Năm Tháng Vội Vã

Quyển 5 - Chương 13



Thực ra hồi mới nhập học, Trần Tầm cũng đã từng chơi một thời gian trong đội bóng rổ. Nhưng vì cậu vốn là người hay làm việc theo cảm hứng, cuối cùng vì không chịu được chế độ luyện tập quy củ đi sớm về muộn, đơn điệu vô vị nên đã xin rút ra khỏi đội bóng của trường. Đúng là đội bóng rổ của trường F nghiêm khắc hơn các đội bóng thông thường, đặc biệt dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên và đội trưởng Tô Khải, không có lòng nhiệt tình lớn lao với bóng rổ, chắc chắn sẽ khó theo đuổi được lâu dài. Kĩ thuật của Trần Tầm cũng khá ổn, thời điểm cậu rút khỏi đội bóng, Tô Khải vẫn còn cảm thấy tiếc. Sau khi Triệu Diệp bị thương, không phải Tô Khải không nghĩ đến việc cho Trần Tầm vào thay, nhưng vì học sinh vẫn coi việc học là trên hết, học sinh lớp 12 đều phải đối mặt với kì thi đại học, cuối học kì này, Trần Tầm và mọi người vừa phải tham gia kì thi chung của thành phố, vừa phải tham gia kì thi chia khối tự nhiên và xã hội, cậu cũng ngại không muốn bắt Trần Tầm gánh vác trách nhiệm nặng nề nà

Thế nên lần này Trần Tầm chủ động đến tìm cậu ta, chẳng khác gì đưa tay cứu trợ đúng lúc lâm nguy, Tô Khải mừng đến nỗi không thốt lên được lời nào, chỉ ra sức vỗ vai Trần Tầm, nhắc đi nhắc lại rằng: “Hay quá! Hay quá!”.

Trước sự quyết định của Trần Tầm, Phương Hồi cũng hoàn toàn ủng hộ. Thời gian đó gần như ngày nào tan học xong, cô cũng ở lại với Lâm Gia Mạt để xem đội luyện tập, giúp bọn họ mua nước, làm việc vặt. Công lao đóng góp thầm lặng của cô đã khiến cho cả đội bóng đều đánh giá rất cao, Tô Khải thường xuyên ghé sát vào Trần Tầm nói: “Sao cậu lại vớ được cô bạn tuyệt thế nhỉ? Thật không thể chê được điểm nào, cậu đừng có ngắm nhiều hoa đẹp mà lóa mắt, làm gì có lỗi với người ta nhé!”. Trần Tầm luôn trả lời rất hãnh diện rằng: “Làm sao có chuyện đó được! Làm sao có thể như thế được?”.

Còn trong giai đoạn đó, gần như Lâm Gia Mạt đã bỏ ra mọi nhiệt huyết tuổi trẻ của mình. So với lúc đầu chỉ vì Tô Khải, hiện giờ cô có nhiều tình cảm gửi gắm trong đó hơn. Giữa cái được và cái mất, Lâm Gia Mạt dần dần chín chắn hơn, cái mà cô mong muốn có được không nhiều, được nhìn thấy vẻ chuyên tâm của Tô Khải trên sân, được đi cùng với anh đoạn đường dài trăm mét từ cổng trường đến ngã tư là cô đã thấy vui lắm rồi.

Trên quãng đường chỉ dài trăm mét đó, thỉnh thoảng Tô Khải cũng nhắc đến Trịnh Tuyết, chính vì thế dần dần Lâm Gia Mạt đã biết chuyện cuối cùng Trịnh Tuyết quyết định lựa chọn con đường đi du học nước ngoài và một số ít thủ tục. Có thể nói quá trình này chính là quá trình Trịnh Tuyết và Tô Khải mỗi lúc một xa nhau hơn, mỗi lần kể đến đây, cô luôn nhìn thấy vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt Tô Khải. Trong ngày xuân với ánh nắng rực rỡ đó, dường như cô đã cảm nhận trước được bầu không khí chia tay trước đám Phương Hồi.

Trịnh Tuyết rất ít khi đến xem Tô Khải chơi bóng, đến giai đoạn cô chuẩn bị đi, cô không còn đến nữa. Lâm Gia Mạt biết rõ hơn ai hết, đằng sau chiếc bóng chuyền bóng kiên cường của Tô Khải chứa đựng tình cảm sâu nặng như thế nào. Tình cảm này tích tụ thành luồng sức mạnh lớn lao, dẫn dắt đội bóng rổ của trường F, không ngừng tiến bước trên con đường chinh phục cúp Nike. Chính vì vậy, trong mỗi lần thắng lợi hoan hô, cô đều vô cùng thương Tô Khải, thực sự rất thương.

Trường F vượt qua rào cản và vào được bán kết, trận đấu đó cũng được chơi ở sân trường F. Những chỗ có thể đứng bên ngoài sân bóng rổ đã được mọi người vây kín. Triệu Diệp cũng xuống xem, kể từ khi Trần Tầm ra sân thay cậu, nỗi buồn trong lòng cậu cũng đã vơi bớt được phần nào. Cậu biết Trần Tầm và mọi người làm thế là vì mình, đều mong mình sớm vui vẻ trở lại. Nhìn thấy bạn bè tận tình như vậy, một chàng trai như cậu cũng ngại trầm trọng hóa vấn đề. Hơn nữa, cậu vẫn thấy quý mến Lâm Gia Mạt, vẫn muốn được sánh vai đứng bên cô, cho dù không phải là người yêu của nhau cũng được.

Quá trình thi đấu diễn ra rất quyết liệt, hai đội bám sát nhau về điểm số, đều tranh giành bóng rất hăng. Khán giả ngoài sân đều rất hồi hộp trước tình hình căng thẳng này, liên tục hò reo cổ vũ cho đội mình, hô lớn: “Phòng thủ! Phòng thủ! Phòng thủ!”.

Còn Phương Hồi đứng ở ngoài sân, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hôm đó Trần Tầm ngây ngấy sốt, giờ học buổi sáng cậu toàn gục mặt xuống bàn, mãi cho đến bây giờ cũng chưa hết sốt, lúc nào không có bóng là khom người xuống nghỉ một lát, Phương Hồi sợ cậu không chịu nổi, lại sốt cao hơn. Không nằm ngoài sự dự đoán của cô, đến cuối hiệp hai, Trần Tầm đứng ngoài sân và bắt đầu nôn. Phương Hồi vội chen vào xem tình hình, giọng nghẹn lại: “Sao vậy? Cậu có sao không?”.

“Không sao...”. Trần Tầm khua tay, đón lấy chai nước súc miệng nói.

“Trần Tầm sao vậy?”. Tô Khải bước đến hỏi với vẻ sốt sắng: “Sao tự nhiên lại bị nôn vậy?”.

“Hôm nay cậu ấy bị sốt...”. Phương Hồi cúi đầu nói.

Trần Tầm đứng bên cạnh kéo cô, ngắt lời cô nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chuyện nhỏ thôi, không sao đâu!”.

“Đúng là sốt thật đây này!”. Tô Khải sờ tay lên trán cậu nói: “Cậu đừng cố gắng chịu! Có chịu được không? Không ổn thì mình phải thay người!”.

“Đúng vậy! Cậu có chịu được không? Đừng có cố sức quá!”. Triệu Diệp cau mày nói.

“Được! Tôi đợi ông mang cúp về cho tôi!”. Triệu Diệp mím môi, ánh mắt rạng ngời.

“Trần Tầm, nhà ngươi gấu thật đấy! Vào thôi! Lần này tiêu diệt triệt để bọn họ!”. Tô Khải khoác tay lên vai Trần Tầm nói.

Trần Tầm cười rồi đứng dậy, vỗ một bàn tay vào bàn tay Triệu Diệp và bước vào sân. Phương Hồi đứng sau lén túm lấy áo cậu, Trần Tầm liền ngoảnh đầu lại, cười rất tươi với cô và nói: “Yên tâm! Hãy đợi tớ kiếm cho cậu ba điểm nhé!”.

Hiệp thứ ba bắt đầu, trận đấu càng quyết liệt hơn, đối phương cũng đã nhìn thấy Trần Tầm bị nôn ban nãy, chính vì thế ép cậu càng hăng hơn, Trần Tầm ốm, chân ít nhiều cũng thấy yếu, mấy lần đều bị bọn họ chèn ra ngoài vạch. Thấy cậu yếu như vậy, Phương Hồi đứng ngoài sân mà suýt chảy nước mắt. Tô Khải cũng sốt ruột, vì Trần Tầm mà suýt thi cãi nhau với hậu vệ của đối phương. Cứ thế giằng co đến hiệp thứ tư, trường F bị đối phương dẫn trước hai điểm. Thời gian còn lại không nhiều, Trần Tầm cũng đã đến mức tới hạn, cậu cũng không đi tranh bóng nữa mà chỉ loanh quanh đứng ở khu trung tuyến, đợi trung phong Lưu Bác cướp bóng rồi chuyền cho cậu phản công.

Chiến thuật này đơn giản, hiệu quả, Lưu Bác nắm bắt được cơ hội, chuyền bóng vào tay Trần Tầm. Trần Tầm nhận bóng rồi chạy về phía rổ của đối phương, đối phương phòng thủ rất nhanh, hậu vệ lập thức đuổi theo. Trần Tầm dự đoán tốc độ của cậu ta rất khó chạy đến dưới rổ, bèn đứng ngay lại ở vị trí ba điểm, chuẩn bị nhảy lên ném bóng kiếm ba điểm và ngay sau đó hậu vệ đối phương cũng nhảy lên, định chụp quả bóng này. Quả bóng vượt qua ngón tay của hai người, cuối cùng rơi tọt vào lưới, cậu hậu vệ đó không kịp rút tay về, tay đập vào người Trần Tầm, Trần Tầm liền ngã xuống đất như một chiếc lá.

Phương Hồi cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, trái tim cô cũng run theo. Bên tai vọng lại tiếng Triệu Diệp chửi: “Mẹ nó! Chơi đểu quá!”. Trong sân, Tô Khải và các cầu thủ của đội bạn bắt đầu đẩy nhau, khán giả ngoài sân xôn xao la ó. Đối với những chuyện này như xảy ra ở một thế giới khác, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của người như con rối bị đứt dây, cô vội vàng gạt mọi người ra, bất chấp tất cả và chạy vào sân.

Trần Tầm nằm ngửa dưới đất, lúc đầu cậu định trở mình ngồi dậy, nhưng không còn chút sức lực nào nữa, thế là cậu bèn ngoan ngoãn nằm yên. Cậu nheo mắt lại, hả hê nhìn Phương Hồi đang xuất hiện trước mắt mình với khuôn mặt rơm rớm nước mắt, cười hỏi: “Bóng đã vào chưa?”.

“Vào rồi”. Phương Hồi ngồi xuống, khịt mũi trả lời.

“Thế nào? Tớ không nói xạo cậu chứ? Ba điểm này đủ để ghi vào sử xanh chưa?”. Trần Tầm thở phào nói.

“Ừ...”.

“Khóc gì chứ, có phải không vào đâu!”.

“Không khóc!”.

“Nước mắt lăn cả xuống người tớ rồi đây này.. “Đau không?”.

“Không... hơi hơi…”.

“Rốt cuộc là có đau không?”. Mắt Phương Hồi vẫn còn đỏ, nhưng miệng lại phì cười.

“Vừa nãy không đau, nhìn thấy cậu là bắt đầu đau...”.

“Đáng ghét! Thôi tớ ra đây!”.

“Đừng đừng! Không đùa nữa... tớ bảo này... kéo tớ một cái... hình như tớ không còn sức để dậy nữa!”. Trần Tầm đưa tay về phía Phương Hồi nói.

Phương Hồi liền nắm chặt tay Trần Tầm, cùng các cầu thủ bên cạnh kéo cậu dậy rồi dìu cậu ra sân.

“Lần này để m người nhìn thấy hết rồi”. Trần Tầm nhìn xung quanh, nói nhỏ.

“Ừ…”.Phương Hồi đỏ bừng mặt, thở dài.

“Nhưng nhìn thấy cậu chạy đến tớ rất vui”. Trần Tầm cười nói: “Thật đấy, lúc nằm dưới đất, ý nghĩ đầu tiên hiện trong đầu tớ là bóng, ý nghĩa thứ hai là cậu”.

Phương Hồi cúi đầu cười, len lén nắm lấy tay cậu.

Cuối cùng Trần Tầm không thi đấu được đến cuối trận mà ra sân trước, nhưng trường F vẫn bảo vệ được một điểm này cho đến cuối trận, bước thẳng vào trận chung kết của giải thi đấu bóng rổ dành cho nam sinh cấp ba cúp Nike. Tiếng còi vừa vang lên, cả sân vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hò reo vang dội. Học sinh tập hợp lại và hô vang tên các cầu thủ của đội mình, từ “Tô Khải” đến “Trần Tầm”, bao gồm cả “Triệu Diệp” không vào được sân. Triệu Diệp xúc động đến nỗi suýt khóc, Tô Khải ôm chặt cậu và nở một nụ cười hãnh diện.

Hôm đó tất cả các cầu thủ của đội bóng đều tranh nhau kí tên lên cánh tay phải bị bó bột của Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt cũng bị Phương Hồi xúi giục viết tên mình lên đó. Sau đó Triệu Diệp đã vô số lần sờ trộm vào cái tên này, cậu dùng tay trái, nguệch ngoạc viết thêm ngày tháng lên đó và ghi thêm dòng chữ “kỉ niệm lọt vào trận chung kết cúp Nike”.

Phương Hồi nói, mấy năm sau, phần bột đó đã bị Triệu Diệp làm vỡ vụn, những mảnh bột tàng vỡ tan đã khiến trái tim của mỗi người đều thiếu mất một miếng. Mãi đến thời điểm đó, họ mới hiểu được rằng, trận đấu đó là vật kỉ niệm đánh dấu cho tuổi trẻ của họ, chứng minh tình bạn và tình yêu giữa họ đã từng hi sinh một cách toàn tâm toàn ý và tất cả những điều này sẽ một đi không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.