Bắt đầu từ đó, dần dần
bọn họ đã phát hiện ra khiếm khuyết của nhau. Nỗi sợ hãi mà vết rạn nứt nhỏ gây
ra đã khiến họ phải âm thầm thỏa hiệp trong trạng thái thấp thỏm bất an, thậm
chí hết sức nỗ lực để bù đắp. Tuy nhiên, tôi nghĩ có lẽ họ đã hơi mạnh tay và
non nớt, có lẽ số phận đã đùa cợt với họ. Tóm lại là dần dần họ càng đi càng
cách xa nhau hơn mà không ai cảm nhận được điều đó.
Trần Tầm chở Phương Hồi
đến công viên Địa Đàn, người đầm đìa mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Đường Hải Băng
và mọi người đều đã đến, từ xa Tôn Đào vẫy tay gọi cậu. Có lẽ do quá căng thẳng
nên khi nhảy xuống, quần Phương Hồi đã bị kẹt trên gác-ba- ga, hai đứa loạng
choạng, suýt nữa thi ngã.
“M.kiếp... ngớ ngẩn
thật!”. Đường Hải Băng nheo mắt nói với vẻ không thèm chấp.
Dương Tình đứng bên cạnh
phì cười, Ngô Đình Đình véo cô một cái rồi cười bước đến nói: “Sao vậy? Vừa đến
đã chào bọn này nhiệt liệt thế à?”.
“Đừng có thất đức thế! Vì
sợ bọn cậu đợi lâu nên mới vội thế! Vừa nãy suýt nữa chân tớ còn bị chuột
rút!”. Trần Tầm cười nói: “Phương Hồi nhỉ?”.
Phương Hồi rụt rè bước
đến, đưa mắt nhìn một lượt, gật đầu coi như là chào mọi người.
“Lần trước đã biết nhau
rồi, tớ không giới thiệu nữa nhé! Hôm nay cả nhóm chơi thật đã vào!”. Trần Tầm
kéo Phương Hồi về phía mình, nhìn Đường Hải Băng nói: “Hải Băng, ông bảo hôm
nay đi ăn ở đâu? Chắc mọi người đã bàn với nhau cách chém tôi từ lâu rồi đúng
không?”.
Đường Hải Băng châm một
điếu thuốc, chỉ tay sang bên kia đường nói: “Sang McDonald thôi! Lát nữa còn
phải trượt băng nữa mà, đừng đi xa quá”.
“Ừ, đợi tôi cất xe đã rồi
sang cả thể!”. Trần Tầm dắt xe vào bãi đỗ xe.
Phương Hồi không kịp bám
theo cậu, cô đứng một mình giữa mọi người, nhìn rất lẻ loi.
“Hê! Cậu biết không?”.
Đường Hải Băng bước đến chỗ Phương Hồi, nhả ra một làn khói, nói: “Lí Hạ dạy
tôi hút thuốc đấy”.
Phương Hồi run lên, sắc
mặt lập tức tái nhợt, Ngô Đình Đình liền vỗ tay vào lưng Đường Hải Băng, nói:
“Cái ông này! Thật chẳng ra làm sao cả!”
“M.kiếp! Nhẹ thôi! Tay bà
như tay đàn ông, đánh đau chết đi được!”. Đường Hải Băng liền hậm hực bỏ đi.
“Mặc kệ cậu ta!”. Ngô
Đình Đình nói với Phương Hồi: “Cậu ta không biết ăn nói cho lắm!”.
Phương Hồi sợ sệt gật
đầu, Trần Tầm cất xe xong liền chạy đến, kéo tay cô nói: “Nói xấu tớ sau lưng
gì vậy, đi thôi!”.
Nắm chặt tay Trần Tầm,
Phương Hồi đã phần nào yên tâm hơn, bọn họ cùng lên cầu vượt dành cho người đi
bộ trên cao và vào cửa hàng Mc Donald đối diện với công viên Địa Đàn.
“Ok, Ok! Ăn cái gì cũng
được!”. Trần Tầm cười nói: “Mọi người gọi gì nữa, nói cho mọi người biết là chỉ
lần này thôi nhé! Sau lần này không được ăn nữa đâu! Đừng vượt quá 100 tệ là
được”.
“Ba hamburger!”. Tôn Đào
giơ ba ngón tay lên nói.
“M.kiếp! Ăn gì mà lắm
thế! Định để no vỡ bụng à!”. Trần Tầm hậm hực nói.
“Ai bảo không ăn được!
Ngày nào tôi cũng phải lao động cật lực, phải bồi bổ chứ! Đúng không Dương
Tình!”. Tôn Đào trợn mắt nói.
“Vớ vẩn!”. Dương Tình
thụi cho cậu ta một quả.
“Mày dâm đãng quá!”.
Đường Hải Băng cười ranh mãnh.
“Thôi đi các ông! Ở đây
còn có học sinh giỏi nữa đấy!”. Ngô Đình Đình nhìn Phương Hồi đang đỏ bừng mặt
nói.
“Hừ... học sinh giỏi chưa
chắc đã là người tốt!”. Đường Hải Băng ậm ờ nói: “Tôi ăn cánh gà cay!”.
“Hải Băng!”. Trần Tầm
trợn mắt nhìn cậu ta.
“Nhìn gì chứ! Ghi đi!”.
Đường Hải Băng qu
Phương Hồi lặng lẽ cúi
đầu xuống, tâm trạng cô gần như rơi xuống vực thẳm, cô biết Đường Hải Băng sẽ
không dễ dàng tha thứ cho cô, những giây phút này đối với cô là quá dài, quá
khổ sở.
“Tôi biết cậu ấy thích ăn
gì”. Trần Tầm bỏ bút xuống: “Có gọi gì nữa không? Nếu không tôi vào mua nhé!
Không được gọi thêm nữa đâu đấy!”.
“Hết rồi, ông ngồi đi,
đưa tiền cho tôi, tôi vào mua”. Ngô Đình Đình kéo Trần Tầm nói.
“Thế cũng được”. Trần Tầm
biết Ngô Đình Đình muốn cậu ở lại với Phương Hồi bèn nói với giọng cảm kích.
Vì tuổi còn trẻ nên đến
khi vào bữa, bầu không khí giữa bọn họ đã dịu hơn rất nhiều. Nhóm họ gặp nhau
dường như không bao giờ hết chuyện cười để kể, mọi người chỉ trích, nói xấu
nhau, những chuyện ngày xưa đều được lôi ra hết.
Trần Tầm vừa kể xong sự
tích anh hùng Đường Hải Băng bị ba cậu ta cầm chổi đuổi khắp con ngõ, Đường Hải
Băng liền hắng giọng nói: “Hê! Bây giờ tôi sẽ kể một chuyện tuyệt mật, đảm bảo
rằng mấy người chưa bao giờ được nghe!”.
“Đừng vòng vo nữa! Kể
đi!”. Tôn Đào cười nói.
“Câu chuyện có tên là
Trần Tầm và chú chó...”. Đường Hải Băng chậm rãi nói.
Nghe thấy tựa đề này,
Dương Tình liền bật cười, cô vừa đánh Đường Hải Băng vừa nói: “Trần Tầm và chú
chó... ông bịa giỏi thật đấy! Bắt chước tên bộ phim Hàng rào, người đàn bà và
chú chó... hả!”
“Hôm nay tôi mà bịa thì
họ Đường của tôi phải viết ngược lại!”. Dường như Đường Hải Băng đã bực với
Trần Tầm, nháy mắt bắt chước giọng của Đơn Điền Phương kể: “Đó là câu chuyện
xảy ra vào cuối thập kỉ 80, tại một con ngõ nhỏ ở phía Đông khu Đức Ngoại, quận
Tây Thành, đó là nơi quần hùng cát cứ...”.
“M.kiếp! Còn bảo là không
bịa!”. Trần Tầm ném một miếng khoai tây sang nói.
“Đúng vậy! Ông kể đơn
giản thôi! Tưởng mình là nghệ nhân kể chuyện à!”. Tôn Đào liền hùa theo.
“OK! Bà Hai nhà ông
Trương có nuôi một con chó, mấy người còn nhớ chứ?”. Đường Hải Băng cười nói.
“Tôi nhớ!”. Dương Tình
giơ tay lên: “Khi mới đưa về còn rất nhỏ, chỉ vài tháng sau đã to thù lù! Con
chó ấy dữ lắm, tôi không dám đến sân đó chơi nữa! Sau đó hình như bị bọn ăn
trộm chó bắt mất đúng không?”.
“Đúng, chính là con chó
đó”. Đường Hải Băng gật đầu: “Tối hôm đó, tôi và Trần Tầm ra cửa hàng mua kem,
Trần Tầm tham ăn, ăn trộm một ít tiền của mẹ hắn và mua thêm một gói kẹo nữa.
Kết quả là vừa ra cửa thì nhìn thấy con chó đó…”
“Hả!”. Trần Tầm kêu lên
thảm thiết, kéo Đường Hải Băng nói: “Đại ca! Em thua rồi, đại ca đừng kể chuyện
đó nữa được không!”.
“Không được, không
được!”. Ngô Đình Đình ngăn Trần Tầm lại, cười giục: “Hải Băng, mặc kệ cậu ta!
Cậu kể tiếp đi, sau đó thế nào!”.
Đường Hải Băng nhìn Trần
Tầm với vẻ rất đắc ý rồi nói tiếp: “Lúc đó bà Hai không có mặt, con chó đó cũng
không có người dắt nên cứ loanh quanh ở đó. Hồi nhỏ Trần Tầm rất nhát gan đúng
không, sợ quá để rơi hết các thứ xuống đất. Tôi liền nói với nó rằng, nhặt
nhanh rồi chạy ngay đi. Mọi người thường nói chó sợ người ngồi xổm, chắc nó
không dám lại gần đâu. Ai ngờ con chó đó rất dữ, vừa nhìn thấy Trần Tầm ngồi
xổm xuống, tưởng cậu ta lấy đá ném nó bèn nhảy phốc lên. M.kiếp! Tôi sợ quá,
liền kéo Trần Tầm phi đi như bay!
“Chứ sao! Nhưng hồi đó
đâu còn nghĩ được như thế! Kết quả mấy người đoán thế nào? Đừng nghĩ hồi đó
Trần Tầm nhỏ, chạy cũng nhanh ra phết, bám sát gót tôi! Tôi cũng chẳng nghĩ gì
nhiều, nhìn thấy con ngõ nào là chạy vào con ngõ đó, tôi vừa trốn xong thì thấy
một bóng đen lao vút vào, không bốc phét chứ tốc độ đó, tôi không nhìn rõ là
người hay chó! Một lát sau, tôi liền nghe thấy con chó đó đang gầm gừ. Tôi ngó
trộm ra, mọi người đoán sao không? Con chó loanh quanh một hồi, còn Trần Tầm
thì không thấy đâu! M.kiếp! Mày chạy nhanh hơn cả chó!”.
Mọi người bật cười ha ha,
Phương Hồi cũng cười, cô cảm thấy khi nghe Đường Hải Băng kể chuyện này, nhìn
cậu ta chỉ giống như cậu bạn thời để chỏm của Trần Tầm, không hề đáng sợ.
“Nghe đây! Còn chi tiết
quan trọng nữa! Đợi đến khi được giải cứu, tôi liền mò ngay đến nhà Trần Tầm,
cậu ta đang ngồi khóc thút thít trên chiếc ghế con, tôi ngước mắt lên thì thấy
trên dây phơi có vắt một chiếc quần đùi ướt sũng, chính là... cái quần mà cậu
ta mặc lúc trước
Đường Hải Băng không nhịn
được nữa bèn bật cười thành tiếng, mọi người sững người ra một lát rồi tất cả
đều cười như nắc nẻ. Trần Tầm đỏ bừng mặt, với qua bàn túm lấy Đường Hải Băng,
Đường Hải Băng vừa cười vừa tránh, nói: “Đừng trách tôi, những điều tôi kể đều
là sự thật mà!”.
Dương Tình gần như cười
chảy cả nước mắt, cô nằm sấp xuống người Tôn Đào nói: “Ôi ôi, buồn cười quá!
Chuyện này kinh điển thật! Sao trước đây tớ chưa bao giờ được nghe kể nhỉ! Thế
sau đó ông đã thoát khỏi con ngõ đó bằng cách nào? Con chó tự bỏ đi à?”.
“Bạch Phong nghe thấy
tiếng chó sủa liền gọi bà Hai đến lôi nó về!”. Đường Hải Băng nói.
Ai ngờ cậu ta vừa nói
xong câu này, tất cả mọi người vừa nãy còn đang cười ngặt nghẽo, đột nhiên liền
im bặt. Phương Hồi nhìn họ với vẻ thắc mắc, Trần Tầm trợn mắt nhìn Đường Hải
Băng, Đường Hải Băng cũng biết mình đã lỡ lời, bèn cúi đầu xuống. Dương Tình
rụt rè nhìn Ngô Đình Đình, còn Tôn Đào thì thở dài một tiếng.
Ngô Đình Đình không nói
gì, cô cầm cốc lên uống hết số coca cola còn lại trong cốc, lau miệng rồi nói:
“Mọi người ăn xong hết rồi thì về thôi”.
Phương Hồi phát hiện thấy
bàn tay cô run run, bèn hỏi: “Cậu sao vậy? Mệt à?”.
Mọi người đều nhìn cô một
cái đầy ẩn ý, Phương Hồi không biết phải làm thế nào, Trần Tầm vội đưa tay
xuống gầm bàn kéo cô.
“Ừ! Thôi về đi!”. Tôn Đào
đứng dậy nói.
Lúc ra cửa, Trần Tầm bước
đến đi cạnh Ngô Đình Đình và hỏi nhỏ: “Không sao chứ, Hải Băng không cố tình
đâu...”.
“Tớ biết, cậu không cần
phải nói!”. Ngô Đình Đình ngắt lời cậu.
Trần Tầm cau mày nói:
“Cậu đừng làm thế, Đình Đình, tớ nói thật lòng đấy, bao nhiêu năm trôi qua rồi,
cậu đừng chui vào chỗ bế tắc như vậy được không? Cậu ấy ở đó, có về được hay
không, không ai biết cả, tội gì cậu phải…”
“Ông lắm lời quá đấy!”.
Mắt Ngô Đình Đình đỏ hoe, gần như quát Trần Tầm: “Chuyện của mình còn chưa đâu
vào đâu mà còn thích xen vào chuyện của người khác! Tôi thế nào cũng không cần
ông phải quan tâm! Tôi nói trước nhé, hôm nay ông phải để ý đấy, chắc chắn là
Hải Băng chưa hết bực đâu!”.
Trần Tầm ngoái đầu lại
nhìn Phương Hồi rồi ngần ngừ dừng chân lại, cậu nhìn theo bóng Ngô Đình Đình,
nghĩ một lát rồi lại bám theo: “Tớ không tin Hải Băng sẽ làm được gì, hiện tại
cậu thế này tớ cũng chẳng có cách nào để can thiệp vào chuyện của cậu. Từ nhỏ
cậu đã bướng bỉnh, thích giấu mọi người, chuyện lớn đến đâu cũng giấu kín trong
lòng. Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn vậy... đừng khóc nữa! Bọn họ nhìn thấy đấy!
Hay là lát nữa tất cả mọi người đều xúm lại, cho cậu bực luôn cả thể!”.
“Thôi đi! Ông không phải
lắm điều!”. Ngô Đình Đình ra sức khịt mũi, vừa cười vừa.