Nửa đêm, Long Nha bị tiếng đập cửa dồn dập làm tỉnh thức.
Là đứa nào quấy nhiễu giấc mộng của ông?! Cậu ta vừa thấp giọng
nguyền rủa, vừa choàng áo khoác mang dép lẹp xẹp đi về phía cửa chính
của nhà in Hàm Phong.
Ngoài cửa gió lớn, thổi vào mắt khiến cậu ta lờ mờ, nhưng vẫn nhận ra có người đàn ông đứng tại cửa.
“Cô tiên sinh…” Long Nha hơi kinh ngạc.
Cô Mang đè vành nón, hỏi: “Tôi tìm Diêm Phong.”
Long Nha bĩu môi: “Hôm nay tổ trưởng đã đi ra ngoài từ hồi chiều, khoảng chừng giữa tháng mới trở về.”
“Anh ta đi đâu?” Cô Mang lại hỏi.
Long Nha nói: “Hành tung của tổ trưởng, tôi cũng không biết.”
“Anh ta đi một mình à?” Âm thanh Cô Mang có chút lạnh lẽo.
Long Nha ngẩn người, đáp: “Đi cùng Hạ Tử Huân.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Cô Mang hơi gật đầu: “Đa tạ, cáo từ.”
Trong khi Long Nha sửng sốt thì Cô Mang đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
***
Đêm nay Hạ Tử Trì có phần đa sầu đa cảm, anh ta than thở với ngọn đèn nhỏ trên bàn, trong tay vò mấy tờ giấy thành cục.
Anh ta do dự hồi lâu, đặt bút viết một dòng chữ.
“Khưu Bình Bình thân yêu,” vừa viết xong mấy chữ này, tờ giấy lại bị Hạ Tử Trì vò lại ném đi.
Tờ giấy thứ mười tám trải ra trên bàn, ngòi bút lướt qua mặt giấy ——
“Gửi cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này”. Anh ta hài lòng với câu
này nhất, đang lúc hăng hái tiếp tục phát huy thì thình lình cửa thư
phòng bị người ta đá văng.
Hạ Tử Trì đang muốn chửi bậy, một tiếng nói lãnh đạm khác vang lên.
“Ngại quá, thấy anh quá nhập tâm, tôi chỉ có thể làm vậy mới được anh chú ý.”
Hạ Tử Trì vô cùng may mắn vì lời thô tục chưa kịp thốt ra, sắc mặt
hầm hầm trong nháy mắt trở nên tươi tắn: “Cô tiên sinh, sao anh lại tới
đây? Có chuyện gì thì bảo Thư Ngọc báo với tôi một tiếng là được, đâu
cần anh đại giá quang lâm chứ? A ha ha ha ha…” Trong lòng anh ta vô cùng chột dạ, trong đầu ra sức nhớ lại gần đây có làm chuyện gì ngu ngốc
trái ý vị đại gia trước mắt không.
“Hạ Tử Huân đi đâu?” Cô Mang nói tóm tắt.
Hạ Tử Trì mù mờ: “Anh tôi đã trở về rồi sao? Hình như có…” Ngẩng đầu lần nữa thì chẳng thấy Cô Mang.
“Cô tiên sinh đâu rồi?” Hạ Tử Trì há hốc mồm.
Ông quản gia đi theo lau mồ hôi nói: “Đến phòng đại thiếu gia, tiểu
thiếu gia ngài xem?” Có nên ngăn cản hay không? Người ngoài vào Hạ phủ
đi lung tung không tốt lắm đâu…
“Ờ.” Hạ Tử Trì không hiểu sắc mặt muốn nói lại thôi của quản gia, anh ta cảm thấy tâm tình rất tốt —— rốt cuộc có một lần Cô Mang tìm Hạ Tử
Huân gây rối.
Anh ta thoải mái đặt bút viết tiếp, “…Em ở trong lòng anh đã rất lâu rồi.”
Quản gia đứng tại chỗ hồi lâu, chỉ đành thở dài một hơi, ảo não đi về phòng Hạ đại công tử.
Cô Mang đứng trước bàn của Hạ Tử Huân, trong tay cầm một chiếc túi
da, anh nhìn sơ qua văn kiện nằm bên trong, mi tâm càng nhíu càng chặt.
Cuối cùng, tầm mắt anh dừng ở phần cuối cùng trên văn kiện.
Tại đó viết tháu vài chữ.
Huyện Hoài Tông, thôn Thái Bảo, Phúc Lộc Hà.
Trên Phúc Lộc Hà vẽ một vòng tròn, ngoài vòng tròn viết ba chữ: Thất Sương Hà.
***
Thư Ngọc bị con đường xóc nảy làm tỉnh dậy.
Bên tai lờ mờ nghe được tiếng bánh xe, đầu cô hơi đau, còn ù tai hơi nhẹ.
Cô ép chính mình tỉnh táo, trong đầu bỗng dưng hiện lên câu nói trước khi cây đao làm cô bất tỉnh Dương Nhất kề sát cô nói nhỏ.
“Tôi xin lỗi, không làm vậy, hắn sẽ không nói tung tích của chị tôi cho tôi biết.”
Hắn là ai?
Trước khi mất đi ý thức cô chưa kịp hỏi ra miệng.
Giờ phút này, ở trong xe ngựa xóc nảy, Thư Ngọc ngọ nguậy ngồi dậy.
Cô mừng thầm, tay chân không bị trói buộc, đó là một dấu hiệu tốt.
Thư Ngọc vừa ngẩng đầu, trông thấy còn có một người ngồi bên trong xe ngựa.
Mũ dạ màu đen, mắt kính tròn màu đen, khẩu trang màu trắng thật to, bao bọc cả người kín mít.
Đây là quái nhân tranh giành Dương Nhất với cô tại đao trường ngầm.
Tên quái nhân kia đã nhìn về phía này từ khi Thư Ngọc có động tĩnh, hắn lặng lẽ nhìn cô tự ngồi dậy dựa vào vách xe ngựa.
Thư Ngọc nhìn thấy người nọ, đáy mắt không hề có chút kinh ngạc.
Trong lòng cô mơ hồ đã có đáp án.
Quái nhân áo đen nhướn mày, hình như cười cười: “Lại gặp mặt rồi, phu nhân xinh đẹp.”
Quái nhân áo đen nghiêng đầu, trong âm thanh lộ ra vẻ vui sướng:
“Danh xưng khiến người ta hoài niệm biết bao. Sau khi rời khỏi Luân Đôn, đã lâu rồi không có nghe người khác gọi tôi như vậy.”
“Dương Nhất đâu?” Thư Ngọc hỏi.
Mr. X dùng cằm dưới chỉ đằng trước xe ngựa: “Tiểu tiên sinh đao khách đang đánh xe.”
Thư Ngọc thản nhiên nói: “Ông dùng chị cậu ta để uy hiếp cậu ta?”
Mr. X nhún vai: “Tôi cũng không biết chị cậu ta ở đâu.”
Thư Ngọc sửng sốt.
“Tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô và cậu ta.” Mr. X nói rất thoải mái, “Cho nên bịa ra lời nói dối. Lời nói dối này không tệ, cậu ta tin
ngay.”
Thư Ngọc nhướn mày: “Ông làm thế nào khiến cậu ta tin tưởng?” Dương Nhất mặc dù chất phác, nhưng không phải đồ ngốc.
Mr. X thờ ơ nói: “À, tôi thấy đao thuật của cậu ta hình như tập luyện từ Nhật Bản, vả lại tiếng Trung không lưu loát, vì thế tôi nói vài câu
tiếng Nhật với cậu ta. Cậu ta cũng trả lời tôi bằng tiếng Nhật, cho nên
tôi đoán không sai, cậu ta đến từ Nhật Bản. Khẩu âm của cậu ta là ở Liêm Thương, tôi nghĩ quê hương của cậu ta chính là tại vùng Liêm Thương.”
“Vì thế, tôi nói với cậu ta, nửa năm trước tôi ở thành Nam Kinh gặp
được một cô gái trẻ nguyên quán tại Liêm Thương, cô ấy rất nhớ em trai ở quê nhà xa xôi. Tôi nói, nếu cậu ta không giúp tôi hoàn thành chuyện
này, tôi sẽ giết chị cậu ta.”
Thư Ngọc ngước mắt, trong lòng giật mình. Quái nhân trước mắt rất thủ đoạn, lời nói hư hư thực thực, khiến người ta nghi ngờ, nhưng đến cuối
cùng lại thốt ra một câu hung ác, Dương Nhất có nghi ngờ đi chăng nữa
cũng không dám lấy tính mạng của chị gái ra để đặt cược.
“Tại sao ông muốn bắt tôi?” Thư Ngọc bình tĩnh nhìn quái nhân áo đen, “Tôi là một người phụ nữ, không biết đao thuật, ông mang tôi theo,
không cảm thấy tôi là gánh nặng ư?”
Mr. X nở nụ cười: “Bởi vì tôi chợt nhớ ra, hình như tôi liên tục thua trong tay cô không chỉ một lần. Bảy năm trước, Cô Mang vì cuộc hẹn hò
ngu xuẩn kia với cô mà dùng thủ đoạn với tôi. Bảy năm sau, tôi khó khăn
lắm mới nhìn trúng một đao khách, thế mà cậu ta thà đi theo cô chứ không nhận lời mời của tôi.”
“Đàm tiểu thư, tôi phát hiện lần nào cô cũng phá hỏng chuyện của
tôi.” Mr. X nhún vai, “Tôi ghét nhất có người làm ngược ý tôi, nhất là
người không biết tự lượng sức mình.”
Thư Ngọc mấp mím môi.
“Ngoài ra,” dừng một chút Mr. X lại nói, “Cô là bảo bối của Cô, cô ở
đây, cậu ta tự nhiên cũng tới. Có lẽ lúc này, cậu ta có thể giúp tôi
toại nguyện phá giải đao thức cuối cùng. Cho nên cô xem, mời cô tới là
chuyện có lời cỡ nào —— vừa khiến tôi yên lòng, còn giải quyết tâm
nguyện nhiều năm của tôi.”
Thư Ngọc chẳng ừ hử gì cả, cô lại hỏi: “Ông định đưa tôi đi đâu?”
Mr. X bỗng nhiên nổi lên hứng thú: “Cô không hỏi tôi sẽ làm gì với cô ư?”
Lần này, Thư Ngọc mỉm cười: “Ông định lấy tôi làm gì đây? Nếu tôi xảy ra sự cố, đoán chừng cả đời ông cũng không có cách tìm được người phá
giải hai đao thức cuối cùng kia của ông.”
Trong lúc đối thoại, cô thoáng yên tâm một chút. Theo như lời Mr. X
đã nói, cô suy đoán, hiện tại hắn không biết được bí mật trong máu cô.
Từ đó suy ra, trọng điểm mâu thuẫn giữa cô và hắn chỉ tập trung vào việc phá giải đao thuật mà thôi.
Không thể không nói, mâu thuẫn như vậy còn đỡ hơn là dính tới vi trùng sống.
“À.” Mr. X buồn rầu nhíu mày, “Xem ra cô nói đúng rồi.”
Ngay sau đó, mặt mày hắn tươi tỉnh lại: “Nhưng không sao, chỉ cần Cô thấy cô không xảy ra chuyện gì là được.”
Thư Ngọc sửng sốt. Ý gì đây?
“Chúng ta đến một nơi tốt.” Tâm trạng Mr. X trông hứng khởi lắm, “Chỗ đó hơi hẻo lánh, nhưng rất thích hợp để làm một chuyện.”
Ngoài cửa sổ xe có tiếng người. Tiếng người pha lẫn tiếng gà gáy chó sủa, hiện lên không khí thái bình an nhàn.
Thư Ngọc chú ý lắng nghe tiếng động xung quanh, trong hơi thở loáng thoáng ngửi được mùi khói bếp.
Xe ngựa dừng lại.
Thư Ngọc nghe được Dương Nhất nói gì đó ở ngoài xe, tiếp đó màn xe bị vén lên.
Ánh sáng thình lình chiếu vào thùng xe mờ tối, Thư Ngọc nhất thời hơi hoa mắt.
“Tới rồi.” Dương Nhất nói.
Mr. X bỗng nhiên vươn cánh tay đặt ngang trước mặt Thư Ngọc: “Như vậy, mời.”
Thư Ngọc liếc hắn một cái, không nói gì vịn lấy cánh tay hắn, mượn sức bước xuống xe ngựa.
Trước mắt là một lữ quán nông gia, phòng trước là quán ăn, phòng sau dành cho lữ khách nghỉ lại.
Thư Ngọc ngẩn ngơ trong giây lát, xung quanh là nông dân tầm thường
bưng trà tán gẫu, tại cửa trước có một con chó to lông vàng nằm úp sấp,
thè lưỡi phơi nắng.
Làng mạc hẻo lánh yên bình như vậy, Mr. X muốn tới đây làm gì?
Thư Ngọc vừa mới ngồi xuống ghế, chợt nghe ông chủ lữ quán cười tủm
tỉm bưng ấm trà chạy qua: “Ba vị lần đầu đến thôn Thái Bảo sao? Nếm thử
một chút trà dân dã nơi này, tuyệt đối không thua kém trong thành đâu!”
Thôn Thái Bảo? Thư Ngọc sửng sốt.
Cô quay đầu hỏi ông chủ kia: “Nơi này thuộc…huyện Hoài Tông sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ông chủ cười khà khà, “Đừng thấy thôn chúng tôi
nằm trong cùng phía Nam của huyện Hoài Tông, chất lượng sinh hoạt còn
cao hơn các thôn khác cả trăm lần! Hàn gia nổi tiếng từng ngõ ngách Nam
Kinh, nhà tổ cũng ở nơi này…”
Thư Ngọc cảm thấy đầu óc vang lên tiếng ong ong. Phần sau ông chủ nói gì, cô đã không nghe vào.
Huyện Hoài Tông thôn Thái Bảo.
Nơi này là chỗ bà nội nhắc tới trong thư. Một nơi nào đó tại đây chính là nơi mai táng của bà cô Hằng Tịch.
Trong lòng Thư Ngọc âm thầm tính toán thời gian, biết đâu gặp may, cô có thể gặp được Đàm Phục đang trên đường đến đây. Thế này, xác suất
thành công thoát khỏi Mr. X của cô cao hơn một tí.
Sau khi hạ quyết tâm, trái tim treo cao của cô thoáng ổn định.
Nhưng vẫn không được lơ là, Mr. X là một cái tên không bình thường, chưa đến cuối cùng, cô vẫn chưa tin chắc.
Thư Ngọc ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt Mr. X.
“Nghĩ gì đó? Trông tâm sự rất nặng nề.” Âm thanh của hắn nghe ra rất vô hại, còn mang theo mấy phần thân thiện.
Mr. X bỗng dưng nhíu mày: “Chậc, mang thêm một người, chi phí nhiều
ra. Khoản nợ này cuối cùng vẫn phải đòi lại từ trên người Cô Mang.”
Đáy lòng Thư Ngọc hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Khi nói chuyện, tại góc Đông Nam của phòng trước đột nhiên phát ra tiếng cười.
Nghe được một người trong đó hình như thẹn quá hóa giận nói: “Lời tôi nói sao các người không tin? Mảnh đất kia quả thật không sạch sẽ, hôm
qua con trai Trương gia trông thấy bóng quỷ ở đó đấy.”
Tiếng cười càng dữ dội hơn.
Đã đến thời đại dân chủ học tập phương Tây rồi, ai còn tin vào những thứ này?
Đột nhiên có người khàn giọng nói: “Ông nói ở đó không sạch sẽ, nhưng có biết được ngọn nguồn gì không?”
Thư Ngọc đột ngột sửng sốt, quay đầu liền trông thấy người có hàng
râu mép vểnh lên vang lên giọng nói khàn đục, mái tóc bạc phơ, đôi mắt
xanh đục lóe tia sáng.
“Thế nào, quen biết à?” Bên tai, Mr. X nhẹ nhàng hỏi một câu.
Thư Ngọc liếc nhìn Liêu thần y ngồi cuối cùng trong đám người, khuôn mặt bình tĩnh thu hồi tầm mắt: “Không quen.”