Năm Tháng Vội Vã

Quyển 7 - Chương 11



Bọn họ đợi đến tận hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, cuối cùng người nhìn rất giống với Bạch Phong đó đã xuất hiện. Cậu ta đi ra cùng với một người đàn ông nhìn rất sang trọng, một chiếc Mercedes đỗ trước cổng, cậu mở cửa ô tô cho người đàn ông đó rồi cười tiễn ông ta lên xe. Dưới ánh nắng, nhìn cậu hơi xanh xao, mặc dù mặc bộ quần áo khá đắt tiền, kiểu tóc, diện mạo đều có sự thay đổi lớn, nhưng Ngô Đình Đình vẫn nhận ra ngay.

Người đó chính là Bạch Phong.

Ngô Đình Đình liền đứng bật dậy và bước về phía cậu ta, cú vận động mạnh sau một đêm dài chầu chực đã khiến mắt cô hoa lên, nhưng cô vẫn cố mở mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong, sợ cậu lại biến mất lần nữa. Sau khi bước vào sảnh lớn cô mới đuổi theo Bạch Phong, cậu không phát hiện ra Ngô Đình Đình đang đi theo mình, mà chỉ bước vào thang máy như bước vào khu nhà ở của mình.

“Bạch Phong...”. Ngô Đình Đình gọi nhỏ.

Bạch Phong giật mình đứng lại, nhưng cậu không ngoảnh đầu lại mà rảo bước nhanh hơn.

“Bạch Phong, không có chuyện gì đâu, em đây!”. Ngô Đình Đình kéo cậu lại nói: “Em là... Ngô Đình Đình”.

Ngô Đình Đình nhìn thẳng vào mắt cậu và nói ra tên mình, trong lòng cô, cô vô cùng mong mỏi được nghe Bạch Phong thốt ra tên mình.

“Xin lỗi, chắc em nhận nhầm người

Trong đôi mắt ấy không hề lộ ra vẻ vui mừng hay sợ hãi, dường như tất cả mọi thứ đã hòa tan trong đó, Bạch Phong lạnh lùng trả lời với giọng điệu lạ lẫm.

Thang máy phát ra tiếng keng, Bạch Phong giằng ra khỏi tay Ngô Đình Đình rồi bước vào trong. Đám Trần Tầm cũng đã đến nơi, Đường Hải Băng nhìn thang máy đang đi lên hỏi: “Sao rồi? Có phải Bạch Phong không?”.

“Đúng anh ấy mà! Chắc chắn là anh ấy!”. Ngô Đình Đình bấm nút thang máy nói: “Anh ấy không thừa nhận, nhưng tớ dám khẳng định là anh ấy. Chắc anh ấy tưởng cảnh sát phái bọn mình đến đây, tớ phải lên tìm mới được! Tớ phải nói với Bạch Phong...”.

“Đình Đình, cậu đợi lát đã! Cậu chắc chắn người đó là Bạch Phong ư?” Trần Tầm hạ thấp giọng kéo tay cô nói.

“Không phải cậu cũng đã nhìn thấy đó sao? Cậu bảo đó không phải là Bạch Phong ư?” Ngô Đình Đình xúc động nói.

“Tớ biết, nhưng ít nhất là cậu phải biết rõ cậu ta dừng lại ở tầng nào đúng không?”. Trần Tầm đỡ vai cô nói.

Ngô Đình Đình vội vàng ngẩng đầu lên xem, màn hình thang máy dừng lại ở tầng 12.

Mấy đứa lên tầng, hành lang rất yên tĩnh, cả đám cũng không dám lên tiếng mà chỉ đứng trong thang máy. Trần Tầm quay sang nói với Đường Hải Băng: “Bọn mình đừng canh chừng ở một tầng, một là mục tiêu quá lớn dễ bị người của khách sạn đuổi ra ngoài, hai là chưa chắc Bạch Phong đã ở tầng này, có khi cậu ta lại sợ bọn mình bám đuôi nên cố tình đỗ thang máy ở tầng này, sau đó lên tầng khác hoặc xuống tầng khác. Thôi thế này vậy, Hải Băng lên tầng 13, Dương Tình lên tầng 11, tất cả đều canh chừng ở cổng thang máy, Tôn Đào đứng đợi ở cổng, tôi và Đình Đình ở đây. Bọn mình liên lạc với nhau qua điện thoại, chỉ cần nhìn thấy cậu ta là chặn lại, sau đó gọi điện thoại ngay cho tôi!”.

“Nhà ngươi ranh ma thật! Nghĩ đến tất cả mọi tình huống! Thôi được, cứ như thế nhé! Mọi người ch nhau hành động đi!”. Đường Hải Băng vỗ vai Trần Tầm nói.

Cả bọn lần lượt vào vị trí Trần Tầm đã phân công, Ngô Đình Đình đứng run rẩy cạnh thang máy, Trần Tầm đỡ cô nói: “Không đứng vững được nữa à? Sáng ra cậu cũng chẳng ăn gì, không biết còn phải đợi bao lâu nữa!”.

“Trần Tầm... tớ nói chuyện với anh ấy rồi...”. Ngô Đình Đình túm chặt cậu và khóc: “Tớ được nói chuyện với anh ấy thật rồi”.

“Được rồi, tớ biết rồi, cậu ta thế nào, có thay đổi gì không?”. Trần Tầm dựa vào cạnh cô hỏi.

“Có... đẹp trai hơn trước”. Ngô Đình Đình vừa quệt nước mắt vừa trả lời.

“Hê! Sao cậu si tình vậy?”. Trần Tầm trều môi nói.

“Thật mà, đẹp trai hơn cả cậu! Như ngôi sao điện ảnh vậy! Nhìn rất giống Cổ Long! Hiện anh ấy đang làm ăn, chắc chắn rất giàu có! Cậu coi con xe mà anh ấy tiễn người đàn ông đó lên! Mercedes E320 đúng không? Tớ có cảm giác rằng thời gian đầu anh ấy ẩn danh ở một thành phố khác, sau đó đi lên bằng hai bàn tay trắng”.

“Lúc này đây người tình thanh mai tóc mã là cậu đã xuất hiện, nói với Bạch Phong rằng cậu ta không phạm tội giết người. Cậu ta mừng đến phát khóc và xin cầu hôn với cậu, sau đó bọn cậu tay trong tay bỏ qua giai đoạn xã hội chủ nghĩa và đi thẳng lên chủ nghĩa cộng sản! Mùa hè thì sang Hawaii nghỉ mát, mùa đông thì sang Thụy Sĩ trượt tuyết, bận thì kiếm ít tiền, nhàn rỗi thì sinh vài đứa con. Tất cả những cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình đều được các cậu biểu diễn một lần! Chỉ có tình tiết cặp bồ với người thứ ba là không xuất hiện, những cái khác các cậu thích làm gì thì làm, cậu xem ý tưởng của tớ có hợp với khẩu vị của cậu không?”.

“Thôi đi ông!”. Ngô Đình Đình đánh Trần Tầm một cái, hai má đỏ bừng.

Nhưng thời gian chờ đợi dài hơn những gì họ tưởng tượng rất nhiều, mãi đến tận năm giờ chiều, Bạch Phong mới ra khỏi phòng ở tầng 12, khi nhìn thấy Trần Tầm và Ngô Đình Đình ôm bộ mặt tiều tụy đang đứng đợi ở cửa thang máy, cậu ta đã không giấu nổi vẻ sững sờ.

“Bạch Phong, ông vô tình quá! Anh em đợi ông gần 24 tiếng đồng hồ rồi!”. Trần Tầm bước đến vỗ cậu ta một cái nói, còn Ngô Đình Đình thì chỉ đứng sau Trần Tầm và nhìn Bạch Phong không chớp mắt.

“Chỉ có hai đứa cậu thôi hả?”. Bạch Phong bình thản tránh tay Trần Tầm hỏi.

“Đường Hải Băng và hai đứa kia đang ở dưới, tôi nhắn tin đây. Yên tâm, toàn người nhà cả mà!”. Trần Tầm ngại ngùng đút tay vào túi đáp.

Bạch Phong đưa mắt nhìn bốn xung quanh với vẻ thận trọng rồi quay sang nói: “Vào phòng tôi nói chuyện, đừng đứng ở đây nữa!”.

Trần Tầm và Ngô Đình Đình liền theo Bạch Phong vào phòng, căn phòng không giống với phòng khách sạn lắm, nhìn như căn hộ cho gia đình ở, có thể nhận thấy cậu ta đã ở đây một thời gian dài. Trần Tầm và Ngô Đình Đình ngồi xuống ghế sofa, Bạch Phong cởi áo khoác, để lộ ra chiếc áo Tshirt đen bó sát người, cậu bước đến trước tủ lạnh và ngồi xuống hỏi: “Uống gì nhé? Biết uống bia hết đúng không?”.

“OK! Chắc chắn tửu lượng không kém ông”. Trần Tầm cười nói.

Bạch Phong ném cho mỗi đứa một lon bia, Ngô Đình Đình có vẻ luống cuống, Trần Tầm bật lon của mình đưa cho cô, rồi cầm lấy lon của cô bật ra và hỏi: “Bạch Phong, giờ ông phất rồi hả? Ở được cả khách sạn International! Gấu thật đấy!”.

“Hơ hơ, loại người như tôi có phất được không? Căn phòng này đặt thuê nửa năm, nhưng không phải tôi check in”. Bạch Phong rút ra một điếu thuốc dài và nói: “Đừng gọi tôi là Bạch Phong nữa, tôi không còn quen, cứ gọi là Andy đi! Ông có làm điếu không?”.

“Không, tôi không hay hút thuốc và không hút quen loại thuốc bạc hà này!”. Trần Tầm khua tay nói: “Thế ai thuê phòng cho ông?”.

“Ai có tiền thì người đó thuê cho tôi, tóm lại là loại phòng nào kém hơn mức hiện tại thì chắc chắn tôi không ở. À, buổi sáng các cậu đã nhìn thấy rồi chứ, chính là ông mập tôi đưa lên xe đó chi tiền, trông béo như con heo vậy nhưng rất giàu. Vừa nãy ông ta đến Tràng An club, có biết gia nhập club đó chưa kể hội phí mất bao nhiêu tiền không? 15 xèng! Hơn nữa không phải cứ có tiền là vào được đâu!”.

“Oa! Kinh vậy hả!”. Trần Tầm sửng sốt hỏi: “Đó là boss của ông à?”

Bạch Phong ngửa đầu lên cười, cậu hắng giọng hai tiếng và đáp: “Coi như vậy! Có chút quan hệ thuê mướn, tôi phục vụ cho ông ta!”.

“Thế ông còn bảo ông không có tiền! Hợp tác với người giàu có như vậy thì ông nghèo sao được? Không sao, nói thẳng là bọn tôi cũng sẽ không tống tiền ông đâu, hiện tại ông làm gì vậy?”.

“Tôi hả...”. Bạch Phong ghé sát vào làn khói trắng cậu vừa nhả ra nói: “Làm đệm cho đàn ông, làm chăn cho đàn bà, ban ngày nghỉ ngơi tối đến miệt mài, có người gọi tôi là thiếu gia, có người gọi tôi là money boy, tên ở nhà là Ngưu Lang, tên ở ngoài là nam nhân viên PR cao cấp, người Bắc Kinh gọi là Vịt đúng không nhỉ?”.

Ngô Đình Đình trợn tròn mắt nhìn Bạch Phong, cậu liền liếc cô với vẻ không quan tâm và cười, Trần Tầm nuốt một miếng nước bọt, lắp bắp: “Ông... ông đừng đùa với anh em! Bọn tôi đến để nói chuyện nghiêm túc với ông!”.

“Tôi đâu có đùa, hay là tôi cho ông một tấm card nhé, nếu có thời gian ông cũng có thể tìm đển để giải tí, nể tình bạn bè hồi nhỏ, tôi giảm giá cho ông 12%. Đình Đình cũng có thể chơi, đàn ông đàn bà tôi chiều được hết, chắc là các ông cũng không bao được lâu đâu, thôi 419 nhé!”. Bạch Phong ngồi xuống giường nói.

đang định đứng dậy thì bị Đình Đình ấn xuống, cô run rẩy hỏi: “419 là gì? 419 tệ hả?”.

“Haizz, nhìn em thời trang như thế mà không biết từ này à! 419 tệ thì anh cũng chỉ ngồi uống rượu cùng em được thôi, mà còn phải tranh thủ lúc anh đang vui cơ, hơn nữa em vẫn phải trả tiền. 419 là for one night! Giờ thì hiểu rồi chứ!”. Bạch Phong cười nói.

Ngô Đình Đình loạng choạng ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Bạch Phong!”. Trần Tầm không kìm được bèn đứng phắt dậy, túm chặt cậu ta hét: “Ông nói với nó cái gì vậy? Ông điên rồi? Tại sao ông lại làm những chuyện đó?”.

“Sao tôi không thể làm được việc đó?”. Bạch Phong hất tay Trần Tầm ra lạnh lùng nói: “Các ông nghĩ tôi làm được việc gì? Không bị cảnh sát phát hiện, được ăn sung mặc sướng, được các nhân vật có máu mặt bảo kê! Không làm việc này thì tôi làm được gì? Ông tưởng tôi như các ông, được sống một tuổi thơ êm đềm dưới sự bao bọc của cha mẹ, sau đó lại tiếp tục sống một thời niên thiếu, trung niên êm đềm? Trần Tầm, ông ngây thơ quá! Cái nơi mà ông đang sống là xã hội! Cái mà tôi vi phạm là pháp luật! Không đi đền mạng, không đi ngồi tù tôi còn đòi sống một cuộc sống thanh cao ầm ĩ ư? Nằm mơ! M.kiếp, tôi sống được đã là kì tích rồi. Tôi chỉ có thể sống chui lủi ở nơi bẩn thỉu nhất, kinh tởm nhất, tăm tối nhất mà thôi! Đâu chỉ mỗi việc làm tình với đàn ông đàn bà ở đây, kể cả phải làm những việc không phải là việc của con người, chỉ cần được sống tôi vẫn dám làm! Các ông đừng giáo huấn tôi bằng giọng điệu của bọn cớm! Tôi cũng không cần sự thương hại của các ông đâu! Ông, tôi và Đình Đình không còn là những đứa trẻ chơi đùa với nhau trong con ngõ nhỏ nữa! Bạch Phong đã chết từ chục năm về trước rồi! Hai người có hiểu không?”.

Nói xong những điều này, không kìm chế được, Bạch Phong bắt đầu run rẩy, Ngô Đình Đình thì nước mắt giàn giụa, cô chồm tới ôm chặt Bạch Phong nói: “Anh không giết người! Không giết người! Gã họ Tào đã bị bắt rồi! Hắn ta đã khai, người là do hắn ta giết, không phải anh! Bạch Phong anh không phạm tội giết người! Không phạm!”.

“Gì cơ... em nói gì cơ?”. Ánh mắt thất thần của Bạch Phong dần dần sáng quắc l>“Em nói anh không giết người! Vết thương chí mạng của người bị hại ở trên đỉnh đầu chứ không phải sau gáy! Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, họ đã đích thân đến nhà để nói với ông anh! Anh hãy tin em! Thật sự là anh không giết người!”. Ngô Đình Đình vừa khóc vừa nói.

“Không thể... sao lại như thế được? Rõ ràng là tôi nhìn thấy anh ta gục ngã, chảy bao nhiêu máu... em lừa tôi, em lừa tôi đúng không? Các người muốn lừa tôi quay về tự thú! Muốn để tôi bị ăn đạn!”. Bạch Phong vội đẩy Ngô Đình Đình ra nói.

Ngô Đình Đình liền ngã dụi xuống đất, cô cố gắng túm lấy gấu quần Bạch Phong, vừa túm vừa khóc nói: “Em không lừa anh! Anh không giết người thật mà! Không tin anh cứ hỏi Trần Tầm, chắc chắn không phải do anh gây ra mà!”.

Bạch Phong ngẩng đầu lên nhìn Trần Tầm, Trầm Tầm chậm rãi gật đầu. Bạch Phong liền ngồi phịch xuống giường, túm chặt lấy tấm ga trải giường, lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao đến bây giờ mới nói cho tôi biết là tôi không giết người? Tôi đâu có còn là con người nữa đâu, các người đến báo với tôi rằng tôi không giết người? Tại sao? Tại sao!”.

“Bạch Phong, ông bình tĩnh đi...”. Trần Tầm bước đến nắm vai cậu ta nói.

“Bình tĩnh? Tôi không thể bình tĩnh được! Nếu phải sống mười năm như tôi ông thử bình tĩnh xem!”. Bạch Phong giằng ra nói: “Bạch Phong? Ai là Bạch Phong? Không ai là Bạch Phong cả! Các người hãy cút đi! Đừng đứng đấy nói lung tung nữa! Cút hết đi cho tôi!”.

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Trần Tầm mở cửa ra cho đám Đường Hải Băng đi vào, nhìn căn phòng ngổn ngang, Đường Hải Băng liền thắc mắc: “Có... có chuyện gì vậy?”.

“Không sao! Ông đưa Đình Đình ra ngoài trước!”. Trần Tầm liền đỡ Ngô Đình Đình dậy rồi giao cho Đường Hải Băng.

“Haizz! Có chuyện gì vậy?”. Tôn Đào cũng không hiểu đầu đuôi thế nào.

Trần Tầm không nói không rằng mà đẩy bọn họ ra ngoài cửa, cậu đóng cửa lại rồi quay vào nói: “Bạch Phong, tôi biết ông rất buồn và không chịu nổi biến cố lớn như vậy, nếu rơi vào ai thì cũng sẽ không chịu nổi. Nhưng lối đi ngay dưới chân mình, cuộc đời của ông rất buồn, đó cũng là do sự nông nổi của ông gây nên! Ông không trách người khác được! Tôi còn phải nói cho ông biết rằng, không phải mỗi cuộc đời ông đáng buồn, những trải nghiệm của ông đã ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác! Bao năm qua Đình Đình vẫn một lòng chờ đợi ông, ông có biết không? Cậu ấy có đáng thương không? Cậu ấy còn đáng thương hơn cả ông! Rõ ràng cậu ấy không làm điều gì xấu mà vẫn phải gánh chịu mọi nỗi đau khổ mà ông gây ra! Một lòng một dạ đợi ông quay về! Đình Đình không mong chờ gì cả, mà chỉ mong ông nói được lời an ủi cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được rằng những năm tháng vừa qua đáng để sống! Tôi không biết sau này ông sẽ thế nào, tôi cũng không biết Đình Đình rồi sẽ thế nào, nhưng tôi mong ông làm được việc mà một người đàn ông nên làm! Cho dù chỉ là nói với Đình Đình một câu chân tình! Hồi nhỏ tôi vô cùng sùng bái ông, tôi cảm thấy ông là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất! Tôi mong rằng sau này tôi cũng vẫn sẽ nghĩ như vậy, tôi có thể nói với người khác rằng tôi có một người anh em rất gấu! Ông ta đã từng đánh nhau, từng đi phiêu bạt kì hồ, mọi tội lỗi ông ta đã phải chịu, nhưng ông ta vẫn như vậy!”. Trần Tầm giơ ngón tay trỏ lên trước mặt Bạch Phong, Bạch Phong nhìn tay cậu và bật khóc.

Trần Tầm liền thở dài, cậu cầm giấy note của khách sạn rồi viết gì đó và ném cho Bạch Phong nói: “Đây là số điện thoại của tôi và Đình Đình, có việc gì thì tìm bọn tôi, tôi không làm phiền ông nữa, bye bye!”.

Trần Tầm xuống dưới, cả đảm đưa Ngô Đình Đình về căn phòng nhỏ của Đường Hải Băng, trên đường đi Ngô Đình Đình không nói câu nào, cô cũng không khóc nữa mà chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe.

Tối đến mọi người đều ở lại, Trần Tầm canh chừng cô ở chiếc giường trong phòng trong. Ngô Đình Đình nắm tay Trần Tầm nói nhỏ: “Tớ thấy chuyện trọng đại nhất đã qua rồi, thật đấy, tớ không buồn lắm”.

“Ngoan nào”. Trần Tầm nắm chặt tay cô nói: “Sau này cố gắng sống cho tốt, bọn mình mới 19 tuổi, cuộc đời còn dài lắm”.

“Nhưng sao tự nhiên tớ lại cảm thấy mình già đi nhỉ...”. Ngô Đình Đình sụt sịt nói.

“Ngốc ạ, đến 89 tuổi mới được gọi là già!”. Trần Tầm xoa đầu cô nói: “Thôi ngủ đi!”.

“Ừ!”. Ngô Đình Đình dựa vào lòng Trần Tầm, vừa khóc vừa nhắm mắt lại.

Còn Trần Tầm không tài nào ngủ được, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tàn nhẫn của tuổi trẻ và cái giá của sự ngờ nghệch, cái gọi là thời gian trôi qua như nước chảy, không phải ai cũng chấp nhận được cái giá đó.

Hơn hai giờ đêm, điện thoại của Ngô Đình Đình có tin nhắn, cô mở máy ra xem, là một tin nhắn. Một số là bắt đầu bằng số 1390 nhắn tin: Cảm ơn em, chúc em hạnh phúc.

Ngô Đình Đình nhìn một hồi lâu, mãi cho đến khi đã khắc mấy chữ này vào trong tim, mới lặng lẽ bấm nút xóa.

Màn hình lóe sáng, sau đó tất cả đều tối đen trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.