Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 9 - Chương 44: Bức thư trong cầm quan



Khoảnh khắc mùi hoa bay ra, tâm trạng Thư Ngọc hơi lơ đãng, sau đó cô theo phản xạ vươn tay che miệng mũi của Cô Mang.

Cô không biết mùi hoa này có tác dụng phụ gì đối với thú tính trong cơ thể Cô Mang hay không, nếu anh lại phát cuồng lần nữa, cô có thể không chịu nổi.

Cô Mang sửng sốt trước tiên, ngay sau đó phản ứng lại, vì thế một tay cầm cổ tay cô nhẹ nhàng hôn lên, cười nói: “Thế nào, lo cho anh à?”

Cô kiên quyết phụng phịu: “Em là lo cho bản thân mình.” Dừng một chút lại bổ sung, “Còn có đứa bé.”

Anh nhịn không được cười ha ha: “Yên tâm, bây giờ anh rất tốt. Có lẽ là vì…trước đó em khơi thông cho anh tốt lắm.” Đâu chỉ là tốt, thật sự khiến anh càng muốn nhiều hơn, nhớ mãi không quên.

Cô không khỏi đỏ bên tai, rút tay về tức tối nói: “Anh còn nói!”

Cô quay đầu không thèm nhìn anh, chỉ nhìn về đóa hoa nằm trong cầm quan: “Anh nói xem, tại sao trong quan tài của Mai chỉ có một đóa hoa này?”

Anh thu lại vẻ trêu đùa, lắc đầu: “Anh cũng không đoán ra tâm tư của chủ nhân quan tài. Nàng ta bày ra một bố cục tỉ mỉ như vậy, là muốn dẫn một người nào đó đến nơi này. Có lẽ đóa hoa này là nàng ta để lại cho người này xem?”

Thư Ngọc nghĩ nghĩ, có mấy phần đạo lý. Nhưng hiện giờ hoa còn ở đây, có phải nghĩa là người mà Mai chờ đợi chưa tiến vào nơi này hay không? Hoặc là tới rồi, nhưng không thấu hiểu huyền cơ của chiếc cầm quan này?

Cô nhíu mày nhìn đóa hoa nằm trong cầm quan. Cánh hoa màu đỏ tươi đẹp lộng lẫy, tầng tầng lớp lớp bao bọc nhụy hoa màu vàng nhạt.

Chính giữa nhụy hoa thấp thoáng lấp lóe tia sáng trong suốt, tựa như mang theo mấy giọt sương.

“Ơ?” Cô không nhịn được ghé sát nhìn, “Ở giữa đóa hoa hình như có thứ gì đó…”

Còn chưa đợi cô tiến đến gần nhìn rõ, đã bị Cô Mang chặn ngang ôm chặt trong lòng.

Anh bất mãn nhíu mày: “Em đừng lộn xộn, hoa này trông không an toàn.”

Cô đứng thẳng dậy, lập tức cảm thấy hành động vừa rồi hơi lỗ mãng, thế là cô lùi ra sau, nhích sát vào lòng anh thêm mấy phần.

“Trong quan tài đã không có manh mối nào hữu dụng, anh đậy nắp lại vậy.” Cô Mang nói, “Em đứng xa một chút, anh phải ra tay.”

Trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên tia sáng: “Có nên vén tấm lụa đỏ lên xem thử không? Không chừng cơ quan của lối ra nằm dưới đó thì sao?”

Ban nãy sự chú ý của hai người họ đều dồn hết vào đóa hoa trên tấm lụa đỏ, nhưng không nghĩ đến vén lên tấm lụa nhìn thử.

Động tác Cô Mang khựng lại, chuyển hướng né đi đóa hoa kia, vươn tay vén mở tấm lụa đỏ xinh đẹp.

Tấm lụa nằm dọc theo đáy quan tài từ từ vén lên, đáy quan tài màu tối dần lộ ra trong không khí.

Cô Mang kéo tấm lụa, khi vén tới vị trí đóa hoa anh lấy tấm lụa bọc lại đóa hoa kia, sau đó cột lại hai bên, cả đóa hoa và tấm lụa tách khỏi đáy quan tài.

Anh đặt tấm lụa trên mặt đất, cúi nhìn đáy quan tài có đồ lặt vặt trong khoảng trống.

Thư Ngọc tiến về trước một bước, kinh ngạc nói: “Đây là…một bức thư?”

Trong cầm quan tao nhã chỉ chứa đựng một đóa hoa kỳ lạ lại còn ẩn giấu một lá thư.

Trên mặt Cô Mang cũng hiện lên một tia kinh ngạc, anh trông thấy vợ yêu hí hửng muốn lấy thư ra, anh vội vàng quát lên bảo dừng: “Em đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Để anh!”

Cô Mang cao giọng, e sợ bên trong bức thư lại ẩn giấu huyền cơ gì đó làm tổn thương người trong lòng anh.

Thư Ngọc bị tiếng quát này khiến cho ngón tay run run, bàn tay vươn ra rụt ngay trở về.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt óng ánh của cô mang theo mấy phần mù mịt và sợ hãi, không khỏi dịu giọng: “Nếu trên bức thư có bôi chất độc, anh da dày, có sức kháng cự cao hơn em.”

Cô tỉnh ngộ, vừa muốn nói nếu không chúng ta đừng xem bức thư thì đã thấy Cô Mang nhanh chóng xé mở bức thư này.

Bầu không khí nhất thời hơi đình trệ, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh và bức thư trong tay anh, sợ bên trong có quái vật dị biến nào nhảy ra.

Cô Mang mở thư ra, hai ba cái nhìn liền đọc hết lá thư, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Lá thư này chẳng có gì kỳ lạ, vẫn chẳng có chút manh mối nào có ích.

Thư Ngọc trông ngóng hồi lâu, lại chờ được dáng vẻ hời hợt của anh, trong lòng không khỏi càng tỏ ra tò mò hơn.

“Trong thư viết cái gì? Đưa em xem với!” Cô vui vẻ đi tới bên cạnh anh, tựa cánh tay anh nhìn mảnh giấy trong tay anh.

Trong mảnh giấy ố vàng dùng nét chữ thường viết mấy chữ, nét chữ nắn nót, cách viết lưu loát.

“Doãn Lễ tình yêu của ta:

Mở thư tốt đẹp,

Hiện giờ có lẽ đã qua trăm năm, không biết chàng đã thích ứng với phong vân thay đổi quá nhiều ở bên ngoài chưa.

Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ mong chàng có được cuộc sống mới khác, cũng không uổng công ta khổ lòng vất vả mười mấy năm.

Ta kèm theo một đóa hoa vĩnh sinh. Cuối cuộc đời này ta chỉ luyện ra được một đóa này, mong chàng trân quý.

Những gì ta nợ chàng, bây giờ hoàn trả?

Mai lưu sương tuyết bảy ngày đêm.”

Thư Ngọc nhỏ giọng đọc một lần lá thư ngắn ngủi này, trong đầu lại giống như sóng to gió lớn trào dâng.

Lá thư này…hẳn là Mai tự viết, vả lại là một bức thư tay viết cho người yêu.

Trăm năm trước nàng ta viết bức thư này, là định cho ai xem? Chẳng lẽ nàng ta đã đoán được, người yêu của mình mấy trăm năm sau sẽ đến đây, cũng đọc được lá thư này?

Thư Ngọc cảm thấy hoang đường, con người chết đi như ngọn đèn dập tắt, làm sao có người sống tới trăm ngàn năm vẫn không chết?

Cho dù bị nhiễm loại cổ trùng Nam Vực kia, cũng là thi thể sống đánh mất thần chí, làm sao có thể đọc hiểu dòng chữ trong thư?

Đột nhiên, trong lòng cô căng thẳng. Trong cơ thể có chứa cổ trùng vả lại ý thức còn minh mẫn, trước mắt chỉ có hai người như vậy.

Một người là anh chàng lịch sự bại hoại nhà cô, bị Mr. X cải tạo thể chất, lại bị Lễ Cung Tú Minh ép buộc đánh thức cổ độc, nhưng mà tựa như kỳ tích anh giữ lại được tất cả ý thức.

Người còn lại là Lễ Cung Tú Minh thân phận bí ẩn, trời sinh mang theo mẫu cổ, thực lực sâu không lường được, ý thức cũng minh mẫn.

Nhưng nói tới Cô Mang, anh tuyệt đối không thể nào có dây dưa tình cảm gì với vu nữ của mấy trăm năm trước.

Thế thì có khả năng cao nhất, chỉ còn lại…Lễ Cung Tú Minh không biết đã sống bao nhiêu năm?

Thư Ngọc chỉ cảm thấy tâm trạng chấn động. Suy đoán này thật sự quá táo bạo, cô vốn tưởng rằng Lễ Cung Tú Minh và Mr. X như nhau, sống lâu hơn bọn họ mấy thập niên mà không lộ ra vẻ già nua, nhưng chưa từng nghĩ tới vị đại nhân kia có khả năng đã một mình đi qua quãng thời gian mấy trăm năm.

Năm đó có gút mắt với Mai, chỉ là một Di Thuận vương gia, còn thêm một Thanh đế.

Chẳng lẽ Lễ Cung Tú Minh là một người thật trong đó?

“Chỉ là một bức thư thương tâm, tại sao em có phản ứng lớn như vậy?” Cô Mang ôm vợ qua, thu hết vẻ chấn động và giãy dụa trên khuôn mặt cô vào đáy mắt.

“Anh nói xem…” Thư Ngọc thì thào, “Trong lăng mộ này, có lẽ nào không chứa quan tài của tổ tiên Lễ Cung Tú Minh, mà là chính Lễ Cung Tú Minh?”

Cô Mang sửng sốt.

Thư Ngọc run giọng nói ra suy đoán của mình, cuối cùng lại đặt thêm nghi vấn: “Đóa ‘hoa vĩnh sinh’ Mai nói trong thư, hẳn là đóa hoa kia nằm trong cầm quan. Nhưng trong sử sách ghi chép, vu nữ Nam Vực gây trồng một đóa ‘hoa vĩnh sinh’ có thể giúp con người trường sinh bất lão dâng cho Thanh đế…”

Cả đời này chỉ làm được một đóa hoa vĩnh sinh nằm trong quan tài, thế thì năm đó hiến tặng gì cho triều Thanh?

Người phụ nữ bí ẩn kia che giấu tung tích thật sự của hoa vĩnh sinh, mà cất giấu nó ở đây để lại cho người yêu của nàng ta?

Cô Mang nhíu chặt mày, lúc này đưa ra quyết định: “Nếu đóa hoa này quan trọng như vậy thì hẳn là thứ tốt, chúng ta mang theo đi.” Dứt lời anh cuộn lại tấm lụa đỏ, chuẩn bị nhấc lên đóa hoa kỳ lạ bên trong.

Thư Ngọc trừng mắt liếc anh một cái: “Đây là của vu nữ Nam Vực để lại cho người yêu của nàng ta, anh cầm đi là sao hả.”

Anh cười vô lại: “Này, ai có thể biết được người yêu của nàng ta có thể đến chỗ này? Huống hồ nếu chúng ta có thể kích động cơ quan, dẫn tới mộ thất này, chứng tỏ chúng ta có duyên với chủ nhân mộ thất này. Duyên đến duyên đi chỉ là trong hành động, bây giờ chúng ta mang hoa vĩnh sinh ra ngoài, ai nói không phải vì chủ nhân mộ thất dẫn dắt một đường cơ duyên mới chứ?”

Có lẽ anh chỉ cần dựa vào cái miệng này liền có thể đi khắp thiên hạ, chỉ điểm này thôi Thư Ngọc đã chịu thua.

Đang muốn châm chọc anh mấy câu, cô trông thấy cánh cửa nhỏ vốn khép lại bị một sức lực mạnh mẽ phá mở.

Một bóng người cao lớn mảnh khảnh từ ngoài cửa vọt vào, sải bước vụng về đi sang phía này, vừa di chuyển vừa dùng giọng nói máy móc mang theo nghẹn ngào hô lên: “Đại nhân…chủ tế đại nhân…người đã trở về…”

Cô Mang vốn theo phản xạ bảo vệ Thư Ngọc sau người, anh bị cách di chuyển như ốc sên của khách không mời mà tới trước mắt khiến cho ngẩn ngơ.

Càng khiến anh giật mình hơn là, phía sau ốc sên lộ ra một bóng người quen thuộc đang đi tới.

“Tôi nói này, hai người còn ở trong tuần trăng mật sao hả, không biết tôi và chú sói con ở trên đó sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai ư?” Âm thanh tức giận của Hàn Kình vang dội trong mộ thất yên tĩnh.

Thư Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu: “Hàn Kình? Sao anh lại ở đây? Khuê đâu?”

Hàn Kình đáp: “Tôi từ cơ quan nhảy xuống, chú sói con canh giữ ở miệng hố chờ chúng ta đi lên đấy.”

Cô Mang phớt lờ lời huyên thuyên của Hàn Kình, chỉ một nhấc chân đã ngăn trở thế tấn công của ốc sên kia. Ơ… cảm giác không đúng lắm, ốc sên này là đầu gỗ sao?

Hàn Kình luống cuống đi qua chặn bước chân sắt của Cô Mang: “Không được không được…nếu anh đá bay cánh tay cô ta, lát nữa còn phải ráp trở về, số lần bị đứt nhiều đến nỗi ráp không được phải nhờ dầu bôi trơn, phiền toái lắm. Chúng ta còn phải dựa vào cô ta đưa chúng ta ra ngoài đấy!”

Cô Mang chớp mắt, không rõ Hàn Kình hít phải gió gì.

Thư Ngọc lại ngạc nhiên nói: “Ô, đây là người gỗ do thợ thủ công nào chế tạo ra vậy? Rất độc đáo!”

“Cô đừng khen.” Hàn Kình hao tâm tổn trí gãi đầu, “Cũng chỉ có bề ngoài nhìn được, trong đầu chính là một mớ bùn nhão!”

Cô Mang thu chân về, nhưng không ngờ người gỗ kia được đằng chân lân đằng đầu, nhào tới trên người anh gào khóc: “Chủ tế đại nhân, người đã trở lại, tôi là Tiểu Mai đây… Tiểu Mai mà người đã tạo ra!”

Cái dựa dẫm này, ngàn dặm tìm chồng cũng không bằng thế này.

Hàn Kình lén quan sát sắc mặt Thư Ngọc, cười gượng hai tiếng: “À, cái này, người gỗ mà, đầu óc không tốt lắm… đầu óc không tốt…”

Ai ngờ, Hàn Kình còn chưa dứt lời, Tiểu Mai đã túm lấy một bàn tay của anh ta, ép đặt lên bàn tay của Cô Mang.

Người gỗ tỏ vẻ xúc động đến nỗi muốn rơi lệ, dốc sức áp sát hai bàn tay kia cùng nhau.

“Chủ tế đại nhân, rốt cuộc người đã toại nguyện có thể gặp lại vương gia. Hu hu hu…”

Hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, không biết người gỗ này đang suy nghĩ cái gì.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Tiểu Mai quay đầu nói với Hàn Kình: “Chủ tế đại nhân thật lòng với ngài có nhật nguyệt chứng giám, Tiểu Mai chỉ hy vọng hai vị đại nhân sẽ thành phu thê, đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!”

Hàn Kình đờ người ra ngước mắt nhìn sang Cô Mang. Cái tên này thật lòng với anh ta có nhật nguyệt chứng giám?

Cô Mang cực kỳ ghét bỏ liếc nhìn Hàn Kình một cái. Ai muốn cùng tên lưu manh quê mùa này đầu bạc răng long?

Trong nháy mắt Thư Ngọc cảm thấy mình hơi dư thừa.

“Cái đó…” Cô cảm thấy mình làm thế nào cũng phải tuyên cáo chủ quyền một chút, “Người gỗ à, cô không nhận nhầm người chứ? Bọn họ một người không phải chủ tế, một người không phải vương gia, chắc là khả năng ‘sớm sinh quý tử’ không lớn đâu…”

Tiểu Mai ngẩn người, hình như lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Thư Ngọc.

Cô ta buông ra bàn tay của Hàn Kình và Cô Mang, nhoài người qua ngửi ngửi quanh thân Thư Ngọc, sau đó hốt hoảng hô lên: “Người…người mới là vương gia!”

Thư Ngọc: “…”

Có lẽ vị thợ thủ công tạo ra người gỗ này đã quên lắp ráp đầu óc cho cô ta.

Còn chưa chờ cô oán thầm xong, người gỗ kia bay vèo tới trước mặt cô, lòng bàn tay lớn vỗ lưng cô, tay kia thì kéo Cô Mang qua, cả hai dùng sức, cuối cùng đẩy hai người vào nhau.

Thư Ngọc hoảng hồn, bởi vì đã ngã vào vòng tay của Cô Mang, trong lúc hoảng loạn ngẩng đầu lên, bờ môi cô vừa lúc đặt ngay tại bờ môi của anh.

Cô Mang chẳng thèm phản kháng, dù sao có một lý do đường hoàng để khinh bạc vợ yêu của mình, cớ gì không làm chứ? Thế là anh thuận theo bắt lấy bờ môi cô đưa tới cửa, cạy mở hàm răng của cô, nhấm nháp tỉ mỉ.

Hàn Kình ở một bên đứng nhìn mà trợn mắt há mồm.

Anh ta vươn ngón trỏ, run rẩy chỉ Cô Mang, hỏi: “Nữ chủ tế Nam Vực?”

Rồi lại chỉ Thư Ngọc: “Di Thuận vương gia?”

Cuối cùng anh ta chỉ chính mình: “Tôi thì sao? Lẽ nào tôi là lão hoàng đế biến thái điên khùng kia?”

Nói xong ngay cả bản thân cũng không chịu được mà rùng mình.

Người gỗ lại như điếc tai không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn một đôi bích nhân giờ phút này ôm nhau quyến luyến, trong mắt có tia sáng lấp lóe.

“Bọn họ…trời sinh nhất định ở bên nhau…thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.