Phương Hồi nói trời xui
đất khiến thế nào mà cô đã ở lại.
Hôm đó Trần Tầm đã khiến
cô nảy sinh ảo giác, có lẽ là do bề dày lịch sử của Đông Hoa Môn, nó đã tài qua
mấy đời nhân duyên rồi, thế nên cô cũng cảm thấy mờ ảo. Cô cười và nói rằng lúc
đó tự nhiên cô lại nhớ đến lời thoại trong bộ phim Đại thoại Tây du^, giữa nắng
chiều, cô tưởng rằng cậu bạn đưa tay về phía cô này sẽ cưỡi mây hồng đến đón cô
như trong phim.
Còn tôi thì nghĩ, đó chỉ
là phút rung động đầu đời của họ mà thôi.
Trận đấu ngày hôm đó lớp
[1] thắng giòn giã, Trần Tầm đá vào 5 quả, Kiều Nhiên cũng đá vào một quả -
nhưng là đưa bóng vào lưới nhà.
Ngoài Kiều Nhiên ra, các
cậu bạn khác đều rất phấn khởi, Tiểu Thảo hãnh diện đi qua trước mặt đám con
gái lớp [5], tay ôm năm chai nước ngọt Sinkist, nói là phải ăn mừng.
Còn Phương Hồi thì đã hết
hứng từ lâu, cô chỉ mong lát nữa được âm thầm đi xe bus về nhà, vì nắng chiều
đã tắt, trời mỗi lúc một tối.
“Cậu sốt ruột rồi phải
không?”. Trần Tầm bước đến chỗ Phương Hồi nói: “Về nhé!”.
“Ừ... không cần đâu... tớ
về với Triệu Diệp cũng được, tiện đường mà”. Phương Hồi cúi đầu xuống nói.
“Thôi tớ xin kiếu..Triệu
Diệp úp người xuống gác baga xe Trần Tầm nói: “Hôm nay tớ không còn đủ sức đâu!
về nhà còn phải viết 1.500 chữ nữa chứ, mẹ kiếp!”
“Hả?”. Phương Hồi liền
nhìn cậu ta bằng ánh mắt thắc mắc.
“Thôi ông khai thật ra
đi!”. Trần Tầm xoa đầu Triệu Diệp, cười nói: “Nhà cậu ta có phải ở Đức Ngoại
đâu, ở Triều Ngoại cơ!”.
“Hả?”. Phương Hồi tròn
mắt nhìn Triệu Diệp.
“Hề hề... tớ làm thế là
để gắn kết tình cảm với cậu mà!”. Triệu Diệp nói với vẻ rất vô tội.
“Biến biến biến!”. Trần
Tầm hất cậu ta xuống rồi nhảy lên xe và quay đầu lại nói với Phương Hồi: “Cậu
lên đi, không về sẽ muộn mất!”.
Cậu chậm rãi đạp xe về
phía trước, lại còn bóp còi cao su trên xe, âm thanh đó như đang giục giã chạy
đến và nhảy lên xe.
Cô không biết nhảy xe,
động tác vụng về nhưng lại không muốn bám vào người Trần Tầm và thế là chiếc
Giant đó loạng choạng một hồi.
“Cẩn thận đấy!”. Trần Tầm
ngồi trước không ngoảnh đầu lại, cậu chỉ đưa tay ra sau đỡ tay Phương Hoi.
Xe đã lấy được thăng
bằng, dần dần chạy thẳng.
Đột nhiên Phương Hồi đỏ
bừng mặt, một lát sau cô mới sực nhớ ra, vừa nãy quên chào Kiều Nhiên và mọi
người.
Hồi đó, chiều hoàng hôn ở
Bắc Kinh chắc rất đẹp.
Người không đông đúc, xe
cộ không nhiều, cũng không có nhiều tòa nhà văn phòng cao tầng như bây giờ.
Người Bắc Kinh vẫn chưa tái định cư ra khu vực ngoại ô, Tây Trực Môn vẫn chưa
có nhiều cầu vượt ngợp mắt và các công trĩnh kiến tóc hình vòm thậm xưng như
bây giờ, đường Bình An vẫn kết nối nhiều con ngõ nhỏ, họ vẫn còn rất trẻ trung.
Trần Tầm đưa Phương Hồi
đi qua những khu nhà tường xanh ngói đỏ ở Nam Trì Tử, đèn đường hắt xuống, tạo
thành hai bóng tròn tuyệt đẹp.
Phương Hồi ôm ba lô, bàn
chân lắc qua lắc lại, nói chuyện với Trần Tầm.
“Cậu đừng giận Triệu
Diệp, cậu ấy làm thế chỉ vì muốn nói chuyện với cậu thôi!”.
“Tớ biết mà, tớ không giận
đâu”.
“Thật hả? Thấy bảo con
gái ghét nhất là bị con trai lừa mà!”. Trần Tầm cười nói: “Có hôm tớ xem phim
với mẹ tớ, những tình tiết khác mẹ tớ không nhớ, bà chỉ nhớ vai nữ chính, chính
là cô đóng vai Xuân Hỷ trong phim Hí thuyết Càn Long (Những câu chuyện về vua
Càn Long) đó, cô ta gào lớn: ‘Tại sao anh lại lừa em! Sao anh có thể lừa em!
Anh tàn nhẫn lắm, dám lừa cả em!’>Trần Tầm bắt chước giọng các sao nữ Hồng
Kông, Đài Loan, khiến Phương Hồi cười khúc khích.
“Tớ không sợ bị lừa. Nói
dối cũng được, nhưng đừng để tớ biết được sự thật”.
“Tại sao?”.
“Nếu không biết đó là lời
dối trá thì sống sẽ thoải mái hơn. Đối với tớ, sự thật không có nghĩa lí gì
nhiều, thà cứ bị lừa mà không biết còn hơn là tỉnh táo nhận ra mình bị lừa, vì
nếu tỉnh táo biết được sự thật sẽ vô cùng đau khổ”.
“Hả? Nếu biết nhận lỗi và
hứa sau này sẽ không lừa cậu nữa thì sao?”.
“Đừng xin lỗi, câu nói mà
tớ ghét nhất là “xin lỗi”. Nếu đã nói lời “xin lỗi” tức là đang mắc nợ nhau.
“Vậy hả...”.
“Ừ! Lạ lắm phải không, hi
hi”. Phương Hồi tự cười mỉa mình, cô bóp chặt đầu khóa của ba lô, chiếc khóa
hằn lên ngón tay.
Mặc dù Phương Hồi nói như
vậy, nhưng Trần Tầm cảm thấy chắc chắn là cô rất sợ bị lừa, sợ bị bắt nạt. Cậu
nhớ lại vẻ lặng lẽ cúi đầu của cô trong lớp mà thấy thương thương. Cô bạn này
không những hiền lành mà còn dịu dàng. Cô không bao giờ làm phiền bất kì ai,
nhưng những việc mà người khác nhờ, cô luôn giúp đỡ hết mình. Có thể nhiều lúc
còn vụng về, nhưng không cố tình che giấu. Mỗi lần cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc
nào cũng như muốn né tránh, nhưng nhìn kĩ vào đáy mắt cô, thấy thật tong sáng
biết bao.
“OK! Từ nay về sau tớ sẽ
không nói lời xin lỗi với cậu nữa, tớ sẽ nói không sao cả! Kể cả có giẫm vào
chân cậu tớ cũng sẽ nói không sao cả, coi như là cậu nợ tớ!”.
“Cậu nói gì vậy!”. Phương
Hồi lại cười, lần này cười rất vui vẻ.
Nếu cô không thích xin
lỗi, thì cậu sẽ không nói. Nếu cô không dám lại gần, thì cậu ẽ chủ động tấn
công. Nếu cô vẫn lùi bước, thì cậu sẽ kéo cô lại.
Lúc đó chắc là Trần Tầm
đã nghĩ như vậy, còn chuyện vì sao lại như vậy, rất đơn giản...
Vì cậu đã thích Phương
Hồi.
Ngày hôm sau đi học, bản
kiểm điểm của Triệu Diệp đã được trót lọt cho qua. Triệu Diệp đã lấy lại được
phong độ, chỉ có điều trong giờ Hóa, cậu không còn gây nhiễu nữa, bất luận thầy
Lưu nói bao nhiêu từ “ờ”, cậu đều nghe giảng rất chăm chú.
Tan học, Phương Hồi không
đợi Triệu Diệp về cùng nữa, cô dắt xe đi dọc theo sân bóng, đúng lúc nhìn thấy
Triệu Diệp, Trần Tầm, Kiều Nhiên đang chơi bóng. Triệu Diệp cũng nhìn thấy cô và
ghé vào tai Trần Tầm nói nhỏ: “Lát nữa tôi chuyền bóng cho ông, ông đừng bắt
nhé!”. Trần Tầm gật đầu với vẻ thắc mắc, chưa kịp chạy lại thì đã thấy Triệu
Diệp ném bóng về phía Phương Hồi.
Bóng rơi trúng vào bánh
sau xe Phương Hồi, chiếc xe liền đổ chổng kềnh.
“Oái, trượt rồi!”. Triệu
Diệp cười khoái chí.
Phương Hồi trừng mắt nhìn
cậu ta, nói: “Ghét quá!”