Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 3 - Chương 12: Sóng gió dâng rượu



Thư Ngọc ngơ ngác tại lối ra, đằng sau đã truyền đến tiếng thúc giục không kiên nhẫn.

Lúc này quay trở lại thì càng có vẻ khả nghi hơn.

Thư Ngọc khẽ cắn môi, bưng bầu rượu từ cạnh bình phong đi ra.

Khách của buổi tiệc ít nhiều đã có mỹ nhân hầu hạ, chỉ còn một ít vị khách thượng cấp bên cạnh vẫn trống không.

Thư Ngọc vừa chậm rãi đi về phía trước, vừa âm thầm tìm tòi trong hàng ghế thượng cấp, quả nhiên tìm được bóng dáng của Cô Mang ngồi ở vị trí bên tay trái.

Cô Mang đang cầm chén rượu nhấp ngụm nhỏ, không thèm để ý mỹ nhân tại buổi tiệc. Từ xa nhìn qua, con mắt anh lạnh lùng, quanh thân phát ra vẻ hờ hững, nhưng bởi vì bề ngoài hấp dẫn nên vẫn thu hút hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác.

Tuy nhiên, chẳng có một ai có thể toại nguyện được ngồi vị trí bên cạnh anh.

Đầu óc Thư Ngọc xoay nhanh, ngay sau đó trong đầu cô hình thành phương án chạy trốn.

Không phải tất cả mỹ nhân đều được khách giữ lại hầu rượu, những người không được ở lại thì đi qua một vòng rồi về đến bình phong, tới nơi rồi thì lui ra ngoài.

Chỉ cần cô đi ngang qua, không khiến bất cứ ai có hứng thú thì sẽ thoát khỏi lần rót rượu này.

Hạ quyết tâm, Thư Ngọc hơi lảo đảo, dường như đứng không vững sắp té ngã. Mỹ nhân ở đằng sau có lòng tốt đỡ cô, ngay lúc được giúp, đầu ngón tay của Thư Ngọc lướt qua cái khay của mỹ nhân, khi đứng vững lại thì đầu ngón tay đã nhúng đầy thứ tương màu nâu không rõ là gì.

Thư Ngọc dùng nhóm mỹ nhân làm vật che chắn, cô khẽ nâng tay áo lên, trong nháy mắt có rất nhiều mụn mọc trên trán.

Tiếp tục đi về phía trước, nỗi lo trong lòng dâng lên, nhưng cô vẫn không quên kiềm chế bước chân, không nhanh không chậm, đừng để người khác nhìn ra cô đang gấp gáp.

Rất nhanh, đi qua hơn phân nửa đoạn đường, thấy mình sắp đến hàng ghế thượng cấp, Thư Ngọc càng cẩn thận hơn.

Khi đi qua vị trí của Cô Mang, cô tìm cơ hội đi sóng vai cùng một mỹ nhân khác, để cô gái kia chặn tầm mắt của anh. Theo lý thuyết, cô không cần quá cẩn thận, bởi vì Cô Mang hoàn toàn không liếc nhìn mỹ nhân hầu rượu, nhưng tóm lại thận trọng vẫn tốt hơn.

Cô Mang vẫn cúi đầu nhấp rượu, thỉnh thoảng nghiêng người thấp giọng nói vài câu với sĩ quan phụ tá ở bên cạnh, không hề để ý người qua lại là ai.

Thư Ngọc sắp đi hết hàng ghế thượng cấp, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ lúc này bên cạnh truyền đến giọng nam biếng nhác: “Này, mỹ nhân cô dừng lại đi, rót rượu đầy cho tôi đi.”

Nhiều mỹ nhân như vậy, không đến mức kêu cô chứ. Thư Ngọc phớt lờ, tiếp tục đi về phía trước.

Âm thanh kia vẫn không bỏ cuộc: “Mỹ nhân, gọi cô đấy, mỹ nhân trên trán có mụn ấy.”

Thư Ngọc suýt nữa lảo đảo. Cô giữ vững bầu rượu, quay đầu nhìn người kia.

Một người đàn ông tuấn tú ngồi tại bàn ngẩng đầu nhìn cô. Khóe miệng anh ta hơi cong lên, tăng thêm mấy phần vô lại. Bên cạnh anh ta đã có hai mỹ nhân áo xanh.

Không phải Hàn Kình thì là ai?

Thư Ngọc nhẫn nhịn nỗi xung động muốn nâng bầu rượu hắt lên đầu anh ta, cô tiến lên định rót đầy rượu cho anh ta. Vừa đi vừa đề phòng động tĩnh bên chỗ Cô Mang. Giờ phút này, trước bàn của anh đang có một vị mỹ nhân áo trắng đứng đó, mỹ nhân kia dường như hạ quyết tâm muốn giành lấy vị trí bên cạnh Cô Mang.

Trước mắt xem ra Cô Mang chắc là không rảnh để ý tới động tĩnh bên phía Hàn Kình. Thư Ngọc cảm thấy yên tâm một chút, nhưng nhịn không được mà oán thầm, nếu vị nhã nhặn bại hoại nhà cô dám để cho mỹ nhân kia ngồi xuống, tối nay cô liền cuộn chăn đệm của anh quăng vào thư phòng. Cô vừa mất tập trung vừa nghiêng bầu rượu chuẩn bị rót rượu.

Khi rượu sắp rót xuống, cô mới đột nhiên nhìn thấy, chén rượu của Hàn Kình rõ ràng đầy rồi. Cô vội vàng dựng thẳng bầu rượu, thế nhưng vẫn rớt xuống vài giọt.

Thư Ngọc chán nản. Không ngờ Hàn Kình lại đang trêu chọc cô.

Hàn Kình một tay nâng cằm, nhướng mày nhìn Thư Ngọc: “Mỹ nhân suy nghĩ gì đó? Đãng trí như vậy.”

Suy nghĩ làm sao hắt rượu lên đầu anh đấy. Trong lòng Thư Ngọc rít gào, nhưng trên khuôn mặt vẫn là dáng vẻ phục tùng. Cô mang khăn che mặt, mặc quần áo của người hầu rượu, Hàn Kình chưa hẳn nhận ra được. Tên lưu manh này níu chặt cô không buông, đoán chừng là do cái bệnh phong lưu tác quái.

Đã có hai mỹ nhân còn không đủ. Thói xấu.

Chỉ có thể âm thầm oán than, Thư Ngọc tuyệt đối không dám mở miệng. Nếu phát ra âm thanh, e rằng sẽ lộ tẩy, vì thế cô chỉ đành vâng lời nghe theo. Mặt khác lại sợ Hàn Kình khẩu vị độc đáo, yêu thích cô gái có mụn trên mặt, cho nên cô hấp tấp làm ra vẻ hoảng hốt, đi theo bước tiến của mỹ nhân khác, lòng bàn chân như bôi dầu, trong phút chốc chuồn đi mất tiêu.

“Chạy trốn cho mau.” Hàn Kình cúi đầu mỉm cười, sau đó ôm một mỹ nhân xinh đẹp tới bên người.

Thư Ngọc không bước đi cẩn thận nữa, đi nhanh mấy bước là tới bình phong. Cô lại bận tâm về dáng vẻ, sợ là gây thêm rắc rối.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, lập tức ứng nghiệm ngay. Trong góc xéo một bàn tay vươn ra, cầm chặt cổ tay cô.

Cô hết hồn, vốn tưởng rằng đã đến điểm cuối, ai ngờ chỗ này còn có một ghế.

Mà khi thấy rõ người ngồi đó…

Cô sợ tới mức không có phản ứng.

Người nọ không phải có tướng mạo hung thần ác sát, ngược lại, làn da anh ta trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, rõ ràng là một vị công tử tao nhã thu hút rất nhiều tầm mắt của mỹ nhân. Chẳng qua anh ta có đôi môi mỏng và ánh mắt lạnh lẽo, vừa thấy thì biết chủ nhân là người bạc bẽo lạnh lùng, khiến các mỹ nhân không dám tới gần.

Chẳng trách các mỹ nhân đều chùn bước, ngay cả người có da mặt dày như Thư Ngọc nhìn thấy Diêm Phong cũng hoảng sợ. Những mỹ nhân yểu điệu này làm sao chịu được?

Chỉ cầu Diêm Phong đừng nhận ra cô là ai, nếu không thì sẽ rất mất mặt.

Từ khi Diêm Phong chủ động nắm tay Thư Ngọc, tại bữa tiệc có vài ánh mắt lướt qua đây.

Diêm vương lạnh tình lạnh mặt lại có phụ nữ lọt vào mắt xanh, huống chi là một cô gái hầu rượu. Chuyện lạ! Chuyện lạ!

Có người âm thầm ló đầu qua, muốn nhìn dung mạo của cô gái hầu rượu kia thế nào mà được Diêm Phong yêu thích.

Nhưng mà khi nhìn thấy một trán “mụn” lộ ra, mọi người đều lặng lẽ rụt người về.

Khẩu vị của Diêm Phong quả nhiên kỳ lạ.

Thư Ngọc đối diện tầm mắt lạnh lùng của Diêm Phong, cô muốn rút tay về nhưng sức lực của anh ta mạnh quá, muốn thoát nguy nhưng lại sợ bại lộ thân phận. Cứ vậy đứng cứng ngắc tại chỗ, khóc không ra nước mắt.

“Ngồi.” Diêm Phong nói.

Cô đâu dám ngồi? Tổ trưởng anh hãy buông tay ra đi?!

Giằng co thế này rất kỳ lạ, trong đầu Thư Ngọc suy nghĩ một trăm cách thoát thân, giây tiếp theo trăm cách kia biến thành mây khói.

Cô can đảm dùng tay còn lại đẩy tay Diêm Phong ra, trong mắt đều là vẻ lấy lòng. Cho dù Diêm Phong không nhận ra cô, đối với cô gái ra vẻ phục tùng anh ta cũng không nên ép buộc quá đáng.

Nhưng Diêm Phong chưa bao giờ biết nhận ý tốt. Anh ta cau mày, liếc nhìn bàn tay của Thư Ngọc, chuẩn bị dùng sức khiến đối phương đi vào khuôn khổ.

Trong phút chốc Thư Ngọc đã đọc hiểu ý tứ trong mắt Diêm Phong, nhất thời trong lòng rỉ máu.

Sớm biết vậy, trước đó cứ thẳng thắn với Cô Mang, sau đó được trốn bên cạnh vị nhã nhặn bại hoại nhà cô rồi.

Ngàn vàng khó mua sự hiểu biết.

Nhưng Diêm Phong cũng không toại nguyện kéo được Thư Ngọc.

Một đôi tay mạnh mẽ đặt trên vai Thư Ngọc. Sau đó giọng nói lạnh lùng vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cô: “Tổ trưởng Diêm, anh làm cô ấy đau rồi.”

Khách khứa xung quanh cảnh giác cao độ, vểnh tai chú ý nhất cử nhất động tại đây.

Diêm vương và Cô Mang Bắc Bình cùng giành một người phụ nữ.

Việc này trăm năm hiếm thấy.

Diêm Phong sững sờ, rốt cuộc thả lỏng tay.

Thư Ngọc như nhận được đại xá, theo bản năng liền trốn vào lòng Cô Mang. Mới vừa đứng vững, cô bỗng dưng nhớ tới hiện tại mình chỉ là một cô gái hầu rượu, vô duyên vô cớ chui vào lòng Cô Mang là sao đây. Thế là cô ra vẻ trấn tĩnh di chuyển mấy bước, duy trì khoảng cách với Cô Mang.

Cô Mang thản nhiên liếc cô một cái, không nói gì.

Thư Ngọc cầm bầu rượu, tầm mắt vô tình lướt qua Hàn Kình ở một bên, trông thấy biểu cảm xem kịch vui trên mặt anh ta, vẻ chế nhạo tràn đầy trong mắt.

Cô giật mình, nhịn không được mắng thầm trong lòng. Hàn Kình rõ ràng đã biết cô là ai từ sớm!

Hàn Kình đã nhận ra, Cô Mang làm sao không nhận ra được?

Chỉ là không muốn lật tẩy cô thôi.

Sau đó, lúc Cô Mang ôm bờ vai cô đưa cô đến chỗ ngồi của anh, cô vẫn duy trì thái độ tốt đẹp.

Đợi khi Cô Mang ngồi xuống, cô còn ân cần rót rượu thêm cho anh.

“Rót rượu nghiện rồi à?” Âm thanh của anh bình thường, không nghe ra tí xíu cảm xúc.

Thẳng thắn thì khoan hồng, đạo lý này cô vẫn hiểu, vì thế vội vàng cất lời: “Anh hãy nghe em nói…”

“Trước hết đừng nói gì.” Anh nhíu mày, giữ lấy cổ cô, tiến đến gần trán cô.

Ơ? Cô hơi đỏ mặt. Trước nơi đông người anh muốn làm gì đây? Không nói đến khách khứa phía dưới, anh tính làm ẩu theo sao?

Vầng trán hơi mát lạnh, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô.

Sau một lúc lâu, anh thở dài: “Hừm, mùi vị không tồi.”

Cô nhất thời dở khóc dở cười, anh liếm sạch nước tương trên trán cô rồi.

Khách khứa chú ý kỹ phía bên này đều hậm hực, Diêm Phong nhanh như vậy đã chắp tay nhường mỹ nhân rồi? Đúng là chẳng hay ho gì.

Còn nữa Cô Mang không thanh tâm quả dục giống như lời đồn, rõ ràng là một tay phong lưu.

Thư Ngọc tựa vào Cô Mang, nhỏ giọng kể lại tường tận cho anh biết chuyện đã thấy hôm nay, cuối cùng cô nói: “Anh nói xem vì sao Dạ Miêu muốn giá họa cho anh? Trương cảnh ti và Dạ Miêu, ai mới là quân cờ?”

Cô vẫn chưa tháo xuống khăn che mặt, khi kề sát thủ thỉ với anh, hơi nóng phả vào vành tai anh, chiếc lụa mỏng sượt trên cổ anh, cho đến khi gãi đến đáy lòng anh.

“Anh có nghe em nói hay không?” Cô có chút buồn bực.

Anh đương nhiên đang lắng nghe, lời nói của cô, từng câu từng chữ anh đều lắng nghe rất nghiêm túc. Chẳng qua, chỉ cần cô ở bên cạnh, anh luôn phân tâm nghĩ ngợi một số việc khác —— ví dụ như, làm sao không tháo khăn che mặt mà vẫn có thể hôn lên môi cô. Hừm, việc này hình như hơi khó.

Bữa tiệc bỗng nhiên im lặng trong phút chốc, thì ra chủ nhân của bữa tiệc đã lên sân khấu.

Trương cảnh ti mặc bộ trường bào màu chàm, trên đường đi bắt tay cùng vài nhân vật quan trọng, không có chút dáng điệu của chủ nhân.

Hắn khôi phục lại vẻ hài hòa bình thường, tia sáng trong mắt mất sạch, giọng nói cũng bớt trầm ổn như khi ở trong Nhã Các.

Bên cạnh hắn có một cô gái yểu điệu đeo khăn mặt đi theo. Cô gái kia cũng mặc váy mỏng như các cô hầu rượu, làn váy thật dài được nhấc lên, lộ ra đôi chân ngọc dưới váy.

Thư Ngọc trông thấy rõ ràng, đôi chân ngọc kia mang giày cao gót khảm vòng đá, lãnh đạm mà quyến rũ.

Tay cô ta cầm bầu rượu, ung dung đi về phía Cô Mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.