Năm Tháng Vội Vã

Quyển 8 - Chương 11



Trong buổi tập rơi vào ngày thứ ba tuần sau, Phương Hồi không nhìn thấy Trần Tầm trên giảng đường nữa, hay nói chính xác hơn thì Trần Tầm chỉ xuất hiện thoáng qua rồi không thấy đâu nữa, Thẩm Hiểu Đường một mình bước vào giảng đường.

Không gặp được Trần Tầm, Phương Hồi cũng thấy hơi hẫng hụt, nhưng đồng thời cô cũng thấy có gì đó rất mừng khi không nhìn thấy Trần Tầm mỉm cười bước về phía Thẩm Hiểu Đường. Trong lúc còn đang suy nghĩ liên miên thì lúc quay đi, một tiếng gọi sau lưng khiến cô mất hết hồn.

“Phương Hồi”. Trần Tầm thở hổn hển nhìn cô nói.

“Sao... sao anh lại biết... em ở đây?”. Phương Hồi luống cuống hỏi.

“Anh linh cảm được, giống như việc em tìm được anh trên sân vận động thôi, liếc qua là thấy”. Trần Tầm chỉ lên đỉnh đầu nói.

“Vâng...”. Phương Hồi chớp mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

“Lát nữa em có giờ gì vậy?”.

“Môn nghe”.

“Bỏ nhé”.

“Hả?”.

“Mình đi đâu đó một lúc nhé”.

Phương Hồi không trả lời, Trần Tầm đã xuống cầu thang trước cô, đi được mấy bước lại quay đầu lại nói: “Đi thôi!”. Phương Hồi ngần ngừ một lát nhưng vẫn đi theo cậu.

Đằng sau khu giảng đường của trường F có mấy bụi đinh hương, hương thơm ngan ngát rất dễ chịu, Trần Tầm mua nước, đưa cho Phương Hồi đang ngồi dưới bụi hoa nói: “Em uống đi, mùa xuân thời tiết khô lắm”.

“Em không thích nước uống có ga”. Phương Hồi lắc đầu nói.

“Thế thì uống chai của anh này”. Trần Tầm đưa chai nước trà đen cho cô.

“Anh...”. Phương Hồi nhìn chai nước hỏi: “Anh đã hôn Thẩm Hiểu Đường chưa?”.

“Hả?”. Trần Tầm nhìn cô ngơ ngác hỏi.

“Hôn chưa?”.

“À”. Trần Tầm không phủ nhận, bị Phương Hồi hỏi như vậy, cậu cảm thấy có cái gì đó rất giật thột.

“Anh cầm lấy đi”. Phương Hồi run run trả lại chai nước cho Trần Tầm.

***

Trần Tầm ngập ngừng một lát rồi lặng lẽ đón lấy.

Phương Hồi đã chê cậu bẩn rồi.

“Phương Hồi, bọn mình đừng như thế này có được không em? Em biết là anh buồn và áy náy thế nào, em cũng biết là anh không thể không quan tâm, không thể không nhớ đến em được!”. Trần Tầm ấm ức nói: “Em giấu được trong lòng, còn anh thì không làm thế được! Bọn mình yêu nhau không phải chỉ một hai ngày, cũng không chỉ một hai năm, cả thời cấp ba anh chỉ yêu mình em, tối nào anh cũng muốn nhắn tin cho em, số điện thoại nhà ba em, mẹ em, bà em anh đều thuộc hết, hiện tại đúng là anh thích Thẩm Hiểu Đường, có thể em sẽ nghĩ rằng anh là kẻ vô trách nhiệm, nhưng trong lòng ít nhất có hai mươi phần trăm anh vẫn nhớ đến em! Anh không tin là bọn mình sẽ trở thành hai người xa lạ và anh hoàn toàn không muốn tin vào điều đó!”.

“Hai mươi phần trăm ư? Hơ hơ, cao quá nhỉ. Trần Tầm, có thể lấy cân để đong đo việc thích một người hay sao? Thích cứ việc thích, không thích cứ việc không thích, quan điểm của hai chúng mình về cái đó khác xa nhau quá!”. Phương Hồi cười buồn đáp, thực ra nghe thấy Trần Tầm nói nhớ cô, cô cũng thấy vui vui, chỉ có điều sự toàn tâm toàn ý mà một thời cô được hưởng trọn vẹn đó giờ chỉ biến thành một phần nhỏ, nghĩ mà cũng thấy xót xa.

“Anh biết trong chuyện này anh có lỗi với em rất nhiều, nhưng anh nghĩ việc thích một người không thể coi là sai, trước đây Gia Mạt đã từng nói rằng, không đối mặt thực sự với tình cảm của mình cũng là một sự phản bội. Anh đã phản bội em thì không thể phản bội người khác nữa. Hơn nữa rõ ràng là lỗi ở anh, không nên để em phải gánh chịu nỗi khổ. Anh hiểu em mà, em đừng dày vò mình nữa, vở kịch đó em đừng đóng nữa được không?”. Trần Tầm ngồi xuống cạnh cô nói.

“Anh hiểu em? Anh đã hiểu em bao giờ chưa? Từ lúc anh thích em và viết tên em lên bảng đến khi anh không thích em nữa rồi đi hát bài Năm tháng vội vã với một người con gái khác, đó đều là cái mà anh gọi là phương thức đối mặt với tình cảm, nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến những suy nghĩ của em chưa? Anh biết em nghĩ gì và không nghĩ gì hay không? Đây là những điều mà anh hiểu em ư?”

“Bọn mình không cần thiết phải rạch ròi trong mọi chuyện! Có nhiều cái mà mình không muốn bị nhìn thấy hoặc không muốn nói toạc ra, Phương Hồi, em có biết tại sao bọn mình chia tay nhau không? Vì những cái trong đáy lòng mà khác không thể nhìn thấy thì bọnmình đều đã nhìn thấy hết rồi! Em vẫn chưa hiểu đúng không? Thế thì em hãy ngẩng đầu lên nhìn bụi hoa đinh hương này, em có hiểu ý anh không?”.

Phương Hồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hương thơm ngan ngát tỏa ra, màu trắng thuần khiết đó đã khiến đôi mắt cô đẫm lệ, nước mắt lăn dài xuống má, Phương Hồi nói nhỏ: “Anh nói điều đó ư... em cảm thấy mình có lỗi với Kiều Nhiên nhất, trước khi đi cậu ấy đã muốn ôm em một lúc, nhưng em không chịu. Cậu ấy chỉ cần một cái ôm nhưng em lại tiếc không cho, anh có biết tại sao không? Vì em nghĩ rằng như thế sẽ làm vấy bẩn tình cảm của chúng mình, em luôn yêu anh bằng tình cảm chân thành như thế. Nhưng Trần Tầm ạ, cho đến giờ phút này, anh vẫn không hỏi em rằng em có còn thích anh không? Anh không còn thích em nhưng em vẫn thích anh…”

Trần Tầm sững sờ nhìn Phương Hồi, khuôn mặt nhợt nhạt, nhỏ nhắn của cô và bụi hoa sau lưng cô tựa như hòa vào thành một, dường như tạo thành chùm sáng tỏa vào lòng cậu, bao kỉ niệm cũ chợt ùa về, Trần Tầm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.

Cậu bước đến và ôm chặt Phương Hồi vào lòng, ghé sát vào mái tóc mềm mại của cô nói: “Phương Hồi... Em có biết là anh không muốn nói lời xin lỗi với em đến mức nào hay không? Anh tưởng rằng suốt đời sẽ không phải nói câu đó…”

Phương Hồi không vòng tay ra ôm lại cậu mà chỉ dựa vào bờ vai quen thuộc, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo.

“Chỉ tiếc rằng bọn mình không có suốt đời nữa...”.

Hôm đó Trần Tầm ngồi với Phương Hồi cho đến lúc mặt trời lặn, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện cũ mà không kìm được nước mắt, hai người càng nói càng không còn gì để nói, cuối cùng sự im lặng hòa cùng nước mắt, trong bóng tối, khuôn mặt cả hai đứa đều nhạt nhòa dần, không còn nhìn rõ nhau nữa.

Giữa chừng, điện thoại của Trần Tầm đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu cũng không nhấc, cậu biết chắc chắn là Thẩm Hiểu Đường đang tìm mình, Đường Hải Băng đã hẹn tối đi ăn thịt dê, giờ chắc đã đến rồi. Nhưng Trần Tầm không muốn đứng đậy, đã lâu lắm rồi cậu không ngồi nói chuyện nghiêm túc được với Phương Hồi như thế này, cậu cảm thấy nếuề thì hai người lại trở nên xa lạ như trước đây.

Nhưng họ đều không thể ngăn cản được thời gian đang từng phút trôi qua, ngày hôm qua không thể níu kéo được nữa. Lúc ra về, Trần Tầm không nói lời an ủi nào, cậu giơ điện thoại lên rồi chỉ cho Phương Hồi và nói: “Sau này có việc gì nhớ gọi cho anh nhé”.

“Còn có việc gì nữa”. Phương Hồi bình thản đáp.

“Không có việc gì cũng vẫn gọi được mà!”. Trần Tầm có vẻ cuống, dường như nói chuyện với Phương Hồi rất khó tìm được tiếng nói chung.

“Thế đã nhé, bye bye”. Phương Hồi quay đi nói.

“Hả? Em về luôn ư? Sao mà dứt khoát thế!”. Trần Tầm đứng sau gọi với theo.

“Thế anh bảo em phải nói gì hả? Vẫn như trước đây ư? Kéo anh lại và nói anh ở lại với em thêm lúc nữa ư?” Giọng Phương Hồi cao hơn.

“Không, chắc tại anh mơ mộng hão huyền quá... có lẽ như thế là hay nhất”. Trần Tầm lắc đầu nói: “Em về nhé, bye bye”.

Sau khi quay đi và bước được mấy bước, Trần Tầm bắt đầu chạy thục mạng, nhìn theo bóng cậu mất hút trong màn đêm Phương Hồi thở dài một tiếng.

Trần Tầm quay về giảng đường, bạn bè cùng lớp đã ra về từ lâu, sách của cậu bị Thẩm Hiểu Đường đặt ở vị trí hai đứa thường ngồi, bên trên có dán tờ giấy note được viết bằng nét bút tinh nghịch: “Không đợi anh nữa đâu, em và Hải Băng đi trước đây, anh đến trả tiền nhé!”.

Bên trên mẩu giấy cô còn vẽ hình chú gấu với khuôn mặt ngộ nghĩnh, nhìn chú gấu đó, Trần Tầm lại tưởng tượng được ra cảnh Thẩm Hiểu Đường cầm bút, cô cầm bút không chuẩn, mấy ngón tay chụm vào nhau, vì thế để lại một vết chai khá rõ ở ngón giữa do dùng bút lâu ngày. Nghĩ đến vết lồi nhỏ đó, Trần Tầm lại nhớ đến cảm giác được nắm bàn tay có vết chai đó, thấy ấm lòng hẳn lên.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hiểu Đường, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã nhấc máy, giọng rất lo lắng: “Anh đang ở đâu vậy?”.

“Anh đang trên lớp, anh nhìn thấy mẩu giấy em để lại cho anh rồi”.

“Vâng, em và Hải Băng ăn xong rồi, đang đợi anh ở cổng quán nhé, anh đến đã rồi tính sau!”.

“Ừ”. Trần Tầm cúp máy, cậu gấp mẩu giấy lại rồi đút vào túi quần, vì bàn tay mà cậu đang nắm, Trần Tầm cảm thấy đã đến lúc phải nói gì đó rồi.

Lúc gặp Thẩm Hiểu Đường, Trần Tầm thấy mắt cô đỏ hoe, Đường Hải Băng bước đến trước mặt cậu nói: “Ông tệ thật đấy! Có việc gì sao không nói sớm đi? Làm mất cả thời gian của anh em! Thẩm Hiểu Đường cũng thấy sốt ruột lây, chẳng ra cái gì cả! Bữa hôm nay ông trả tiền đó!”.

“Hải Băng, anh đừng giấu giếm cho Trần Tầm nữa! Em gọi cho anh bao nhiêu cú điện thoại như vậy mà không chịu nhấc máy”. Thẩm Hiểu Đường cắn môi nói.

“Anh đi gặp Phương Hồi một lúc”. Trần Tầm bình tĩnh nói.

“À, bạn học cùng cấp ba với ông đúng không, thôi bọn mình đừng đứng ở đây nữa, tìm chỗ nào đó nói chuyện đi...”. Đường Hải Băng vẫn định lảng sang chuyện khác.

***

“Phương Hồi là bạn học cấp ba với anh, đồng thời cũng là bạn gái cũ của anh”. Trần Tầm nói chậm rãi nhưng rất rành mạch.

Câu nói này khiến cả ba người lập tức rơi vào trong yên lặng, đôi mắt to tròn của Thẩm Hiểu Đường liền ngân ngấn nước mắt, cô nhìn Trần Tầm không chớp mắt, nước mắt lăn dài má cô.

“Anh nói dối em!”

Trần Tầm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Hiểu Đường rồi nói: “Anh kể cho em nghe chuyện cũ của bọn anh nhé, chắc chắn anh không nói dối em đâu”.

Hôm đó, tại quán thịt dê nổi tiếng đối diện với trường W, Trần Tầm đã kể cho Thẩm Hiểu Đường nghe chuyện của cậu và Phương Hồi, Đường Hải Băng ngồi bên cạnh, gần như hút hết nửa bao thuốc, cậu nghe Trần Tầm kể hết chuyện cũ mà không giấu giếm điều gì, thỉnh thoảng lại thở dài.

Thẩm Hiểu Đường thẫn thờ nghe hết câu chuyện dài của Trần Tầm, cậu kể rất tỉ mỉ, tựa như lại một lần nữa quay về với quá khứ. Không khó để nhận ra vị trí đặc biệt của Phương Hồi trong trái tim Trần Tầm, điều này khiến Thẩm Hiểu Đường cảm thấy đau nhói trong lòng, cô ghen với những kỉ niệm đẹp của cậu. Là con gái chắc ai cũng có ác cảm với người yêu cũ của người yêu mình, vì họ đều là động vật tình cảm, khi tình yêu đã đến, họ chỉ ước được chiếm hữu toàn bộ tình cảm của người đàn ông, ôm trọn cả quá khứ và tương lai, thế nên hình bóng của người yêu cũ trong trái tim người đàn ông đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong lòng họ.

“Thế anh có còn yêu em nữa hay không?”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên hỏi.

“Dĩ nhiên rồi! Vì yêu em nên anh mới không muốn lừa dối em, mới muốn cùng em đối mặt với quá khứ!”. Trần Tầm nắm lấy vai cô nói rất kiên quyết.

“Em hiểu rồi”. Thẩm Hiểu Đường hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trần Tầm, anh đã bao giờ được nghe kể về câu chuyện Washington chặt cây anh đào chưa?”.

“Hả?”. Trần Tầm nhìn cô với vẻ thắc mắc.

“Bài ngữ văn của bọn mình hồi cấp một, Washington đã chặt nhầm cây anh đào của nhà mình, ông đã không nói dối người cha mà chủ động nhận lỗi và thế là cha Washington đã tha thứ cho ông. Hồi đó thầy cô giáo nói thế nào nhỉ? Khen ngợi sự thành thật của Washington đúng không? Nhưng nghĩ có một điểm mà thầy cô giáo không để ý, đúng là ông ấy rất thành thực, nhưng thành thực không có nghĩa rằng chuyện đó ông ấy đã làm đúng! Trần Tầm, anh không nói dối em nhưng anh làm như thế là không được! Anh bỏ mặc em ở lại, không nói gì mà đi là không đúng”.

Nói xong Thẩm Hiểu Đường liền quay đầu bỏ chạy, Trần Tầm đứng yên không nhúc nhích, Đường Hải Băng liền đứng dậy đá vào chân cậu một cái rồi nói: “Ông đuổi theo đi chứ?”.

“Thôi, cứ để Hiểu Đường suy nghĩ, sớm muộn gì bọn tôi cũng phải đối mặt với chuyện này”. Trần Tầm dựa người vào tường nói.

“Không phải, hôm nay ông làm sao vậy? Não úng thủy à? Gặp Phương Hồi làm gì! Gặp rồi thì thôi, lại còn khai với Thẩm Hiểu Đường nữa chứ? Đối mặt cái quái gì!”. Đường Hải Băng nói.

“Tôi không thể hiểu, tôi muốn đến với Hiểu Đường, nhưng cũng muốn Phương Hồi được sống yên ổn. Nhưng xem ra bây giờ tôi buộc phải từ bỏ một người rồi”.

Trần Tầm khua tay rồi một mình bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.