Mùa đông năm một trăm mười hai, tuyết lớn liên tục mấy ngày nay. Ngày hôm sau trời trong, hoàng đế mừng rỡ, chợt nổi hứng săn bắn, mời thủ lĩnh các bộ trong hoàng thành cùng đi. Di Thuận vương gia tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, cũng nằm trong danh sách nhận lời mời.
“Doãn Lễ, nên dậy rồi. Đã nói hôm nay cùng ta đến núi Tần Hoàng săn một đầu bạch hổ, bây giờ muốn đổi ý sao?”
Tấm màn dày ánh sáng không chiếu qua bị người từ bên ngoài vén lên, người nam nhân mặc trang phục cưỡi ngựa vàng rực đứng trước giường, nhướn mày nhìn bào đệ vùi trong đệm chăn, sắc mặt hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Tấm chăn thật dày nhúc nhích mấy cái, rốt cuộc ló ra một người còn buồn ngủ.
“Bệ hạ à, bây giờ mới qua canh bốn, bên ngoài còn chưa sáng sủa, bây giờ khởi hành, đi lần mò không an toàn.” Doãn Lễ biếng nhác dựa trên giường, làm sao cũng không chịu dậy.
Thanh đế trẻ tuổi nhếch khóe miệng: “Sợ cái gì, ngươi là binh sĩ đánh giặc, có lần nào mất tín nhiệm chưa? Có ngươi ở đây, trẫm sợ gì chứ? Mau dậy đi!” Dứt lời hắn không hề lưu tình xốc lên tấm chăn trên giường.
Không khí lạnh lẽo mùa đông khiến Doãn Lễ rùng mình một cái.
Có thể được hoàng đế thống lĩnh Bát Kỳ đích thân xốc chăn gọi thức dậy, có lẽ chỉ có một mình y.
Khi đội bảo vệ danh dự săn bắn khởi hành thì mặt trời đã lên.
Doãn Lễ mặc áo choàng xám, cưỡi ngựa xám lừ đừ, ủ rũ theo sát ngoài xa giá của hoàng đế.
Thanh đế xốc lên nửa tấm mành, hết sức phẫn nộ hướng về Di Thuận vương gia tiếng tăm lừng lẫy đương triều quát to: “Ngươi ăn mặc giống như ăn mày là sao hả? Chê trẫm thưởng bạc không đủ cho ngươi ư?”
“Hôm nay các bộ tộc phiên bang tới triều, trẫm vốn muốn viện cớ săn bắn, kéo ngươi ra ngoài một chuyến thể hiện uy phong, kết quả thế nào?! Ngươi xem ngựa của ngươi biểu diễn gì hả, Kình Phong của ngươi đó? Chạy không lại một con ngựa cái nhỏ khác?!”
Doãn Lễ điềm tĩnh nghe lời cằn nhằn của hoàng đế đương triều, cuối cùng y theo thói quen móc lỗ tai: “Bệ hạ bớt giận, chủ yếu là trời còn quá sớm, Kình Phong nhà đệ còn chưa tỉnh…”
Trường săn bắn dựng ở lưng chừng núi, quan lại trong triều đều tới đầy đủ, chờ đợi chính chủ đại giá.
Doãn Lễ lướt mắt nhìn qua mấy căn lều dựng bên trong, ánh mắt dừng tại vài căn lều ở phía Đông màu sắc tươi rói hoa văn kỳ lạ. Y sờ cằm, có lẽ trong những căn lều này chính là sứ thần phiên bang mà hôm nay hoàng đế muốn tỏ vẻ ra oai.
Hoàng đế hạ giá, chư thần từ trong lều của mình vội vàng nối đuôi nhau ra ngoài, tiếng hành lễ ù ù bên tai, rất có mấy phần khí thế.
Doãn Lễ đứng sau hoàng đế không nhịn được mà ngáp một cái.
Khóe miệng hoàng đế khẽ giật, sau đó từ trong hơi thở nghẹn ra một câu gầm gừ trầm thấp: “Thật mất thể diện, cút đi!”
Doãn Lễ chỉ đợi những lời này: “Tạ ơn bệ hạ long ân.” Lúc này y xoay người tìm một cái lều dự định bổ sung giấc ngủ.
Gần đây tìm được một căn lều không có dấu hiệu thế tộc, Doãn Lễ chui vào, ngã đầu ngủ ngay.
Có lẽ ngủ quá thoải mái, cho nên khi Doãn Lễ bị tiếng động bên giường đánh thức y vẫn nằm trên tấm đệm không muốn thức dậy.
“Thị vệ thuộc quý tộc nhà Thanh nào không chú ý quy củ như vậy, không nhìn chủ nhân của căn lều mà tùy tiện tiến vào?”
Âm thanh gió mát từ đỉnh đầu truyền đến, Doãn Lễ vừa mở mắt liền đập vào đồng tử nâu nhạt óng ánh.
Chủ nhân của đồng tử óng ánh có một khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan sâu sắc, bờ môi đỏ mọng đầy đặn, giữa trán in một đóa hoa không biết tên, dáng vẻ mỹ miều đậm chất tha hương mê hoặc con người. Thế nhưng nàng lại có cặp lông mày uốn cong, vẻ thanh tú của nữ tử Giang Nam đã tìm được trên người nàng.
Mỹ nhân như hỏa, không dễ đối phó nhất.
Doãn Lễ bật ngồi dậy, vén áo choàng định chạy: “Xin lỗi xin lỗi, ta già rồi hoa mắt, đi nhầm.”
Nào ngờ bước chân y còn chưa sải ra, một thanh trường đao liền nằm chặn ngay cổ họng y.
Mỹ nhân cười đến xinh đẹp: “Trông cũng không tệ, lẽ nào là nam thiếp bên trong hậu cung hoàng đế?”
Phì một tiếng, có tiếng cười đè nén ngắn ngủi vang lên.
Con ngươi Doãn Lễ liếc qua, trông thấy một cô nương hầu hạ đứng đằng sau mỹ nhân.
“Tiểu Mai.” Mỹ nhân kêu lên, “Em nói xem, ta làm sao xử trí vị công tử trước mắt này? Đưa cho Ô tướng quân ở căn lều sát vách dùng một đêm thế nào?”
Tiểu Mai che miệng lại: “Đại nhân…hắn hắn hắn trông gầy yếu như vậy…tôi thấy không được đâu.” Ô tướng quân là nữ tử oai hùng hiếm thấy, vị tiểu công tử nho nhã yếu ớt này có lẽ không chịu nổi.
Doãn Lễ im lặng đứng tại chỗ, kiên nhẫn lắng nghe hai người chủ tớ đối thoại.
Sau một lúc lâu, y ôn hòa cất tiếng: “Cô nương, xem ra cô là một chuyên gia dùng đao. Chẳng lẽ không ai nói với cô, khi dùng đao hướng về kẻ địch, tốt nhất đừng phân tâm sao?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cổ y lệch qua, trong tay không biết khi nào có thêm một thanh trường đao, sống đao hơi đẩy lên, trong thời gian ngắn ném đi trường đao của mỹ nhân.
Mỹ nhân trừng to mắt, trong đồng tử nâu nhạt óng ánh có mấy phần khó tin.
Doãn Lễ phủi áo choàng, khẽ cười nhìn mỹ nhân đang ngơ ngác: “Không đúng lúc, tại hạ cũng là một người dùng đao.”
“Đã đắc tội.” Y hơi khom lưng, sau đó xách trường đao, tựa như cơn gió vén tấm màn rời khỏi.
Tấm màn căn lều vẫn tung bay, người vén lên đã không còn tung tích.
***
Khi Doãn Lễ chầm chậm quay trở về bên cạnh hoàng đế, quả nhiên nhìn thấy bệ hạ tái mặt.
“Ngươi chạy đi đâu hả?! Cuộc săn bắn sắp sửa bắt đầu rồi, ngươi định để trẫm tự mình đi săn con bạch hổ kia sao?”
Doãn Lễ tỏ vẻ thành kín hành lễ: “Không dám không dám, đệ đi ngay. Bệ hạ thích bạch hổ dạng gì? Cái đuôi có lốm đốm hay là cái trán có hoa văn?”
Hoàng đế cuối cùng dịu cơn giận: “Ngươi xem rồi làm đi.” Nghĩ nghĩ hắn lại bổ sung, “Nếu trên trán có hình hoa mai thì săn con đó đi.”
Doãn Lễ khom người cáo lui. Y vừa xốc màn lên, vừa phiền não nhiệm vụ lần này hơi khó làm —— hoa mai trông ra sao đây?
Tiếng đánh trống vang dội, cuộc săn bắn chính thức bắt đầu. Các binh sĩ đều mặc trang phục cưỡi ngựa bắn cung lộng lẫy tươi đẹp, ngồi trên tuấn mã, kéo trường cung, nóng lòng phi vào trong rừng.
Doãn Lễ cúi đầu nhìn một thân trang bị của mình, đầu óc tỉnh ngộ quả thật mình hơi giản dị.
Thôi, giản dị tốt hơn. Vừa lúc xin hoàng đế chút phần thưởng.
Y nhất thời khôi phục tâm tình tốt, thúc ngực tiến lên, cũng chạy nhanh vào sâu trong núi rừng.
Đi lính nhiều năm, y hết sức quen thuộc với núi rừng, giống như người săn bắn có kinh nghiệm dày dặn nhất, đi qua giữa núi sâu rừng cây, tìm kiếm con mồi của mình.
Y dò xét địa thế, độ ẩm của đất đai cùng với tần suất của chủng loài thú vật thường lui tới xung quanh, chọn ra một điểm săn bắn.
Lưới đã kéo ra, chỉ đợi bạch hổ hoa mai tiến vào tròng.
Ừm…có cần săn thêm mấy con gà rừng, nướng thơm phức dẫn dụ con bạch hổ kia tới không nhỉ?
Y cảm thấy chủ ý này không tồi, vì thế kéo trường cung, tập trung lắng nghe, giây tiếp theo mũi tên dài cắm vào trong bụi cây.
Trong bụi cây kêu mấy tiếng, rớt phịch xuống ba con chim hoang dã.
Một mũi tên bắn trúng ba con chim.
Y nhíu mày lắc đầu, võ nghệ thụt lùi rồi…
Hy vọng tay nghề nướng thịt cũng đừng thụt lùi theo mới được. Y thành thạo vặt lông sạch sẽ ba con chim, ném đi nội tạng dính máu qua một bên, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra mấy bao gia vị nhét vài bụng chim, rồi rắc thêm bột hương trên lớp da, nhóm khóm lửa nhỏ bắt đầu nướng thịt.
Khi mùi thịt nướng bay lên, Doãn Lễ cảm thấy trong không khí có một hơi thở ẩn dấu rất khá.
Bất thình lình, một tiếng gió phá không vang trên đỉnh đầu y.
Cành lá phía trên run rẩy, một thanh đao mang theo sự nhạy bén tựa như cá bơi lội tấn công về phía sau lưng y.
Doãn Lễ không hề quay đầu lại, chuôi đao sau lưng vung lên, ngay tức khắc toàn thân dùng góc độ khó tin xoay người nhảy lên, khó khăn lắm tránh thoát cú đánh lén sau lưng.
Ánh mắt y hơi khựng lại, trông thấy mỹ nhân mặc y phục đỏ cầm đao đứng đó, đồng tử nâu nhạt tràn đầy địch ý nhìn y.
Mỹ nhân nhướn mày, vung đao xông tới lần nữa, chẳng hề chú ý đao thức, tất cả đều là cách đánh nhau vô lại.
Doãn Lễ không tức giận, ngã ngang người tấn công nàng phía dưới, cầm đao đánh cổ tay nàng, nhanh chóng hất trường đao của nàng rớt xuống đất.
Y biết mỹ nhân kia không dùng hết toàn lực, vì thế vứt trường đao chẳng hề rời tay của mình, cùng nàng khởi chiêu tay không.
“Bản lĩnh không tệ.” Y khen ngợi.
Mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, ra tay muốn bóp cổ y.
“Đáng tiếc tâm địa quá độc ác.” Y lắc đầu thở dài, lập tức trở tay đánh trả, tóm lấy hai tay mỹ nhân, cùng nhau lăn xuống, đặt nàng trên mặt đất.
Mỹ nhân dưới người tức tối giãy dụa, trong đồng tử nâu nhạt óng ánh tràn đầy phẫn nộ.
Hai gò má nàng hơi ửng đỏ, lồng ngực thở gấp phập phồng kịch liệt, ngũ quan thanh tú vốn mang đường nét rõ rệt càng trở nên xinh đẹp hơn.
Trên ngọn lá cỏ, giọt sương chưa rớt xuống, sau trận tuyết mang theo mùi hương lành lạnh khi trời mới tạnh.
Nhàn nhạt tựa như cây tùng, khiến người ta bất giác say mê thần trí.
Cảm xúc của y không khỏi dao động, màu mắt càng sâu thẳm hơn, ánh mắt lại khóa trên dấu hoa màu đỏ hồng giữa trán nàng càng sáng rực động lòng người.
Bỗng dưng, y nhoẻn miệng cười.
Có lẽ y biết hoa mai trông như thế nào, hẳn là hình dạng dấu hoa ở giữa trán nàng, tươi đẹp mà không tầm thường, xinh xắn thanh nhã.
Chỉ một cái liếc mắt, e rằng cả đời cũng không quên được thôi.