xe rồi đi bộ lên nhà.
Trịnh Bồi Bồi nói: “Ngủ đây.”
Lục Gia Diệp gật đầu: “Ừ ừ!”
“…” Đúng là đồ ngốc.
Trịnh Bồi Bồi đi về phòng mình, thật may, đóng cửa lại là nơi đây trở thành không gian của riêng mình rồi.
Lục Gia Diệp thong thả đi lên tầng hai.
Sắp đến cửa phòng rồi, anh lại quay người đi vào phòng tập thể hình, sau khi giải tỏa một hồi, anh gần như rút cạn sức lực, tắm rửa sạch sẽ rồi mới về phòng nằm lên giường.
Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi dậy rất muộn.
Sau khi rời giường, cô phát hiện Lục Gia Diệp không có nhà, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sửa sang lại bản thân xong, cô cũng đi ra cửa.
Bận rộn suốt một ngày, không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lục Gia Diệp, mà cô cũng không chủ động liên lạc với anh.
Buổi tối hết bận trở về nhà, trong nhà vẫn không có ai.
Tên này lại lêu lổng ở đâu rồi?
Trịnh Bồi Bồi chợt cảm thấy không vui.
Nhưng cô không có ý định gọi điện hỏi xem anh đang ở đâu làm gì, tự nhiên hỏi thế thì ngại lắm, giống như bạn gái ở nhà một mình đang trách móc bạn trai vậy.
Mặc dù cô thật sự rất muốn biết!
Nhưng mà tên kia chỉ là bạn trai giả thôi! Giả thôi giả thôi!
cô về phòng mình tắm rửa, nằm trên giường lăn qua lộn lại không muốn ngủ lắm, không biết làm gì khác ngoài lấy điện thoại ra chơi game.
Chơi một lúc, cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Hôm sau tỉnh dậy, trong lúc mơ màng cô chợt gọi một tiếng Lục Gia Diệp, nhưng không có ai trả lời.
đi tới phòng ăn, trên bàn ăn trống trơn, lúc này cô mới nhớ ra là đồ ngốc kia tối qua trước khi cô ngủ vẫn còn chưa về nhà.
cô lại đi lên tầng nhìn, giường đệm sạch sẽ, đêm qua Lục Gia Diệp không về.
Đêm cũng không về nhà ngủ! Thế này thì bảo cô làm sao kiên nhẫn nổi chứ!
Trịnh Bồi Bồi đang định gọi cho Lục Gia Diệp, nhưng suy nghĩ một lúc lại thôi.
Sau khi đến công ty, thông qua đám bạn bè của Lục Gia Diệp, cô mới biết là anh đi công tác rồi.
Công tác? Công tác mà lại không nói với cô một tiếng là sao?
Hơn nữa thời gian công tác cũng trùng hợp quá rồi đấy nhỉ? Sau khi say rượu chiếm tiện nghi của cô xong thì hôm sau đi công tác luôn?
Chẳng lẽ tên này đang cố tình trốn tránh cô?
“…” Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Trốn thì trốn thôi, bây giờ cô cũng không muốn trông thấy cậu ta!
Trịnh Bồi Bồi ôm tâm thế đó trải qua một tuần.
Lục Gia Diệp vẫn chưa về, cũng không có tin tức gì.
Tâm trạng của cô thay đổi rồi…
Đến một ngày, mượn cớ thua trận trong game, cô chủ động gửi tin nhắn cho Lục Gia Diệp.
“Cậu có ý gì đấy? Hôn tôi xong rồi bỏ chạy cảm thấy rất kích thích đúng không?”
“Cậu không muốn về nữa thì nói rõ ràng cho tôi! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“sự kiên nhẫn của bà đây có giới hạn thôi!”
“Tôi cho cậu thời gian một ngày, không cần biết cậu đang ở xó xỉnh nào trên thế giới, nếu còn không xuất hiện thì đi hẳn luôn đi!”
Nhắn xong một loạt tin, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
cô mở một chai vang đỏ, uống rượu giải sầu.
cô đã từng cảm thấy trốn tránh là cách giải quyết tốt, nhưng hiện giờ cô lại nghĩ hôn xong bỏ chạy đúng là loại đàn ông đểu cáng.
Mà tên đểu cáng này còn là anh em tốt của mình nữa chứ, cô phải đánh chết cậu ta mới được!
Lúc Trịnh Bồi Bồi uống đến bình thứ hai thì nghe có tiếng cửa.
“Ai đấy?” cô ngồi dậy, giờ là hơn nửa đêm rồi, tuy cô đang say nhưng vẫn không quên đề cao cảnh giác.
Lục Gia Diệp đi tới, trong tay cầm bàn phím.
anh đứng trước mặt Trịnh Bồi Bồi, đặt bàn phím xuống sàn, sau đó quỳ phập xuống, nói: “Bà cô ơi! Em sai rồi ạ!”