Sau
khi nhận được email của Phương Hồi, cậu vô cùng sốt một, mặc dù lời lẽ không
đầu không cuối, nhưng Kiều Nhiên vẫn hiểu ra rằng đã xảy ra chuyện gì. Và việc
đầu tiên mà cậu nghĩ đến là cậu phải về nước, cậu muốn gặp cô. Nghĩ đến đây,
Kiều Nhiên thầm mỉa mai mình, cậu phải trốn đi thật xa là để không muốn tiếp
tục nhớ nhung, nhưng bây giờ xem ra nỗi nhớ lại càng da diết hơn.
Mùng
5 tết, bọn họ gặp nhau ở nhà hàng Vũ Hoa.
***
Kiều
Nhiên đứng ra tổ chức, không ai dám làm mọi người cụt hứng, năm đứa đứa nào
cũng có tâm sự riêng, nhưng vẫn có mặt ở điểm hẹn. Phòng ăn rộng rãi vô cùng
yên tĩnh, cho đến ngày hôm nay, dường như không ai biết sẽ phải đối mặt với
người khác thế nào và sẽ phải nói những gì.
Như
hồi trước đây, khi ăn cơm mỗi người sẽ gọi một món, thời điểm này thường là lúc
ồn ào nhất, ai cũng tranh gọi món mà mình thích, thực đơn gần như là bay vèo
vèo từ người này sang người khác, gọi món gần như là phải tranh cướp nhau.
Nhưng hiện giờ cuốn thực đơn đó vẫn yên tĩnh nằm trên mặt kính tròn như đang
giễu cợt họ, Kiều Nhiên đưa tay ra cầm cuốn thực đơn lên trước và hỏi: “Trước
mọi người đều thích ăn món chân giò hầm đúng không? Cho món chân giò Đông Pha
trước! Phương Hồi cậu xem gọi thêm gì nữa đi!”.
Phương
Hồi đón lấy thực đơn, lật qua lật lại và gọi món cà tím rồi đưa cho Triệu Diệp.
Triệu Diệp không hề có ý định đón lấy mà nói với giọng nặng nề: “Tôi ăn gì cũng
được!”. Trần Tầm thấy vậy liền đón lấy, nhưng khi đưa ra, bàn tay của cậu và
Phương Hồi đều khựng lại, cuối cùng, cuốn thực đơn liền rơi thẳng xuống bàn.
Triệu Diệp bực bội cầm lên và đẩy về phía Kiều Nhiên nói: “Thôi ông gọi hết đi!
Để mất
thời gian làm gì!”.
Kiều
Nhiên cười gượng nói: “Ừ, đằng nào tôi cũng biết tôi về nước thì tôi phải mời
mọi người, tôi phải gọi những món rẻ rẻ để các ông không vét sạch được túi
tôi!”.
“Nói
mà không biết ngượng! Đợt đó ai cho ông đi mà không chào mọi người một câu!”.
Trần Tầm tiếp lời Kiều Nhiên, cố gắng làm dịu bầu không khí đang căng thẳng.
“Tôi
làm thế là để sau khi về nước được các ông đón chào nhiệt liệt mà. Ở với các
ông ba năm, kiểu gì cũng phải để tôi được oai một lần chứ!”. Kiều Nhiên cười
nói: “Triệu Diệp, ông cũng phải nói gì đi chứ! Sao tôi cứ có cảm giác là ông
không nhiệt tình với tôi nhỉ!”.
“Vùng
tôi ở lạnh đếch chịu được, làm tim tôi đông cứng rồi”. Triệu Diệp thờ ơ nói.
Lâm
Gia Mạt mím môi rồi quay mặt đi, Kiều Nhiên liền đứng dậy vỗ đầu Triệu Diệp một
cái nói: “Chưa uống gì mà sao đã cao giọng thế?”.
Triệu
Diệp cười nhạt rồi quay ra nghịch chén trà.
“Bọn
mình có gọi bia không?”. Đột nhiên Phương Hồi ngẩng đầu lên hỏi.
Kiều
Nhiên liền đưa mắt nhìn cô nói: “Đừng, hôm nay mọi người gặp nhau để nói
chuyện, uống bia thì còn nói được gì nữa”.
“Đúng vậy...”. Lâm Gia Mạt nói với vẻ lo lắng: “Cậu có
uống được đâu”.
“Thôi
cứ mang lên một ít đi!”. Phương Hồi gọi cô phục vụ đứng ở cửa nói.
Kiều
Nhiên đang định nói gì nữa thì Trần Tầm ngồi bên cạnh liền ấn cậu xuống nói:
“Thôi, cậu ấy thích uống thì cứ để cậu ấy uống”.
Cô
phục vụ vừa bước vào, Phương Hồi liền nói: “Cho mười chai bia trước, mở nắp
luôn đi nhé”.
Đến
lúc này thì Trần Tầm cũng tròn mắt sửng sốt, cậu vội đưa mắt ra hiệu cho Kiều
Nhiên, Kiều Nhiên trợn mắt nhìn cậu một cái rồi quay sang nói với Phương Hồi:
“Gọi nhiều thế làm gì? Bọn mình
không uống được bao nhiêu đâu!”.
“Không
sao, tớ uống được”. Phương Hồi bình thản đáp.
“Em
uống được gì chứ!”. Không kìm được nữa, Trần Tầm liền nói lớn: “Lần nào uống ba
cốc chẳng say, về nhà còn đau đầu, đau dạ dày! Chị ơi, cho ba chai thôi!”.
“Cảm
ơn, nhưng anh không cần phải quan tâm đâu, tôi uống được bao nhiêu, giờ anh có
biết không?”. Phương Hồi nhìn sang bên cạnh bằng ánh mắt vô hồn: “Cứ cho mười
chai, mở hết ra chị ạ!”.
Đây
là cuộc đối thoại hoàn chỉnh đầu tiên giữa họ sau khi chia tay, cả hai đều cảm
thấy tê tái trước giọng điệu xa lạ này, còn mọi người xung quanh cũng không
biết phải nói gì để an ủi họ.
Cô
phục vụ đã nhanh chóng bê vào mười chai bia, Phương Hồi cũng không đợi mọi
người nhường, đón lấy chai bia rót cho mình một cốc, uống một hơi hết sạch rồi
đặt “cạch” chiếc cốc không sang bên cạnh với vẻ thách thức. Lâm Gia Mạt lặng lẽ
uống cùng cô một cốc, Trần Tầm không nói gì mà cầm một chai bia lên uống luôn
bằng chai, bên kia Triệu Diệp cũng vớ lấy một chai, cậu còn đưa cho Kiều Nhiên
một chai. Kiều Nhiên nhìn bọn họ uống bia với tâm trạng nặng nề, biết cũng
không thể khuyên được nữa.
Rõ
ràng là bia ngấm nhanh hơn thức ăn, nhìn ánh mắt Phương Hồi đã mất đi tiêu cự
và bàn tay run run đưa ra nhưng không thể nào với được cốc bia, Kiều Nhiên
không thể ngồi yên được nữa. Cậu với lấy cốc bia của Phương Hồi đặt sang một
bên nói: “Đừng uống nữa! uống nữa là say đấy!”.
“Tớ
không say... Cạn...”. Phương Hồi cười rồi quay sang giật chiếc cốc trong tay
cậu.
Nhìn
vẻ ngà ngà say của Phương Hồi, Lâm Gia Mạt vô cùng buồn bã, cô đứng dậy nắm lấy
tay Phương Hồi nói: “Phương Hồi, cậu đừng làm thế, tớ biết tớ không ra gì,
nhưng tớ... thực sự tớ... Cậu nghĩ về tớ thế nào cũng được, nhưng đừng hành hạ
mình như vậy được không?”.
“Cậu
nói cho tớ biết... cậu thích anh ấy ư?” Phương Hồi giơ tay lên chỉ vào Trần Tầm
nói.
“Tớ...”.
Lâm Gia Mạt nhìn cô, không thể nào thẳng thắn nói ra chữ thích đó.
“Tớ
hiểu rồi...”. Phương Hồi cười nhạt và nói: “Cuối cùng tớ đã hiểu tại sao cậu
lại nói thế gian này thứ không đáng tin nhất là tình yêu, tớ nghĩ thế gian này
không còn cái gì đáng tin nữa cả…”.
Vừa
nói xong, cả hai đều khóc, mắt Trần Tầm đỏ hoe, cậu đứng ngay lên nói: “Gia Mạt
tránh ra đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu, là chuyện riêng của tớ.
Phương Hồi, em có chuyện gì thì nói với anh, đừng giấu trong lòng, như thế
không ổn đâu. Anh sẽ nghe hết”.
“Việc
gì phải nói với ông! Ông là cái đếch gì!”. Triệu Diệp cầm chiếc cốc choảng vào
Trần Tầm, Trần Tầm nghiêng đầu sang một bên, chiếc cốc lướt qua mặt cậu rồi đập
vào bức tường sau lưng cậu, tiếng thủy tinh vỡ tan đã châm ngòi cho cơn thịnh
nộ giấu trong sự im lặng từ lâu. “Tại sao ông lại bỏ rơi Phương Hồi? Tại sao
ông lại lằng nhằng với Lâm Gia Mạt! Bắt cá N tay mà giờ ông còn vỗ ngực ra vẻ
ta đây là người tốt à! Thôi đừng giả vờ giả v nữa!”.
“Ông
coi đi! Đây chính là cô bạn mà năm xưa ông nói ông thích nhất!”. Triệu Diệp kéo
Phương Hồi đang ngồi ủ rũ bên cạnh rồi lại vỗ vào ngực mình nói: “Đây chính là
ông bạn mà năm xưa ông bảo là thân nhất! Ông đùa cợt với bọn tôi đúng không!”.
Triệu
Diệp càng nói càng hăng, rồi cậu vung tay lên đấm thẳng vào mặt Trần Tầm, Trần
Tầm liền ngã phịch xuống đất, môi bật máu, những mảnh vụn thủy tinh đâm vào tay
cậu, nhưng cậu không hề thấy đau, chỗ đau đớn nhất là trái tim, đau đến nỗi cậu
tưởng như mình sắp chết.
Lâm
Gia Mạt liền xông lên kéo Triệu Diệp vẫn còn đang định đánh tiếp, khóc và hét
lớn: “Cậu điên rồi à! Cậu làm gì vậy! Người nói thích cậu ấy là tớ chứ có phải
cậu ấy đâu! Kể cả là cậu ấy sai, nhưng yêu người khác có kiểm soát được mình
đâu!”.
“Yêu!
Các người nói đây là tình yêu ư? Các người hãy nhìn Phương Hồi xem, các người
bảo đây là tình yêu ư? Các người yêu ích kỉ quá! Coi thường người khác quá!”.
Mắt Triệu Diệp đỏ hoe, nhưng vẫn không nỡ hất tay Lâm Gia Mạt ra, cậu phẫn nộ
móc từ trong túi ra một mảng thạch cao đã ngả vàng, đây là vật kỉ niệm trong
trận đấu lọt vào trận chung kết cúp Nike khi cậu bị gẫy tay, trên đó có tên của
tất cả bọn họ và mọi tình cảm chân thành của những năm tháng đó. Triệu Diệp run
rẩy giơ mảng thạch cao ra trước mắt cả nhóm, rưng rưng nước mắt nói: “Đáng lẽ
đây là cái tôi định giữ suốt đời, hiện tại m.kiếp tôi nhìn mà thấy kinh tởm! Để cho nó đi đời nhà ma thôi!”.
Mảng
thạch cao lưu giữ bao kỉ niệm của bọn họ bị ném mạnh xuống đất, trong tích tắc
đó, tất cả bọn họ đều nhắm hết mắt lại, không ai nỡ lòng nhìn kỉ niệm đẹp năm
xưa biến thành mảnh vụn.
Một
hồi im lặng kéo dài khiến trái tim họ tê tái đến tột đỉnh, Phương Hồi bắt đầu
nôn khan, Kiều Khiên đến đỡ cô và nhìn đám bạn tàn tạ bằng ánh mắt bi phẫn rồi
gầm lên: “Tất cả có thôi ngay đi không! Định giở trò gì hả? Giải tán? Cút hết!
Các người hãy nhìn xem! Tôi là Kiều Nhiên! Đây là Phương Hồi! Trần Tầm! Triệu
Diệp! Gia Mạt! Bọn mình là bạn bè không rời nhau một bước hồi cấp ba! Không
phải là kẻ thù! Tại sao lại thế này! Mọi người quên hết những năm tháng đó rồi
ư! Quên hết những tháng ngày tràn ngập niềm vui, vô lo vô nghĩ rồi ư? Các ông
không thể làm như vậy... Không thể làm như vậy được...”
Rồi
Kiều Nhiên bật khóc, tất cả bọn họ đều khóc, Phương Hồi ngơ ngác nhìn Trần Tầm,
khóc không còn ra hơi.
Kiêu
Nhiên từ từ đỡ cô dậy rồi móc ra 300 tệ đưa cho Trần Tầm nói: “Ông xử lí chiến
trường đi, tôi đưa Phương Hồi ra ngoài cho thoáng”.
Kiều
Nhiên dìu Phương Hồi ra khỏi nhà hàng, Phương Hồi vừa khóc vừa nôn, đầu óc đã
không còn tỉnh táo nữa. Kiều Nhiên cũng không ngại bẩn, bế cô qua đường, đến
quầy tạp hóa nhỏ mua giấy ăn và chai nước khoáng, lau chùi cho cô. Phương Hồi
không đứng dậy được, đành ngồi bên vệ đường dựa vào Kiều Nhiên, vừa nức nở khóc
vừa nói: “Cậu nói đi... tại sao Gia Mạt lại thích Trần Tầm... tớ thân với cậu
ấy nhất... hôm tiễn Tô Khải dưới trời mưa, tớ nhìn thấy cậu ấy một mình đứng
trên sân ga mà lòng thấy buồn vô cùng, tớ thầm cầu chúc cho cậu ấy tìm được một
người yêu tốt... thích không có gì là sai cả... nhưng tại sao cậu ấy lại thích
Trần Tầm hả?”.
“Thôi
đừng nói nữa Phương Hồi ạ, bọn mình đừng nói nữa nhé...”. Kiều Nhiên rưng rưng
nước mắt ôm chặt cô vào lòng nói: “Hãy quên hết đi, hãy coi đó là giấc mơ
thôi”.
“Làm
sao mà quên được chứ? Quên hết những ngày tháng đó ư? Tớ tiếc lắm... Trần Tầm
tốt với tớ như vậy... Những lúc không có ai để ý đến tớ, cậu ấy luôn đến nói
chuyện với tớ, tớ sống khép mình, không có gì nổi bật, nhưng cậu ấy lại bảo tớ
tốt, nói thích tớ... Hàng ngày cậu ấy đều gọi điện thoại cho tớ, tặng tớ con
gấu bông, bên trên còn có một viên sỏi ghi tên của cậu ấy! À, bọn tớ còn đã
từng mua nhẫn nữa, mỗi người một chiếc, chỉ có 18 tệ thôi, hiện giờ tớ vẫn còn
đeo, cậu đợi chút tớ cho cậu xem... ơ, tớ quên ở nhà rồi, không tìm thấy... cậu
bảo bọn tớ đã từng yêu nhau như vậy, làm sao tớ có thể quên... tớ không bao giờ
muốn quên…”.
“Không
muốn quên hả? Không sao cả, cậu cứ quên đi, tớ nhớ hộ cậu. Cậu hãy sống một
cuộc sống thật vui vẻ khi không có cậu ấy, tớ sẽ nhớ hộ cậu, nhớ chuyện của hai
đứa cậu...”. Kiều Nhiên kéo bàn tay đang để lộ ở ngoài của cô vào lòng
mình.>Phương Hồi lắc đầu nói: “Cậu thử nói xem tại sao cậu ấy lại không
thích tớ nữa? Có phải tớ không ra gì hay không? Nhưng tớ có bao giờ gây phiền
hà cho cậu ấy đâu... Tớ thực sự rất thích cậu ấy... Sau khi biết chuyện về Thẩm
Hiểu Đường, tớ rất muốn hỏi cậu ấy, nhưng sợ cậu ấy nghĩ tớ là kẻ rắc rối, đa
nghi, nên tớ đã cố chịu... Sau đó bọn họ hát với nhau rồi tớ mới hỏi cậu ấy...
Cậu ấy bảo thích Thẩm Hiểu Đường... Lúc đó tớ buồn vô cùng... Rõ ràng là Trần
Tầm nói sẽ yêu tớ suốt đời, cậu ấy còn bảo tụi tớ sẽ lấy nhau, sinh con, đi
chợ, giặt giũ, nấu ăn... À đúng rồi, còn muốn nhờ cậu làm phù rể, Lâm Gia Mạt
làm phù dâu... Nhưng mới được ba năm mà cậu ấy đã thay lòng đổi dạ. Sao mọi
người đều thay đổi hết rồi? Bài hát mà Trần Tầm hát với Thẩm Hiểu Đường là bài
cậu ấy viết tặng tớ... Năm tháng vội vã... Đẻ tớ hát cho cậu nghe nhé… ‘Bóng
cây dưới ánh tàng thấp thoáng đã lâu, cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi đã
đi qua con đường này bao nhiêu lần, dưới ánh tà dương đã bao lần tôi nhìn vào
mắt em, em có bao nhiêu điều nuối tiếc mà luôn yêu thầm...’”.
Phương
Hồi ngồi trong lòng Kiều Nhiên hát hết bài Năm tháng vội vã, khuôn mặt hai
người đều ướt đẫm nước mắt, không biết nước mắt ai đã làm ướt mặt ai.
Bên
kia Triệu Diệp và Trần Tầm cũng dìu Lâm Gia Mạt loạng choạng đi ra, lúc xuống
bậc tam cấp, Lâm Gia Mạt lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Trần Tầm, dựa hẳn vào
người Triệu Diệp. Trần Tầm buồn bã nhìn cô rồi sang đường.
Lâm
Gia Mạt và Triệu Diệp ngồi ở vệ đường bên này, cô nhìn theo bóng Trần Tầm, mắt
đỏ hoe nói: “Triệu Diệp... tớ xin lỗi. Tớ biết cậu sẽ buồn nhưng tớ vẫn nói với
cậu rằng tớ thích Trần Tầm... Cậu nói đúng, tớ là một kẻ ích kỉ, từ Tô Khải đến
Trần Tầm, tớ thích người ta nhưng chưa bao giờ đặt mình vào địa vị của người
khác để xem người ta nghĩ gì... Thế nên tớ đã không có được tình yêu, đáng đời
tớ, tớ...”.
“Đừng
nói nữa Gia Mạt!”. Triệu Diệp bịt miệng cô nói: “Tớ tệ quá, vừa nãy tớ không
nên nói cậu như vậy. Tớ ghen, không chỉ ghen mà tớ còn thấy ấm ức... Nhưng Gia
Mạt ạ, tớ không trách cậu, tớ cũng không thể trách cậu, thích ai là việc không
thể miễn cưỡng, tớ ngớ ngẩn nên không hiểu điều này, tớ cũng không có sự chuẩn
bị trước về tinh thần và độ kiên nhẫn để chịu đựng sự đau khổ này... Tớ biết
cậu không thích tớ, cho dù tớ nỗ lực đến đâu cậu đều không thích tớ... Tớ không
mong chờ gì cả, cậu cho tớ nắm tay cậu một lát được không? Giống như lần trước
đi chơi Thanh Long Hi chỉ một lát thôi...”.
Lâm
Gia Mạt vừa khóc vừa cầm tay Triệu Diệp, Triệu Diệp nắm chặt tay cô bằng hai
tay và nói: “Thực ra rất nhiều người thích tớ, con gái trong trường tớ học đều
rất thích xem tớ chơi bóng, lần này tớ về tớ sẽ không thích cậu nữa đâu, cậu
đừng có hối hận nhé!”.
“Ừ...”.
Lâm Gia Mạt quệt má nói: “Tớ cũng không còn cơ hội hối hận nữa”.
“Cậu
biết không, bây giờ được nắm tay cậu tớ lại nhớ hôm tốt nghiệp bọn mình nắm tay
nhau dưới gốc cây, thực ra hồi đó tớ cố tình đứng cạnh cậu, chỉ vì muốn tìm cơ
hội nắm tay cậu... Haizz, sao mà tớ nghĩ xa xôi vậy, mới chỉ có nửa năm trôi
qua mà cứ như chuyện từ kiếp trước ấy”.
“Vì...
bọn mình đều không thể quay trở lại ngày xưa được nữa...”. Lâm Gia Mạt nhắm mắt
lại và nói một cách đau khổ.
Trần
Tầm sang đường và đến trước mặt Phương Hồi, rồi cậu ngồi xuống nắm tay Phương
Hồi nói: “Phương Hồi, em đừng khóc nữa, mặt sẽ... nhăn hết đấy...”.
Chưa
nói hết câu cậu đã bật khóc trước, Phương Hồi càng khóc dữ dội hơn, cô nắm chặt
tay Trần Tầm nói: “Trần Tầm, bọn mình đừng chia tay nhau được không anh? Em có
điều gì chưa được, em sẽ sửa hết, được không anh? Anh nói là muốn có em đi theo
suốt cuộc đời mà? Nếu anh không yêu em nữa thì em làm sao theo được anh đến hết
đời...”.
“Phương
Hồi, em đừng nói như vậy, anh đau khổ, vô cùng đau khổ...”. Trần Tầm áp tay cô
vào mặt mình nói.
“Không
được đúng không? Vẫn không được đúng không anh?”. Phương Hồi nhìn cậu bằng ánh
mắt tuyệt vọng hỏi.
“Anh
thương em, không muốn xa em, em là người mà kiếp này anh không bao giờ có thể
quên, anh thực sự muốn móc cả tim mình ra cho em xem! Ngày ngày anh đều muốn
được nghe thấy tiếng em, chỉ khi biết em ăn ngon ngủ yên, anh mới có thể yên
tâm... Phương Hồi, hãy hứa với anh, sau này hãy cho anh luôn được tìm thấy em,
biết em sống vẫn ổ Trần Tầm lại gần thêm một bước như sợ cô chạy mất.
“Nhưng
anh vẫn không còn thích em nữa... dù em có cầu xin anh, anh vẫn không thích em
nữa!”. Phương Hồi rút phắt tay mình khỏi tay Trần Tầm và nói lớn: “Không thích
em thì đi đi, anh đi đi!”.
Sau
đó bất luận Trần Tầm nói thế nào, Phương Hồi chỉ vừa khóc vừa bắt cậu ra chỗ
khác. Thấy Phương Hồi không còn làm chủ được bản thân, Kiều Nhiên vội ôm chặt
cô, cậu khua tay ra hiệu cho Trần Tầm không nên ở đây nữa.
Trần
Tầm chán nản quay về bên kia đường, cậu đứng trước mặt Lâm Gia Mạt và Triệu
Diệp rồi cúi người xuống nói: “Các cậu sang khuyên Phương Hồi được không? Cậu
ấy chỉ khóc thôi, trời lạnh thế này, cậu ấy sẽ không chịu nổi...”.
“Ông
đừng nói điều này trước mặt Gia Mạt được không? Ông biết rõ là cậu ấy thích
ông! Gia Mạt cũng là con gái! Cậu ấy cũng buồn lắm chứ!”. Triệu Diệp nghe thấy
vậy liền bực bội đứng lên đối chất với Trần Tầm.
“Gia
Mạt, tớ có lỗi với cậu, nhưng tớ xin cậu hãy sang khuyên Phương Hồi... Cậu ấy
khóc mãi, tớ nói gì cũng không chịu nghe, cứ tiếp tục thế này thì cậu ấy quỵ
mất...”. Trần Tầm không đếm xỉa gì đến những lời của Triệu Diệp, tiếp tục rưng
rưng nước mắt năn nỉ Lâm Gia Mạt.
“Trần
Tầm, cậu không cần phải xin lỗi tớ, tớ cam tâm tình nguyện, có lẽ đúng là tớ
không nên thích cậu... Nhưng chỉ có cậu mới khuyên được Phương Hồi, tớ hay
Triệu Diệp nói đều không ăn thua... Tớ đã làm cậu ấy bị tổn thương, nhưng vết
thương chí mạng của Phương Hồi là do cậu gây ra”. Lâm Gia Mạt chỉ vào tim mình
nói.
Không
còn cách nào khác, Trần Tầm đành quay sang bên kia, đến giữa đường cậu liền
dừng lại, cho dù là ở bên nào, dường như cậu đều không thể lại gần. Đột nhiên
cậu sực nhớ ra lời thề của mình ngày trước với Phương Hồi, hồi đó cậu một mực
thề rằng nếu bỏ rơi cô, cậu sẽ bị chúng bạn xa lánh, người thân ruồng bỏ, giờ
nhìn Phương Hồi đang khóc như xé nát tâm can, rồi nhìn Lâm Gia Mạt với ánh mắt
vô hồn sau lưng, Trần Tầm cảm thấy thật đúng ý trời.>Không khí tết vẫn còn
vương vấn đâu đây, đèn đường đủ màu giăng khắp nơi, con đường nhỏ tựa như chân
trời góc bể, Trần Tầm đứng giữa đường phố xe cộ nhộn nhịp qua lại và bật khóc.