đi ăn sáng xong, Cố Tư Ức lại giật mình phát hiện kì kinh nguyệt của mình tới rồi, vội vàng quay về phòng lót băng vệ sinh.
cô ghét nhất là người họ hàng này của mình chưa bao giờ đến đúng hẹn cả, cứ ngay lúc người ta không ngờ tới thì nói đến là đến, một tiếng chào hỏi cũng không có…
Trở lại lớp học, nhìn thời khóa biểu ngày hôm nay, cô lại buồn bực muốn chết.
Tiết thể dục mà cô mong đợi nhất lại đến đúng vào hôm nay, là tiết cuối cùng của buổi sáng.
Học xong hai tiết đầu, đến giờ nghỉ giải lao tập thể dục buổi sáng, mọi người bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài.
Trịnh Bồi Bồi biết chuyện người bạn tốt của Cố Tư Ức tới nên hỏi: “Cậu có đi không?”
Cố Tư Ức lắc đầu: “Mình không muốn đi.”
Trịnh Bồi Bồi lại nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình đi nhé.”
Cố Tư Ức quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển phía bên cạnh, cậu ấy vẫn chưa đứng lên màđang làm đề, cô rướn người ra gõ vào bàn cậu.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô, cô nói: “Em bị đau bụng, anh xin với Chu Kiêu cho em nghỉ giúp em nhé, em không đi được.”
Sắc mặt cô trắng bệch, hơi thở yếu ớt, trông có vẻ đang rất khó chịu trong người.
Hạ Chi Tuyển gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, Cố Tư Ức nhìn ra cửa sổ thấy cậu đuổi theo Chu Kiêu rồi nói mấy câu với cậu ấy.
Cố Tư Ức lấy mấy cuốn sách đặt ở giữa bàn, kê vừa đủ cao rồi gối đầu lên, thở phàonhẹ nhõm, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Tư Ức mở mắt ra, thấy Hạ Chi Tuyển ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi thì ngạc nhiên nói: “Sao anh lại quay về?”
“Để anh đưa em lên phòng y tế.” Hạ Chi Tuyển nói.
“không sao đâu…không cần đi đến đó…” Cố Tư Ức vội nói.
Nét mặt cậu rất nghiêm túc, giọng nói có phần ép buộc: “Mệt thì phải đi khám bác sĩ.”
Cố Tư Ức: “…”
cô quay mặt đi, hướng cái gáy về phía Hạ Chi Tuyển, nói: “Bạn tốt của em tới…”
“Bạn tốt nào?” Hạ Chi Tuyển không hiểu.
Cố Tư Ức đành phải nói thẳng ra: “Cái mà con gái tháng nào cũng phải gặp ý…”
Hạ Chi Tuyển: “…”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Tiếng tập thể dục dưới sân trường vang lên: “Quay người chạy nào, một hai ba bốn, hai hai ba bốn…”
Cố Tư Ức đỏ mặt, hai tay ôm bụng, không muốn nói gì nữa, cảm thấy rất lúng túng.
Mãi sau giọng nói khô khốc của Hạ Chi Tuyển mới truyền đến: “Có muốn uống chút nước ấm không?”
“…” Cố Tư Ức không đáp lại, chỉ thấy tay của Hạ Chi Tuyển giơ ra cầm lấy cái cốc đặttrên bàn cô, đi đến chỗ máy nước lấy một cốc nước nóng, sau đó đặt xuống trước mặtcô.
Cố Tư Ức chậm rãi ngồi dậy, cầm cốc lên uống mấy ngụm, nước ấm từ cổ họng chảy xuống lục phủ ngũ tạng, đúng là thoải mái hơn rất nhiều, cô liếm môi, nói nhỏ: “Cảm ơn anh nhé.”
nói xong cô lại uống thêm mấy ngụm nữa.
Hạ Chi Tuyển hỏi: “Socola em giữ giúp anh đâu?”
“Ở đây.” Cố Tư Ức lấy socola từ trong ngăn kéo ra, đưa mấy viên cho Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển cầm lấy, bóc giấy gói ra đưa tới bên miệng Cố Tư Ức: “Nghe nói đồ ngọt có thể làm giảm cảm giác khó chịu đấy.”
“…” thì ra là đưa cho mình ăn à.
Cố Tư Ức há miệng ăn, nhai chậm rãi.
Hạ Chi Tuyển vứt giấy gói vào thùng rác, hỏi cô: “Thế nào?”
Cố Tư Ức gật đầu cười nói: “Ngon lắm.” Uống chút nước ấm, ăn socola, cảm thấy đỡ hơn thật.
Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười, sự căng thẳng thoáng chốc được thả lỏng không ít.
Cậu lại bóc một viên socola nữa rồi đút cho cô.
Trịnh Bồi Bồi rất lo cho Cố Tư Ức, cô không thèm đi tập thể dục giữa giờ mà đi muamột cốc trà sữa cho Cố Tư Ức.
Lúc trở về lớp học, cô liền trông thấy ở dãy cuối cùng, Hạ Chi Tuyển đang ngồi ở chỗ của mình, đút socola cho Cố Tư Ức ăn, động tác rất tự nhiên, ánh mắt dịu dàng, rất kiên nhẫn, dường như còn có phần vui thích.
Trịnh Bồi Bồi sững sờ đứng ở cửa lớp.
Hoàn toàn không giống với Hạ Chi Tuyển mà cô quen chút nào.
Đối với cô thì Hạ Chi Tuyển là một cậu học sinh kiêu ngạo lạnh lùng, cậu ấy khôngthích nói chuyện với con gái, không thích chơi với con gái, cực kì ghét việc có con gáiđi bên cạnh mình.
Đúng là rắm thối, lúc nào cũng tỏ ra là mình nhìn ai cũng không vừa mắt.
Nhưng mà bây giờ…
Trịnh Bồi Bồi quay người đi dọc hành lang, mắt nhìn các học sinh đang tập thể dục bên dưới.
Đến khi mọi người lục đục đi về lớp thì cô mới đi vào theo.
Hạ Chi Tuyển đã ngồi về chỗ của mình, Trịnh Bồi Bồi đưa cốc trà sữa cho Cố Tư Ức: “Mình mua cho cậu đấy.”
“Cảm ơn cậu nhé.” Cố Tư Ức vui vẻ nhận lấy.
Lúc Cố Tư Ức đang cúi đầu hút trà sữa, Trịnh Bồi Bồi cũng tận dụng ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào để quan sát cô thật kĩ.
Làn da trắng nhẵn nhụi, không có một nốt mụn hay tàn nhang nào, trên mặt chỉ có những sợi lông tơ rất mỏng, lông mi rất dài, cái mũi xinh xắn, lúc cười lên sẽ để lộ cặp má lúm đồng tiền.
Công nhận là rất đáng yêu, nhưng cũng không thể tính vào diện quá xinh đẹp, sao có thể khiến cho Hạ Chi Tuyển mê mẩn nhỉ?
Đến tiết thể dục cuối cùng thì Cố Tư Ức đã thoải mái hơn nhiều, nên cô cũng theo các bạn đi đến sân tập.
Thầy thể dục sau khi tự giới thiệu bản thân xong thì bảo cả lớp chạy chậm hai vòng cho nóng người, Cố Tư Ức xin phép thầy cho ngồi nghỉ một chỗ.
Lúc chạy, Lục Gia Diệp cứ quay đầu lại liên tục, nhìn Cố Tư Ức đang ngồi một góc, hỏi Hạ Chi Tuyển: “Em gái bị mệt à? Hôm nay nhìn như Lâm Đại Ngọc ý, chẳng giống với phong cách của em gái tôi gì cả.”
Chu Kiêu cũng nói: “Chắc là mệt nên giờ nghỉ cũng không xuống tập thể dục, A Tuyển, cậu đưa Tư Ức đến phòng y tế chưa?”
Hạ Chi Tuyển ho một cái rồi nói: “không phải chuyện gì quan trọng nên không cần đi.”
“Tôi thì thấy em gái yếu lắm, nếu cậu thấy phiền thì để tôi đưa Tư Ức đi.” Lục Gia Diệpnói.
Ánh mắt sắc lạnh của Hạ Chi Tuyển quét tới, giọng nói lạnh đi mấy độ: “Đừng có mà xen vào việc của người khác.”
Cậu không muốn Cố Tư Ức lại phải giải thích chuyện ấy với một người con trai khác…
Chuyện bí mật khó nói này chỉ mình cậu biết là đủ rồi.
Tô Hàn nghe mấy cậu bạn nói chuyện thì cười nói: “Em gái người ta thì người ta thương chứ, bọn mình đừng có nhiều chuyện nữa.”
Sau khi làm nóng người, thầy thể dục của lớp bên cạnh đi tới nói chuyện với thầy thể dục của lớp này, hai người quyết định sẽ tổ chức thi đấu cầu lông giao lưu giữa các học sinh nữ của hai lớp.
Cố Tư Ức cùng mọi người đi tới sân vận động, các cô gái đều đã ở dưới sân cầu lông, Cố Tư Ức thì ngồi trên hàng ghế khán giả quan sát.
Hạ Chi Tuyển vốn định đi đánh bóng rổ, nhưng không chống lại được sự nhiệt tình muốn xem thi đấu cầu lông của đám Lục Gia Diệp Tô Hàn, nên đành ở lại xem.
Cuộc thi đánh cầu lông sẽ thi theo hình thức đánh đôi, mỗi lớp chọn ra hai bạn nữ ra sân, nếu thua năm quả thì đổi người.
Lúc bắt đầu thì rất ổn, nhưng càng đánh thì cục diện lại dần nghiêng về một bên rồi.
Ở lớp 8 có mấy người rất giỏi thể thao, đánh cầu lông rất tốt, con gái lớp 6 bắt đầukhông cố nổi.
Lục Gia Diệp càng xem càng nản: “không phân rõ trình độ mà thi đấu thế này thì còn gì hay nữa, con gái lớp mình bị bên lớp đó đánh cho tơi tả rồi.”
Lời này bị một nam sinh lớp 8 nghe thấy, cười mỉa nói: “anh Lục à, tại con gái lớp cậu yếu quá thôi, không thể trách lớp tôi mạnh được.”
không bao lâu, mười mấy bạn nữ của lớp 6 đều đã bị đánh bại.
Trong sân truyền đến tiếng hô hào vang dội của các nữ sinh lớp 8.
Trịnh Bồi Bồi đấu xong, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Cố Tư Ức, bực mình nói: “Bọn này kiêu ngạo chết đi được, thắng rồi mà còn nói này nói nọ, coi thường con gáilớp 6 bọn mình.”
một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm vợt cầu lông, sau khi đánh bại một đám congái thì cười nói: “Thắng thế này thì dễ quá.”
nói xong còn bảo với thầy thể dục: “Thầy Tưởng à, về sau thầy hãy sắp xếp cho lớp bọn em đấu với một lớp nào đó mạnh hơn nhé, chứ thắng dễ thế này thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cố Tư Ức đặt cốc trà sữa xuống, đứng dậy từ hàng ghế khán giả, nói to: “Đừng vội mừng, lớp chúng tôi vẫn còn một người nữa chưa ra sân đâu.”
cô cởi áo khoác ra đi vào trong sân, ánh mắt của mọi người cũng tập trung hết lên người cô.
Lục Gia Diệp kích động cực kì: “Em gái má lúm đồng tiền đấy à, liệu có chơi đượckhông?”
Tô Hàn cũng rất lo lắng: “không phải Tư Ức đang mệt sao? Sao còn chơi làm gì?”
Hạ Chi Tuyển nhướn mày, nói với ủy viên thể dục Chu Kiêu: “Cậu lên gọi em ý xuốngđi.”
Chu Kiêu vội vàng chạy tới chỗ Cố Tư Ức, nói: “Cố Tư Ức, cậu đang mệt thì đừng có chơi.”
Cố Tư Ức cười rất tươi: “không sao đâu, mình đỡ nhiều rồi.”
cô cầm vợt cầu lông, giơ lên nói với đối phương: “Giờ chỉ có mình tôi thôi, chúng ta đánh đơn đi, để rơi ba quả thì coi như thua.”
Bên kia khinh thường nói: “Muốn tốc chiến tốc thắng à? Cũng được.”
Cố Tư Ức khom lưng duỗi căng chân, nói với Chu Kiêu đang đứng bên cạnh: “Này ủy viên thể dục, cậu sang bên kia đứng đi, nhớ phải hô cố lên đấy nhé!”
Trước sự thúc giục của Cố Tư Ức, Chu Kiêu không còn cách nào, đành phải lui ra.
Cậu trở về chỗ Hạ Chi Tuyển, nói: “Tư Ức nói là cậu ấy đỡ nhiều rồi, nhìn thì cũng có vẻ ổn.”
Sau khi khởi động xong, Cố Tư Ức cầm vợt cầu lông nói với đối phương: “Đánh đi.”
Trịnh Bồi Bồi ngồi hàng ghế khán giả: “…”
Chẳng lẽ cậu ấy không nhìn thấy sao, lớp 6 thua thê thảm rồi, còn xung phong chịu khổ tiếp làm gì chứ.
Thầy thể dục thổi còi, lớp 8 phát cầu.
Quả cầu lao vút qua tấm lưới, xông thẳng đến, Cố Tư Ức nhảy lên vung vợt, mạnh mẽ đánh trả.
Qua vài hiệp, các nữ sinh lớp 6 phát hiện Cố Tư Ức rất có năng lực, bắt đầu trở nên kích động.
Hướng Lê dẫn đầu la lên: “Cố Tư Ức, cố lên!”
Những người khác cũng hô theo: “Cố Tư Ức, cố lên!”
Quả cầu lông bay lượn giữa không trung, những tiếng vung gậy vun vút vang lên, trận đấu vô cùng gay cấn.
Các cô gái làm cổ động viên của lớp 6 và lớp 8 cũng không bên nào chịu yếu thế.
“Cố Tư Ức, cố lên!”
“Vũ Tịnh, cố lên!”
“Cố Tư Ức, cố lên!”
“Vũ Tịnh, cố lên!”
Sau khi đánh ổn định vài hiệp, Cố Tư Ức đột ngột thay đổi cách chơi, đứng sát lưới bỏnhỏ cầu, đối phương vội vàng không kịp chuẩn bị, để cầu rơi xuống đất.
Tiếng còi của thầy vang lên, lớp 6 dẫn trước một quả.
Các cô gái lớp 6 vừa nãy bị đánh cho tơi tả không muốn sống nữa, lúc này lại điên cuồng vỗ tay la hét trong vui sướng.
Trịnh Bồi Bồi cũng nhảy lên hò reo: “Tư Ức cố lên!! Cho chúng nó thua thê thảm đi!!”
Các cô gái đồng lòng cổ vũ khích lệ tinh thần, đám con trai thì chỉ bình tĩnh quan sát cuộc thi, tranh thủ tăm tia mấy cô bạn.
“Cố Tư Ức của lớp 6 xinh phết.”
“Chân dài thật, nhìn thì có vẻ gầy gò nhưng rất khỏe.”
“Em gái chân dài này được đấy.”
“Bàn về nhan sắc thì Cố Tư Ức đập chết Vũ Tịnh.”
“Bàn về vóc dáng thì Cố Tư Ức cũng đập chết Vũ Tịnh luôn.”
Các nữ sinh lớp 8 nghe được thì bực mình nói: “Nếu thích Cố Tư Ức thế thì chuyển sang lớp đó mà học.”
“Đề cao người khác rồi tự dìm lớp mình xuống, các cậu thấy vẻ vang lắm à?”
…Mấy cậu con trai bị giáo huấn liền biết điều mà ngậm miệng ngay.
Trong số này có một cậu học sinh khá đẹp trai, đứng khoanh tay, nét mặt bất cần đời, cười nói: “Thi đấu là thi đấu, tán thưởng là tán thưởng.yêu thích vẻ đẹp của con gáilớp khác không có nghĩa là khinh thường lớp mình, nghĩ thoáng đi.” Cậu ta nhìn cô gáiđang thi đấu trên sân, nói tiếp: “cô bạn bên lớp 6 đó tên Cố Tư Ức đúng không? Khá hợp gu của tôi đấy.”
“Cậu muốn cưa người ta đấy à?” Mấy cậu con trai bên cạnh ồn ào nói.
Cậu ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Cố Tư Ức.
Các nữ sinh khi tập thể dục đều mặc đồng phục thể dục của trường, áo phông trắng và váy đen ngắn, Cố Tư Ức da trắng, chân thon dài, theo mỗi động tác mà nhìn càng năng động hơn.
cô đứng ở sân chạy tới chạy lui, mái tóc buộc đuôi ngựa tung bay, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt, sức bật cơ thể và sự dẻo dai được phối hợp rất tốt.
Cố Tư Ức càng đánh càng hăng, đối phương không ngờ sẽ xuất hiện một đối thủ mạnh thế này, sau khi thua hai quả thì bắt đầu cuống chân, nhanh chóng thua nốt quả thứ ba.
Các nữ sinh lớp 6 vui vẻ hoan hô.
Cố Tư Ức hít thở đều, đứng yên tại chỗ, lười biếng nghịch vợt cầu lông trong tay, hất cằm nói với đối phương: “Ai muốn đấu tay đôi nữa thì lên tiếp đi.”
Chu Kiêu cười nói: “Tư Ức đúng là niềm kiêu hãnh của con gái lớp 6 chúng ta rồi.”
Tô Hàn: “Siêu thật, em gái má lúm đồng tiền đúng là quá giỏi.”
Lục Gia Diệp ôm ngực nói: “Trời ạ, em gái soái quá đi mất, tôi sắp mê chết rồi.”