9 vòng chấm dứt, tổ 4 có 5 người bắn trúng đèn LED, Chu Tiểu Cát cũng nằm trong số đó.
Vòng thứ 10, Doãn Thiên lại một mình bắn súng, phát đầu tiên đã bắn vỡ bóng đèn.
Ngày đầu kết thúc, tổ 4 leo lên hạng ba, chênh lệch rất nhỏ với tổ xếp hạng hai, mà thành tích cá nhân của Doãn Thiên đã nhảy vào top 3 của tổ 4, không còn nguy cơ bị đào thải.
Quách Chiến cổ động các đội viên, xác định mục tiêu là vượt qua hạng hai để xếp thứ nhất.
Sau khi về lều đôi, Ninh Thành đẩy Doãn Thiên một cái, hỏi, “Có niềm tin giành được hạng nhất không?”
Doãn Thiên đập rớt tay cậu, thò móng mình sang, rõ ràng là tư thế cầu mát xa, ngoài miệng vẫn thích vênh váo, “Có niềm tin giành được danh hiệu Vua súng, còn hạng nhất thì… Mang theo thằng con ghẻ như cậu, tôi thật sự không thể yên tâm được mà.”
Ninh Thành đập móng vuốt thò tới, Doãn Thiên đau quá, suýt thì nhảy dựng lên.
“Có tí thuốc màu đã tính mở phường nhuộm.” Ninh Thành nửa đùa nửa thật hỏi, “Vừa nói gì thế? Nói lại Thành gia nghe coi?”
Doãn Thiên lùi sang bên cạnh, xoa xoa móng vuốt bị đập đau, trừng mắt nhìn Ninh Thành, khẽ chửi, “Đ*t!”
Ninh Thành ngoắc ngón tay, “Đ*t gì?”
Doãn Thiên gân cổ, “Đ*t cậu!”
Ninh Thành bất động, vẫn thong dong nhìn cậu.
Doãn Thiên đảo mắt, đồ rằng trong cái lều đôi bé tẹo này chắc chắn mình không thắng được Ninh Thành, vì thế nuốt ngụm nước bọt, ngon lành bán rẻ danh dự nam nhi 1 mét 86.
Cậu lại thò móng đến trước mặt Ninh Thành, ngóng trông bảo, “Mai còn phải bắn cả ngày, mát xa cho tôi đi.”
Bà mẹ nó, nàng dâu Ninh ra vẻ uy phong cũng đẹp quá cơ!
Tại sao ông cứ phải quỳ rạp trước sắc đẹp của nó?
Háo sắc chẳng còn manh giáp như ông rốt cuộc là nỗi ô nhục của cẩu háo sắc hay là niềm vinh quang của cẩu háo sắc đây?
Đang nghĩ lung tung, hai tay lại bị cầm lên, cậu ngẩng đầu, thấy Ninh Thành không nhẹ không nặng mát xa khớp xương ngón tay cho cậu.
Tay Ninh Thành rất đẹp, tuy mặt trước ngón tay và lòng bàn tay đã chai sạn vì tập luyện thời gian dài, nhưng mu bàn tay và mặt sau ngón tay vẫn mảnh mai xinh đẹp.
Vết chai đè lên khớp xương ngón tay, mang theo cảm giác đau đớn sần sùi, Doãn Thiên lại xót xa nghĩ, nếu không phải là quân nhân, nếu vẫn sống trong nhung lụa thì bàn tay của công tử nhà họ Ninh sao có thể chai sạn thế này.
Ninh Thành mát xa một lát thì hết kiên nhẫn, nằm bò lên nệm gọi, “Lại đây bóp vai cho tôi.”
Doãn Thiên méo miệng nghĩ, té ra cậu mát xa ngón tay cho tôi là để sai tôi bóp vai cho cậu à?
Ninh Thành quay lại nhìn cậu, ánh mắt như đang hỏi: Không thì sao?
Doãn Thiên hết cách, đành phải sải chân dài, ngồi lên hông Ninh Thành, bỏ công không bỏ sức bóp bóp.
“Nãy chưa ăn cơm hả?” Giọng Ninh Thành trầm ấm, gợi cảm hơn hẳn bình thường.
Nửa phút sau, Ninh Thành nhắm mắt khen, “Không tồi, đúng giờ 30 phút, bắt đầu tính thời gian.”
Mọe mày!
Doãn Thiên muốn tạo phản, ai ngờ vừa nhổm dậy đã nghe Ninh Thành phun ra một tiếng “Hm” đầy uy hiếp.
Kiểu âm cuối cất cao của bá đạo tổng tài.
Doãn Thiên lập tức ngồi ngay ngắn, tiếp tục nghiêm trang nắn bóp, thầm nghĩ chênh lệch giữa cận chiến và bắn tầm xa quá lớn, nếu bắn tầm xa không thể bắn chết cận chiến bên ngoài phạm vi tấn công của cận chiến thì rõ cmn ràng là sẽ bị biến thành một cái toy chạy bằng điện của cận chiến rồi.
Cụm từ ‘Toy bằng chạy điện’ nghe nhục dục quá, Doãn Thiên bình tĩnh tự nhủ, là toy chạy điện lành mạnh.
Nửa tiếng sau, ‘toy’ chạy điện trèo xuống khỏi người Ninh Thành, cho rằng cậu đã ngủ, bèn dựng ngón giữa ngay sát mặt cậu trả thù, nào ngờ Ninh Thành chợt mở mắt, ‘toy chạy điện’ sợ rụng cả tim.
Ngày tiếp theo, các hạng mục xạ kích cuối cùng triển khai theo thứ tự. Doãn Thiên không phụ lòng mong đợi, lại bằng sức mình nâng tổ 4 lên.
“Xạ kích tùy cơ trong rừng”, ngắm bắn liên tiếp vào các tấm bia cùng màu với cây cỏ, góc cao góc thấp, cự ly gần hoặc xa, vừa thử thách thị lực của đội viên, vừa thử thách khả năng phân biệt khoảng cách.
Phán đoán cự ly không chính xác thì không thể tiến hành tu chỉnh để ngắm chuẩn.
Căn cứ vào kết quả rút thăm, tổ 4 vào sân ở lượt thứ ba. Hai tổ thi trước phát huy không tốt, không bắn ngã được một phần mười tổng số bia.
Doãn Thiên vẫn quan sát tỉ mỉ, trước khi ra thi khẽ nói với đồng đội, “Chúng ta có thể phán đoán sơ bộ cự ly bằng đầu ruồi trên súng. Vừa nãy tôi thử bằng súng trường, nếu mục tiêu nằm trong khoảng cách 100 mét thì kích cỡ vừa bằng đầu ruồi, cách 200 mét thì to bằng nửa đầu ruồi thôi. Không chính xác lắm, đến lúc đó cứ tùy cơ ứng biến!”
20 phút sau, tổ 4 hoàn thành xạ kích. Biện pháp của Doãn Thiên rất có ích, các đội viên phát huy xuất sắc, đội viên thu hoạch ít nhất cũng bắn ngã 17 tấm bia, thành tích của Doãn Thiên lại càng nổi bật, hầu như không phát nào trượt, cuối cùng bắn ngã 31 tấm bia.
Tần Nhạc bình luận, “Thiện xạ tương lai đó.”
Lương Chính hầm hừ, ra vẻ khinh bỉ.
“Xạ kích vách núi” là hạng mục khó nhất, các đội viên leo lên vách núi cao 30 mét rồi trượt xuống, chọn vị trí thích hợp, dùng súng lục bắn bóng hơi trên mặt đất.
Bắn súng từ góc nhìn xuống cực kỳ khó, cao một chút hoặc thấp một chút thì vị trí ngắm trúng cũng đã khác nhau.
Doãn Thiên ra trận đầu tiên, nhận về kết cục thất bại ngoài dự đoán.
10 phát súng bắn nổ 2 quả bóng có lẽ là thành tích không quá tệ với người khác, nhưng đối với cậu thì là cực kỳ không tốt.
Ninh Thành vốn định ôm cậu một cái, lại thấy cậu hăm hở chạy về, vừa chạy vừa ngoắc ngoắc Quách Chiến.
Tổ 4 tập hợp, Doãn Thiên “thất bại” khẽ thì thầm, “Các cậu trượt xuống còn khoảng 10 mét thì dừng lại, từ chỗ đó ngắm chuẩn vị trí một phần năm bên dưới quả bóng.”
Cậu bắn trượt 8 lần, chính là để thử nghiệm vị trí bắn tốt nhất nằm ở đâu!
Quách Chiến đập tay với cậu, nói, “Để bọn anh!”
Lượt thứ hai, Quách Chiến 10 phát trúng 8.
Lượt thứ ba, Ninh Thành 10 phát trúng 9.
Các lượt tiếp theo, đội viên phát huy kém nhất cũng bắn trúng 5 quả bóng.
Trong hạng mục này, thành tích của tổ 4 dẫn đầu, vượt xa các tổ còn lại.
Người ra sân cuối cùng là Thẩm Ngọc Vĩ.
Ngày trước luyện tập, cậu là xạ thủ chỉ đứng sau Doãn Thiên, nhưng nay đã ảm đạm bạc màu vì đôi chân thương tích.
Thành tích bắn của cậu là 0, không phải vì trượt bia, mà vì không thể hoàn thành leo núi.
Cậu quỳ dưới vách núi, đấm xuống nền đất cát, mười ngón nứt toác, máu tươi lặng lẽ chảy ra từ khe hở.
Một khắc cuối cùng, thành tích của cậu đã kém xa Chu Tiểu Cát đứng thứ hai đếm ngược.
Quách Chiến và Giang Nhất Chu im lặng đỡ cậu dậy.
Lúc này, bất cứ lời an ủi nào cũng là thừa thãi, cậu không cần an ủi, cũng không gì an ủi được cậu.
Các hạng mục xạ kích còn lại khá đơn giản, Doãn Thiên và Ninh Thành dốc sức truy đuổi, chênh lệch giữa tổ 4 và tổ đứng đầu không ngừng rút ngắn, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc sắp vượt qua, thì các hạng mục…
Kết thúc.
Thành tích cuối cùng được công bố, tổ 4 và tổ 1 chỉ cách nhau 0.7 điểm.
Mà 0.7 điểm này quyết định vận mệnh phải ra đi của Thẩm Ngọc Vĩ.
Người bị đào thải phải lập tức ra đi, đây là quy định thép của đại đội đặc công Liệp Ưng.
Trên đường về khu đóng quân, những người chiến thắng ở tổ 1 cũng không hề tỏ vẻ vui mừng. Tại sát hạch thể lực cực hạn trước đó, họ cũng đã có một đồng đội ra đi, cảm giác huynh đệ chia lìa như dao cắt vào lòng này, họ cũng đã từng nếm trải.
Không khí tổ 4 nặng nề, Chu Tiểu Cát khẽ nức nở, Cẩu Kiệt và Vương Ý Văn ngày thường luôn được Thẩm Ngọc Vĩ chăm sóc lại càng khóc không thành tiếng, Doãn Thiên siết chặt nắm đấm, nước mắt ngập lên.
Cậu giận chính mình.
Chỉ kém 0.7 điểm!
Một vòng, một quá bóng, một tấm bia người, một tấm bia ẩn…
Chỉ cần bắn trúng thêm một mục tiêu, bất kể là mục tiêu gì, đều có thể giữ Thẩm Ngọc Vĩ ở lại.
Cậu nhíu chặt mày, nhớ lại lúc treo mình trên vách núi, nếu ở phát thứ tám thử góc nhìn xuống mà cậu ngắm chuẩn hơn…
“Không có nếu.”
Ba chữ lạnh như băng này là lời nguyền rủa độc ác nhất thế gian.
Ninh Thành nhẹ nhàng khoác vai cậu, khe khẽ vỗ về, “Cậu cố hết sức rồi.”
Nhưng cố hết sức thì ích lợi gì?
Cố hết sức vẫn không thể giữ lại người đồng đội sớm chiều ở bên nhau!
Đến khu đóng quân, Chu Tiểu Cát ngồi xổm ngoài túc xá, cuối cùng cũng bật khóc.
Có lẽ cậu là người áy náy nhất.
Trong 10 người tổ 4, cậu mới là gà nhép yếu ớt nhất, tố chất thân thể không bằng Cẩu Kiệt Vương Ý Văn, xạ kích lại càng không bằng Doãn Thiên, nhưng cậu ở lại, dựa vào đồng đội lần lượt lôi kéo, dựa vào bệnh tật của Thẩm Ngọc Vĩ.
Là Thẩm Ngọc Vĩ bất hạnh, nên cậu may mắn bất ngờ.
Cậu khó chịu tới ngạt thở, âm thầm mừng rỡ vì được ở lại, sau khi mừng thầm lại càng áy náy hơn.
Cậu cứ nghĩ mãi, nếu mình kém hơn một chút…
Nhưng cậu biết rõ, bản thân cậu cũng liều mạng cố gắng, liều mạng vượt qua Thẩm Ngọc Vĩ bị thương.
Quách Chiến bước tới, ôm cậu vào lòng, khẽ nói, “Gà con, em không sai.”
Tiến tới không phải là sai, không bao giờ sai!
Thẩm Ngọc Vĩ im lặng thu dọn hành lý, dọn xong thì nở nụ cười thoải mái với các đồng đội.
Nước mắt đã nén thật lâu của Doãn Thiên tức khắc tràn bờ.
Trực thăng đã lượn vòng trên không trung, Liệp Ưng vô tình, không cho người ra đi hẹn gặp lại đồng đội.
Thẩm Ngọc Vĩ xách hành lý bước ra cửa túc xá, cách đó không xa là 9 đội viên bị đào thải khác.
Cậu thở dài, nắm tay hướng về phía Doãn Thiên, nghẹn ngào nói, “Cảm ơn!”
Doãn Thiên quay mặt đi, thất thanh khóc rống, lại chợt bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
Vành mắt Thẩm Ngọc Vĩ cuối cùng cũng đỏ, xoay người giơ nắm tay hướng về phía trước, lớn tiếng nói, “Các huynh đệ, cố gắng nhé!”
Trực thăng bay đi rất nhanh, nhẹ nhàng mang theo mười giấc mộng.
Doãn Thiên túm chặt vạt áo Ninh Thành, vùi mặt vào vai cậu, khó nén nghẹn ngào.
Cậu biết nếu Chu Tiểu Cát ra đi, chắc chắn cậu sẽ khó chịu mất ngủ, nhưng không ngờ mình sẽ rơi lệ vì một đồng đội không quá thân thiết.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi.
Câụ không biết như thế này có gọi là dễ rơi hay không.
Nếu thời gian quay ngược về 4 tháng lúc vừa đến Liệp Ưng, chắc chắn cậu sẽ cười nhạo bản thân mình rơi lệ lúc này.
“Gì mà ngây thơ thế? Mới đó đã khóc rồi à?”
“Này này, mày có phải đàn ông không thế?”
“Chân thành tình cảm thế cơ à? Ngọt ngào xấu hổ quá.”
“Đã nói từ đầu là chỉ tuyển 5 người thôi mà, sao mới một đồng đội bị loại đã khóc rồi? Sau này cứ khóc mãi à?”
Cậu nghĩ, Doãn Thiên hơn ba tháng trước chắc chắn sẽ dương dương tự đắc nói ra những lời này.
Giống như mình đã am hiểu hết rồi, giống như không buồn không vui mới là phải đạo.
Nhưng thật sự đi qua những khổ đau xen lẫn mừng vui của ba tháng này, cậu chẳng còn cách nào thờ ơ đối diện con tim gợn sóng.
Có thứ gì đó, đã thay đổi.
Ninh Thành kéo vai cậu ra, ánh mắt nhìn cậu thật dịu dàng.
Đôi mắt kia sâu thẳm hơn bất cứ người nào, bất cứ thời khắc nào.
Doãn Thiên ngẩn ngơ nhìn, chỉ cảm giác mình bỗng đánh mất năng lực suy tư.
Ninh Thành lại ôm cậu, nói rằng, “Doãn Thiên, nhất định tôi sẽ trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng.”
Doãn Thiên im lặng lắng nghe.
“Tôi hi vọng khi tôi đeo phù hiệu Liệp Ưng lên tay, cậu vẫn ở bên cạnh tôi.”
Trái tim Doãn Thiên nảy lên một nhịp, đôi môi nhè nhẹ run theo.
Ninh Thành thở ra một hơi, nói tiếp, “Nếu cậu ra đi nửa đường, tôi nghĩ tôi sẽ rất khó chịu, rất đau lòng.”
Doãn Thiên vô thức siết chặt nắm tay.
Ninh Thành nhắm mắt lại, âm thanh nhẹ tới thầm thì, “Cậu không muốn làm tôi đau lòng.”Hết chương 27