Phương Hồi nói: “Em cảm
thấy sở dĩ gặp nhau không bằng nhớ nhung, là vì gặp nhau chỉ khiến người ta
buồn bã, đau đớn phải đối mặt với hiện thực, còn nhớ nhung lại có thể biến
những lời nói dối trá thành câu chuyện cổ tích”.
Phương Hồi là người đầu
tiên trong lớp gặp Lâm Gia Mạt.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa
họ diễn ra sau giờ truy bài buổi sáng. Phương Hồi thu vở bài tập lịch sử, cuốn
đầu tiên là của Trần Tầm, cô đã bọc bìa cho vở lịch sử của cậu bằng giấy bọc
rất đẹp, nhãn vở để Trần Tầm tự ghi tên, còn trang thứ hai sau trang bìa là do
Phương Hồi viết. Cô ôm một chồng vở và bước vào văn phòng của khối 10, trong
phòng có một bạn gái đeo chiếc cặp xách màu bạc nhìn rất lạ đang đứng nói
chuyện với cô chủ nhiệm Hầu Giai, ánh nắng rực rỡ hắt xuống người bạn gái đó,
nhìn rất đẹp.
Cô chủ nhiệm liền gọi
Phương Hồi vào: “Phương Hồi, đây là bạn Lâm Gia Mạt, bạn mới chuyển đến lớp
mình”.
Phương Hồi lịch sự gật
đầu, trước đó lớp đã được nghe nói chuẩn bị có học sinh mới chuyển đến, mọi
người còn bàn tán nhau không biết là con gái hay con trai.
“Phương Hồi là lớp phó
tuyên truyền của lớp mình”. Cô Hầu Giai giới thiệu.
Lâm Gia Mạt liền mỉm cười
và nói chào bạn, Phương Hồi ngước mắt nhìn, cô vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra
rằng cô bạn đó rất xinh xắn.
“Phương Hồi, em về lớp và
bảo Trần Tầm lên giáo vụ khiêng một bộ bàn ghế. Tổ 5 vẫn thiếu một bạn nữa đúng
không? Kê bàn ở tổ 5 nhé, chuyển bàn thứ ba ra, mỗi người lùi ra sau một chút,
một lát cô và bạn sẽ lên”.
“Dạ vâng”.
Phương Hồi vâng dạ rồi đi
ra, lúc ra đến cửa quay đầu lại, Lâm Gia Mạt lại mỉm cười rất tươi với cô.
Trong mắt tôi, nếu không
có điều bất thường gì lớn thì có lẽ các nữ sinh hai mươi mấy tuổi đều xinh xắn,
tục ngữ nói, không có cô gái xấu, chỉ có cô gái lười. Nhan sắc bình thường
không sao cả, biết trang điểm cũng được gọi là mĩ nữ. Không biết trang điểm
không sao cả, dáng người đẹp cũng được gọi là mĩ nữ. Dáng người không đẹp không
sao cả, biết cách ăn mặc cũng được gọi là mĩ nữ.
Tuy nhiên, hồi mười mấy
tuổi thì không phải như vậy, dù dáng người bạn hình chữ s hay thon thon hình
vại, thoai thoải hình chum thì đều bị cuộn trong bộ đồng phục rộng thùng thình
của trường. Tất cả mọi người đều để một kiểu tóc quê như nhau, không được ép
thẳng cũng không được nhuộm tóc, make up thì lại càng không thể. Kem dưỡng da
toàn dùng của hãng Yumeijing hay Haiermian, thoa khắp mặt rồi lại bôi vào tay,
còn Clinique, Estee lauder, dưỡng mắt gì đó, chẳng nghe thấy bao giờ.
Thế nên, thời cấp ba, cô
nữ sinh nào các nét đâu ra đấy, tức là mắt ra mắt, mày ra mày, thì được đánh
giá là xinh đẹp.
Phương Hồi nói, Lâm Gia
Mạt có vẻ đẹp như vậy.
Lên đến lớp, Trần Tầm và
Triệu Diệp đang cầm vở Phương Hồi, tốc kí chép bài tập môn chính trị.
Phương Hồi bước đến, vỗ
vai cậu ta nói: “Này, cô chủ nhiệm bảo cậu lên khênh một bộ bàn ghế, lát nữa
bạn chuyển trường đó đến đấy”.
“Bạn chuyển trường hả?”.
Triệu Diệp hào hứng hỏi: “Đực hay cái?”.
Phương Hồi liền lườm cậu
ta một cái, nói: “Con gái”.
Phương Hồi cầm vở tần ngần
nhìn theo cậu ta, việc Trần Tầm chạy đi vội vã như vậy khiến cô thấy có gì đó
không thoải mái.
Lâm Gia Mạt vừa vào lớp,
Triệu Diệp phải buột miệng xuýt xoa.
“Cuối cùng thì lớp mình
cũng có VIP rồi! Hôm nào tôi phải đi khoe với đội bóng mới được!”. Nhìn theo
bóng Lâm Gia Mạt, cậu ta nói nhỏ với Trần Tầm.
“Một con dê, thay ba cái
rìu, ba cái rìu này...”. Thầy Thôi dạy chính trị đang giảng rất dõng dạc trước
lớp, mắt liên tục để ý phía bọn họ.
Trần Tầm nhìn về phía
trước, giả vờ ghi bài, nói: “Phương Hồi bảo xinh tôi còn không tin, ai cậu ấy
chẳng bảo xinh, không ngờ xinh thật!”.
“Tôi thấy bình thường
thôi, gì mà hai ông hào hứng vậy!”. Kiều Nhiên nói.
“Mấy cậu phía sau đang
nói chuyện!”. Thầy Thôi nhắc bọn họ, sau đó lại chỉ lên bảng nói: “Ba cái rìu
này...”.
“Kiều Nhiên chỉ thấy
Phương Hồi xinh thôi!” Triệu Diệp đặt sách xuống đùi, cúi đầu xuống nói.
“Vẫn thua Lâm Gia Mạt một
chút”. Triệu Diệp lắc đầu nói.
“Không giống nhau”. Trần
Tầm liếc trộm Phương Hồi đang ngồi phía trước.
“Cạch cạch cạch!”. Thầy
Thôi gõ miếng lau bảng mấy cái, nói: “Ba cậu ngồi sau kia, có chuyện gì vậy!
Còn nói tôi mời ra ngoài đó!”.
Ba đứa vội ngồi thẳng
người, không dám ho he gì nữa.
Thầy Thôi dừng một lát
rồi nói tiếp: “Cả lớp tiếp tục xem, ba miếng giẻ lau...”.
Cả lớp liền cười rộ lên.
Vì Lâm Gia Mạt không đặt
cơm cùng mọi người trong tháng này nên buổi trưa đành phải ngồi đợi lớp phó đời
sống Kiều Nhiên đi gặp cô giáo để hỏi cách giải quyết.
Triệu Diệp không để lỡ
thời cơ mà bước ngay đến làm quen: “Cậu là Lâm Gia Mạt à? Trước cậu học trường
nào vậy?”.
“Tớ học trường W”. Lâm
Gia Mạt thân thiện trả lời.
“Ừ, cách trường mình xa
nhỉ! Thế nhà cậu ở khu đó à?”.
“Không, nhà tớ gần trường
mình lắm”.
“Ê, đồng chí, nói chuyện
gì mới mẻ h không! Đi lấy cơm mau lên!”. Trần Tầm bê thức ăn đến, cười nói.
“Nói chuyện với bạn mới
một chút mà”. Triệu Diệp miễn cưỡng đứng dậy.
“Hay là cứ ăn trước với
bọn tớ đi! Ăn suất của Kiều Nhiên ấy. Nếu đợi cậu ấy về, thì cả hai cậu đều
phải ăn cơm nguội rồi”. Trần Tầm nói.
“Ừ, đúng đấy! Tớ chia cho
cậu một ít cũng được!”. Triệu Diệp vội gật đầu.
“Được không? Sợ lát nữa
bọn cậu không no”. Lâm Gia Mạt nói.
“Không sao! Phương Hồi
cũng ăn cùng bọn tớ, cậu ấy ăn ít lắm, ngày nào cũng thừa! Cậu và cậu ấy ăn
chung là đủ! Tớ đi kê bàn cho cậu nhé!”.
Vừa nói Triệu Diệp vừa
đứng dậy kê bàn.
Đến khi Phương Hồi rửa
tay quay vào, ba đứa đã ngồi vào chỗ, Lâm Gia Mạt đang ngồi chia cơm giữa Trần
Tầm, Triệu Diệp.
“Mau lên! Hôm nay bọn
mình ăn cùng nhau!”. Triệu Diệp gọi cô.
Phương Hồi lặng lẽ ngồi
xuống ghế đối diện với Trần Tầm, bình thường cô luôn ngồi cạnh cậu, nhưng hôm
nay chỗ đó đã bị Lâm Gia Mạt chiếm mất.
“Thiếu một suất cơm à?”.
Phương Hồi hỏi.
“Kiều Nhiên đang lên gặp
cô giáo để xin thêm, tớ bảo Lâm Gia Mạt ăn suất của cậu ấy trước”. Trần Tầm đưa
cho cô một đôi đũa, nói.
“Thôi cứ ăn suất của tớ
đi”. Phương Hồi đẩy hộp cơm của mình ra, bình thản nói: “Nhỡ không xin được thì
sao”.
“Thế cậu ăn gì!”. Trần
Tầm lại đẩy về phía cô: “Cậu ăn của cậu đi, không xin được thì bảo Kiều Nhiên
đi mua hamburgerr”.
“Không cần đâu”. Phương
Hồi khăng khăng đẩy sang phía Lâm Gia Mạt, nói: “Không sao, cậu cứ ăn của tớ
đi, tớ không đói”.
Bầu không khí tự nhiên
lại trở nên khó xử, Lâm Gia Mạt nhìn bọn họ, nói: “Thôi thế này vậy, tớ và
Phương Hồi ăn một suất được không? Cậu không chê chứ?”.
Phương Hồi vội lắc đầu,
nói: “Không, tớ không chê đâu!”.
“Thế thì được rồi!”. Lâm
Gia Mạt vừa cười vừa mở hộp cơm ra.
Một lát sau, Kiều Nhiên
mang cơm về, Triệu Diệp rất hào hứng, còn Phương Hồi thì không nói thêm câu nào
nữa.
Tối đến về nhà, Phương
Hồi nhận được điện thoại của Trần Tầm, sau khi đối chiếu xong kết quả bài toán
và vật lí, cả hai đều im lặng.
Nghe thấy đầu bên kia
không còn động tĩnh gì nữa, Phương Hồi liền nói: “Thôi tớ cúp máy nhé”.
“Không muốn nói với tớ gì
nữa à?”. Trần Tầm hỏi.
“Nói gì cơ?”.
“Phương Hồi...”. Trần Tầm
ngập ngừng một lát: “Cậu vẫn chưa... chưa nói rằng cậu thích tớ”.
“Ừ”.
“Ừ gì hả!”. Trần Tầm có
vẻ sốt ruột, sau giờ ăn trưa hôm nay, Phương Hồi không nói chuyện gì với cậu
nữa. Ngẫm lại mới thấy, bao giờ cậu cũng là người gợi chuyện trước, thậm chí
Phương Hồi chưa lần nào chủ động gọi điện cho cậu. Trong khi buổi trưa, cô lại
khăng khăng giữ suất cơm cho Kiều Nhiên, điều này khiến cậu rất khó chịu.
“Trần Tầm”. Giọng Phương
Hồi rất nhỏ, có phần run run: “Nếu cậu cảm thấy tớ không ổn, không thích tớ nữa
thì cứ nói thẳng với tớ, không sao đâu”.
“Thôi!”. Trần Tầm ngắt
lời cô, nói: “Tớ biết rồi, có phải vì trưa nay tớ gọi Lâm Gia Mạt vào ăn cơm
nên cậu giận đúng không?”.
“Không...”.
“Ha ha, chắc chắn là như
vậy! Đừng có chối! Có phải cậu ghen đúng không?”. Đột nhiên Trần Tầm phấn khởi
hẳn lên, cậu luôn có cảm giác rằng, thái độ của Phương Hồi rất mơ hồ, không
nặng lòng như cậu. Chính vì vậy, cậu rất phấn khởi khi Phương Hồi ghen vì cậu.
“Làm gì có!”. Phương Hồi
vội phủ nhận.
Thực ra đúng là trong
lòng cô cũng hơi buồn, không phải vì Trần Tầm gây ra chuyện gì, mà do Lâm Gia
Mạt xinh xắn quá, còn cô lại không tự tin nhiều vào cái gọi là tình cảm. Và thế
là, nỗi buồn này đã xâm chiếm trái tim cô.
“Có biết vì sao tớ rủ cậu
ấy ăn cơm cùng không?”. Trần Tầm hạ thấp giọng, nói: “Đó là vì tớ nghĩ bình
thường cậu ấy có thể chơi cùng với cậu, giờ thể dục lúc nào cậu cũng ngồi một
mình, tớ không thể tiết nào cũng gọi con gái chơi gọi số được”.
“Và còn...”. Trần Tầm
liền nhấn mạnh: “Làm sao có chuyện tớ không thích cậu, cậu cũng không được phép
không thích tớ!”.
Cuối cùng thì những thắc
mắc trong lòng Phương Hồi đã được tháo gỡ như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận
được rằng, hóa ra việc thích một người lại ấm áp, chân thực như vậy. Trần Tầm
tựa như ánh nắng trong lành, khiến phần đã hoang vu trong lòng cô nở hoa.