Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 28



An Thực dừng xe ở khoảng sân bang Nguyệt, đi lướt qua đám thuộc hạ, nói “Lôi những tên có mặt tại buổi sáng sang đây.”

Có tất cả bốn người có mặt lúc Diệp Dao bị bắt, bọn họ quỳ dưới đất, trước mặt An Thực, Phong Duật Nam và Lăng Nghị. An Thực ngồi ở ghế chủ vị, trán nổi ba vạch đen, đầy tức giận. “Các người canh gác kiểu gì lại để Dao nhi bị bắt đi ngay trong biệt thự?”

Một trong bốn người nuốt run rẩy xuống, đáp “An ca, chúng em... chúng em hoàn toàn không để ý. Mong anh tha mạng, bỏ qua lần này. Vì... vì tiểu thư... cô ấy...”

“Bỏ qua? Bỏ qua cho các người, mặt mũi tôi để đâu? Dao nhi sẽ như thế nào?” An Thực gầm lên. Đúng là một bọn vô dụng, ngang nhiên để người bắt cô đi mà không hay biết. “Lôi bọn chúng xuống giết sạch đi.”

“An ca, An ca, xin anh tha mạng, tụi em biết lỗi rồi...”

“Khoan đã.” Phong Duật Nam cất tiếng ngăn lại. Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của An Thực, anh bình tĩnh nói “Việc này cũng không thể trách bọn họ. Anh nói xem, cả biệt thự chỉ có bốn người, hơn nữa chẳng phải bọn họ nói rằng Diệp Dao nói để cho cô ấy và Tâm Liên riêng tư?”

“Cậu ấy nói đúng!” Lăng Nghị cũng lên tiếng, tuy việc này là do bọn họ tắc trắc mà xảy ra chuyện nhưng lỗi cũng không phải hoàn toàn do bọn họ. “Nếu hôm nay không phải tổ chức có chuyện thì cô ta đâu dễ dàng gì mà ra tay. An Thực, tôi chắc chắn cô ta đã theo dõi động tĩnh bang chúng ta mấy ngày liền.”

An Thực không quan tâm, tức giận đập mạnh vào mặt bàn, hét lớn “Tôi không cần biết, lôi chúng đi! Ngay!”

“An ca, xin đừng, An ca...” Bốn người kia dù có cầu xin thế nào cũng không thể làm được gì. Đối với An Thực, những kẻ vô dụng tuyệt đối sẽ không giữ lại. Quan trọng nhất là người phụ nữ của hắn đã bị bắt cóc.

Phong Duật Nam và Lăng Nghị không thể nói gì thêm, không chịu được cảnh An Thực nổi điên, Phong Duật Nam cất tiếng trước “An ca, anh không thể huy động toàn bộ người của Nguyệt để tìm kiếm Diệp Dao. Chúng ta vốn không biết rõ mặt bọn tay sai của hắn. Có tìm cũng vô ích.”

“Vậy cậu nói tôi phải chờ sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu là cậu, cậu chờ được sao?” An Thực rít lên từng tiếng.

“Cậu phải biết rõ, ngoài cách này ra chúng ta không còn cách nào khác.” Lăng Nghị đột nhiên lên tiếng, anh cũng nghĩ giống như Phong Duật Nam. Ai trong tình huống này cũng sẽ mất bình tĩnh, muốn lục tung cả trái đất để tìm người phụ nữ của mình. Nhưng vốn dĩ Thượng Hải đã không nhỏ sao có thể tìm được dễ dàng như vậy...

An Thực không trả lời, rảo bước bỏ đi. Phong Duật Nam và Lăng Nghị nén một tiếng thở dài.

An Thực đi vào phòng của Diệp Dao, nằm trên giường, ánh mắt mông lung ngước nhìn trần nhà, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô bị Lâm Triết bắt giữ là lòng hắn giống như bị lửa đốt, muốn thật nhanh chạy đến cứu cô...

.....

Buổi tối ở sở cảnh sát không một bóng người, Tâm Liên nhân cơ hội đó mà lẻn vào phòng sở trưởng, thật may cô đã có được mật mã máy tính của ông. Tâm Liên di chuyển đến máy tính để bàn, cẩn thận mở máy rồi gõ mật khẩu. Chỉ cần lấy được thông tin cảnh sát nằm vùng, cô sẽ không cần phải làm việc cho Lâm Triết cũng không cần tiếp tục nhận lương quèn của cảnh sát.

Còn Diệp Dao, cô chết rồi sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô, Tâm Liên vẫn như bình thường, một người không liên can gì cả. Tâm Liên di chuyển chuột đến mục “Thông tin mật”, nhấp vào, chờ đợi tải xong. Nhưng không ngờ lại là mục trống...

Tâm Liên nhíu mày “Chết tiệt, sao lại?” Cô nhấp vào những mục xung quanh nhưng tất cả đều trống rỗng.

Ngay lúc đó, đèn bật sáng khiến cô giật nảy người. Phát hiện trước mặt là Dương Cảnh Kiệt, Lão Từ, Du Phong.

Khuôn mặt Lão Từ đau khổ, nhăn nhúm đầy vết nhăn, cất tiếng “Tâm Liên, sao cháu lại có thể làm vậy?”

Tâm Liên nuốt run rẩy vào trong, đôi mắt sắc lạnh cố gắng không nao núng, dù đã cố tình bình tĩnh nhưng miệng lại không thể thốt ra lời nào.

Du Phong nói “Tiểu Liên, tại sao lại là em?”

Tâm Liên lạnh lùng đáp “Tại sao lại không thể là tôi?”

“Tâm Liên, đến lúc này em còn nói như vậy sao?” Dương Cảnh Kiệt cất tiếng, rõ ràng đã làm sai vậy mà một chút hối cãi cũng không có.

Lão Từ nói “Thật ra, tôi và Cảnh Kiệt đã phát hiện ra cô là nội gián nhưng cần có thêm bằng chứng.

“Các người biết từ khi nào?”

“Chỉ mới đây!” Dương Cảnh Kiệt đáp “Trong một lần tình cờ nhìn thấy em đứng trước căn hộ của Tiểu Dao, khi đó em đang cùng một người lạ mặt nói chuyện. Anh chỉ nghĩ em hỏi thăm gì đó với người dân để xem Tiểu Dao có quay về đây không nhưng thái độ của em rất kì lạ, cung kính đến mức khác thường với người đó. Em đứng khá lâu nhưng không vào nhà. Nên anh thấy khó hiểu mới bắt đầu theo dõi em, cho đến khi phát hiện em quay lại đó lén lún đột nhập vào nhà của Tiểu Dao, bắt đầu từ khi em bỏ thư từ bí mật vào nhà của cô ấy, anh đã bàn với chú Từ lên kế hoạch về việc điều tra em. Chuyện này, chúng tôi không nói với Du Phong vì sợ cậu ấy kích động mà làm hỏng việc.” Dương Cảnh Kiệt rất nhiều lần hi vọng rằng mọi sự nghi ngờ của mình là sai, hết lần này đến lần khác đều phủ nhận những chứng cứ bất lợi cho Tâm Liên nhưng đêm đó, chính mắt anh nhìn thấy Tâm Liên đi vào nhà Tiểu Diệp rồi bước ra, anh đợi cô đi khuất mới lẻn vào tìm kiếm một lượt thì phát hiện đống thư kia. Ngay hôm sau, sở cảnh sát lại nhận được mấy tấm ảnh về Diệp Dao và An Thực, càng chứng minh Tâm Liên là nội gián. Những lời mà anh cùng Lão Từ nói lúc trước về việc truy nã Diệp Dao chỉ là một cái bẫy để đánh lừa cô.

Từng lời từng chữ của Dương Cảnh Kiệt như mũi kim ghim sâu vào lòng Du Phong, tại sao một người phụ nữ vốn hiền lành, vui vẻ như Tâm Liên lại trở thành như vậy? Bán đứng đồng đội, vu khống cho người chị em của mình, cậu tức giận lớn tiếng “Tiểu Liên, sao em có thể phản bội mọi người và hại chị Diệp như thế?” Du Phong chua xót nhìn người phụ nữ trước mặt “Không lẽ, tất cả đều là giả dối sao?”

“Tâm Liên có phải em bị hắn ta uy hiếp bắt làm vậy không?” Dương Cảnh Kiệt cố tìm một chút hi vọng, anh hi vọng rằng, Tâm Liên chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.

Tâm Liên lơ đãng nhìn bọn họ, sau đó quay mặt đi nơi khác, hững hờ đáp “Là tôi tự nguyện.”

Câu trả lời của cô khiến Du Phong chết sững “Không phải, Tiểu Liên, em... em có điên không vậy?”

“Các người nghĩ với cái lương cảnh sát ít ỏi này có thể nuôi sống gia đình tôi không? Mẹ tôi liệu có đủ ăn đủ mặc không? Hơn nữa... cô ta đáng bị như vậy.” Tâm Liên cất tiếng, bởi vì từ khi Diệp Dao xuất hiện, mọi công lao đều do cô ta hưởng, có những việc cô có thể chấp nhận, nhưng cũng có những chuyện cô không thể chịu đựng được. Thử nghĩ xem, sau này, khi lớn tuổi, Diệp Dao có thể trở thành đội trưởng của đội 1 hoặc hơn thế, cô ta sẽ có chức cao quyền rộng, còn cô, mãi mãi cũng chỉ là một cảnh sát quèn, theo đuôi cô ta, công danh không có, tiền bạc cũng không. Thì thà bây giờ loại một người như cô ta có phải sẽ tốt hơn không.

Lão Từ lắc đầu, ông không ngờ Tâm Liên lại trở thành như vậy. Thứ gọi là danh vọng là thứ giết chết bản chất con người ta dễ hơn bao giờ hết. Du Phong không thể nói thêm lời nào, tình cảm của cậu dành cho cô, cậu cứ nghĩ cô cũng giống như mình, nhưng thì ra, mọi chuyện chỉ có tự cậu đa tình.

Lão Từ nén một tiếng thở dài, bước đến trước mặt Tâm Liên, đưa chiếc còng ra, khuôn mặt khả ái của Tâm Liên vẫn không chút biểu cảm, vươn hai tay lên, cuối cùng thì ngày tháng sau này cô sẽ phải giam mình trong song sắt.

Lão Từ dẫn Tâm Liên đi ra ngoài, khi lướt qua Du Phong, cô dừng chân, ánh mắt vẫn không chịu nhìn cậu “Du Phong, xin lỗi anh. Thứ tình cảm mà anh dành cho tôi, xin hãy dành cho người khác thích hợp hơn.” Rồi bước đi, cô không muốn để cho Du Phong đau khổ giằn vặt vì một người như mình, nếu như nói tình cảm của cô dành cho Du Phong chỉ là giả thì cũng không phải. Nhưng mà, cô lại không xứng đáng càng không có tư cách nhận lấy tình yêu chân thành của cậu. Sở trưởng và một số nhân viên đứng ở ngoài nhìn theo đội của Lão Từ cho đến khi họ đi khuất.

Buổi tối hôm nay, Lão Từ đã đề nghị với sở trưởng về kế hoạch của mình, ông nói sẽ dùng phòng của sở trường làm nơi bắt kẻ nội gián, thì ra là Tâm Liên, người đã từng cùng bọn họ lớn tiếng đập bàn trong phòng của ông để chứng minh Diệp Dao không phải nội gián....

......

An Thực đưa tay chạm vào gối của Diệp Dao, ánh mắt nhu tình như nước, hắn đã ở trong phòng của cô đến tận khuya, chỉ im lặng và nhìn xung quanh, có khi lại nói thầm vài câu. Trong lòng có khi đau nhói, có khi lo lắng cũng có khi như lửa đốt. Rốt cuộc hắn vẫn phái người lục tung khắp Trung Quốc, như vậy mới khiến hắn có cảm giác an tâm mặc dù trong lòng tự biết điều đang làm là vô ích.

An Thực khẽ thở dài, cảm giác bất lực này ăn mòn tâm trí hắn mỗi lúc mỗi giây, chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Dao bị bắt đi, là hắn lại tự trách mình rất nhiều. Hắn chưa bao giờ thấy màn đêm nào lại dài như đêm nay...

.....

“Ông chủ, Tâm Liên bị bắt rồi.”

“Ha... thật vô dụng. Sao tôi chọn ai người đó cũng dần trở nên vô dụng như thế nhỉ?” Lâm Triết ngồi bắt chéo chân, đầu nghiêng qua một bên, mỉa mai nói. “Được rồi, lui ra đi.”

“Vâng.”

Trong phòng giờ chỉ còn Lâm Triết và Diệp Dao đang bị trói bằng dây xích trên ghế sắt, chân ghế được bắt vít xuống sàn, ánh mắt cô không thèm liếc nhìn hắn. Lâm Triết mỉm cười “Ồ, cảnh sát... à không, bây giờ cô đâu còn là cảnh sát. Diệp Dao, để tôi báo cho cô nghe một tin hết sức hấp dẫn, cô bạn của cô đã bị bắt rồi. Hừm... thật thất vọng làm sao.”

Khuôn mặt Diệp Dao hết sức bình tĩnh, giọng đều đều “Ông đã uy hiếp cô ấy?”

Lâm Triết vẫn mỉm cười, nụ cười như có như không, vô vị và giả tạo “Trên đời này thứ khiến con người dễ dàng bị biến chất nhất chính là danh vọng và sự ghen ghét. Cô đã từng nghe qua chưa?”

Diệp Dao im lặng, lắng nghe Lâm Triết nói tiếp “Tôi cho cô ta tiền, cô ta làm việc cho tôi. Cả hai đều có lợi, không ép buộc không đe dọa.”

Cô mím môi, rốt cuộc thì người cô tin tưởng nhất, xem như chị em lại phản bội cô, không những thế còn hại cô xém chút mất mạng. Tâm Liên... tại sao em phải làm như vậy? Diệp Dao đau khổ cắn chặt môi dưới, hít vào một luồng khói lạnh, tim đau như bị ai bóp chặt. Nhưng cô phải cố gắng bình tĩnh, cô không thể để Lâm Triết thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Hắn quan sát cô từ đầu đến cuối, từng nét mặt, dù chỉ là cái nhíu mày thật nhẹ cũng đều lọt vào tầm mắt hắn, Lâm Triết cất tiếng “Phải rồi, còn một chuyện nữa, cô có muốn biết không? Dù sao cũng sắp chết rồi, để tôi kể cô nghe. Sự thật về cái chết của gia đình cô thật ra... không liên quan đến An Thực.”

Diệp Dao ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách mở to, Lâm Triết chậm rãi tiến đến gần Diệp Dao, tiếng đế giày gõ nhịp nhàng xuống sàn gạch, tiếng thở đều đặn của Diệp Dao hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch “Năm xưa, khi An Thực truy sát Tào Quan thật xui xẻo là tôi lại đang đi cùng hắn, vì thế tôi phải giúp hắn trốn thoát...”

Khi đó người của Tào Quan và Nguyệt thanh trừng lẫn nhau, một cuộc tập kích bất ngờ của An Thực đã khiến người của Tào Quan chết không chừa một ai, khi đó Tào Quan cùng Lâm Triết đang lái xe từ quán rượu trở về thì nhận được điện thoại báo tin, lúc đó Lâm Triết vốn định bỏ lại Tào Quan, bởi vì nếu hắn dính phải vụ rắc rối này thì thật bất lợi. Không ngờ gã Tào Quan đó lại dùng súng uy hiếp hắn, hết cách Lâm Triết đành giúp gã tháo chạy.

Khi An Thực đuổi kịp, Lâm Triết phóng xe hết tốc độ, dù sao thì đã lỡ rồi, nếu An Thực nghi ngờ hắn và gã kia có quan hệ thì cả An Thực và cha của Lâm Triết cũng không tha cho hắn, trên đường chạy, đúng lúc gặp một chiếc xe hơi con đang chạy chầm chậm phía trước, trong đầu Lâm Triết chợt nảy lên một ý định, sao hắn không dùng chiếc xe đó làm vật thế thân cho mình?

Lâm Triết nhấn ga, đi song song với chiếc xe đó, vừa lái vừa ép chiếc xe sát về làn bên phải, sau đó lái chầm chầm cách chiếc xe đó một khoảng, đợi lúc An Thực gần đuổi kịp, hắn nhấn ga, đâm mạnh vào đuôi xe kia, khiến chiếc xe con quay một vòng giữa con đường vắng lặng, tiếng thắng xe vang lên rất lớn, An Thực tránh không kịp, đâm vào đầu chiếc xe khiến nó văng lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất trước mặt hắn...

Diệp Dao nghiến răng, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt cô, cặp mắt hằn tia lửa đỏ, thì ra, hắn làm vậy để An Thực nghĩ rằng mình là kẻ gây ra cái chết thảm cho gia đình cô, còn cô thì bị Lâm Triết lừa gạt để căm thù An Thực. Tất cả, tất cả là do hắn. Diệp Dao gằn giọng “Lâm Triết, tôi.... sẽ bắt ông phải trả giá... đồ khốn khiếp.”

Vì những lời nói đó của Lâm Triết mà cô đã căm hận An Thực suốt năm năm, rời xa hắn, khiến hắn tổn thương còn dùng những lời lẻ cay độc mắng nhiếc hắn. Diệp Dao không thể ngờ được, mình rốt cuộc cũng chỉ là một nước cờ mà Lâm Triết đã bày sẵn....

Lâm Triết cười phá lên “Diệp Dao, cô nghĩ mình có thể làm gì?” Hắn vươn tay nâng cằm Diệp Dao lên, ánh mắt cô cương nghị nhìn hắn, sự tức giận và đau khổ của cô càng hiện rõ bao nhiêu thì hắn càng thích thú bấy nhiêu “Không chừng, đến lúc cô và An Thực cùng nhau chết rồi mà vẫn không làm gì được tôi đấy.”

Diệp Dao hất mắt sang nơi khác “Ông muốn làm gì An Thực?”

“Hửm? Thì, cho hắn chết trong đau đớn, còn cô, thì chắc là sẽ thành một tảng đá lớn đấy!” Lâm Triết nhướn mày, vẫy tay ra lệnh cho đàn em bước vào “Treo cô lên cây xà trong phòng đông lạnh.”

Diệp Dao vùng mình nhưng không thể làm gì, cứ thế bị hai tên to lớn lôi đi. Trước khi ra khỏi phòng, cô còn nghe rõ giọng nói đầy bỡn cợt của Lâm Triết “Hôm nay trời sẽ lạnh đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.