Buổi đầu tiên cậu chơi
bóng trở lại, sau khi luyện tập xong và đi lên cầu thang, Triệu Diệp đã gặp Lâm
Gia Mạt vừa đến trường. Tựa như bầu trời vừa mới mưa xong, ánh mắt Triệu Diệp
trong ngần, cậu nâng quả bóng của đội NBA lấy được từ hôm đi miếu hội bằng tay
phải, vừa cười vừa nói với Lâm Gia Mạt: “Mang quả bóng về lớp hộ tớ được
không?”.
Lâu lắm rồi không được
nhìn thấy nụ cười của Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt cảm động đến phát khóc, cô không
hề ngần ngừ mà đưa ngay tay ra. Khoảnh khắc họ tao bóng cho nhau như cách một
thế kỉ, cả hai đều không còn nhớ lần trước nói chuyện với nhau tự nhiên như thế
này là từ bao giờ.
Lúc ôm quả bóng lên tầng,
Lâm Gia Mạt không nén được lòng lên thêm một tầng nữa. Để bảo đảm cho học sinh
lớp 12 có không gian yên tĩnh, nhà trường đã sắp xếp cho lớp học của họ nằm ở
trên tầng cao nhất của khu giảng đường. Lớp Tô Khải nằm đối diện với cầu thang,
Lâm Gia Mạt thường lên để nhìn trộm anh qua cửa sổ đằng sau. Cho dù là chơi
bóng hay học bài, vẻ chăm chú của chàng trai đó đều khiến cô ngây ngất. Thực ra
Lâm Gia Mạt rất hiểu, buổi chập choạng tối hôm đó, Tô Khải đã nói rõ với cô
rằng, anh sẽ không thích cô. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Gia
Mạt tiếp tục bày tỏ tình cảm, nói thẳng ra là bất luận thích ai cũng đều là
chuyện của riêng mình, thậm chí có thể nói không liên quan gì đến người được
thích. Nếu Tô Khải có thể lựa chọn việc chờ đợi Trịnh Tuyết thì Lâm Gia Mạt
cũng có thể lựa chọn chờ đợi Tô Khải.
Lâm Gia Khải bần thần
nhìn Tô Khải một lát rồi đi xuống với vẻ hụt hẫng. Nụ cười của Triệu Diệp chỉ
sưởi ấm được một góc cho trái tim cô, còn lại là vùng đất hoang vu rộng lớn
không ai có thể cứu vãn. Sau khi làm những việc lén lút này, cô chỉ cảm thấy
mình thật đáng thương. May mà cô đã quyết định buông tay một cách triệt để,
giống như những gì đã nói với Phương Hồi ngày trước, hôm Tô Khải tốt nghiệp sẽ
gặp lại. Ngoảnh đầu lại nhìn tấm biển đếm ngược đến ngày thi đại học rất nổi bật,
số ngày còn lại không nhiều đồng nghĩa với việc số ngày Lâm Gia Mạt được gần Tô
Khải không còn nhiều nữa. Trước khi kết thúc, Lâm Gia Mạt đã hoàn toàn thả mặc
cho mình mơ mộng.
Những ngày tháng bảy,
thời tiết ở Bắc Kinh rất nóng nực, mọi người cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nhóm
Phương Hồi đứng dưới ánh nắng gay gắt cùng Lâm Gia Mạt ch đợi Tô Khải sắp được giải phóng. Xung quanh trường, phụ huynh học sinh
đứng dày đặc, nếuên trong đang thi kiến thức, thì bên ngoài đang thi sức chịu
đựng. Hai bên đều như dây đàn căng cứng, không chịu được một chút cây lay gió
thổi.
Đúng lúc này một chiếc ta
xi chạy vào, lái xe không biết nên bóp còi inh ỏi, đám đông liền xông tới như
ong vỡ tổ. Vị phụ huynh đi đầu ra sức vỗ mui xe, quát với vẻ phẫn nộ: “Píp píp
cái gì! Học sinh đang thi đó!”.
“Đừng đụng vào xe! Đừng
đụng vào xe!”. Lái xe ra khỏi xe nói.
“Thế thì ông phải đi ngay
đi, đừng làm ồn, ảnh hưởng đến học sinh, không thi đỗ đại học thì làm thế
nào?”. Phụ huynh ai cũng hầm hầm.
“Các anh đứng chặn ở đây
thì tôi đi thế nào được? Hơn nữa bấm chút còi thì ảnh hưởng gì đến việc thi đại
học chứ?”. Lái xe nói với giọng rất bực bội.
“Vớ vẩn thật! Làm thế là
gây ồn ào!”.
“Không thấy ngay cả công
trường cũng bị yêu cầu phải dừng thi công à?”.
“Đúng vậy! Ảnh hưởng đến
tinh thần, mất tập trung!”.
Phụ huynh chỉ trích rất
hùng hồn, ông lái xe bị mọi người vây quanh.
Trần Tầm nhìn họ và nói
với vẻ chán nản: “Tiếng ồn này lớn hơn nhiều so với tiếng còi! Thi đại học thôi
mà, cần gì phải làm ầm ĩ vậy”.
“Ông sẽ nghĩ là không cần
thiết! Ông được vào lớp A của ngành tự nhiên với Phương Hồi, Kiều Nhiên, đâu có
như bọn tôi, trước khi thi không biết gì hết, trong lúc thi sẽ phải dò la, sau
khi thi lại càng không biết gì, quả thực rất lo là không đỗ đại học?!”. Triệu
Diệp trều môi nói.
“Thôi đi, tôi cũng đứng ở
bét lớp, nghe nói lên lớp 12 mỗi tháng phải thi một lần, ai điểm cao thì được ở
lại, ai điểm thấp thì bị loại, lần nào cũng có năm người đứng cuối cùng ở lớp A
bị loại, năm người thuộc top đầu ở lớp khác được chuyển sang lớp A, tớ đoán
chắc chẳng bao lâu tớ sẽ được gặp lại cậu và Lâm Gia Mạt!”. Kiều Nhiên thở dài
nói.
“Thôi đừng nói nữa, tim
tớ đang đập thình thịch đây này! Tóm lại là bầu không khí này làm mình nhụt hết
chí, đúng không Gia Mạt”. Phương Hồi đặt tay lên ngực, quay lại hỏi Lâm Gia
Mạt, nhưng Lâm Gia Mạt không để ý đến những điều cô nói mà nhìn chăm chú vào
cánh cửa lớn trước cổng trường, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của
cô, đám Phương Hồi cũng im lặng trở lại. Lần này Lâm Gia Mạt rất ngang ngạnh,
bắt họ cùng đứng đợi Tô Khải thi xong cho bằng được, nói là muốn mời mọi người
ăn cơm để chúc mừng. Triệu Diệp cũng không muốn lắm, nhưng vì hai đứa vừa làm
lành với nhau không, cũng ngại không muốn gây chuyện với cô. Thấy cô căng thẳng
như vậy, Triệu Diệp đành phải cúi đầu cho qua chuyện. Trải qua những chuyện vừa
rồi, cậu va Lâm Gia Mạt đã chín chắn hơn, cái gọi là chín chắn, cũng chỉ là
biết chịu đựng nỗi khổ hơn.
Dường như tiếng chuông
báo hiệu bài thi kết thúc đã kêu gọi hồn của tất cả mọi người, đám đông ùa ra
trước cổng, ai cũng nghển cổ chờ đợi. Lâm Gia Mạt đứng đầu tiên, mắt mở thật to
tìm kiếm bóng Tô Khải.
Một lát sau, Tô Khải bước
ra và nhìn thấy Lâm Gia Mạt đang đứng trước đám đông ra sức vẫy tay gọi cậu,
bước chân cậu chợt khựng lại. Cho dù thế nào, sau khi hiểu được suy nghĩ của
nhau, sẽ không thể bình thản như trước được nữa.
“Gia Mạt, sao em lại đến
đây?”. Tô Khải bước đến trước mặt Lâm Gia Mạt hỏi: “Hôm qua ti vi nói là không
cần phải đến chầu trực mà?”.
Ánh mắt Lâm Gia Mạt
thoáng qua vẻ thất vọng, cô ngẩng đầu lên cười gượng nói: “Không phải đã nói từ
trước là thi xong sẽ ăn mừng cho anh đó sao?”.
“Đúng đó!”. Trần Tầm vội
chạy tới xoa dịu: “Bọn em cũng chỉ tìm cái cớ để tụ tập cho vui thôi. Anh thi
thế nào?”.
“Cũng tạm, thì chỉ có như
vậy, biết làm thế nào?”. Tô Khải cười cười nói: “Tôi đoán là mọi người không
chịu yên được mà, nói là chúc mừng tôi, thực ra là định ăn ch
“Không! Bữa ngày hôm nay
em mời!”. Lâm Gia Mạt ngắt lời Tô Khải, nói với giọng rất quả quyết.
Mọi người đều sững lại,
Tô Khải liền vỗ vai cô nói: “Không cần, không cần đâu, chả lẽ anh không mời anh
em ăn một bữa được à?”.
“Đúng vậy! Chả lẽ mời anh
ăn một bữa mà em không mời được à? Lần này để em, tóm lại là sau này không biết
bao giờ mới có thể ngồi ăn được cùng với nhau”. Lâm Gia Mạt né vai, tránh tay
Tô Khải ra rồi một mình đi trước. Phương Hồi vội đuổi theo, những người khác
đều có phần ngại ngùng tụt lại đằng sau.
Lâm Gia Mạt tìm được một
quán lẩu cay ở đường Quỷ, mấy đứa xúm quanh một chiếc bàn, Trần Tầm và Triệu
Diệp gọi trước một nồi lẩu, cầm thực đơn lên tán chuyện với nhân viên phục vụ.
Trần Tầm nói: “Oa, ở đây
mua một tặng một đấy! Anh ơi, mua một đĩa thịt dê tặng một đĩa thịt bò hay mua
một đĩa thịt dê tặng một đĩa thịt dê?”.
“Mua dê tặng bò”. Nhân
viên phục vụ không buồn ngước mắt lên.
“Cậu tưởng ông chủ ngốc
à! Rốt cuộc là giá thịt dê đắt hay giá thịt bò đắt, người ta đã tính hết rồi,
đây gọi là từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, người mua có bao giờ ranh bằng người bán
đâu! Cậu định kiếm hời à? Cứ đợi đấy!”. Triệu Diệp ngồi bên cạnh tiếp lời: “Em
đã trả lời anh anh rồi! Có đúng như vậy không?”.
“Thịt bò đắt hơn thịt
dê!”. Nhân viên phục vụ không nhịn được nữa bèn thanh minh.
“Nghe thấy chưa? Người ta
rất có thiện chí chiêu đãi thực khách các nơi, không cầu lợi chỉ cầu danh! Lát
nữa chắc chắn sẽ không bê ra bọn minh loại thịt bò để bốn năm ngày trong tủ
lạnh đâu, chắc chắn có lẫn mỡ và nạc! Nhiều mỡ ăn sẽ ngấy, nhiều nạc ăn sẽ bã,
chắc chắn anh ấy đã nghĩ mang loại nào ra cho bọn mình rồi! Có đúng không
anh?”. Trần Tầm và Triệu Diệp hùa vào nói.
Nhân viên phục vụ b nói
khóc dở mếu dở, Lâm Gia Mạt liền cười và kéo Phương Hồi: “Cậu chẳng quản lí ông
Trần Tầm nhà cậu gì cả, ai lại làm như vậy?”.
Phương Hồi đỏ bừng mặt,
lắc đầu, Tô Khải liền nói tiếp: “Đúng vậy! Anh đã gặp nhiều người bẻm mép,
nhưng không gặp ai bẻm mép kiểu này! Bọn em gọi món đi! Bạn bè lớp anh gọi anh
mấy lần rồi, tối đến anh còn một bữa nữa!”.
“Đã đến đây rồi thì vội
gì nữa”. Lâm Gia Mạt thờ ơ đáp. Cô gọi nhân viên phục vụ mang mấy chai bia ra,
Tô Khải nhìn cô mấy lần, nhưng cô coi như không nhìn thấy.
Bia vừa được mang đến,
Lâm Gia Mạt liền bảo nhân viên phục vụ mở nắp, cô rót đầy bia cho từng người
một, Phương Hồi ra sức che cốc, nhưng cũng bị cô gạt ra.
“Gia Mạt, đừng rót nữa,
tớ không uống được thật mà..Phương Hồi nhìn cốc bia mỗi lúc một đầy với vẻ khổ
sở.
“Thôi đi! Đừng lằng nhằng
nữa! Hôm nay không ai được từ chối!”. Lâm Gia Mạt lườm cô một cái, giơ ngón tay
lên và chỉ vào từng người một.
Nhìn ngón tay đưa đi đưa
lại của cô, bất giác Tô Khải liền cúi đầu xuống, anh không biết Lâm Gia Mạt
muốn làm gì, nếu là trước đây thì anh đã đứng dậy ngăn cô từ lâu rồi, anh sẽ
nói: “Con gái đừng có tham gia!”, hoặc giành ngay lấy cốc bia. Còn hiện tại, Tô
Khải không biết phải làm thế nào.
Trong lúc Tô Khải đang im
lặng thì Triệu Diệp liền đứng lên, cậu nâng cốc bia lên và nói: “Thôi thôi, con
gái năm mươi phần trăm, con trai uống hết. Thế nào, bọn mình không phát biểu gì
à?”.
“Chúc mừng anh Tô Khải
hoàn thành bài thi thuận lợi, có tên trong bảng vàng nhé!”. Kiều Nhiên liền
tiếp lời.
“Bảng vàng gì? Đừng đứng
cuối bảng là tốt rồi!”. Tô Khải chạm cốc với Kiều Nhiên, cười nói.
“Tương lai sáng ngời
nhé!”. Phương Hồi đứng dậy, Tô Khải gật đầu cảm ơn và chạm cốc với cô. Trần Tầm
muốn uống hộ cô, nhưng khua tay và tự uống.
“Hê! Tớ vừa nói tương lai
sáng ngời rồi mà! Cậu cướp lời của tớ!”. Triệu Diệp cũng nâng cốc lên: “Đội
trưởng, em bí từ rồi, em chưa phục ai bao giờ, nhưng em cảm thấy anh là người
đàn ông rất gấu, chúc anh tiếp tục gấu nhé!”.
Nói xong Triệu Diệp liền
uống cạn cốc rượu, Tô Khải nhìn cậu bằng ánh mắt sáng ngời và ra sức vỗ vai cậu
và uống với cậu một cốc.
“Em cũng không biết nói
những thành ngữ bốn chữ đó, em là người rất thực dụng, chúc anh điền nguyện
vọng một là gì thì đỗ nguyện vọng đó!”. Trần Tầm cũng uống hết một cốc, cậu lau
miệng rồi kéo Lâm Gia Mạt nói: “Đến lượt cậu tổng kết rồi đó”.
“Em không nói gì nữa, tóm
lại là cho dù đi đâu, anh đừng quên bọn em là được”. Nói xong, không đợi Tô
Khải phản ứng gì, Lâm Gia Mạt liền ngửa cổ uống hết cốc bia, trong tích tắc đó,
dường như nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô nhạt nhòa hơi nước. Cốc bia trên tay Tô
Khải ngượng ngùng dừng giữa lưng chừng không khí, bàn ăn tròn vẫn không thể làm
cho bữa tiệc này trở nên trọn vẹn.