Thuận theo ý Thừa tướng phu nhân, ngồi ở bên cạnh bà. Thừa tướng phu nhân vẫy lui bọn hạ nhân.
“Thi, sự tình tiến triển như thế nào?” Thừa tướng phu nhân đột nhiên hỏi một câu như thế, làm cho Lưu Giai hoảng sợ. Trong lòng hò hét rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Cúi đầu suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào mới tốt, Phong cũng không có hướng mình đề cập vấn đề này.
Thấy Lưu Giai thật lâu không có trả lời, Thừa tướng phu nhân biến sắc, ngữ khí cũng bắt đầu không tốt:” Ta ngay từ đầu đã biết ngươi làm không được. May mắn ta còn an bài Thành Khang âm thầm hỗ trợ.”
“A, âm thầm?” Lưu Giai mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi thật đúng là một chút cũng giúp không được. Ngươi là người bên gối với hắn, vậy mà ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không xong. Phía trước muốn ngươi đi mượn sức hắn cũng thất bại, chuyện lần này một chút cống hiến cũng không có. Xem ra, đem ngươi gả cho hắn thật là một lựa chọn sai lầm.”
Thật là những lời nói kinh người, lần này xem như mình được mở mang tầm mắt, gặp một mẫu thân như vậy, thật đúng là hoài nghi cô Hứa Vịnh Thi kia có phải là con ruột của bà ta hay không nữa.
“Quên đi. Kỳ thật nương cũng biết việc này không dễ làm.” Ngữ điệu của người phụ nữ rõ ràng dịu lại, trên mặt cũng nở nụ cười, quá giả tạo, chẳng lẽ bà ta không có phát hiện sao.
“Ngày 15 thàng này, ta đã giúp ngươi an bài tốt lắm. Vẫn ở chỗ cũ, ngươi đến lúc đó nhớ rõ phải hảo hảo báo đáp người ta.”
A, cái gì nữa vậy trời? ”Báo đáp?”
“Sao vậy, lại không muốn?” Sắc mặt lại bắt đầu khó coi.” Lần trước ngươi không đi, ta đều chiều ngươi, lần này ngươi đừng mơ tưởng lại thoái thoát!”
Đúng là bà già khó chịu, hiện tại mình thật đúng là có miệng khó trả lời. Nhìn mặt người đàn bà này, càng ngày càng thấy bà ta giống quỷ dạ xoa. Mà còn là một lão quỷ dạ xoa.
Thấy Lưu Giai lại không nói, nữ nhân đi đến bên cạnh Lưu Giai, bắt lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:” Nương đương nhiên biết ngươi bị không ít uỷ khuất. Nhưng chờ sau khi sự tình chấm dứt, ngươi có thể sống cùng Thành Khang. Lần này phải đi gặp Thành Khang một lần đi. Nói sao hắn cũng làm cho nhà chúng ta không ít chuyện, hắn nói hắn rất nhớ ngươi.”
“Cùng Thành Khang một chỗ?!” Lưu Giai bị doạ lớn tiếng nói ra, không nghĩ tới thế nhưng lại có một bà mẹ đem con gái của mình làm công cụ như thế, nói vậy chẳng khác nào muốn cô ta đi cắm sừng chồng. Bà ta có vì con gái suy nghĩ hay không, sự tình nếu bị phát giác, cô ta cho dù có chết vạn lần cũng không xong, theo cá tính Lâm Phong, y sẽ không tha thứ cho người phụ nữ của mình làm ra chuyện như vậy.
“Ta cũng biết lúc trước muốn ngươi gả nhập Lâm gia là uỷ khuất ngươi, nhưng vì phủ Thừa Tướng, chỉ còn biết làm như vậy. Chờ Ngũ vương tử điện hạ kế vị, ngươi sẽ có thể cùng Thành Khang sống chung.” Nữ nhân cười đối Lưu Giai nói.
“Ngũ vương tử?” Lại bị hoảng sợ, hôm nay mới nghe Lâm Phong nói Tam vương tử sắp kế vị, hiện tại lại nghe đến người này muốn phụ trợ Ngũ vương tử kế vị, xem ra mọi người là nhất định muốn làm phản.
“Ân, kỳ thật sự tình cũng có một ít tiến triển, nhưng mà lần này, chúng ta quyết định thay đổi sách lược. Muốn ngươi ly gián Tam vương tử cùng Lâm Phong, xem ra là không có khả năng thành công. Kế hoạch có biến. Nhưng cuối cùng chấp hành như thế nào, chờ sau khi chúng ta thương thảo sẽ nói cho ngươi hay.”
“Vâng.” Ở mặt ngoài rất bình tĩnh trả lời. Kỳ thật Lưu Giai đang bị những lời này biến thành kinh ngạc quá độ.
Lưu Giai lung tung viện lý do, cuối cùng có thể chào tạm biệt bà ấy. Đi chưa được mấy bước, thấy Lâm Phong, lại bị hoảng sợ. Không nói lời nào liền nắm lấy Lâm Phong, kéo y vào trong phòng.
“Giai, xảy ra chuyện gì?” Bị kéo vào làm Lâm Phong có một chút kinh ngạc.
Đột nhiên Lưu Giai vươn một bàn tay che kín miệng Lâm Phong, tay kia thì bắt lấy bờ vai của y, đem y ấn ngồi xuống ghế. Hít sâu một hơi, có chút kích động nói:” Hiện tại ta muốn nói cho ngươi một việc, sau khi ngươi nghe xong, trăm ngàn lần đừng kích động. Còn có, những lời ta định nói đều là sự thật.”
Muốn đứng lên, nhưng Lưu Giai lại đem y ấn ngồi trở lại ghế. Không có cách nào, cũng liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
“Ngươi trước hết nghe ta nói. Thì ra, một nhà Thừa tướng đã sớm muốn hại ngươi.”
Lâm Phong nhìn mặt Lưu Giai.
“Vừa rồi, cái bà già kia, chính là Thừa tướng phu nhân, bà ta cùng ta thương lượng muốn hại ngươi như thế nào. Hình như, hình như có một âm mưu rất lớn.”
Kéo tay Lưu Giai ra, nói: “Ngươi muốn nói chính là cái này?”
“Ừ. Kỳ thật ngươi cũng không cần cố ý cám ơn ta. Này đó tình báo coi như là thù lao ngươi cho ta ở tại nhà ngươi. Nếu ngươi muốn cám ơn ta, vậy ngươi sau này ít đối ta động tay động chân là được, còn có tốt nhất không cần đối ta hung hăng. Chính ngươi cũng biết chính mình tính tình không tốt, phải biết khống chế một chút, sau này không cần hướng ta phát giận.”
Lâm Phong bật cười.
“Ngươi không tin? Đây là thật sự. Bọn họ thật là muốn hại ngươi.”