Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 8 - Chương 11: Nửa cánh tay



Nửa vòng nắng chiều treo trên đỉnh núi vẫn chưa ngừng nghỉ, nhuộm vàng óng mảnh đất ẩm ướt.

Thư Ngọc lắng nghe Liêu thần y hô một tiếng “đầm lầy”, trái tim nhất thời treo trên cao.

Sắc trời dần tối, ánh sáng lu mờ, một khi không chú ý bước vào đầm lầy, đây chẳng phải là chuyện đùa.

“Nếu nơi này không an toàn, không thì ngày mai chúng ta lại đến.” Thư Ngọc thử mở miệng hỏi.

Liêu thần y khoát tay: “Hầy, đi đường chú ý dưới chân là được, đâu có đáng sợ như vậy! Phụ nữ nhát gan chỉ bất tiện, cô cứ về thôn trước đi, thừa lúc còn sớm giúp hai vị này đặt phòng trọ đi.”

Nửa câu sau nói đến trong lòng Thư Ngọc, cô bình tĩnh quay đầu nhìn phản ứng của Mr. X.

Mr. X đứng tại chỗ, qua một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Không bất tiện, bạn đồng hành của tôi lá gan không hề nhỏ. Để một vị phu nhân đơn độc quay trở về, nếu lạc đường thì không tốt đâu.”

Liêu thần y cười gượng: “Được thôi, các người nói cái gì thì là cái đó.”

Thư Ngọc quay đầu qua, không đáp lại.

Liêu thần y hỏi: “Tôi đã đưa các người đến nơi, tiếp theo các người muốn đi đâu? Mảnh đất này nói lớn cũng không lớn, nhưng xung quanh đây có rất nhiều người đã chết. Tôi thấy các vị là người bên ngoài, có lòng tốt đưa các vị đi một đoạn.”

Thư Ngọc bỗng dưng quay đầu nhìn sang Liêu thần y: “Lão tiên sinh là dân bản xứ ư?”

Liêu thần y cười khà khà: “Tôi ở đây nhiều năm rồi, không ai quen thuộc nơi này hơn tôi đâu.”

Khen cho một đáp án lấp lửng. Thư Ngọc nhíu mày, không lên tiếng.

Tầm mắt cô cố ý dừng trên người Liêu thần y một lúc. Ông thầy lang dạo kia chớp mắt, để mặc cô đánh giá, con ngươi đục ngầu điềm tĩnh, coi cô như là người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Thật không nhận ra cô sao?

“Nha đầu, trên mặt tôi có cái gì hả?” Liêu thần y hoài nghi vỗ mặt mình, hai ngón tay thế mà lại sờ ra một con muỗi, “Ồ, thì ra là con muỗi.”

Thư Ngọc mỉm cười: “A, lão tiên sinh thật lợi hại.”

Quả thật lợi hại, cô chưa nói câu nào mà ông ta đã tự biên tự diễn quá hay rồi.

Hồi trước, Cô Mang trách cô chơi trò khôn vặt thế nào nhỉ?

“Vợ ơi, đừng diễn nữa.” Lúc đó, Cô Mang trêu chọc nói, “Em thế này không phải đang chột dạ sao?”

Xem ra, Liêu thần y trước mắt thật sự chột dạ rồi.

“Lão tiên sinh, tôi cũng không rõ nơi tôi muốn đến nằm ở đâu.” Bỗng nhiên, Mr. X cất tiếng, “Tôi chỉ nhớ đại khái phương hướng thôi. Tôi dẫn đường, lão tiên sinh ở bên cạnh xin chỉ bảo. Tôi cũng không biết con đường ban đầu vẫn còn đó không.”

“Ồ, ngài đã từng tới đây rồi à?” Liêu thần y có vẻ hơi kinh ngạc, “Chuyện hồi nào thế? Mấy năm gần đây không ai dám tới nơi này. Con đường chắc còn đó, nhiều lắm là bị cỏ dại che đi mà thôi.”

Mr. X đáp: “Có lẽ hơn ba mươi năm trước.”

Trong lòng Thư Ngọc hoảng hốt.

Hơn ba mươi năm trước? Lúc đó Mr. X bao nhiêu tuổi chứ?

Lúc này cô mới phát hiện, cô không thể phỏng đoán tuổi tác của tên quái nhân áo đen này. Hắn bọc trong chiếc áo gió màu đen, tai mắt mũi miệng đều không lộ ra bên ngoài, khó mà phán đoán tuổi hắn thông qua dáng vẻ. Chỉ từ âm thanh và dáng đi mà xem, hắn chắc không tính là già.

Tuổi tác, quốc tịch, lý lịch và tín ngưỡng của hắn đều là ẩn số.

Liêu thần y thay đổi sắc mặt: “Lâu vậy à…thế thì khó nói lắm.”

Mr. X ở đằng trước dẫn đường, Liêu thần y theo sát bên cạnh. Vì thế Thư Ngọc đành phải đi ở phía sau, Dương Nhất cầm đèn pin đi cuối cùng.

Sắc trời càng ngày càng u ám, bước chân Thư Ngọc càng cẩn thận hơn, chỉ dám lựa chọn phần đường đã có người đi qua an toàn mà dẫm lên.

Dương Nhất đi tới dìu cánh tay Thư Ngọc, thấp giọng nói: “Ở đây có nhiều cây cỏ, chắc là không có đầm lầy.”

“Cám ơn.” Thư Ngọc lấy lại bình tĩnh.

Thừa dịp cậu ta dìu mình đi, Thư Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết hắn muốn đưa chúng ta đi làm gì không?”

Dương Nhất khựng lại, rồi đáp: “Hắn nói, giữ lại đao của tôi, sẽ có ích. Cô cần làm gì thì hắn không có nói.”

Thư Ngọc không khỏi nhíu mày.

Giữ cô làm gì? Ép Cô Mang đến sao?

Nhưng địa phương quỷ quái trước mắt này, ngay cả bản thân Mr. X cũng không xác định phương hướng, làm sao hắn có thể khẳng định Cô Mang sẽ tìm được?

Màn đêm buông xuống, dòng sông kia càng ngày càng gần.

Đột nhiên, Thư Ngọc nghe bên tai vang lên tiếng kêu rên, cô quay đầu lại, đèn pin của Dương Nhất rơi xuống bên chân cô.

“Dương Nhất?” Thư Ngọc hô to.

Đằng sau tối om, bóng dáng của Dương Nhất đâu rồi?

Âm thanh của Liêu thần y từ phía trước truyền qua: “Chuyện gì?”

“Không có gì.”

Âm thanh rầu rĩ từ dưới đất truyền tới.

Là Dương Nhất.

Thư Ngọc khom người nhặt đèn pin lên, trông thấy Dương Nhất ngã ngửa trong bụi lau sậy, đang ngọ nguậy ngồi dậy.

Cậu ta vừa muốn đứng lên, bắp chân liền lảo đảo, toàn thân lại ngã xuống.

“Có cái gì đó quấn lấy chân tôi.” Dương Nhất cắn răng nói.

Mr. X đã đi tới, khuỵu một đầu gối xuống, quơ quơ ngọn đèn sáng trong tay.

“Có thứ gì đó.” Mr. X thản nhiên nói, “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi gạt nó ra.”

Thư Ngọc không hiểu sao cảm thấy khó thở. Cô nhìn thấy một thứ gì đó dài dài đang bị Mr. X lấy gậy gạt ra.

Vật kia hình như không có sinh khí, gạt mấy cái liền rớt ra nằm trên bùn đất.

Bắp chân Dương Nhất thoát khỏi sự ràng buộc, cậu ta nhanh chóng đứng lên.

“Cái gì vậy?” Liêu thần y ở phía sau ló đầu qua hỏi, thế nhưng ba người đằng trước đang ngồi xổm ngăn trở tầm mắt.

Từ khi thứ kia rơi xuống đất, tầm mắt Thư Ngọc chưa từng rời khỏi.

Đèn pin chiếu sáng phần thịt mềm mềm nằm trên mặt đất, thật sự khiến người ta không rét mà run.

Mr. X vươn tay, lại muốn nhìn kỹ cái thứ thịt mềm kia quấn lấy bắp chân Dương Nhất.

Thư Ngọc nuốt nước bọt, nhìn lại thứ kia, lúc này cô mới rõ ràng.

Đó là một phần tứ chi bị chặt đứt. Da thịt trắng như tuyết bao lấy nửa cánh tay, mặc dù dính bùn nhơ, nhưng vẫn có thể nhận ra làn da rắn chắc, ngón tay to lớn.

Đây nên là cánh tay của người đàn ông nào đó.

Liêu thần y ghé sát nhìn, hồi lâu sau mới nói: “Chưa từng nghe nói gần đây trong thôn có người chết thì phải?”

Dương Nhất nhíu mày dùng đao quan công đâm đoạn cắt xén kia: “Ném đi đi, xui xẻo.”

Hai người kia hình như không hề sợ phần tay bị cụt. Ngược lại Thư Ngọc không nhịn được nữa: “Các người không cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao cánh tay này lại quấn lấy chân của Dương Nhất, không cho cậu ấy động đậy?”

“Đúng vậy.” Liêu thần y quay đầu nhìn Dương Nhất, “Chú em à, tôi thấy bản lĩnh của cậu không tệ, sao lại bị cánh tay này làm sợ tới mức chân yếu ngồi dưới đất không đứng lên được thế?”

Trán Dương Nhất nổi gân xanh: “Tôi không có…”

“Rất thú vị.” Mr. X chậm rãi nói, “Độ mềm của cánh tay này thật khiến người ta thán phục, hơn nữa độ sạch sẽ cũng không tệ.”

Thư Ngọc đã chú ý tới.

Không bị cứng đờ, không có vết lốm đốm của thi thể, kỳ lạ nhất là chỗ đứt của cánh tay kia —— tơ máu dày đặc, máu đã đông lại nhưng màu máu vẫn còn rất tươi.

Cánh tay bị cắt cụt còn linh hoạt này tựa như chưa từng đánh mất tính mạng.

Thư Ngọc bỗng dưng nảy sinh ý tưởng lạ lùng —— cánh tay này có phải từ dưới đất nhô lên không, cố ý làm Dương Nhất vấp ngã?

“Cái này…cái này…có thể cho tôi không?” Liêu thần y chà tay, cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh, “Tôi đem về để cho người trong thôn xem thử, không chừng có thể tìm được người nhà của thi thể này…”

Thư Ngọc sững sờ, cô chợt nhớ tới, Liêu thần y này cũng là một thầy thuốc quái dị đuổi theo sự vật mới lạ, Tiểu Thuận Tử chết mà sống lại vẫn còn vài phần thần trí chính là kiệt tác của ông ta.

Ông thầy lang dạo này muốn mang đi nửa cánh tay kia, thực ra là để nghiên cứu y thuật kỳ quái của ông ta mới đúng.

Mr. X, Liêu thần y —— một quái nhân một thầy thuốc điên cuồng —— không hẹn mà cùng đến một nơi hoang dã xuất hiện bí ẩn khiến người ta hứng thú tại nông thôn hẻo lánh.

Trùng hợp chăng?

Trái tim Thư Ngọc lạnh một nửa.

Ổn định xong tinh thần, Thư Ngọc hỏi: “Tại sao người trong thôn lại sợ nơi này? Trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì.” Liêu thần y xua tay, “Chẳng qua là khi xảy ra cuộc cách mạng lớn, ở đây đã từng giải quyết phái phản động.”

“Còn gì nữa?” Thư Ngọc nhướn mày. Chỉ là nơi chôn thi thể của bè phái phản động, thôn dân không nên kiêng dè niêm phong nơi này. Thời cuộc rung chuyển đã là chuyện bình thường, thời nào không có người chết chứ? Chọn đại một mảnh đất có lẽ cũng dính máu của người làm cách mạng.

“Hồi đó cũng chôn rất nhiều thi thể bị bệnh dịch.” Liêu thần y đáp.

Thư Ngọc vẫn nhìn chằm chằm Liêu thần y, không nói lời nào.

“Còn có…” Liêu thần y dừng một chút mới nói, “Nghe nói người nào trong thôn chết đột ngột, thi thể không được đưa vào mồ mả tổ tiên, cũng chôn tại đây. Thế hệ trước nói, nơi này đầy khí tội lỗi, dồn nén toàn ám khí.”

“Nơi nhiều người chết, suy cho cùng là điều đen đủi, dân bản xứ thà đi đường vòng còn hơn. Những người có lá gan lớn từng đến, ai cũng nói đã nhìn thấy ma quỷ, nên càng không có người dám lại đây.”

Mr. X bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vậy còn thời điểm trước đó nữa thì sao?”

Liêu thần y ngẩn người: “Trước đó nữa là khi nào?”

“Ông chủ lữ quán kia có nói, có lẽ tôi có thể mang về linh hồn của vị nương nương tiền triều nào đó.” Mr. X nói, “Cho nên, chỗ này cũng mai táng hài cốt của người thuộc về một triều đại nào đó, đúng không?”

Liêu thần y vuốt râu, nhíu mày: “Cái này tôi không khẳng định. Nghe nói năm đó khi quân Thanh nhập quan, chỗ này cũng là một chiến trường, có lẽ ý ngài là chỉ thời điểm đó? Nhưng mà chuyện đã lâu như vậy, không còn người nào của thế hệ trước còn sống sót để kể lại…”

“Vậy ông có biết nơi này có từng mai táng thi thể của một vị tướng quân nào đó hay không?” Mr. X hỏi.

Vẻ sửng sốt của Liêu thần y khó mà nhận ra.

Mr. X kiên trì bổ sung: “Một vị tướng quân rất giỏi dùng đao. Hắn chắc là có…” Hắn duỗi tay ra, ước lượng chiều dài cây đao bằng với chiều dài của hai cánh tay, “…cây đao dài như vầy mai táng cùng hắn.”

Liêu thần y cười khà khà: “Những chuyện kia phần lớn đều là lời đồn, ngài cũng đừng tưởng thật.”

Thư Ngọc ngẩn ngơ, bỗng dưng cảm thấy trong đầu lướt qua một đầu mối bé xíu, thế nhưng trí nhớ chạy trốn nhanh quá, cô còn chưa kịp nắm được chi tiết trong đó.

Đột nhiên, Dương Nhất vung đao: “Ai!?”

Mọi người đều im bặt.

Giây tiếp theo, chỉ thấy có một người run cầm cập từ trong bụi rậm chui ra.

“Tha mạng tha mạng!” Tiếng nói khàn đục sợ sệt suýt nữa phá vỡ âm tiết, “Tôi tôi tôi… ở trong lữ quán nghe nói dẫn vị tiên sinh người nước ngoài đến Phúc Lộc Hà là có thể kiếm được một khoản lớn, thế là tôi liền đi theo… Đại gia tha mạng!”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là một thôn dân ham lợi nhỏ.

Nhưng Thư Ngọc trừng mắt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Người thôn dân phủ phục trên mặt đất có vóc dáng nhỏ gầy, tiếng nói khàn đục, lúc ngẩng đầu thì run rẩy lấy tay che ánh sáng của đèn pin, tỏ vẻ hoảng sợ.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào nửa mặt nạ sắt trên mặt anh ta, làm hiện lên tia sáng phản quang màu xám bạc.

Diện mạo này, không phải là Cầu Lão Thất tay cờ bạc nổi tiếng tại Thiên Cơ Các năm đó thì là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.