Lâm Sanh cảm giác mình thành tiên — nhưng mà là bị ép buộc!
Gần đây đại BOSS đột nhiên lười biếng không quan tâm đến công việc, không có việc gì cũng thất thần, thậm chí một số chuyện công ty, cũng cho hắn toàn quyền phụ trách.
Mặc dù nhìn theo hướng khác thì hắn lại được lên cao một bước rồi, nhưng mà —
Lên cái rắm a!
Anh không biết trèo càng cao ngã càng đau a!
Anh hiện tại không nghe có rất nhiều chê trách sao?
Hơn nữa, hắn làm nhiều việc như vậy cũng không có ai chia sẻ với hắn, mỗi ngày đều mệt mỏi hết sức làm hắn hoài nghi một giây sau hắn sẽ bay đi gặp Ngọc Hoàng đại đế rồi.
Mạc Nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó im lặng không nói gì, anh không lập tức ra ngoài mà vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế yên lặng như đang suy tư gì đó.
Ánh sáng bao trùm lên người anh rực rỡ, trong suốt, lộ ra một chút thâm thúy.
Lâm Sanh liếc mắt một cái, trong lầm thầm than: hắn vẫn không thể hiểu anh.
Cùng làm bạn học và bạn thân nhiều năm như vậy, đến hôm nay, Lâm Sanh vẫn không hiểu hết về con người Mạc Nhiên, càng không biết trong lòng anh nghĩ gì, một chút suy đoán cũng không có.
Trước mặt người khác, vẫn luôn đem mình giấu sâu như vậy, nhìn bề ngoài thật mạnh mẽ nhưng không có ai hiểu trong lòng anh phải chăng có nỗi đau không thể nào xóa sạch.
Hắn biết một Mạc Nhiên nổi tiếng xinh đẹp còn có một vết thương không thể nói ra. Những vết thương theo năm tháng đó tuy anh đã khép lại trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại dấu vết, đến bây giờ vẫn ảnh hưởng tới anh, khi anh không nhìn thấy người ở nơi ấy thì một lòng buồn bã, cô độc.
Khi đưa tay nắm chặt vật đang trôi kia, mây đen đột nhiên kéo tới…
Lông mi Ôn Hinh nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Không gian yên tĩnh, một phòng trắng xóa, chiếc cửa thông gió che chắn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, nhưng có vài tia sáng lọt qua khe hở chiếu tới, chiếu sáng nơi góc tối.
Trước mắt là một người mặc đồ trắng, đeo một chiếc kính mắt có viền bạc, trên mặt người con trai lịch sự này mang đầy vẻ áy náy.
Hôm qua trời còn mưa rất to, hôm nay bóng râm tan hết, xuất hiện ánh nắng rực rỡ.
Mà cô, vết thương trên người đã lành lại, nhưng âm u nơi đáy lòng khi nào mới có thể tan đi.
Tinh thần bị tổn thương sau khi trải qua một biến cố.
Rốt cuộc những việc đã trải qua qúa mức nghiêm trọng. Dù cho đã quên đi những chuyện lúc trước, nhưng làm thế nào cũng không quên được những tuyệt vọng cùng sự sợ hãi lúc kề cận cái chết, nỗi tuyệt vọng lúc sắp chết trong đêm mưa làm cô không thể chìm vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt, trong đầu lại một lần nữa hiện ra một trận sinh tử đã trải qua.
Cảm giác đó quá mức đau đớn…
Ôn Hinh buông tay xuống, đi đến phía đối diện
Một chiếc xe xa hoa đậu ở trước bệnh viện bên kia đường. Cửa sổ màu đen che chắn những ánh mắt bên ngoài, nhưng đôi mắt của người ngồi trong xe lãnh đạm, phức tạp nhìn bóng lưng đi xa đó.