Tiệc đầy tháng của Tiểu Hồng được tổ chức tại trấn Thanh Hà. Tạ Tri Viễn đến từ sớm, bồng chắt ngoại bụ bẫm không muốn rời tay. Bởi vì Hằng Nghi có bệnh không khỏe, Đàm Phục đi đường rất chậm, đúng lúc tới trấn Thanh Hà vào ngày cuối cùng.
Vừa ra tháng ở cữ, Thư Ngọc nhận được bức thư đến từ Luân Đôn. Trong thư, Abel nói anh ta dẫn theo Khuê đã dàn xếp ổn thỏa ở phòng thí nghiệm Hoàng Gia, bảo cô đừng lo lắng. Chú sói con vừa mới học viết chữ, nét bút nguệch ngoạc viết vài chữ ở cuối thư: chị ơi, chờ em trở về tìm chị.
Thư Ngọc đọc tỉ mỉ bức thư lần thứ hai, khóe miệng bất giác cong lên. Cuộc sống của Khuê vừa mới bắt đầu, đi theo Abel còn có nhiều khả năng hơn là đi theo cô. Hiện giờ nhìn thấy bọn họ đều tốt, cuối cùng cô đã yên tâm.
Đến dự tiệc đầy tháng đều là bạn bè và người thân, người không nhiều lắm nhưng lại ấm lòng.
Từ khi Matthew thăng chức ở đại sứ quán, Mary thân là vợ không thể như hồi thiếu nữ đi lại tự do. Cơ mà Mary vẫn gửi cho bạn cùng phòng thân yêu một phần quà đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Ngoại trừ đồ dùng trẻ con, trong hộp quà còn đặt một quyển album nho nhỏ. Trên bìa ngoài là chữ ký của bốn cô gái tại nhà trọ Luân Đôn, xem ra là món quà do các cô cùng chuẩn bị.
Thư Ngọc tò mò mở ra quyển album, kinh ngạc phát hiện bên trong đều là ảnh chụp của Cô Mang. Cô Mang trong ảnh còn rất trẻ, chắc là chụp tại buổi họp nhậm chức ở phòng thí nghiệm Hoàng Gia.
Những tấm ảnh này hiển nhiên là chụp lén, bên trong ghi lại Cô Mang làm thế nào mua chuộc nhóm bạn cùng phòng của cô, làm sao lén quanh quẩn dưới cửa sổ nhỏ nhà trọ của cô, làm sao lần nào cũng đi qua con đường cô nhất định đi qua để tình cờ gặp gỡ.
Các cô bạn chụp không biết chán, còn ở một bên viết thêm lời chú giải.
Mary viết: Đàm, gặp được một anh chàng đầu đất quyết một lòng như vậy, cho dù tây phủ hải đường không nở hoa, cậu cũng lấy anh ta đi.
Thư Ngọc vừa xem vừa khẽ cười, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt trẻ trung của Cô Mang trong ảnh, trong lòng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Trong khe hở thời gian cất giấu rất nhiều tốt đẹp không muốn người khác biết, hiện giờ cô nhìn thấy một góc núi băng trong đó.
Phía cuối quyển album kẹp một đóa hoa khô của tây phủ hải đường. Cô biết đóa tây phủ hải đường này nhất định đến từ gốc cây già trong mảnh sân tại Luân Đôn. Năm đó cô đi vội vàng, không thể lấy một đóa làm kỷ niệm, không nghĩ tới bạn cùng phòng của cô đã thay cô làm tròn tâm nguyện này.
Gốc cây già kia vốn đã khô héo, dựa vào tác động từ bên ngoài chỉ thúc giục thời kỳ nở hoa một lần. Hiện giờ đóa tây phủ hải đường trong quyển album này, hẳn là đóa hoa duy nhất lưu lại trên gốc cây già.
“Xem gì mà say mê thế?”
Thư Ngọc ngẩng đầu, trông thấy Giang Nam không biết khi nào đi tới trong sân.
“Xem lại hồi ức.” Cô cười nói, “Hồi ức thời sinh viên.”
Giang Nam cười cười, ngồi trên lan can tại hành lang dài: “Đã có hồi ức, không bằng thêm một khúc đàn đi.” Anh ta lấy chiếc cổ cầm phía sau lưng đặt ngang trên đầu gối, ngón tay khảy một âm thanh thoát.
Thư Ngọc tươi tắn mặt mày, chống cằm yên lặng lắng nghe.
Âm dạo đầu qua đi, giai điệu quen thuộc chui vào lỗ tai Thư Ngọc. Đây là khúc “Tri âm tri kỷ”.
Kỹ năng khảy đàn của Giang Nam quả là cao siêu, một khúc Tri âm tri kỷ chất chứa muôn vàn tình cảm, rung động tiếng lòng người nghe.
Tiếng đàn như nước chảy, từ núi cao cuồn cuộn chảy xuống sườn núi, nện xuống hòn đá dưới chân núi, giọt nước bắn tung tóe bốn phía xen lẫn một nỗi bi thương khôn xiết ập vào trong lòng Thư Ngọc.
Dây đàn khảy xuống âm cuối cùng, khóe mắt Thư Ngọc bỗng dưng có giọt lệ tuôn trào.
Cô ngơ ngác nhìn Giang Nam, luống cuống lau đi nước mắt tại khóe mắt: “Chê cười rồi, bình thường khi tôi nghe khúc nhạc không có như vậy…” Cô càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Giang Nam lại nở nụ cười. Nụ cười này, làm cho chiếc mặt nạ bằng sắt trên khuôn mặt anh ta cũng nhu hòa góc cạnh.
“Không có gì ngượng ngùng, cô luôn nghe hiểu được khúc nhạc do tôi đàn.” Giang Nam từ tốn nói, “Lúc trước ở lầu ba tây sương tại Nguyệt Minh Lâu, tôi cũng đã biết rồi. Đáng tiếc hiện giờ tôi đã không thể hát Đào hoa phiến nữa.”
Thư Ngọc chợt sững sờ.
Người đàn ông trước mắt dung mạo đã bị hủy hoại, tiếng nói ồm ồm, chẳng hề có chút điểm tương tự với Phương Kiển năm đó. Nhưng anh ta lại biết Phương Kiển chỉ hát khúc Đào hoa phiến cho cô nghe.
Phương Kiển của cô là một cô gái có tài thân cô thế cô, mà Giang Nam thì là một người đứng đầu thần bí.
Điểm duy nhất hai người giống nhau có lẽ là đôi tay khớp xương rõ rệt giỏi khảy đàn.
Giang Nam cười cười: “Hiện giờ tôi trông thế này, e là cô không nhận ra rồi.”
Vệt nước mắt của Thư Ngọc còn chưa khô, muốn kéo ra một nụ cười để cười với anh ta, nhưng nước mắt không thể kiềm chế càng tuôn tràn mãnh liệt hơn: “Tôi nên…nhận ra từ sớm.”
Đàn ông thế nào, phụ nữ thì làm sao? Giang Nam chính là Phương Kiển. Phương Kiển của cô, hóa ra luôn ở bên cạnh cô.
“Hiện giờ khúc Tri âm tri kỷ tôi nợ cô cuối cùng hoàn trả rồi.” Giang Nam cười yếu ớt thở dài, “Cảm tạ ông trời có thể để tôi sống đến bây giờ. Thù lớn đã báo, tâm nguyện cũng tròn. Từ nay về sau trời cao biển rộng, tôi cuối cùng thân được tự do.”
Thư Ngọc sửng sốt: “Anh muốn rời khỏi sao?”
Giang Nam gật đầu: “Nửa đời trước của tôi sống vì người khác, hiện giờ tôi nên thử sống vì chính mình.”
“Thư Ngọc, quen biết với cô là may mắn của Phương Kiển. Hôm nay từ biệt, có duyên gặp lại.”
Anh ta vẫn mặc chiếc trường bào đỏ thẫm, phong thái lỗi lạc, một cái lơ đãng thu tay áo chất chứa muôn vàn tao nhã.
Giang Nam đã từng là đào kép nổi danh.
Gió thu thoáng đãng, cuốn qua một mảnh lá vàng. Tầm mắt Thư Ngọc trở nên mông lung, đợi khi cô hoàn hồn, tại hành lang không còn bóng dáng mỹ nhân áo đỏ.
Trên bờ vai ấm áp, một chiếc áo khoác choàng lên. Cô theo bản năng quay đầu, trông thấy Cô Mang ngồi bên cạnh cô.
“Đang tốt lành, sao em lại khóc?” Mi tâm Cô Mang nhíu lại, “Ai chọc giận khiến em không vui?”
“Không phải không vui.” Thư Ngọc ôm cổ anh, lắc đầu nói: “Em đang rất vui.”
Cô vừa lau nước mắt, vừa nhoẻn miệng cười: “Không có gì vui hơn bây giờ.” Phương Kiển còn sống, anh ta muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình. Tốt quá.
Anh ôm vai vợ yêu vừa khóc vừa cười, cảm thấy bất đắc dĩ: “Lần sau em khóc vì quá vui nhớ nói một tiếng cho anh biết sớm, hại anh sợ bóng sợ gió một hồi.” Trái tim thắt chặt cuối cùng thả lỏng.
“Thằng bé ở phòng khách đang gào khóc đây, làm ồn khiến ông nội em hết cách rồi.” Anh cười hôn lên mí mắt vợ, “Có lẽ nhớ mẹ rồi.”
Anh nắm tay cô: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào thôi.”
Cô nắm lại tay anh, ngước mắt cười nói: “Được.”
***
Tại cổng trấn Thanh Hà, Giang Nam liếc nhìn một cái trông thấy một người phụ nữ mặc hắc bào đứng cạnh cột mốc.
“Sao cô ở chỗ này?” Anh ta hỏi, “Tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi, quay về đi.”
Dạ Thập Tam nhíu mày: “Nếu tiệc đầy tháng sắp bắt đầu, anh lại ở đây làm gì?”
Giang Nam im bặt.
“Đi thôi.” Dạ Thập Tam kéo lại tay áo trái trống không, “Nếu muốn rời khỏi, dẫn theo một mình tôi.”
“Tôi đã tách khỏi những chuyện mờ ám, không còn là thủ lĩnh của cô.” Anh ta nói, “Hiện giờ tôi thân chẳng có gì, cô xác định muốn đi theo tôi ư?”
Cô ta nở nụ cười: “Vậy tốt rồi, không có gì thân được nhẹ nhàng. Anh khước từ, chẳng lẽ chê tôi thân tàn phế sao?”
Anh ta không phát cáu, từ tốn nói: “Dựa vào hành trình đi bộ của chúng ta, hẳn là trước khi mặt trời lặn có thể bắt kịp chiếc thuyền buôn đi tới Liễu Châu.”
Cô ta đi sánh vai cùng anh ta: “Đi Liễu Châu làm gì?”
“Viếng thăm một vị cố nhân.” Anh ta đáp.
Liễu Châu là quê nhà của Vân Nguyệt, cũng là nơi mai táng cô ta.
Năm đó cô gái ấy dũng cảm quên mình vì anh ta nhảy vào biển lửa, cả đời anh ta sẽ không bao giờ quên.
Mặt trời buổi chiều mùa thu ấm áp mà không oi bức, rọi xuống hai bóng dáng tại cổng trấn Thanh Hà càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất tại điểm cuối con đường phẳng phiu.
—
Tiểu kịch trường
Sau khi Tiểu Hồng đi học, cậu đã hứa với em gái, mỗi ngày đều sẽ gọi điện về nhà.
Mỗi lần tới bảy giờ tối, Tiểu Giác sẽ ngoan ngoãn ngồi trước điện thoại bàn, chờ điện thoại của anh trai.
Cứ thế kiên trì trò chuyện đến nửa học kỳ, bỗng nhiên có một hôm, điện thoại của Tiểu Hồng không tới.
Tiểu Giác đợi cả buổi tối, cho đến khi Thư Ngọc đi qua bồng cô bé đi ngủ, cô bé mới dẹt miệng mếu máo rơi xuống mấy giọt nước mắt: “Mẹ ơi, anh không cần con rồi.”
Thư Ngọc cảm thấy buồn cười, cô quẹt cái mũi nhỏ của con gái đã đỏ lên: “Sao anh lại không cần Tiểu Giác chứ? Nhất định là hôm nay anh bận rồi.”
Nhưng mà liên tục mấy ngày, Tiểu Giác cũng không đợi được điện thoại của anh trai.
Ba nuôi tỏ vẻ nghiêm túc nói với cô bé: “Anh con khẳng định ở trong trường có cô gái mình thích rồi, thế nên lạnh nhạt với con.”
Tiểu Giác lau nước mắt, lặng lẽ đeo ba lô nhỏ đi tới trường tìm anh trai.
Trong ba lô nhỏ của cô bé đựng sổ ghi chép anh trai bỏ quên ở nhà tuần trước. Trong sổ viết lặp đi lặp lại mấy con số và dấu hiệu, chắc là cô gái thân thiết mà anh trai luôn nhớ nhung.
Tiểu Giác sụt sùi, lại mở ra cuốn sổ nhìn một lần, trông thấy trên đó viết: 7988, tiểu nãi âm. Hừ. Anh thích tiểu nãi âm cân nặng 7988 sao?