Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 14-1



An Thực đưa mắt quét một lượt những người xung quanh, chán chường nói "Muốn biết mấy ngày qua tôi ở đâu? Hửm? Tôi ở cùng bọn họ."

Ánh nhìn tức khắc di chuyển sang những người bên cạnh. Khiến bọn họ thất kinh hồn vía. Thực sự hôm nay là ngày bọn họ đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những người từng có tiếng trong giới giang hồ đều có mặt, anh em nhà họ Ngô* và Nam Cung Tử Đằng.

*Anh em nhà họ Ngô: Nhân vật trong bộ Yêu em hơn cả sinh mệnh của Dư Lạc Thuần: Ngô Thiên Bảo, Ngô Chấn Nam, Ngô Vũ Thần.

An Thực cất tiếng tiếp "Từ khi nào mà việc của tôi, cậu lại nhúng tay vào vậy, Đoàn Khiệm Luân? Tôi đi đâu làm gì cũng phải báo cáo với cậu sao?"

Đoàn Khiệm Luân không tin vào mắt mình, toàn thân cứng ngắc. Không thể thốt ra tiếng. Lăng Nghị mỉm cười, vỗ vai hắn "Đoàn Khiệm Luân cậu, ăn ở không nhỉ?"

Nam Cung Tử Đằng cất tiếng "An Thực cùng chúng tôi bàn chuyện mấy ngày nay, chúng tôi dù đã rút khỏi hắc bang, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ với "Nguyệt", tất nhiên khi cần sẽ xuất hiện, sẵn mọi người có mặt đầy đủ, chúng tôi có chuyện muốn nói."

Đoàn Khiệm Luân siết tay thành quyền, chỉ tay về phía An Thực "An Thực, anh tưởng tôi sẽ sợ sao? Tôi nói cho mọi người biết, ở bìa rừng Hồ Nam, đàn em của tôi đã chém hắn hai nhát ở vai phải và sau lưng. Chắc chắn vết thương chưa lành." Chỉ cần để mọi người thấy vết thương, mọi chuyện sẽ rõ, dù là trùng hợp, cũng không có chuyện trùng hợp một vết thương được.

An Thực nhếch môi khinh miệt, từ từ cởi cúc áo "Cậu muốn xem? Tôi cho cậu xem. " An Thực cởi áo sơ mi ra, trên cơ thể không hề có một thương tích, da thịt vẫn còn nguyên vẹn "Thế nào? Kiểm chứng đi."

Đoàn Khiệm Luân kinh ngạc, không thể nào, sao có chuyện đó được, rõ ràng, hắn nhìn thấy An Thực bị chém hai nhát. Không thể nào. "Chắc chắn là anh ta ngụy trang." Sau đó dùng tay chạm vào vai và lưng An Thực, nhưng rốt cuộc không có dấu vết nào.

An Thực đẩy Đoàn Khiệm Luân ra, chậm trãi nói "Kiểm tra rồi chứ? Còn gì để nói không? Bây giờ, thì đến tôi nói."

*Bốp, rầm...

An Thực vung chân lên, một cước đá văng Đoàn Khiệm Luân, khiến hắn ngã xuống đất, hộc máu tươi. Mọi người đều xôn xao, không khí dần trở nên căng thẳng. An Thực mặt đầy hắc khí, dáng vẻ vô cùng hung tợn "Đoàn Khiệm Luân, cậu năm lần bảy lượt gây sự, tôi đã nể tình Đoàn lão đại mà tha cho cậu một mạng, cậu lại điếc không sợ súng là thứ nhất! Khiến người của tôi bị thương là thứ hai! Thừa nước đục thả câu, bịa chuyện bôi xấu danh dự của tôi là thứ ba! Kể từ bây giờ, Bắc Đoàn và "Nguyệt" phân chia rõ rệt, chính thức là kẻ thù. Ba ngày sau, chúng ta sẽ quyết đấu. Nếu cậu thắng, mạng tôi và "Nguyệt" do cậu quyết định, còn nếu thua, người của Bắc Đoàn...chết không chỗ chôn!"

Lời vừa nói ra, hết sức kiên định và uy lực, xung quanh đều im bặt, chỉ có thể nghe tiếng thở hổn hển của Đoàn Khiệm Luân cùng vẻ mặt lo lắng sợ hãi của những người xung quanh. Từ trước đến nay, ai động đến An Thực đều có cái kết thảm hại nhất. Hắn luôn chọn quyết đấu một với một để phán xét và quyết định tất cả, và cho đối phương ba ngày để chuẩn bị.

Đoàn Khiệm Luân đứng không vững, nghiến răng, tức giận siết tay thành quyền. Hắn thừa biết mình không đấu lại An Thực, chỉ một cước mà hắn đã hộc máu thì sao có thể đánh thắng? Nếu đã không thể quang minh chính đại thì hắn sẽ dùng cách tiểu nhân. Có trách, hãy trách An Thực là kẻ quá tài giỏi. "Được, ba ngày sau, gặp ở võ đài của tổ chức."

"Nếu cậu không đến, tôi sẽ lôi đầu cậu đến! Còn nữa, người của tôi sẽ canh chừng người của cậu, không được rời khỏi cửa Bắc Đoàn dù chỉ nửa bước." An Thực quay sang phía những người khác, ánh nhìn đầy dò xét, nghiêm nghị cao giọng "Ai muốn chống đối tôi, hãy đứng ra quyết đấu, đừng bày trò bỉ ổi sau lưng. Nếu để tôi phát hiện, tôi đảm bảo, các vị sẽ có cái kết không mấy tốt đẹp đâu!"

Dứt lời, người của "Nguyệt" nhanh chóng rời khỏi. Để lại một mớ hỗn loạn trong lòng bọn họ.

Trên xe, Phong Duật Nam liền đề cập vấn đề chính "Thật may là Lăng ca đã có tính toán trước, mời Ngô gia và Nam Cung đến."

Lăng Nghị ngồi phía trước, xoay đầu lại "Cậu nghĩ tôi là ai?"

"Phải rồi, vết thương của anh? Em nghe nói khá nặng mà?" Vừa nãy khi An Thực cởi áo, anh cũng rất ngạc nhiên khi không thấy vết thương đâu. 

An Thực khẽ nhíu mày, cắn răng xé lớp da giả ra, cất tiếng "Trước khi đến đây, tôi có  đến chỗ Dì Hà, tay nghề hóa trang của bà ấy rất tốt. Nên tôi đã nhờ bà ấy dùng một lớp da giả, vừa nãy Đoàn Khiệm Luân chạm mạnh, khiến vết thương lại bị hở." An Thực biết rõ, Đoàn Khiệm Luân sẽ tìm đủ mọi cách để buộc tội hắn, nên đã chuẩn bị từ sớm. Dì Hà là người quen lâu năm với An Thực, bà là thợ trang điểm, hóa trang nổi tiếng.

"Mau về "Nguyệt", tôi sẽ gọi bác sĩ đến nhà." Lăng Nghị cất tiếng, ra lệnh cho Trác Sâm tăng tốc xe.

........

Diệp Dao trở lại khách sạn, đến quầy lễ tân, cô cất tiếng "Xin chào, cô có thể đưa tôi chìa khóa phòng 302 không? Tôi vừa bị mất chìa khóa."

Nhân viên nữ nhìn bộ dáng của Diệp Dao không khỏi nghi ngờ, người cô vừa tiểu tụy vừa rách rưới, bụi bặm, sao có thể là khách của khách sạn nổi tiếng bọn họ? Diệp Dao chỉ cần nhìn cũng biết cô ấy đang suy nghĩ gì, nhưng hiện tại, thẻ cảnh sát và chìa khóa phòng cô đều không mang theo, còn thêm bộ dáng thê thảm này....  "Phải rồi, cô có thể gọi điện vào phòng 301, nói với họ, có người cần gặp, tên là Diệp Dao."

"Được, phiền cô đợi một lát."

"Chị Diệp!!" Tiếng của Tâm Liên vang lên, Diệp Dao quay về phía cô. Tâm Liên mừng ra chạy nhanh đến "Chị không sao chứ? Chị Diệp, mấy ngày nay mọi người tìm chị rất vất vả."

Diệp Dao mỉm cười "Chị không sao."

"Mau lên phòng đi. Anh Kiệt rất lo cho chị. Anh ấy mấy ngày nay muốn đi tìm chị nhưng đội trưởng không cho." Vết thương của Dương Cảnh Kiệt phải tịnh dưỡng đầy đủ để hồi phục, việc Diệp Dao bị mất tích khiến anh rất ray rứt luôn muốn đi tìm cô.

Nhân viên nhìn Diệp Dao cùng Tâm Liên đi lên phòng, có chút khó hiểu, nhưng đây không phải việc của cô nên không được quan tâm. Cô gái đó, chắc vừa xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ...

Diệp Dao tắm rửa thật sạch, đã hai ngày cô không được tắm, thật sự rất khó chịu. Đột nhiên nghĩ đến An Thưc, không biết vết thương của hắn hiện tại như thế nào, chuyện của bang "Nguyệt" đã giải quyết xong chưa... Lại nhớ đến nụ hôn lúc đó, hai bên mặt Diệp Dao bất giác đỏ ửng, vội lắc mạnh đầu, không nghĩ đến nữa. Diệp Dao vỗ nhẹ hai bên má. Nhanh chóng tắm rồi đi ra.

Tâm Liên đứng chờ bên ngoài, thấy cô bước ra liền cùng sang phòng Dương Cảnh Kiệt gặp mọi người. Biết tin Diệp Dao an toàn trở về, mọi người đều rất vui. Dương Cảnh Kiệt nhìn thấy cô, trong lòng vui muốn nhẩy cẫng lên "Tiểu Dao, em không sao chứ?"

Diệp Dao gật đầu "Em không sao, vết thương của anh thế nào? Có đỡ hơn chưa?"

Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Đỡ rồi. Nhìn em trở về, anh thật nhẹ lòng." Nếu cô xảy ra chuyện gì, thì cả đời này, anh nhất định sẽ hối hận đến chết.

"Còn An Thực?" Lão Từ ngồi trên ghế sofa, cất giọng nghiêm nghị hỏi. Việc cô cùng An Thực rơi xuống vực, toàn bộ cảnh sát đều biết. Hai ngày trôi qua, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Dao chột dạ, mọi người đều đã biết, cô muốn giấu cũng không được. Nhưng nếu nói ra càng không được. Lão Từ nói tiếp "Tiểu Diệp, cháu lên trở về bằng cách nào? Trèo lên hay... người của An Thực đã cứu cháu?"

"Đội trưởng, việc này..."

"Cậu im lặng, tôi đang hỏi Tiểu Diệp." Dương Cảnh Kiệt muốn lên tiếng nhưng lại bị ông cản lại.

Diệp Dao hết cách đành nói thật "Phải, là người của An Thực cứu cháu. Nhưng giữa bọn cháu, không có quan hệ gì mờ ám."

Lão Từ lắc đầu chán nản "Tiểu Diệp, cháu có biết, sở trưởng đã nghi ngờ cháu là nội gian không?"

"Cái gì?!" Có lý nào lại như vậy? Gã sở trưởng đó, ỷ mình có quyền cao không xem ai ra gì. Việc lớn hay nhỏ đều phân phó cho cấp dưới, sau đó bản thân đi nhận thưởng. Nhìn xem, cô đây bị rơi xuống vực không biết sống chết ra sao, ông ta lại cùng đám cấp dưới về Thượng Hải, bây giờ còn dám vu khống cho cô?  "Chú Từ, cháu trước giờ chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, chuyện này, đúng là nực cười."

Lão Từ sâu kín thở dài, ông đương nhiên biết điều đó, chỉ là, cô luôn khiến người khác nghi ngờ. Mỗi lần có cuộc càn quét hay nhiệm vụ, chỉ cần Diệp Dao xảy ra chuyện, luôn có một người bí ẩn cứu giúp, nhớ lại việc ở bến tàu lần trước, từ đâu xuất hiện đám người không rõ lai lịch đến đưa cô đi. Ngày hôm sau lại an toàn trở về.  "Đã có người nhìn thấy cháu đi ăn cơm cùng với An Thực, hơn nữa, có phải người cứu cháu là cậu ta?"

Diệp Dao trầm tư, cô không thể để lộ quan hệ giữa An Thực "Không đúng, không phải anh ta."

"Vậy người đó là ai?"

"Cháu không biết!"

"Cháu còn nói dối!" Lão Từ tức giận đập mạnh bàn khiến mọi người đều giật mình."Việc đến nước này cháu còn không nhận tội, ta thật quá thất vọng về cháu."

Lần đầu tiên thấy ông giận dữ như vậy, nhưng Diệp Dao vẫn không sợ, cương quyết không nói. Dương Cảnh Kiệt lên tiếng "Chú Từ, cháu là người hiểu Tiểu Dao, cô ấy sẽ không làm chuyện phản bội mọi người. Chú không thể nghe sở trưởng mà nghi ngờ Tiểu Dao khi chưa có bằng chứng. Như vậy không công bằng." Dù anh biết An Thực là người giúp cô, nhưng nếu nói ra thì càng gây bất lợi cho Diệp Dao nên cùng giúp cô giấu đi.

"Phải đó, chú Từ, cháu tin chị Diệp không phải người như vậy." Cả Tâm Liên và Du Phong cũng lên tiếng. Bọn họ tuy cùng làm việc với cô chỉ gần một năm nhưng tự nhận thấy con người Diệp Dao rất tốt. Làm mọi nhiệm vụ đều tốt đẹp nhanh chóng, chỉ riêng dạo gần đây là bất ổn.

Thâm tâm Lão Từ tin Diệp Dao, nhưng lại không thể phủ nhận mối nghi ngờ của mình "Quay về Thượng Hải, ta sẽ tra khảo cháu."

"Chú Từ..."

"Được, cháu không làm gì sai, việc gì phải sợ." Diệp Dao kiên quyết nói. Vốn định điều tra xem tên nội gian trong sở là ai, không ngờ chính bản thân lại bị nghi ngờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.