Sau khi nghe Phương Hồi
kể chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng thấy trách Trần Tầm. Tôi cảm thấy lúc đó nếu
Trần Tầm không nói chuyện với Ngô Đình Đình thì hay biết bao, cậu ta đi làm
người tốt, còn Phương Hồi thì bị bỏ rơi một bên, sau đó mới xảy ra những chuyện
đó...
Hiện tại tôi nghĩ, có lẽ
là do tôi muốn đóng vai của Trần Tầm nên mới nảy ra suy nghĩ ngây ngô đó. Vì
đến tận sau này tôi mới hiểu ra được hai điều, thứ nhất, đây không phải là lần
đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng Trần Tầm đi bên cạnh Ngô Đình Đình
như vậy; thứ hai, giả dụ lúc đó cậu đi bên Phương Hồi, những chuyện cần xảy ra
cũng sẽ vẫn xảy ra.
Trong lúc Trần Tầm đang
an ủi Ngô Đình Đình thì Đường Hải Băng đã bước đến đi cạnh Phương Hồi. Phương
Hồi liền co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cậu ta.
Đường Hải Băng không
cười, cậu cau mày, hỏi với vẻ ngại ngùng: “Cậu thích Trần Tầm không?”.
Phương Hồi sững người rồi
gật đầu.
“Giống như việc thích Lí
Hạ ngày trước ư?” Lần này, Đường Hải Băng không hề có ý mỉa mai, nhưng Phương
Hồi vẫn cảm thấy người mình run lên.
“Không... không phải”.
Giọng cô có phần run rẩy, nhưng rất quả quyết.
“Không phải cũng không
được, cậu có hiểu không?”. Đường Hải Băng châm một điếu thuốc: “Tôi biết có lẽ
như thế sẽ không công bằng đối với cậu, nhưng thế gian này cậu không thể nhấn
mạnh cái gọi là công bằng. Nếu công bằng thì việc gì Lí Hạ phải chết, nhưng
thằng đâm cậu ấy hiện vẫn sống nhởn nhơ đó thôi. Trẻ tuổi phạm tội giết người
có phải đền mạng đâu! Lí Hạ là người xấu ư? Cậu ấy đáng tội chết ư? Không thể,
nhưng tại sao cậu ấy lại phải chết?”.
Mắt Phương Hồi bắt đầu
ngân ngấn nước mắt, cô đã nhớ đến Lí Hạ, nhớ đến những giờ phút từng chơi kéo
co bằng cuống lá với cậu ta, Đường Hải Băng đứng bên cạnh trêu trọc, hồi đó bọn
họ không bao giờ nghĩ một ngày kia lại ra nông nỗi này.
“Nói thật, trước đây tôi
là người thả giun đất vào hộp bút của cậu, nhổ van xe của cậu, tôi là người đặt
ra quy định cậu phải xin lỗi Lí Hạ khi nói chuyện với đám con trai khác, tôi
cũng chính là người đưa ra ý tưởng bắt cậu phải đeo hoa trắng trong ba năm học.
Chắc chắn cậu cảm thấy tôi rất khó chịu, nhưng tôi không còn cách nào khác, cho
dù thế nào, nếu không có chuyện của cậu thì Lí Hạ đã không chết. Thế nên nếu
không làm điều gì đó thì tôi cảm thấy rất có lỗi với Lí Hạ. Cậu có biết không?
Hồi đó cậu ấy thực sự rất quý cậu…”
“Cậu đừng nói nữa, tớ
không trách cậu đâu”. Phương Hồi quệt mắt: “Đến giờ tớ vẫn nhớ ngày đó, Thanh
minh cũng vẫn đốt giấy tiền cho cậu ấy”.
“Ừ, thế thì cậu cũng còn
được. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể đến với Trần Tầm được. Đối với tôi, Lí Hạ
giống như người anh trai, còn Trần Tầm giống với người em trai. Qua cậu mà bọn
họ có mối liên hệ với nhau, tôi không thể chấp nhận được điều này. Tôi đã được
tận mắt chứng kiến Lí Hạ chết thế nào và lúc đó người cuối cùng mà cậu ấy nhìn
thấy chắc chắn là cậu, mặc dù cậu không nhìn cậu ta. Về điểm này, hai bọn mình
ai nhìn ai cũng thấy không vui. Hơn nữa, không phải tôi cố tình kiếm cớ đâu,
nói thẳng ra là tôi không yên tâm về cậu, dĩ nhiên là cũng không yên tâm về
Trần Tầm. Còn trẻ nên cũng chỉ là giỡn thôi đúng không? Cậu tìm người khác,
chắc chắn tôi sẽ không can thiệp, có khi còn chúc mừng hạnh phúc cho cậu nữa!
Còn Trần Tầm chắc chắn là không được”. Đường Hải Băng nhìn theo bóng Trần Tầm,
nói với giọng rất quả quyết.
Một hồi lâu Phương Hồi
không nói gì, cô ngẫm nghĩ thật kĩ một lượt những điều Đường Hải Băng nói trong
đầu. Mặc dù bình thường Đường Hải Băng rất ngang ngạnh, nhưng mấy câu này cậu
ta nói rất thật lòng, có những điểm cũng đúng như những điều cậu nói. Tuy
nhiên, cô không thể chia tay với Trần Tầm vì những câu nói này. Những ngày
tháng Phương Hồi và Trần Tầm ở bên nhau, có thể nói là những giây phút hạnh phúc
nhất trong mười mấy năm qua của cô. Không chỉ vì tình cảm mong manh, rụt rè
giữa hai người bạn khác giới, mà quan trọng hơn là, Trần Tầm đã dẫn dắt cô nhìn
thấy cái đẹp của cuộc sống, vốn đã tuyệt vọng từ lâu trong mắt cô.
Giống như một người muốn
nhảy lầu tự , nếu như bạn không đếm xỉa gì đến anh ta thì anh ta sẽ nhảy xuống
rồi chết. Nhưng nếu giữa chừng bạn kéo anh ta lại, thì tự nhiên khát vọng sống
của anh ta lại vô cùng mạnh mẽ, nếu đã được cứu lên thì không bao giờ tự sát
lần thứ hai nữa, đây cũng là kết luận của tâm lí học. Tình hình của Phương Hồi
có phần giống với điểm này.
Đường Hải Băng nhìn
Phương Hồi rất chăm chú, vì sợ hãi và căng thẳng mà bất giác cô nắm chặt tay
lại, các đốt ngón tay tái nhợt.
“Tớ... tớ vẫn... thích
Trần Tầm”. Phương Hồi nói với giọng run rẩy: “Hải Băng, tớ sẽ không rời xa cậu
ấy đâu”.
Đường Hải Băng không thể
ngờ rằng cô gái rụt rè, nói chuyện cũng run rẩy lại trả lời cậu như vậy, chính
vì thế cậu càng nghiêm giọng hơn: “Cậu đừng thân lừa ưa nặng!”.
Phương Hồi nghiến răng,
lắc đầu nói: “Tớ không làm được”.
Đường Hải Băng suýt nổi
nóng, cậu còn nhớ hồi cấp hai, bất luận cậu làm chuyện gì, Phương Hồi đều không
dám chống cự, cậu tưởng rằng cách nửa tỏ ra chân tình, nửa bắt ép, đe doạ này
sẽ có hiệu quả, nhưng cậu đã đánh giá sai lòng can đảm của Phương Hồi. Cậu đang
định nói gì nữa thì chiếc máy nhắn tin BP cài ở thắt lưng đã đổ chuông. Cậu lấy
ra xem, cười khẩy hai tiếng rồi nói: “Phương Hồi, thế thì cậu đừng trách tớ”.
Phương Hồi cười buồn rồi
bước đến chỗ Trần Tầm đang rạng rỡ như hoa mùa xuân phía trước mặt, Đường Hải
Băng đứng sau thì vô cùng u ám. Rời xa thiên thần có lẽ ác quỷ cũng sẽ không
đến quấy rầy nữa, tuy nhiên vì chút ánh sáng đó, mà giữa hai cái, cô đã lựa
chọn đối mặt với tương lai và quay lưng với quá khứ.
Họ đến sân trượt băng ở
công viên Địa Đàn, thuê giày trượt ở quầy. Phương Hồi chưa bao giờ trượt băng,
nhìn đế dao bóng loáng mà hoa cả mắt, Trần Tầm vừa cười vừa đỡ cô đứng dậy, cô
túm chặt cánh tay Trần Tầm, tựa như một con thú nhỏ đến một vùng đất xa lạ, nét
mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Hả? Thế có sao không?”.
Phương Hồi cố gắng đứng cho vững, ngẩng đầu lên hỏi.
“Lạnh chứ sao!”. Ngô Đình
Đình hà hơi xuống lòng bàn tay nói: “Hơn nữa, nếu ngã xuống nền băng thì cũng
dễ bị trầy xước. Trần Tầm tệ thật, không nhắc người ta một tiếng!”.
“Ờ, tớ cũng chẳng nghĩ
ra, nhưng kể cả có nghĩ ra thì cũng không có cách nào báo cho cậu ấy được”.
Trần Tầm nói.
Phương Hồi biết cậu vẫn
chưa quên chuyện tối hôm qua không tìm được mình, nên không nói thêm gì nữa mà
cười với Ngô Đình Đình: “Không sao, cũng không lạnh lắm đâu”.
Ngô Đình Đình bèn liếc
Trần Tầm một cái rồi trượt vào trong.
Tôn Đào và Dương Tình đã
trượt được một vòng, hai người bám lấy nhau, vừa cười vừa đùa, vô cùng thân
mật. Chắc là sợ Đường Hải Băng lại gây chuyện, Ngô Đình Đình liền bám riết lấy
cậu đòi học cách lướt băng. Đường Hải Băng cũng phối hợp, kiên nhẫn dạy Ngô
Đình Đình, cũng không nói đến chuyện của Trần Tầm và Phương Hồi nữa.
Trần Tầm kéo Phương Hồi
trượt ở nửa đầu bên kia, cậu đỡ vai cô hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì ra ngoài ngồi
một lát”.
“Cũng không lạnh lắm”.
Môi Phương Hồi đã tái đi, nói nhỏ.
“Không lạnh gì nữa! Nói
chuyện mà răng va vào nhau cầm cập rồi!”. Trần Tầm liền đỡ lấy cô: “Ra thôi”.
“Thế cậu ra với tớ...
được không?”. Phương Hồi nhìn Trần Tầm và nói với giọng năn nỉ, sở dĩ cô gắng
chịu lâu như vậy, là vì sợ lúc ngồi một mình ở ngoài, Đường Hải Băng lại đến
nói gì đó với cô.
“Nói linh tinh gì vậy! Tớ
không ra với cậu thì đi đâu!”. Trần Tầm xoa tay cô nói: “Cậu nhìn đây này, sắp
cứng đờ rồi! Sao cậu không nói
“Tớ thấy không đến
nỗi...”. Phương Hồi mỉm cười. Mặc dù miệng Trần Tầm liên hồi trách móc, nhưng
tay lại nắm rất chặt, hơi ấm từ bàn tay Trần Tầm truyền sang dường như cũng
khiến cô cảm thấy ấm lòng hơn.
Hai đứa ra ngoài, Phương
Hồi ngồi trên ghế, bàn tay cứng đờ của cô không thể cởi được dây giày. Trần Tầm
thay giày xong liền bước thẳng đến rồi ngồi thụp xuống: “Để tớ cởi cho”.
“Không... không cần
đâu!”. Phương Hồi đẩy cậu ra nói: “Tớ làm được mà!”.
“Cậu coi cậu kìa, run rẩy
như một bà già rồi”. Trần Tầm liền cởi dây giày trượt hộ cô: “Kể ra tớ chú ý
một chút thì tốt, tớ không nghĩ lại lạnh như vậy, nếu không chắc chắn phải bắt
cậu mặc thêm quần áo”.
“Ừ, tớ biết”. Hai tay
Phương Hồi chống sang bên cạnh, mỉm cười nói.
“Chuyện buổi sáng không
giận nữa chứ? Hôm nay cậu có vui không?”.
“Vui... vui lắm”.
“Thấy không? Tớ đã nói
mà”. Trần Tầm hào hứng ngẩng đầu lên: “Đừng tưởng nhìn bọn họ như đám lưu manh,
thực ra bản chất đều tốt cả! Đặc biệt là Hải Băng, rất hào hiệp!”.
Nụ cười của Phương Hồi có
xen lẫn một chút chua chát, cô cúi đầu, chân giậm xuống đất, đôi tất trắng dưới
chân bị một lớp bụi bao phủ.
Trần Tầm vứt giày sang
một bên, ngồi xuống cạnh Phương Hồi nói: “Hồi nhỏ mấy đứa bọn tớ thi vẽ với
nhau, tớ vẽ giỏi nhất, góp được một tập tranh robot, mọi người không có, đẹp
lắm! Kết quả bị mấy đứa lớn ở con ngõ bên cạnh biết được, một lần bọn nó và tớ
chơi với nhau, thua mà bọn nó còn giở trò, cứ bắt tớ phải cho bộ tranh đó cho
bằng được, dĩ nhiên là tớ không đời nào cho, bọn nó nổi cáu liền cướp của tớ.
Tôn Đào là thằng nhát gan, thấy tình hình không ổn liền co giò chạy mất, chỉ có
Hải Băng ở lại chiến đấu với tớ, mãi cho đến khi Bạch Phong đến, mới xoa d tình
hình. Thế nên nhìn Hải Băng thì có vẻ ghê gớm, nhưng lại rất tốt bụng, chơi với
cậu ta nhiều cậu sẽ hiểu”.
Phương Hồi liền gật đầu,
thực ra cô đã rất hiểu những đặc điểm này của Đường Hải Băng, vì bọn họ đã từng
học cùng lớp với nhau ba năm, trong quãng thời gian đó, cô đã cảm nhận được rất
rõ nghĩa khí của Đường Hải Băng. Phương Hồi không muốn nói chuyện về Đường Hải
Băng với Trần Tầm nữa, chủ đề này khiến cô không thoải mái và thế là cô liền
đánh trống lảng, hỏi: “Các cậu thường nhắc đến Bạch Phong, đó là ai vậy? Sao tớ
chưa được gặp lần nào”.
“Bạch Phong à... lúc khác
tớ sẽ kể”.
Trần Tầm nhìn thấy đám
Ngô Đình Đình đang bước về phía họ, bèn đứng dậy vẫy tay với bọn họ.