Kết quả kiểm nghiệm của cảnh sát nhanh chóng được đưa ra, trên chiếc
khăn do Khưu Chính Khuynh cung cấp quả nhiên dính vết máu của Chử Phượng Nhan, đồng thời lẫn lộn với vân tay và vết máu của Tiểu Loan.
Nhân viên cảnh sát vốn dĩ hồ đồ nhất thời tìm ra điểm then chốt, tựa
như thần thám phát hiện một loạt điểm đáng ngờ trên thi thể của Chử
Phượng Nhan, mỗi điểm hoài nghi đều chỉ thẳng về Tiểu Loan.
Vụ án mạng trộm tú hoa châm trong khoảnh khắc biến thành tiểu bối
trong tộc giết hại lẫn nhau, gia tộc Chử Khố Nhĩ tự cảm thấy mất thể
diện, mấy người trưởng bối xấu hổ đến mức không đi ra khỏi cửa chính,
chỉ mong mỏi tìm được hộp tú hoa châm bị mất, rời khỏi Bồng Tễ Viên càng sớm càng tốt.
Hôn lễ của Tiểu Loan và Khưu Chính Khuynh tự nhiên hủy bỏ.
Thư Ngọc từ cửa sổ nhìn về phía sân, sương phòng cô dâu đã trống không, ngay cả mảnh sân cũng hoang vắng.
“Tiểu Loan thật sự là người trộm tú hoa châm, bị Chử Phượng Nhan thấy được nên ra tay giết cô ta ư?” Cô nhìn Cô Mang.
Anh đang ở trước bàn đùa nghịch với kim chỉ của cô, nghe vậy anh thờ ơ nói: “Chỉ có thể nói Tiểu Loan là tình nghi lớn nhất giết chết Chử
Phượng Nhan, về phần động cơ là gì, khó mà nói được.”
Cô im lặng, thực ra trong lòng đã có đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
“Hôm nay em vẫn đến chỗ Hằng Tịch học tú pháp à?” Anh hỏi.
“Ừm.” Cô gật đầu, sau đó nằm sấp trên lưng anh, “Anh xem này, có phải thêu rất đẹp không?”
Anh sờ cằm, nhìn chiếc khăn lụa: “Nhìn không ra, em vẫn có một chút thiên phú.”
Trên chiếc khăn lụa thêu một cây hoa đơn giản, loáng thoáng có thể nhận ra đó là tây phủ hải đường.
Mặc dù thêu không tinh xảo cho lắm, nhưng trông đường kim mũi chỉ này, không hề giống như bàn tay mới vừa học thêu.
Cô có phần đắc ý: “Anh hãy nhìn kỹ xem, trên đó có huyền cơ gì không?”
Anh nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc khăn. Nhìn trái, nhìn phải, không có gì bất thường.
Cô hơi sốt ruột: “Anh xem đằng sau tây phủ hải đường, có phải có thứ gì không.”
Rốt cuộc anh nhìn thấy một dáng người mơ hồ ở phía sau tây phủ hải đường.
Anh bỗng nhiên hiểu ra, đây là cách thêu hai lớp. Một lớp ẩn giấu dưới một lớp khác.
Nhưng mà dáng người này nhìn hơi quen mắt.
“Em thêu ai thế?” Anh nhíu mày nhìn dáng người giống như con khỉ đằng sau tây phủ hải đường.
Giọng nói của cô đầy hân hoan: “Thì thêu anh đó, có giống không?”
Dừng một chút, cô bổ sung, “Cái này thêu không đẹp, nhất định cái tiếp
theo sẽ thêu anh đẹp trai hơn.”
Nhất thời anh không biết nói gì, nhưng không muốn đả kích sự tích cực của cô, anh đành nói: “Đây là ‘ngàn dặm thành tấc’ mà Hằng Tịch muốn
dạy cho em à?”
Cô sửng sốt: “Đại đương gia không có nói đây là ‘ngàn dặm thành tấc’, chắc là tú pháp bình thường thôi.” Từ trong đáy lòng cô nghĩ rằng, tú
pháp ‘ngàn dặm thành tấc’ độc nhất vô nhị như vậy, Hằng Tịch chắc không
truyền cho một người ngoài là cô.
Anh vuốt mái tóc dài của cô: “Thêu chơi là được rồi, đừng quá tích
cực. Yêu cầu của anh thật sự không cao, chỉ cần khâu khuy áo là được.”
Mỗi lần có đồ cổ hay thư họa cô đều ném anh sang một bên, nếu có thêm
thú vui thêu thùa, địa vị của anh đặt ở đâu đây?
Cô vỗ bàn tay anh, bất mãn: “Anh không có lòng tin với em sao?”
Anh thở dài: “Sao lại thế chứ, anh rất tin tưởng. Anh tin em biết
thêu rồi thì sẽ không cần anh nữa.” Nói tới câu cuối lại thêm mấy phần
tiêu điều.
Cô ôm lấy cổ anh, mừng rỡ: “Em học thứ này không phải là vì muốn thêu cho anh đó sao.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy anh bất động, quay đầu liền trông thấy anh đang nhìn chằm chằm vật gì đó trên bàn mà thẫn thờ.
Cô nhìn kỹ, cũng là một chiếc khăn lụa.
Trên chiếc khăn nền trắng thêu đóa hoa đào đỏ thẫm tươi đẹp.
Cô khẽ cười: “Giờ vẫn còn ăn dấm chua à?” Người chủ gánh hát kia nhất quyết đưa chiếc khăn cho cô, cô đã quên mất chuyện này, anh ngược lại
nhớ rất kỹ.
“Vứt nó đi là được rồi.” Dứt lời cô vươn tay lấy chiếc khăn trên bàn.
Tay mới vừa có động tác thì đã bị anh giữ lại.
“Đừng ném.” Anh nói, “Giữ nó trên người.” Lời còn chưa dứt anh đã trước cô một bước buộc chiếc khăn ở bên hông cô.
Nét mặt cô đầy vẻ hoài nghi, nhưng lại nghe anh nói: “Nhiều người bảo vệ em, anh sẽ yên tâm hơn.”
“Chiếc khăn này có bí mật gì à?” Cô khó hiểu, chiếc khăn vứt xuống đất chẳng ai chịu nhận, chẳng lẽ là bùa hộ mạng sao?
Anh nhoẻn miệng cười: “Dù sao mang theo cũng không có gì không tốt.”
Cô chẳng thèm truy đến cùng nữa, chỉ coi như là ám vệ do anh đặc biệt sắp đặt.
***
Khi Khưu Bình Bình đỏ mắt đến tìm Thư Ngọc thì cô đang học kiểu thêu mới từ Hằng Tịch.
“Thư Ngọc, chị đi gặp Tiểu Loan đi, bọn họ…quá đáng lắm rồi!” Khuôn
mặt Khưu Bình Bình đỏ rần, “Đại đương gia, cho dù Tiểu Loan đã làm sai,
bà cũng không thể mặc cho Chử Phượng Y tra tấn cô ấy như vậy chứ!”
Bàn tay cầm kim chỉ của Hằng Tịch khựng lại, sau đó nói: “Anh trai cô dồn ép người của sở cảnh sát, có một câu của cậu ta, không ai dám làm
càn.”
Khưu Bình Bình cắn chặt răng, dậm chân: “Anh tôi bị ả Chử Phượng Y
kia mê hoặc đến thất điên bát đảo, đâu còn lo Tiểu Loan chết hay sống?
Tôi vẫn không tin, Tiểu Loan làm sao có thể là hung thủ?!”
Thư Ngọc trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Tiểu Loan ở đâu?”
***
Mảnh sân của Hằng Tịch vẫn như trước, chẳng qua bởi vì vụ án kết thúc, giấy niêm phong trong sân đều xé bỏ hết.
Mảnh sân nho nhỏ càng vắng vẻ hơn.
Tiểu Loan không bị người của sở cảnh sát mang đi, mà bị cầm tù trong mảnh sân bỏ hoang này.
Tiểu Loan bị nhốt trong sương phòng ban đầu của Hằng Tịch, nơi mà Chử Phượng Nhan đã chết.
Trong phút chốc mở khóa, Thư Ngọc hơi hoảng hốt, cô nhất định không nhận ra thứ cuộn tròn trên mặt đất là Tiểu Loan.
Người nằm trên mặt đất ngẩng đầu, nhưng liền co người lại bởi tia sáng từ khe cửa chiếu vào.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Thư Ngọc mới thấy được khuôn mặt của Tiểu Loan.
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, Tiểu Loan như đóa hoa thiếu nước, mau chóng héo tàn.
Dáng vẻ tiều tụy tựa như bộ xương khô khoác da người.
Trên cổ tay bộ xương khô đầy vết đỏ ngắn dài, vết dao đóng vẩy.
Vết thương trên mu bàn tay đã tháo băng gạc, mưng mủ từ lâu.
Đôi bàn tay khéo léo của Tiểu Loan đã bị phế.
Trong lòng Thư Ngọc chấn động: “Khưu Chính Khuynh có ý gì đây, mặc cho Chử Phượng Y trừng phạt Tiểu Loan?”
Khưu Bình Bình cúi đầu: “Anh ấy không nghe tôi khuyên.”
Thư Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tiểu Loan, nâng vai Tiểu Loan lên: “Tiểu Loan, chị là Thư Ngọc.”
Tiểu Loan run rẩy dữ dội, sợ hãi nhìn Thư Ngọc.
Đôi mắt Thư Ngọc hiện ra vẻ không đành lòng: “Chị là cô út của em, Thư Ngọc.”
Tiểu Loan rốt cuộc có phản ứng: “Y…”
Thư Ngọc dịu dàng nhìn Tiểu Loan: “Chị hỏi em một số chuyện, em hãy thành thật trả lời cho chị được không?”
Tiểu Loan gật đầu.
“Chử Phượng Nhan có phải là do em giết không?”
Khưu Bình Bình đứng một bên, trái tim thắt chặt.
Tiểu Loan nhìn Thư Ngọc, nhẹ nhàng gật đầu.
Trái tim Thư Ngọc cũng nhói đau: “Em muốn trộm lấy tú hoa châm của gia tộc Chử Khố Nhĩ?”
Tiểu Loan lại gật đầu.
“Em muốn làm đại đương gia của gia tộc Chử Khố Nhĩ?”
Tiểu Loan kinh ngạc, dùng sức lắc đầu.
“Em muốn hủy hoại gia tộc Chử Khố Nhĩ?”
Tiểu Loan lắc đầu.
“Em hận Chử Phượng Nhan?”
Tiểu Loan khựng lại, lắc đầu, sau một lúc lâu lại gật đầu.
Khưu Bình Bình vò tóc: “Đây là ý gì? Rốt cuộc có hận không?”
Thư Ngọc không nhìn Khưu Bình Bình, hỏi tiếp: “Trong lòng em có ý nghĩ muốn giết Chử Phượng Nhan?”
Tiểu Loan cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em lấy được tú hoa châm, sau đó đưa nó cho Khưu Chính Khuynh?”
Tiểu Loan cúi đầu như trước, lại gật đầu.
“Em yêu Khưu Chính Khuynh.” Câu này là câu hỏi, nhưng khẩu khí là khẳng định.
Tiểu Loan cúi đầu, không có phản ứng.
“Em vì Khưu Chính Khuynh, đi ăn trộm tú hoa châm của gia tộc?”
Tiểu Loan vẫn không nhúc nhích.
“Lúc em trộm tú hoa châm đã bị Chử Phượng Nhan gặp phải, cô ta uy
hiếp em muốn báo cho trưởng bối trong tộc, em sợ liên lụy tới Khưu Chính Khuynh, vì thế trong lúc tranh chấp đã giết chết Chử Phượng Nhan?”
Tiểu Loan vẫn cúi đầu, nhưng cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Thư Ngọc thở dài một hơi: “Em vì Khưu Chính Khuynh, anh ta rốt cuộc có biết không?”
Bỗng nhiên, cạnh cửa vang lên tiếng cười: “Khưu Chính Khuynh làm sao
nhận ra tấm chân tình này? Anh ta chỉ cảm thấy cô ngốc này thành sự
không đủ bại sự có thừa, tự chủ trương trộm tú hoa châm cho anh ta, cuối cùng lại trộm phải đồ giả, còn khiến tay anh ta trúng độc.”
Thư Ngọc quay đầu, trông thấy Chử Phượng Y khoanh tay dựa trên khung cửa, đôi mắt phượng nhướng lên, giọng nói đầy mỉa mai.
Tiểu Loan càng run rẩy dữ dội hơn
Thư Ngọc nhíu mày: “Tiểu Loan phạm tội, tự cô ấy chịu hình phạt nên có, không tới phiên cô tra tấn cô ấy.”
Chử Phượng Y nhíu mày: “Thế thì sao? Thật không khéo, ở đây tôi chính là vương pháp.”
Khưu Bình Bình nhảy dựng lên: “Chử Phượng Y, đừng tưởng rằng cô là Y Y mà anh tôi luôn mong nhớ là có thể làm càn!”
Thư Ngọc lắng nghe, bỗng nhiên mỉm cười: “Chử Phượng Y, cô nói mình là hồng nhan mà Khưu Chính Khuynh tìm kiếm bấy lâu nay.”
Chử Phượng Y nhướng mày, không hề trả lời.
Thư Ngọc nói tiếp: “Cô làm sao có thể là Y Y chứ? Cô đã thoát khỏi
gia tộc Chử Khố Nhĩ từ rất nhiều năm trước, là một người dạy học tại
vùng núi. Năm đó khi Khưu Chính Khuynh gặp gỡ Y Y tại Phong Thúy Lâu, cô đang ở vùng núi cách đó ngàn dặm làm một giáo viên, làm sao có thể gặp
gỡ Khưu Chính Khuynh tại Phong Thúy Lâu?”
“Tôi không biết cô làm sao khiến Khưu Chính Khuynh coi cô là Y Y, nhưng tôi khẳng định, cô không phải là Y Y.”
Ngày ấy trên du thuyền, cô gái trên tấm ảnh mà Hà Uyển Đinh lấy ra, là Chử Phượng Y chân chính.
Áo vải bông, giày vải, đôi mắt phượng khẽ nhướng, đáy mắt xăm một đóa hoa bằng chu sa, sau lưng là lớp học tại vùng núi.
Trong mắt Chử Phượng Y hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô…”
Thư Ngọc lẳng lặng nhìn Chử Phượng Y, trong lòng cô thầm thở dài, chỉ trách duyên phận xui khiến.
“Giao Tiểu Loan cho sở cảnh sát, để họ xét xử công bằng, nếu không
tôi sẽ nói ra thân phận thật sự của cô cho Khưu Chính Khuynh biết.” Thư
Ngọc lạnh lùng nói.
Chử Phượng Y nhìn chằm chằm Thư Ngọc. Sau một lúc lâu, vẻ hống hách
của cô ta chợt tan biến, vẻ thản nhiên hờ hững bao trùm cả khuôn mặt.
Thư Ngọc hơi sửng sốt, trông thấy Chử Phượng Y tiến vài bước đến gần cô, rồi dừng lại trước mặt cô.
Tiểu Loan ở đằng sau hoảng loạn kêu “y” một tiếng. Thư Ngọc nghe được âm thanh, vừa chuyển tầm mắt thì trông thấy Khưu Bình Bình không biết
té xỉu từ lúc nào.
Khoảnh khắc cô sửng sốt, Chử Phượng Y khom lưng, gương mặt cô ta gần kề Thư Ngọc.
Mùi hương thoang thoảng bay vào mũi Thư Ngọc, tựa như cây dành dành, lại giống như cỏ xanh.
“Cô muốn làm gì?” Thư Ngọc nhíu mày.
Chử Phượng Y nhoẻn miệng cười: “Cô thông minh như vậy, có đoán được tôi muốn làm gì không?”
Vẻ hờ hững của Thư Ngọc tiến vào đôi mắt của Chử Phượng Y.
“À, nếu cô muốn nói với Khưu Chính Khuynh thì hãy nói đi, dù sao tôi
cũng chẳng phải Chử Phượng Y.” Cô ta cong môi, “Cô nhìn xem tôi là ai
nào.”
Dứt lời, cô ta với tay đến một bên má, chầm chậm kéo ra một lớp da mỏng.
Giây cuối cùng trước khi Thư Ngọc mất đi ý thức, tất cả hờ hững trong nháy mắt đều đóng băng.
Khuôn mặt phía dưới lớp da mỏng, cô hết sức quen thuộc.