Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 8 - Chương 10: Bờ sông Phúc Lộc Hà



Những món ăn nhà nông đơn giản mau chóng được bưng lên.

Thư Ngọc thu lại ánh mắt dừng trên người Liêu thần y, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, không hề bỏ qua động tĩnh ở bên kia.

Thế nhưng sau khi Liêu thần y nói ra câu kia thì không còn phát ra tiếng nữa.

Cô không khỏi có phần thất vọng.

Thư Ngọc lơ đãng gắp mấy món để ăn, cô chợt nhận ra Mr. X ngồi đối diện không hề có ý định động đũa.

“Ông không ăn sao?” Thư Ngọc nhìn đối phương vẫn che khẩu trang kín mít.

Mr. X nhìn cô một cái, dáng vẻ ôn hòa: “Tôi sợ ăn ở đây sẽ dọa tới những người khác.”

Thư Ngọc im lặng, vùi đầu tiếp tục lùa cơm.

Kinh nghiệm nói với cô, cùng đồng hành với người kỳ quái, truy hỏi tới cùng chẳng có ý nghĩa gì.

Mr. X bỗng nhiên gọi ông chủ lại: “Xin hỏi, ông có thể giúp tôi tìm một người dân bản xứ để dẫn đường không? Tôi muốn đưa bạn tôi đi dạo gần đây.”

Ông chủ trả lời rất sảng khoái: “Không thành vấn đề không thành vấn đề…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy có một người từ góc xéo bất chợt xuất hiện.

“Để tôi để tôi, tôi hiểu rõ nơi này nhất. Nhưng về tiền thù lao thì…khà khà khà.”

Thư Ngọc trừng mắt nhìn Liêu thần y không biết từ đâu nhảy ra, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào.

Liêu thần y vóc dáng nhỏ gầy, hành động khoa trương, nhưng trong lời nói và ánh mắt làm như không nhận ra Thư Ngọc.

Mr. X hình như rất có hứng thú với Liêu thần y. Hắn vui vẻ hỏi: “Lão tiên sinh, tôi còn chưa nói muốn đi đâu, sao ông lại khẳng định nơi tôi muốn đi, ông có thể dẫn tới đó được?”

Liêu thần y vân vê hàng râu mép vểnh lên: “Nếu tôi không thể dẫn đường thì ở đây sẽ không có ai đưa ngài đi đâu.”

“À, nơi bọn họ có thể dẫn đi, tôi cũng dẫn được. Nơi bọn họ không dám đưa ngài đi, tôi lại dám đưa ngài đi.” Liêu thần y chà tay, “Giá cả nên thương lượng.”

Mr. X nở nụ cười: “Sao ông lại biết nơi tôi muốn đến bọn họ không dám đưa tôi đi?”

Liêu thần y cười híp mắt: “Khà khà, hễ là quý nhân đến từ thành phố lớn, không phải đều cảm thấy hứng thú với những nơi cổ quái sao?”

“Tôi muốn đến đầu sườn núi phía Tây, ông dẫn đường không?” Mr. X hỏi.

Âm thanh nói chuyện của Mr. X không tính là lớn, nhưng tại lữ quán nhỏ bé bàn này nằm sát bàn kia thì đều nghe được cả, âm thanh này có vẻ đột ngột.

Một câu vừa thốt ra, khách khứa vốn đang tranh luận liền im bặt.

Nhất thời, cả căn phòng im lặng đến mức có phần kỳ lạ.

Trái tim Thư Ngọc chợt đập mạnh.

Huyện Hoài Tông thôn Thái Bảo, đầu sườn núi phía Tây. Khách quan mà nói, mộ phần của Hằng Tịch ở tại nơi này.

Mr. X rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn bắt cô tới đây, có thật là chỉ vì đòi lại món nợ năm đó từ Cô Mang sao?

Mr. X hình như cũng không để ý tới những người trong lữ quán bởi vì một câu của hắn mà lâm vào cục diện bế tắc.

Hắn kiên trì hỏi lại lần nữa: “Đầu sườn núi phía Tây, ông có đi không?”

Không đợi Liêu thần y trả lời, ông chủ lữ quán nóng vội hạ giọng rít lên: “Không được đi không được đi, cái nơi đó không sạch sẽ, trước khi cách mạng đã chết rất nhiều người, bây giờ bị niêm phong từ lâu rồi.”

Mr. X trông rất kinh ngạc: “Nơi người chết trong quá khứ, người thời nay không thể đi sao? Sinh mệnh nhân loại tiến hóa vạn năm, hiện giờ mỗi một tấc đất dưới chân chúng ta đều có khả năng là nơi mai táng hài cốt của người xưa. Có lẽ lữ quán này nằm trên mồ mả của một thôn làng nào đó của thời xa xưa.”

Thư Ngọc không khỏi bóp trán, đâu có ai nói năng như vậy? Miệng còn ăn cơm nước của nhà người ta, trong hàm răng lại thốt ra lời chẳng lành như vậy.

Quả nhiên, sắc mặt ông chủ quán từ trắng thành xanh, từ xanh thành tím, cuối cùng trở thành đen thui.

“Được!” Ông chủ tức giận đến nỗi phùng râu trợn mắt, “Ngài muốn đi thì đi đi, tốt nhất là tiện thể đào ra mấy thùng kho báu. Không những mang mấy thứ đó về còn mang luôn theo linh hồn của quý phi tiền triều!”

Ooh ——

Khách khứa bên trong hít một hơi lạnh.

Độc ác, độc ác quá.

Mr. X hồn nhiên nhướn mày: “Thật có thể mang linh hồn của cố nhân tiền triều ra sao? Thần kỳ quá! Nếu tôi thật sự đào ra thứ tốt, đêm nay ngủ lại đây, nhất định sẽ cho ông mở mang kiến thức.”

Đôi mắt trừng to của ông chủ như sắp lồi ra.

Mọi người đều biến sắc.

Tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn.

Phía bên này, Liêu thần y đột nhiên đập bàn: “Vậy là định rồi, lão đây vừa lúc cũng muốn đi tới đó xem thử. Chọn ngày tốt không bằng cứ để ngày tốt tự đến, các vị ăn xong bữa này rồi chúng ta khởi hành luôn đi.”

Thư Ngọc buông đũa, cảm thấy nhức đầu.

Cô không tin quỷ thần, cô cũng không cho rằng Mr. X là luận giả về quỷ thần, nhưng kế hoạch rốt cuộc là sao đây?

Đi ra lữ quán, chân trời đã hiện lên xế chiều.

Thư Ngọc có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò dò hỏi phía sau vẫn chưa ngừng, cô loáng thoáng nghe được ông chủ hổn hển nói, tối nay đóng cửa sớm, quyết không cho bọn họ ngủ lại đây.

Liêu thần y đi tuốt ở đằng trước dẫn đường, Dương Nhất dùng mảnh vải buộc cây đao quan công trên lưng đi bên cạnh ông ta.

Mr. X ở ngay cuối cùng, thong thả để Thư Ngọc đi ở giữa.

Thư Ngọc cố ý đi chậm lại đến bên cạnh Mr. X, cô nhịn không được nói: “Ông mới đến Trung Quốc, chẳng lẽ không biết học tập một chút về phong tục nơi này? Đạo lý cơ bản nhập gia tùy tục này ông cũng không biết sao?”

Mr. X quay đầu, mắt kính đen thui nhìn thẳng mắt cô: “Ồ? Chẳng lẽ Cô không cho cô biết, tôi sinh trưởng tại Trung Quốc sao?”

Thư Ngọc sửng sốt, nhìn lại Mr. X, trong ánh mắt mang theo mấy phần dò xét.

Mr. X vóc dáng rất cao, vượt qua tiêu chuẩn bình thường của người Châu Á, vả lại nói năng lưu loát, trong khẩu âm còn mang theo chút gì đó của dân tộc German.

Hơn nữa nơi mà hắn xuất hiện đầu tiên trong ký ức của cô, chính là tại Luân Đôn.

Bởi vậy, cô đương nhiên cho rằng hắn là người dị tộc.

Lúc này nhìn lại, Mr. X ăn mặc kín mít, không nhìn thấy màu da, màu mắt cùng với hình dạng khuôn mặt của hắn, quả thực không có cách nào nhìn thẳng mà phán đoán quốc tịch của hắn.

Nhưng có ai ngờ đến, hắn là người Trung Quốc chứ?!

“Thế nào?” Mr. X nhíu mày, “Trông tôi không giống người Trung Quốc à?”

Thư Ngọc trầm mặc: “Nếu ông có thể tháo mắt kính và khẩu trang ra, có lẽ tôi sẽ không nhận nhầm.”

Mr. X bỗng nhiên mỉm cười.

Thư Ngọc nhíu mày. Có gì buồn cười chứ?

“Ngại quá.” Mr. X vừa cười vừa nói, “Cho dù tôi tháo mắt kính và khẩu trang ra, chúng cũng không có tác dụng giúp cô phán đoán đâu.”

Là ý gì? Chê cô ngốc ư?

Cô cũng không dây dưa nữa, hỏi sang chuyện khác: “Ông và Cô Mang quen biết nhau thế nào?”

Mr. X không cười, cụp mắt nhìn cô: “Đó là một lần quen biết rất có duyên phận.”

“Tại sòng bạc Kings Cross Luân Đôn, Cô nín thinh thắng được phần thưởng vốn thuộc về tôi. Tôi cảm thấy mất mặt, thế là trực tiếp đánh một ván với cậu ấy. Nhưng ván bài này đã khiến tôi phát hiện, giá trị của cậu ấy vượt quá sự tưởng tượng của tôi.”

Mr. X dừng một chút, nói tiếp: “Vì thế, tôi muốn nhờ cậu ấy giúp tôi làm một chuyện, nhưng cậu ấy không hề cho tôi chút mặt mũi mà từ chối ngay. Bởi vậy, tôi chỉ đành mời người bạn thân nhất của cậu ấy tới. Đến lúc đó, Cô mới bằng lòng lắng nghe tôi nói.”

“Ông muốn anh ấy giúp ông phá giải đao thuật phải không?” Thư Ngọc nhướn mày.

“Một mặt là vậy.” Mr. X nói, “Mặt khác, tôi hy vọng cậu ấy có thể trở thành trợ thủ của tôi.”

Thư Ngọc khó hiểu.

Mr. X nở nụ cười: “Ở trong mắt các người, Cô hẳn là một chính khách hay thương nhân thành công, hoặc là nhà vật lý học bỏ dở nửa chừng. Nhưng trong mắt tôi, cậu ấy là một đao thủ tài hoa hơn người, một tay cờ bạc khiến người ta vừa yêu vừa hận, và còn là một nhà hóa học đầu óc thông minh thiên phú dị bẩm, nhưng thật đáng tiếc, cậu ấy không hề có hứng thú đối với hóa học, cũng không thừa nhận bản thân mình có thể đóng góp cho lĩnh vực hóa học.”

“Tôi muốn mượn đao thuật của cậu ấy để thoát khỏi cơn ác mộng nhiều năm của tôi, cũng hy vọng nhờ vào đầu óc của cậu ấy, giúp tôi hoàn thành hạng mục nghiên cứu vĩ đại nhất.”

Trong lời nói, không khó nhìn ra Mr. X coi trọng Cô Mang.

Cô Mang nói, Mr. X lấy anh nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho vi trùng sống, nhưng giờ phút này Mr. X lại đưa ra một lý do khác.

Hai người họ, ai mới là người nói thật?

Hoặc là, cả hai đều nói thật, chẳng qua đều tự có điều giấu diếm?

Thư Ngọc không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Ông muốn tạo ra loại vi trùng sống có thể khiến con người bất tử sao?”

Mr. X trông hơi kinh ngạc. Ngay sau đó hắn nhướn mày: “Bất tử? Không không không, chỉ có người dung tục mới hứng thú với sự bất tử. Trên thực tế, giá trị của cái chết còn cao hơn cả sự bất tử.”

“Vậy tại sao ông sáng chế ra vi trùng sống?” Thư Ngọc cười lạnh, “Tàn sát? Sát sinh? Thỏa mãn sự ham mê nghiên cứu biến thái của ông sao?”

Mr. X bỗng nhiên trầm mặc.

Thư Ngọc ngước mắt nhìn về kính mắt đen thui kia, không tránh không né, không sợ không hãi.

Sau một lúc lâu, Mr. X cất tiếng: “Xem ra cô cũng giống như những người dung tục kia, mang thành kiến sâu nặng đối với tôi.”

“Thứ nhất tôi phải sửa lại lời cô một chút, loại vi trùng này không phải do tôi sáng chế, là do tôi phát hiện ra.”

Trái tim Thư Ngọc bỗng đập mạnh.

“Thứ hai, tôi muốn làm gì, tôi bằng lòng dùng nhiệt huyết và sinh mệnh của mình làm chuyện gì, đây là tự do của tôi. Đương nhiên, tôi không cần nhận được sự đồng ý của cô.”

“Cuối cùng, cô hỏi nhiều quá đấy.”

Thư Ngọc thình lình nói thêm một câu: “Lễ Cung Tú Minh ở đâu?”

Mr. X rõ ràng sửng sốt.

“Lễ Cung Tú Minh?” Hắn đọc lại cái tên này, “Người Nhật? Ngại quá, tôi không biết.”

Thư Ngọc giật mình.

Mr. X nói, mình không biết Lễ Cung Tú Minh, có đáng tin không?

Nhưng nếu hắn không biết Lễ Cung Tú Minh, tại sao hắn lại biết đao thuật do Lễ Cung Tú Minh nghĩ ra?

Trong lòng cô có chủ ý, cô muốn hỏi thêm một câu, cho dù Mr. X có bằng lòng trả lời hay không, cô vẫn muốn hỏi.

“Đao thức mà ông muốn Cô Mang phá giải là học từ đâu thế?”

Nói chưa xong, Mr. X đột nhiên túm lấy cổ tay cô, sức lực mạnh mẽ suýt nữa bẻ gãy xương tay của cô.

“Nhìn đường.” Hắn lạnh lùng nói, “Nếu cô lỗ mãng để mình chết sớm, tôi sẽ không gánh mối oan này đâu.”

Thư Ngọc hất tay Mr. X ra, nhìn về phía trước.

Không biết khi nào, mấy người bọn họ đã tới trước một mảnh đất hoang trống trải. Sắc trời hơi mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một dãy núi sừng sững nằm ngang nửa cánh đồng hoang vu dưới ánh chiều tà nhàn nhạt.

Ngoài trăm mét, một dòng sông dài uốn lượn bao quanh mảnh đất hoang. Thỉnh thoảng có chim hải âu bay qua, mau chóng dừng lại trên cỏ lau ở ven sông.

“Tới rồi!” Liêu thần y hô to giọng nói khàn khàn, khó nén nỗi kích động.

“Nơi này chính là đầu sườn núi. Cẩn thận dưới chân đấy, bùn đất nơi này sắp bị lở, bên dưới có đầm lầy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.