Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 2 - Chương 10: Kéo tơ lột kén



Ngoài cửa sổ ánh trăng lưỡi liềm nhô cao, tia sáng rọi vào bên trong rất ấm áp.

Trong thư phòng, một chồng sổ sách đặt trên bàn. Cô Mang đứng trước bàn nhìn chăm chú.

“Đây là sổ tiếp khách của Nguyệt Minh Lâu do Hàn Kình lấy được.” Cô Mang nói, “Đáng tiếc là thiếu mất ghi chép đã xảy ra vào tháng đó của nửa năm trước.”

Ban ngày khi tiểu sinh kia đi lấy sổ sách để kiểm tra Hàn Kình có hẹn trước hay không, Hàn Kình đã ra hiệu cho thủ hạ bám theo, do đó thần không biết quỷ không hay mà tiến vào phòng sổ sách của Nguyệt Minh Lâu, lấy được sổ sách của gần một năm nay.

Thư Ngọc hơi sửng sốt, sau đó từ trong áo mình cô lấy ra hai tờ giấy hơi ố vàng, nhẹ nhàng đặt trên chồng sổ sách.

Cô Mang cầm lên nhìn, anh kinh ngạc nhìn về phía Thư Ngọc: “Em lấy được thứ này từ đâu?”

Hai tờ giấy trong tay anh đúng là phần giấy tờ mà thủ hạ của Hàn Kình lục lọi nhiều lần vẫn không tìm ra.

Cô do dự vài giây, đáp: “Một vị tri âm đưa cho em.”

“Tri âm?” Anh nhướn mày, “Sao anh không biết em còn có một vị tri âm trong Nguyệt Minh Lâu?”

Cô bất mãn: “Em không thể có bạn tri âm sao?” Sau đó cô liền kể lại chi tiết mình làm sao “anh hùng cứu mỹ nhân” Phương Kiển rồi quen biết nhau, sau đó bất ngờ gặp lại vào hôm nay.

“Em không phải là rất anh hùng đó sao?” Cô ngửa mặt chờ anh khen ngợi.

Anh lại nhíu mày: “Em nói, người đào hát đưa thứ này cho em tên là Phương Kiển?”

“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy cái tên này kỳ lạ phải không?” Cô nói, “Nhưng tờ giấy này là thật đó. Em đã giám định rồi, theo màu mực, độ mòn của trang giấy và con dấu, tất cả đều ăn khớp với sổ sách từ đầu đến cuối. Hai tờ giấy này quả thật là nằm trong sổ tiếp khách của Nguyệt Minh Lâu.”

“Thứ Nguyệt Minh Lâu muốn che dấu, tại sao một đào hát hạ đẳng lại có được?” Lông mày anh nhíu chặt.

Cô nghĩ nghĩ, đáp: “Cơ duyên xảo hợp.” Sau đó lại nói, “Cô ấy bằng lòng giúp chúng ta tìm Minh Nguyệt, chuyện này được chứ?”

Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Dĩ nhiên là được, vợ anh thật là có bản lĩnh.”

Cô phì cười một tiếng, hỏi: “Hạ Tử Huân thế nào?”

“Đã tỉnh rồi.” Anh bóp trán, “Tuy anh ta là người thận trọng, nhưng là thua dưới tay Vân Nguyệt. Vốn tưởng rằng cô ta bài xích việc tiếp khách là vì đang đợi lấy chồng, xem ra trong đó có điểm kỳ quái.”

“Không biết Hàn Kình tự tin chỗ nào, nói chắc chắn Cừ Nguyệt không phải là Minh Nguyệt mà chúng ta muốn tìm.” Cô cười giễu cợt. Nhớ tới lúc sập tối, Hàn Kình thoải mái đi ra Nguyệt Minh Lâu, bóng dáng tuấn lãng và khí chất ngang ngạnh đã thu hút rất nhiều ánh mắt đào hát.

Thế mà lời nói ra miệng lại là những câu lưu manh.

Lúc đó Hàn Kình ung dung đối mặt với sự chất vấn của cô, còn cười bí hiểm: “Phàm là đàn bà đã từng ở chỗ Hàn Kình tôi, không ai là không ngoan ngoãn, biết thì sẽ nói.”

Sau khi nghe xong giọng điệu bất mãn của cô, Cô Mang không khỏi cúi đầu cười: “Hàn Kình nói Cừ Nguyệt không phải thì cô ta có đủ lý do là không phải. Về bản lĩnh ấy, Hàn Kình vẫn có.”

Cô cảm thấy hoang đường: “Tự tin của anh từ đâu ra? Bản lĩnh của Hàn Kình? Cùng với bản lĩnh quấn lấy phụ nữ?” Tuy nói thế, nhưng cô vẫn bỏ qua chuyện này. Cô không tin Hàn Kình, nhưng cô tin người cô yêu.

Sau một lúc lâu, cô nghiêm túc lật xem sổ sách, thuận miệng hỏi: “Vậy Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt thì thế nào?”

Anh mỉm cười bất đắc dĩ. Anh làm sao không biết suy tính trong lòng cô: “Sau khi thăm dò anh liền thoát ra ngay, để Hạ Tử Trì ở trong phòng. Nếu muốn biết sau đó thế nào, thì hãy hỏi Hạ Tử Trì. Nhưng Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt cũng không phải Minh Nguyệt, vào ngày đó của nửa năm trước họ đều tự tiếp khách ở lầu năm, anh đã sai người đi xác minh vị khách của ngày đó, chắc là không giả đâu.”

Cô nhìn qua sổ sách, quả nhiên ngày ấy Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt đều có khách.

Thế thì chỉ còn lại Vân Nguyệt. Cô xem sổ sách kỹ càng lần nữa, hôm đó không ghi chép Vân Nguyệt có tiếp khách.

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, ngữ khí có phần không xác định: “Vân Nguyệt chính là Minh Nguyệt ư?” Cô luôn cảm thấy kết luận này rất khó tin.

Anh gõ nhẹ đầu cô: “Đừng dùng giác quan thứ sáu của em phán đoán. Trước mắt, theo bằng chứng trong tay chúng ta thì Vân Nguyệt có khả năng lớn nhất là Minh Nguyệt.”

Đột nhiên, cô tò mò: “Bức thư thứ năm kia rốt cuộc viết gì? Rất quan trọng sao?”

Mắt anh hơi thu lại: “Một bức thư đủ để hai phía Nam Bắc khai chiến giành giật lợi ích, em nói có quan trọng không?”

Cô trầm mặc. Thế cục Nam Bắc rung chuyển, cô rất rõ ràng.

Anh bỗng nhiên đi tới kéo cô vào trong lòng: “Cau mày làm gì? Dù Nam Bắc có khai chiến cũng không liên quan đến em, có anh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn.”

Cô giơ tay ra ôm chặt anh, chôn vùi đầu mình trong ngực anh. Làm sao không liên quan đến cô? Anh dính dáng trong đó, cô yên tâm thế nào chứ?

“Ngày mai lại đến Nguyệt Minh Lâu một chuyến.” Anh tì cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đi nghiệm chứng thân phận thực sự của Vân Nguyệt ư?” Cô hơi ngẩng đầu, hỏi.

“Không,” Anh khẽ cười, “Đi gặp tri âm của em.”

Phương Kiển? Trong đầu anh lẩm nhẩm cái tên này. Lúc trước Hạ Tử Trì vẽ chân dung của tất cả đào hát ở Nguyệt Minh Lâu, bao gồm cả tục danh cho anh xem qua. Nhưng trong 36 bức tranh, không có cô gái nào tên là Phương Kiển.

***

Tại Nguyệt Minh Lâu, bên trong màn che, có giai nhân tóc xõa hơi rối, áo lụa cởi ra phân nửa, mềm mại dựa vào đầu gối của ai đó.

Trên tấm thảm khắc đường vân hoa đào, đào hát áo đỏ quỳ đó run rẩy.

“Ngươi là tỳ nữ của Thanh Bình?” Âm thanh lười nhác lộ ra sự lạnh lùng quyến rũ. Chủ nhân của âm thanh đó vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của giai nhân nằm trên đầu gối.

“Cô nương tôi sai rồi, cô nương tôi sai rồi…” Cô gái kia run rẩy dữ dội.

Âm thanh đầy thâm hiểm thấp giọng mỉm cười: “Thanh Bình không nghe lời, mất một bàn tay. Ngươi lại chẳng có tiến bộ, đụng vào người ta thích. Nếu họa từ miệng mà ra, thế thì xẻo đi giọng nói của ngươi.”

Đào hát áo đỏ kia vùng vẫy vài tiếng, sau đó không còn tiếng động.

Giai nhân tóc đen nhìn thấy toàn bộ quá trình, không khỏi hơi rùng mình. Lại nghe bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng: “Phù Nguyệt, ngươi run cái gì? Sợ ư?”

Phù Nguyệt quay đầu, nép vào trong lòng người nọ: “Nếu có thể để Phù Nguyệt hầu hạ ngài cả đời, Phù Nguyệt đã cảm thấy mỹ mãn.”

Người nọ nở nụ cười, ý cười càng ngày càng tươi, lại như hoa đào nở rộ.

Phù Nguyệt ngây ngốc chìa tay ra, đầu ngón tay vuốt ve mặt nạ màu đen trên mặt người nọ: “Ngài thích ai thế? Rốt cuộc người nào có thể lọt vào mắt ngài?”

Người nọ dường như đang suy nghĩ, trong phút chốc khuôn mặt giãn ra: “Người ta thích, đương nhiên là người tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.