Năm Tháng Như Cũ

Chương 3: Ác mộng



Lâm Sanh cảm giác mình thành tiên — nhưng mà là bị ép buộc!

Gần đây đại BOSS đột nhiên lười biếng không quan tâm đến công việc, không có việc gì cũng thất thần, thậm chí một số chuyện công ty, cũng cho hắn toàn quyền phụ trách.

Mặc dù nhìn theo hướng khác thì hắn lại được lên cao một bước rồi, nhưng mà —

Lên cái rắm a!

Anh không biết trèo càng cao ngã càng đau a!

Anh hiện tại không nghe có rất nhiều chê trách sao?

Hơn nữa, hắn làm nhiều việc như vậy cũng không có ai chia sẻ với hắn, mỗi ngày đều mệt mỏi hết sức làm hắn hoài nghi một giây sau hắn sẽ bay đi gặp Ngọc Hoàng đại đế rồi.

Kiếm tiền đến mất mạng chẳng lẽ tốt lắm sao?!

Quan trọng hơn là, hắn là một thanh niên thế kỉ mới ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, có nhà, có xe, có tiền, nhưng lại không có một cô bạn gái, điều này làm hắn làm sao chịu nổi!

Lẽ nào muốn thắp hương cầu phật tìm một người tới sao?!

Mạc Nhiên này là một ông chủ phúc hắc bóc lột nhân viên, thực sự là bóc lột công sức vô cùng thành thạo mà!

Hắn không cần tiền tăng lương, hắn muốn nghỉ ngơi, hắn muốn đình công!

“Mạc bái bì, Mạc bái bì…Đồ không có lương tâm, đồ không có lương tâm…”

Lâm Sanh vùi đầu vào đống tài liệu không ngừng nói nhảm.

“Cậu mới vừa rồi nói gì tôi?”

Bất chợt một âm thanh vang lên phía trên.

Lâm Sanh trong nháy mắt cứng đờ, da đầu tê dại, toàn thân không khống chế được nổi da gà.

Bất quá hắn theo tổng tài này giúp việc cũng không phải có tiếng không có miếng, chí ít thì da mặt dày không ai bì nổi.

Ngẩng đầu, cười nịnh nọt, “ Hắc hắc, nào có, tôi đây không phải thay sếp tổng làm việc sao.”

Mạc Nhiên kéo ghế ra, ngồi trước mặt hắn, không có tâm tình gì.

Lâm Sanh trở mặt trong lòng, chỉ biết tự mình đoán mò, căn bản là không hiểu gì.

“Tôi nói này Mạc Nhiên, cậu là tổng tài xấu xa, cậu không thể việc gì cũng giao cho tôi xử lý toàn bộ chứ, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, một đôi tay không thể làm nhiều việc như vậy, hơn nữa còn có vài việc phải cần cậu tự mình giải quyết, cái gì cũng để cho tôi nói, cậu…”

Lâm Sanh thật vất vả mới tóm được cơ hội có thể nói ra nỗi khổ tâm, miệng mở to nói liên tục.

Mạc Nhiên nhàn hạ trở mình lật tập tài liệu trên bàn, rút một cái ra đọc rồi ký tên, sau đó ánh mắt thâm sâu nhìn đến người nào đó đang mải kể khổ, cảm giác — ồn ào.

Đợi đến khi Lâm Sanh nói chán, Mạc Nhiên cũng đặt bút xuống, nhàn nhạt hỏi một câu, “ Nói xong chưa?”

“Ách…” Lâm Sanh chớp chớp mắt, nhìn đến hơn phân nửa tập tài liệu đã xem xong trên bàn, nuốt nước bọt, khô khan nói: “ Đã nói xong rồi.”

Hắn còn có thể nói cái gì nữa? Anh đã xử lý tài liệu xong rồi hắn còn có tư cách gì oán thán nữa.

Mẹ nó, người bình thường muốn xử lý xong đống tài liệu đó cần hơn nửa ngày, anh chỉ cần hai tiếng đã xong rồi.

Thật là phi thường, thật phi thường a!

Còn nữa, nếu đã nhanh như vậy mà làm xong hết rồi thì còn cần hắn tới làm chi tới làm chi, tới làm chi?!

Lâm Sanh nhất thời cảm thấy cuộc sống của mình đối với người trước mặt thật không đáng nói.

Tiền đồ tăm tối, nhật nguyệt vô quang a…

“Cạch cạch,” Mạc Nhiên gõ gõ mặt bàn tỏ ý nhắc nhở Lâm mỗ hoàn hồn.

“Ngày chủ nhật ngoại trừ những công việc đặc biệt quan trọng, những việc khác đừng tới làm phiền tôi.”

Lâm Sanh vừa nghe vừa thận trọng nháy mắt, hắn có cảm giác không tốt, “Anh muốn làm gì?”

Mạc Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, “Có việc”

Lâm Sanh: “…”

Hắn thực sự là tức giận đến suy thận luôn rồi…

Biết rằng phản đối cũng vô dụng, Lâm Sanh ỉu xìu đáp lại, “Biết rồi ạ.”

Mạc Nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó im lặng không nói gì, anh không lập tức ra ngoài mà vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế yên lặng như đang suy tư gì đó.

Ánh sáng bao trùm lên người anh rực rỡ, trong suốt, lộ ra một chút thâm thúy.

Lâm Sanh liếc mắt một cái, trong lầm thầm than: hắn vẫn không thể hiểu anh.

Cùng làm bạn học và bạn thân nhiều năm như vậy, đến hôm nay, Lâm Sanh vẫn không hiểu hết về con người Mạc Nhiên, càng không biết trong lòng anh nghĩ gì, một chút suy đoán cũng không có.

Trước mặt người khác, vẫn luôn đem mình giấu sâu như vậy, nhìn bề ngoài thật mạnh mẽ nhưng không có ai hiểu trong lòng anh phải chăng có nỗi đau không thể nào xóa sạch.

Hắn biết một Mạc Nhiên nổi tiếng xinh đẹp còn có một vết thương không thể nói ra. Những vết thương theo năm tháng đó tuy anh đã khép lại trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại dấu vết, đến bây giờ vẫn ảnh hưởng tới anh, khi anh không nhìn thấy người ở nơi ấy thì một lòng buồn bã, cô độc.

“Lâm Sanh.” Một lúc sau, Mạc Nhiên mới nhàn nhạt lên tiếng.

“Ừ.”

“Hình như tôi đã tìm được cô ấy.”

Giọng điệu bình tĩnh, Lâm Sanh vẫn cảm giác được Mạc Nhiên đang chấn động.

Điều này làm hắn kinh ngạc.

Ai? Anh nói ai? Hay là người đó?

Lâm Sanh mặc dù mơ hồ cảm giác được Mạc Nhiên trong lòng tựa như đang kiếm người nào đó, nhưng hắn chưa từng hỏi qua đối phương. Hôm nay từ chính miệng Mạc Nhiên nói ra, hắn có cảm giác người kia đối với anh rất quan trọng.

Lâm Sanh không hỏi tiếp nữa.

Có một số việc, theo thời gian sẽ rõ.

Hắn đứng dậy rót một chén trà đưa cho anh, cũng yên lặng…

Hơi nóng trong chén trà bay lên, dần dần mắt anh mờ nhạt, một thân lạnh lùng, trong mắt tràn đầy thê lương….

********

“Kít —” trong bóng tối một tiếng thắng xe chói tai vang vọng phía chân trời, tiếp đến là một tiếng nổ “ Binh —”

Chiếc xe bị va đập đến nỗi không còn hình dáng thân xe, những mảnh nhỏ văng khắp nơi, trước mắt là chất lỏng màu đỏ, chiếc xe đạp bị đụng bay lên mất trọng lượng.

Xe rơi xuống sông, nước sông điên cuồng tràn vào trong xe, nước chảy vào mũi…Cảm giác ngạt thở làm cho anh suy sụp, cận kề cái chết, anh giãy dụa, sợ hãi làm ý thức mơ hồ của anh tỉnh lại.

Gắng gượng tháo dây an toàn, gắng gượng mở cửa xe, vùng vẫy bơi ra xa chiếc xe…

Một chút khí trong lồng ngực đã dùng hết, đau đớn chèn ép làm cho ý thức của anh dần dần mơ hồ…

Xa xa nổi lơ lửng cái gì đó, để ý một chút, cố gắng đưa tay…Gần một chút, gần thêm một chút nữa…Nhanh, với tay đến rồi…

Khi đưa tay nắm chặt vật đang trôi kia, mây đen đột nhiên kéo tới…

Lông mi Ôn Hinh nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Không gian yên tĩnh, một phòng trắng xóa, chiếc cửa thông gió che chắn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, nhưng có vài tia sáng lọt qua khe hở chiếu tới, chiếu sáng nơi góc tối.

Trước mắt là một người mặc đồ trắng, đeo một chiếc kính mắt có viền bạc, trên mặt người con trai lịch sự này mang đầy vẻ áy náy.

“Ôn tiểu thư, tôi rất xin lỗi cô.”

Ôn Hinh tự mình ngồi dậy dựa vào ghế dựa, vén lại những sợi tóc rối, thờ ơ cười. “Tôi tự biết tình hình của mình. Bác sĩ Trần, cảm ơn anh thời gian vừa qua.”

Bác sĩ Trần hai tay đặt lên bàn, chân thành nói: “ Đây là trách nhiệm của tôi.”

Ôn Hinh cầm lấy chiếc túi, “Bác sĩ Trần, vậy tôi đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Ngoài cửa ánh mặt trời sáng chói mắt, Ôn Hinh đưa tay che trước mắt.

Hôm qua trời còn mưa rất to, hôm nay bóng râm tan hết, xuất hiện ánh nắng rực rỡ.

Mà cô, vết thương trên người đã lành lại, nhưng âm u nơi đáy lòng khi nào mới có thể tan đi.

Tinh thần bị tổn thương sau khi trải qua một biến cố.

Rốt cuộc những việc đã trải qua qúa mức nghiêm trọng. Dù cho đã quên đi những chuyện lúc trước, nhưng làm thế nào cũng không quên được những tuyệt vọng cùng sự sợ hãi lúc kề cận cái chết, nỗi tuyệt vọng lúc sắp chết trong đêm mưa làm cô không thể chìm vào giấc ngủ.

Vừa nhắm mắt, trong đầu lại một lần nữa hiện ra một trận sinh tử đã trải qua.

Cảm giác đó quá mức đau đớn…

Ôn Hinh buông tay xuống, đi đến phía đối diện

Một chiếc xe xa hoa đậu ở trước bệnh viện bên kia đường. Cửa sổ màu đen che chắn những ánh mắt bên ngoài, nhưng đôi mắt của người ngồi trong xe lãnh đạm, phức tạp nhìn bóng lưng đi xa đó.

Tại sao phải như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.