Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 7 - Chương 13: Hai bên giao dịch



Khi Thư Ngọc đứng dậy, cô đã lấy lại tinh thần.

Cô bình tĩnh mau chóng quan sát căn phòng này. Tuy các sương phòng tại Tiểu uyên ương thiên không bày biện nhiều lắm, nhưng cô vẫn nhìn ra một chút manh mối: trong phòng không có mũ của cô, số lượng nến cũng thiếu một nửa, chồng kinh văn trên bàn mà trụ trì tặng ông ngoại cô chẳng biết đi đâu, trên bức tường đối diện cửa sổ lại có thêm một bức tranh.

Căn phòng này không phải là phòng của cô và Cô Mang.

Sự thật nói với cô rằng, cô đã đi nhầm phòng.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, mình rõ ràng dựa theo con đường trong trí nhớ mà trở về phòng, sao lại đi sai rồi? Nhưng giờ phút này, cô chỉ áy náy nhìn Lễ Cung Tú Minh đang lười nhác uốn gối dựa vào giường: “Ngại quá, không biết tại sao tôi lại đi nhầm phòng, thật sự xin lỗi.”

Lễ Cung Tú Minh cười cười, không nói gì.

Thư Ngọc không khỏi có phần xấu hổ, bèn nói: “Vậy…tôi cáo từ trước…quấy rầy rồi.” Nói xong, cô cũng không quan tâm Lễ Cung Tú Minh kia là người hay quỷ, cô nhanh bước đến cạnh cửa, mở cửa nhảy ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô cất bước chạy về sương phòng của mình, cô rất cẩn thận, không để mình đi sai đường lần nữa. Nhưng vừa đi trong lòng vừa nói thầm, sao lại lơ mơ như vậy, ngay cả phòng cũng đi nhầm…

Rốt cuộc tới cửa phòng mình, cô hoàn toàn bình tĩnh, đẩy cửa ra đi vào.

Bước vào bên trong vài bước, cô phát giác có điểm không đúng.

Cô đột ngột ngước mắt lên, lại thấy Lễ Cung Tú Minh còn ngồi trên giường, đang ung dung nhìn cô.

“Cô phu nhân, sao lại trở lại rồi?” Hắn cười ôn hòa, “Đi nhầm phòng nữa sao?”

Thư Ngọc vô cùng kinh ngạc, tại sao vẫn trở về nơi này? Nhưng cô rõ ràng không đi con đường ban nãy mà.

Bỗng dưng trong đầu cô nảy sinh ý nghĩ. Không đúng, sương phòng của Lễ Cung Tú Minh và của cô căn bản không nằm cùng một căn lầu, sao hắn lại ở đây?

Mà sáng nay, khi gặp Gia Đại tại mái hiên, trong trời tuyết cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của Lễ Cung Tú Minh ở tại một căn lầu khác mà.

Chỉ trong chốc lát, hắn làm thế nào từ một căn lầu khác đi đến phòng này?

Trong lòng Thư Ngọc không khỏi trầm xuống, nhưng trên mặt tỏ vẻ vô tội ngạc nhiên: “Tôi rõ ràng quay về con đường trở lại phòng mình, sao lại ở đây nữa? Nhưng mà nơi ở của tiên sinh hẳn là tại căn lầu khác chứ, sao tiên sinh lại ở đây? Chẳng lẽ tôi đi nhầm đường, còn tới căn lầu của tiên sinh?”

“Không có gì kỳ quái.” Lễ Cung Tú Minh thản nhiên nói, “Có đôi khi, ánh mắt cũng sẽ gạt người.”

Thư Ngọc sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô quay trở lại cạnh cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Hành lang im ắng, không có chút tiếng người.

Quá tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió tuyết bên ngoài cũng hoàn toàn mất hút.

Quay trở vào trong, Thư Ngọc thu hồi vẻ mặt vô tội. Cô ngước mắt nhìn Lễ Cung Tú Minh: “Hóa ra tiên sinh tinh thông thuật kỳ môn bát quái.”

Cô nên sớm nghĩ ra, hoàn cảnh nơi đây cùng với trận ngũ tinh bát tú do Dạ Miêu bày ra đều có hiệu quả như nhau.

Chẳng qua trận bát quái của Dạ Miêu thật là quá đơn giản so với thế trận trước mắt này.

Lễ Cung Tú Minh nhẹ nhàng mỉm cười: “Không tồi, là ta bố trận.”

Thư Ngọc nhíu mày, đang yên lành tại sao lại bày ra cái trận này?

“Muốn biết tại sao?” Hắn nhàn nhã dựa vào giường, ánh mắt đầy vẻ sâu xa, “Bởi vì ta muốn bàn chuyện riêng với cô một chút.”

Trong lòng cô kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt lại bình tĩnh: “Tiên sinh chỉ cần quang minh chính đại nói với tôi, không cần thiết làm ra chuyện mệt nhọc như vậy.”

“Sao lại không quang minh chính đại?” Trong giọng hắn mang theo mấy phần ý cười, “Là cô xông vào phòng ta, ta cũng không ngăn cản cô, muốn đi muốn ở đều do cô thôi.”

Thư Ngọc nghẹn lời, xem ra không thể nói lý với kẻ này.

Cô lại nghe hắn nói: “Nếu ta trò chuyện với cô, Cô tiên sinh tất nhiên không chịu, khó tránh phiền toái, ta chỉ đành bày ra hạ sách này, thứ lỗi.”

Cô mỉm cười trong lòng, rõ ràng là một người càn quấy, thế mà miệng mồm lại đầy khiêm tốn lễ nghĩa.

“Tiên sinh muốn nói chuyện gì?” Cô hỏi, đồng thời thầm nghĩ có lẽ nhân cơ hội này có thể tìm hiểu chút manh mối.

Hắn nói: “Bàn một vụ giao dịch.”

Cô nhướn mày: “Giao dịch gì?”

“Cô dùng Vạn lý thành thốn giúp ta thêu một món đồ,” hắn thong thả nói, “Coi như trao đổi, ta nói cho cô biết bí mật bên trong dòng máu của cô.”

Trong lòng cô hồi hộp, bỗng nhiên cười nhẹ nhàng như mây bay: “Tú công Vạn lý thành thốn tinh diệu như vậy, tôi làm sao biết được. Trong máu tôi có thể có bí mật gì chứ?”

“Vụ giao dịch này, nghe ra chẳng có ý nghĩa gì hết.” Cô chớp mắt.

Hắn không tức giận, chỉ nhìn cô: “Cô là truyền nhân duy nhất của Chử Khố Nhĩ Hằng Nghi, cô thông minh như vậy, học hỏi Vạn lý thành thốn của bà ta đương nhiên không thành vấn đề.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Trong cơ thể chồng cô cũng đang chảy một phần dòng máu của cô, cô không muốn biết dòng máu này ở trong người cậu ta còn dùng được không, có thể dùng được bao lâu sao?”

“Cô nói xem, vụ giao dịch này có phải rất thú vị không?” Hắn cười đến mức dịu dàng vô hại.

Cô đột nhiên nhớ tới Abel từng nói, máu cô đã cứu mạng Cô Mang.

Trong lòng bỗng dưng dâng lên phiền toái, cô ngước mắt: “Thật không ngờ tiên sinh hiểu tôi như vậy, thật khiến tôi vừa mừng lại lo.” Trong giọng nói mang theo vẻ mỉa mai khó mà kiềm nén.

Hắn dường như không nghe được sự châm biếm của cô: “Con người và sự việc có thể khiến ta quan tâm không nhiều lắm, cô vừa lúc coi là một trong số đó.”

Đáy lòng cô cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Tiên sinh là nhân vật lớn, bận bịu bồi dưỡng Nguyệt Minh Lâu, Thiên Cơ Các, còn huấn luyện người tài ba như Phương Kiển, Dạ Miêu, Gia Tuệ, tôi làm sao dám khiến tiên sinh quan tâm chứ?” Dừng một chút, cô lại chầm chậm bổ sung một câu, “Huống hồ tiên sinh bận rộn khôi phục Đại Thanh, tôi sẽ không làm phiền tiên sinh phân tâm lo lắng đâu.”

Lời nói hàm súc lại cay độc, nhưng giọng nói êm ái trong trẻo, khiến người nghe cảm thấy như gió xuân.

Là người bình thường thì sẽ tức giận.

Lễ Cung Tú Minh hiển nhiên không phải người phàm.

Hắn nghe xong, sờ cằm mình cười nói: “Bọn họ nuôi dưỡng cô rất tốt. Thông minh, xinh đẹp, biết tiến biết lùi, có dũng có mưu, còn có một cái miệng sắc bén.”

Cô nhướn mày. Đây thực sự không giống như lời khen ngợi.

“Tiên sinh muốn thêu cái gì?” Cô cắn răng.

Hắn bỗng nhiên vẫy tay. Một bóng trắng thật to từ ngoài cửa sổ vỗ cánh bay vào, vừa khéo đậu trên khuỷu tay hắn.

“Còn nhớ con cú đại bàng lông trắng bị cô cạo lông không?” Hắn nói, “Ta muốn cô thêu lại tấm bản đồ in trên người nó.”

Cô hỏi: “Tấm bản đồ kia vẽ nơi nào thế?”

Hắn liếc nhìn cô rồi đáp: “Nơi chốn của tổ tiên.”

“Tiên sinh lấy bản đồ muốn làm gì?”

“Đương nhiên là quay về nơi đó.”

“Sau khi trở về?”

“Tính một món nợ.”

Cô nhìn chằm chằm mắt hắn, im lặng một lát rồi hỏi: “Nơi đó ở đâu?”

Hắn dường như cảm thấy một hỏi một đáp thế này rất thú vị, nhẫn nại thốt ra bốn chữ: “Giữa núi bên sông.”

Cô âm thầm cắn răng. Người này vô cùng xảo quyệt khôn khéo, lại là nhân tài kiệt xuất.

“Tôi không nhớ hình vẽ trên con cú đại bàng kia.” Cô lạnh nhạt nói, “Vả lại tôi chỉ tập luyện sơ sơ Vạn lý thành thốn, có thêu được hay không đó vẫn là ẩn số.”

“Không vội.” Hắn thờ ơ đáp, “Không nhớ thì từ từ mà nhớ, không thêu được thì từ từ mà thêu. Cái khác ta không có, nhưng thời gian lại có rất nhiều.”

“Tiên sinh muốn nhốt tôi ở đây?” Đôi mắt cô lạnh tanh.

Hắn nở nụ cười: “Sao cô lại nói vậy chứ? Cửa ở đó, cô muốn đi lúc nào cũng được.”

Muốn chạy, không có người ngăn cản, cho dù đi thế nào cũng không thoát khỏi thế trận tuần hoàn quỷ dị này.

Cô không đáp, đột nhiên đi qua ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy kim chỉ trên bàn. Trong đầu cô quanh quẩn con đường sáng nay mình đã đi qua.

Rốt cuộc đã xảy ra nhầm lẫn chỗ nào, khiến cô bước vào thế trận này.

Suy nghĩ của cô bay về sáng sớm, khởi đầu của ngày hôm nay.

Lúc đó cô nằm trong lòng Cô Mang ngủ mê man. Tiếng hát loáng thoáng bên ngoài làm cô tỉnh giấc.

Tiếng hát.

Trái tim cô siết lại.

Gia Đại.

Từ khi gặp Gia Đại, cô theo bản năng bị dẫn dắt.

Tiếng hát dẫn cô tìm được Gia Đại, Gia Đại khiến cô nghĩ rằng Lễ Cung Tú Minh luôn ở một căn lầu khác, sau đó lại dẫn dắt cô đến phòng Gia Đại.

Ra khỏi phòng Gia Đại, rất nhiều con đường chỉ dẫn đến sương phòng của Lễ Cung Tú Minh.

Bắt đầu từ khi mở ra cánh cửa phòng của Gia Đại, cô đã bước vào quỷ trận do Lễ Cung Tú Minh bày ra.

Đáy lòng cô ớn lạnh từng cơn. Cô không biết lúc ấy Gia Đại đã đóng vai diễn nào —— có lòng tham dự hay là vô tình trở thành quân cờ, nhưng cô biết Lễ Cung Tú Minh quả thật là sự tồn tại đáng sợ.

Cô cúi đầu suy tư, bàn tay không dừng lại, cầm sợi chỉ xỏ vào lỗ kim.

Thế nhưng trong lòng hỗn độn, sợi chỉ mảnh mai làm sao cũng không xỏ qua lỗ kim.

Đột nhiên đầu ngón tay đau nhói, đầu kim đâm vào ngón tay, giọt máu theo vết thương chảy ra.

Một bàn tay xuất hiện trước mắt, đoạt lấy kim chỉ trong tay cô, xỏ chỉ xuyên qua lỗ kim, rồi đưa lại cho cô.

Hắn lẳng lặng liếc cô một cái: “Cẩn thận một chút, thấy máu cũng không phải là chuyện tốt.”

Cô nhíu mày cầm kim chỉ, ai ngờ dùng sức quá mạnh đâm trúng cổ tay hắn.

Cô nhất thời hết hồn, vươn tay bịt cổ tay hắn lại, miệng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý…”

Nói xong bản thân lại cảm thấy xấu hổ.

Sao nghe có vẻ như là cô cố ý vậy…

Hắn đột ngột rút tay về, nhíu mày nhìn tay cô, môi chuyển động nhưng chẳng nói gì.

Hồi lâu sau hắn mới nói: “Mau thêu đi.”Trong lòng cô cười lạnh, thì ra hắn cũng không nhẫn nại như vẻ bề ngoài.

Đột nhiên, con cú đại bàng luôn im lặng chợt kêu lên. Âm thanh sắc bén chói tai.

Thư Ngọc sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, trông thấy cánh cửa mở ra có một người đứng đó.

Áo khoác màu đỏ, đeo nửa chiếc mặt nạ sắt, khi nhìn thấy Thư Ngọc và Lễ Cung Tú Minh ánh mắt phía sau lớp mặt nạ chợt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Là Giang Nam.

Thư Ngọc ngạc nhiên, Giang Nam sao cũng đi vào trận này? Chẳng lẽ anh ta cũng đến phòng Gia Đại?

Anh ta đến phòng Gia Đại làm gì?

“Khách quý đến thăm.” Lễ Cung Tú Minh bỗng nhiên nở nụ cười, “Giang Nam, duyên phận của chúng ta thật sự rất sâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.