Hai người sóng vai đứng trước vực tuyết cao nguyên cao 5300 mét, phía sau là non sông vạn dặm, trước mặt là băng tuyết và đất liền một mảnh không phân.
Lòng bàn tay nóng rực, hơi nóng từ hai trái tim trẻ trung và sục sôi nhiệt huyết.
Một tuần sau, huấn luyện leo núi cơ bản tiến hành theo kế hoạch.
Kỹ năng chiến đấu của bộ đội biên phòng không bằng đội viên huấn luyện tuyển chọn đặc công, nhưng quanh năm sinh hoạt tại độ cao lớn, từ lâu đã tạo thói quen duy trì thể lực trong môi trường thiếu ô-xy. Sống chung vài ngày, nghiễm nhiên họ đã trở thành các thầy giáo nhỏ cho đội viên huấn luyện tuyển chọn, dạy tư thế, dạy động tác, còn dạy múa bụng như thế nào.
“Múa bụng” là tên Doãn Thiên đặt. Thực ra đây không phải múa bụng chính cống, mà là một phương pháp hít sâu.
Chiến sĩ biên phòng khoanh chân ngồi dưới đất, hít thở như tập yoga, để tăng thêm trực quan còn vén áo lính cho hở bụng, bảo các đội viên quan sát phần bụng phập phồng.
Doãn Thiên nói, cái này gọi là múa bụng.
Mỗi ngày trước khi tắt đèn, các đội viên đều ngồi trên giường tập múa bụng một lát.
Hồi trước làm coser thì Doãn Thiên cũng từng học vũ đạo một thời gian, thân thể khá mềm dẻo, động tác tập múa bụng đặc biệt nhịp nhàng.
Ninh Thành lại không ổn, tám múi cơ bụng đã cứng thì chớ, còn thường xuyên uốn éo không nổi.
Mỗi lần thấy cậu mặt mũi rối bời, Doãn Thiên lại ra vẻ chỉ điểm giang sơn.
“Thở ra!”
“Hóp bụng!”
“Hít vào!”
“Dồn khí đan điền!”
Ninh Thành nghe sốt cả ruột, phất tay bảo cậu cút sang bên cạnh, cậu lại cố tình không theo, còn đúng lý hợp tình bảo, “Tôi cút? Sao không thử nhìn lại xem cậu đang ngồi trên giường của ai?”
Ninh Thành đuối lý, dù sao cậu mới là người chiếm giường dưới của Doãn Thiên.
Doãn Thiên tiếp tục chỉ điểm giang sơn, thường thường còn động tay động chân, ví dụ chọt rốn Ninh Thành một cái, lại sờ sờ V-cut của người ta, xong thì cười “Hệch hệch hệch” như biến thái trên xe bus.
Ninh Thành rất muốn nhảy dậy đánh cậu, nhưng vừa thấy không ổn là cậu chạy ngay đi tìm Quách Chiến, nghiêm túc đâm thọc, “Tổ trưởng! Ninh Thành ngược đãi đồng đội!”
“Điêu toa!” Ninh Thành rống, “Tôi ngược đãi cậu thế nào? Cậu chọt rốn tôi mà còn mách lẻo trước à?”
“Chọt rốn thì sao?” Doãn Thiên cũng rống, “Có phải chọt cúc đâu mà sợ!”
Cẩu Kiệt và Vương Ý Văn cười ha hả, Chu Tiểu Cát cũng cười theo.
Quách Chiến chưa kịp phê bình, Chu Tiểu Cát đã phân bua, “Anh Chiến! Em lớn rồi! Nghe được chuyện cười bậy rồi!”
Ninh Thành túm Doãn Thiên về, đè xuống giường dưới chuẩn bị lột quần.
Doãn Thiên vung cả tay cả chân giãy giụa, vừa cười vừa hô, “Bớ người ta! Ban ngày ban mặt mà Ninh Thành định hãm híp zai đẹp nè!”
Ninh Thành ghì chân cậu xuống, lột quần thật lsự.
Vương Ý Văn gõ cặp lồng thét to, “Xin mời xin mời! Quần chúng hóng hớt tập hợp khẩn cấp! Xin mời qua xem hiện trường hãm híp!”
Ninh Thành đuổi mọi người đi, bộ dạng chớ cướp con mồi của ông.
Doãn Thiên cười như đứt dây thần kinh, quằn quại như giun đất mùa Xuân mới chui ra khỏi bùn.
Ninh Thành quá rõ cậu nhột ở đâu, lúc này hai tay đặt ngay phần da thịt non mềm nhất trong đùi cậu, gãi một trận đã đời.
Ninh Thành đành phải rút tay về, vừa đấm bóp thông khí cho cậu, vừa nghe cậu chửi “Ninh Thành gà cay”.
Một tuần sau, Trương Khả Phàm chọn ngày trời quang, đưa các đội viên huấn luyện tuyển chọn và chiến sĩ biên phòng xuất phát lên núi cao. Cũng trong hôm đó, Tiểu Tạ quản lý thiết bị ô-xy cũng trở về, mang theo tin vui rằng 2 chiến sĩ may mắn sống sót đã qua cơn nguy kịch.
Các chiến sĩ rất phấn chấn, đôi mắt Trương Khả Phàm cũng lộ vẻ vui mừng, nhưng đau thương dường như cũng nặng thêm.
Doãn Thiên biết, chắc chắn lúc này anh đang nghĩ, nếu cứu được cả Điền Cương thì tốt biết bao nhiêu.
Tiểu Tạ thu thập trang bị rất nhanh, khiêng hai ống dưỡng khí trên lưng nói, “Đi thôi, tôi đi với các cậu.”
Trương Khả Phàm nói, “Cậu không cần…”
“Tôi muốn đi.” Tiểu Tạ không đợi anh dứt lời đã kiên quyết bảo, “Trương đội trưởng, cho tôi đi theo các anh.”
Xe jeep của đội tiến lên núi tuyết, 2 giờ sau dừng ở chân núi.
Trương Khả Phàm mở cửa xe nói, “Xe không lên được nữa, chúng ta đi bộ lên, lấy kính râm ra đeo, bảo vệ mắt cẩn thận.”
Ninh Thành đeo kính xong còn soi gương, Doãn Thiên dè bỉu cậu, “Đỏm gớm!”
Đường lên núi cực kỳ khó đi, tuyết đọng trơn vô cùng, vừa không rắn lại vừa tơi xốp, chẳng biết đặt chân chỗ nào.
Đến một sườn núi không cao lắm, Trương Khả Phàm nói, “Đến tường Thở Dài rồi.”
Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời, thầm nghĩ Thánh Đấu Sĩ đã gặp nhiều rồi.
Quách Chiến hỏi, “Sườn núi này trông rất bình thường mà, sao gọi là tường Thở Dài ạ?”
“Leo thử một lần sẽ biết ngay.” Trương Khả Phàm bất đắc dĩ cười, “Nhớ đi theo tôi, đừng tụt lại phía sau.”
Leo đến đỉnh dốc, cuối cùng Doãn Thiên mới hiểu ý nghĩa của “Thở Dài”.
Đây không phải chỉ là sườn dốc của riêng một ngọn núi, mà núi cao nối tiếp núi cao, núi sau cao hơn núi trước, đảo mắt trông xa không thấy điểm dừng.
Trương Khả Phàm nói, “Ai không chịu được nhất định phải báo cáo, độ cao nơi này quá lớn, đừng gắng sức quá.”
Các đội viên dùng cả tay và chân vượt qua sườn núi, chẳng mấy chốc đã thở hồng hộc.
Tiểu Tạ dừng lại, tức khắc cho vài đội viên tình trạng kém nhất hít ô-xy.
Ninh Thành đẩy đẩy Doãn Thiên, khẽ hỏi, “Còn được không?”
Doãn Thiên chỉ lo hít không khí, không có sức nói chuyện, bèn gật đầu làm động tác “OK”.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, đội ngũ lại lên đường, thẳng đến một vách núi gần như dựng đứng.
Doãn Thiên líu lưỡi. Chỗ này mà không dùng thiết bị đục băng thì không thể nào bò lên trên được.
Trương Khả Phàm lại quơ quơ sợi dây thừng lớn trong tay, nói, “Có nó mà.”
Sợi thừng lớn từ vách đá rớt xuống, hình như còn rất mới.
“Đây là…” Quách Chiến đi qua, ước lượng dây thừng, “Đây là chiến sĩ tuần tra để lại?”
Trương Khả Phàm gật đầu, ấm áp đáp lời, “Đường không dễ đi, trước kia những người lính già đi qua đây đã đóng chiếc cọc, thả dây thừng để tiện cho người đến sau. Nhưng thời tiết nơi này khắc nghiệt quá, hơn mười ngày phải đổi dây thừng một lần, sợi dây này còn mới, chắc là lão Điền…”
Anh không nói tiếp được, quay lưng lại các đội viên, bả vai như khẽ run rẩy.
Doãn Thiên ngoái lại, trông thấy vài chiến sĩ biên phòng ngang tuổi mình kín đáo lau nước mắt.
Lát sau, Trương Khả Phàm dồn sức kéo sợi thừng, nói, “Giẫm vào băng chú ý an toàn, nhớ phải đạp thật chắc.”
Anh leo cực kỳ thành thạo, mấy chục giây đã lên được tường băng.
Doãn Thiên cứ tưởng nhẹ nhàng, tự leo mới biết khó khăn thế nào.
Tuổi trẻ như cậu mất tới 2 phút, mà Trương Khả Phàm năm nay đã 35.
Con đường đóng băng hiểm họa muôn trùng này, chẳng biết vị thượng úy không còn trẻ đã đi qua bao nhiêu lần.
Buổi chiều, cuối cùng đội ngũ mới tới địa điểm huấn luyện dự tính.
Trương Khả Phàm hạ giọng nhỏ nhất, dặn các đội viên đừng gây tiếng ồn quá lớn.
Ninh Thành chụp đầu cậu, “Cậu đần hả? Dao động âm thanh cũng có thể gây tuyết lở đó.”
Hai chữ “Tuyết lở” khiến Doãn Thiên không rét mà run.
May mà hôm đó thời tiết rất đẹp, gió lạnh cũng không quá buốt giá.
Các đội viên phân nhóm luyện tập chiến thuật di chuyển và tiến bước trong băng tuyết. Những động tác cực kỳ dễ dàng ở đồng bằng nay đã gian nan vạn phần.
Chia đều 10 phút phải nghỉ ngơi một lần, Tiểu Tạ chạy tới chạy lui, nghiêm túc quan sát tình hình của mọi người.
Trương Khả Phàm nói, “Hay chúng ta luyện thể lực đi.”
Các chiến sĩ biên phòng lập tức nằm sấp xuống tuyết.
Quách Chiến hỏi, “Hít đất ạ?”
“Đúng.” Trương Khả Phàm cũng nằm sấp, vùi mặt vào tuyết đọng, lại ngẩng đầu lên nói, “Nhưng không giống hít đất trước kia các cậu luyện tập, không cần đếm số lần, mà phải vùi mặt xuống, tôi bảo nâng lên mới được nâng.”
Doãn Thiên run run, liếc trộm Ninh Thành.
Ninh Thành hỏi, “Nhìn giề?”
Doãn Thiên đáp, “Sợ mặt cậu tổn thương vì giá rét.”
“…”
“Thế thì cậu không còn là mỹ nhân nữa rùi.”
Nếu không phải còn đang huấn luyện, chắc chắn Ninh Thành sẽ đạp cậu một phát.
Chờ tất cả nằm xuống, Trương Khả Phàm khẽ hô, “Hạ!”
Suốt 1 phút sau, anh không kêu “Nâng”.
Trong các đội viên huấn luyện tuyển chọn đã có người không trụ nổi, vật lộn ngồi dậy, thở hồng hộc từng ngụm.
Trương Khả Phàm không trách cứ, mà kiên nhẫn giải thích, “Tập hít đất kiểu này để nâng cao sức chống chọi giá rét, cũng rèn luyện nhịp tim và hô hấp, vì mặt vùi trong tuyết, hô hấp sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.”
Nói xong mới hô “Nâng”.
Huấn luyện bộ đội biên phòng đúng là không nghiêm khắc bằng huấn luyện đặc công, Trương Khả Phàm không quy định các đội viên phải làm bao nhiêu lần như Lương Chính, chỉ bảo cứ tùy theo sức, cố gắng nhiều lên.
Cuối cùng, Doãn Thiên làm được 18.
Ninh Thành hơn cậu, được 23.
Có đội viên hỏi kỷ lục của đại đội là bao nhiêu, Trương Khả Phàm chần chừ một lát mới nói là Điền Cương giữ kỷ lục 41.
Tiểu Tạ nhắc nhở, “Trương đội trưởng, không còn sớm nữa.”
Lên núi mất 3 tiếng, xuống núi cũng tương tự, thời tiết trên núi tuyết thay đổi bất thường, phải về nơi đỗ xe trước khi mặt trời lặn.
Lúc xuống núi, Doãn Thiên té ngã, không đau nhưng bị văng mất kính râm, Ninh Thành vội vã đưa kính râm cho cậu, Trương Khả Phàm khước từ, lấy trong túi ra một cặp kính dự phòng, nói, “Cầm đi.”
Doãn Thiên thấy hình như trong túi còn vài cặp khác.
Trở lại đại đội đã là buổi tối, lúc ăn cơm Doãn Thiên hỏi chuyện mấy cặp kính, Tiểu Tạ cười đáp, “Trương đội trưởng mang nhiều kính thành quen rồi. Năm nào cũng có tân binh làm rớt kính vì đủ lý do, hồi trước ảnh từng nhường kính của mình cho tân binh, về đến nơi thì quáng tuyết tạm thời, vài ngày mới khỏi được. Từ đó về sau cứ dẫn đội tuần tra là ảnh chuẩn bị thật nhiều kính, nghĩ cho đội viên, cũng là nghĩ cho hai mắt của mình.”
Doãn Thiên bảo, “Em nghe có câu này, ‘Làm binh trên biên giới cao 5000 mét, có nằm không cũng là cống hiến rồi’. Hồi trước cứ thấy cường điệu quá, giờ mới biết hóa ra đúng thật.”
Tiểu Tạ lắc đầu cười, “Bọn tôi không vĩ đại thế đâu.”
“Có mà.” Doãn Thiên và Ninh Thành trăm miệng một lời.
Tiểu Tạ cúi đầu, im lặng một lát mới nói, “Nhưng đám binh sĩ chúng tôi ở đây lại thấy các cậu vĩ đại hơn nhiều.”
Anh nghiêm túc nhìn hai người, chậm rãi nói:
“Trước mỗi lần tuần tra, chúng tôi đều chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh, nhưng hầu hết chúng tôi đều có thể bình an xuất ngũ chuyển nghề.”
“Còn các cậu thì không như vậy.”
“Các cậu mạnh mẽ hơn chúng tôi, xuất sắc hơn chúng tôi, so về tố chất quân sự thì phải gọi là con cưng của trời. Các cậu trải qua bao kỳ tuyển chọn, chịu đựng bao đợt huấn luyện khắc nghiệt chúng tôi không thể tưởng tượng, là để dấn thân vào nơi tăm tối nhất.”
“Sau đó dùng sinh mệnh hoàn thành nhiệm vụ.”
“Số lượng đặc công hi sinh những năm gần đây lớn hơn bộ đội biên phòng chúng tôi rất nhiều.”
“Có gan tham gia huấn luyện tuyển chọn đặc công đã là sự dũng cảm rất lớn rồi.”
“Vì thế đừng nhìn chúng tôi mà xem nhẹ chính mình, đều là quân nhân, đều tự có nhiệm vụ mà thôi.” Tiểu Tạ ngừng một thoáng, nói tiếp, “Biết không, ở đây rất nhiều người trong chúng tôi ao ước được trở thành đặc công, nhưng chúng tôi không có khả năng như các cậu. Các cậu là tấm gương trong lòng chúng tôi, là cột sống bảo vệ quốc gia này.”Hết chương 40