“Ngươi có biết khi Tiểu Thúy nói với ta, ngươi muốn đi tìm cái chết, ta có bao nhiêu lo lắng không?”
Thông qua độ mạnh yếu mà người này ôm mình, Lưu Giai biết tên này tuyệt đối rất khó chơi, muốn thoát thân dường như không dễ. Không lẽ gã là một tên si tình? Như vậy, chính mình sau này không phải là thường xuyên bị đeo bám. Lưu Giai lo lắng a.
“Ta không có muốn đi tự sát. Ngươi trước buông, ngươi ôm ta rất khó chịu.”
“Làm đau ngươi sao? Nghe nói ngươi bị thương, là bị thương như thế nào? Hiện tại vết thương còn đau hay không? Đến, làm cho ta xem xem.”
Lại xem, không phải chứ, sao ở đây lại có lắm người thích xem vết thương của người khác như thế.
“Không cần, Phong đã giúp ta xử lý qua, hiện tại đã không có gì đáng ngại.”
Thành Khang ra sức bắt lấy hai tay Lưu Giai.
“Ê, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên…”
“Phong?! Ngươi kêu hắn là Phong?!”
“Rất đau, buông tay coi.”
“Sau này không được gọi tên hắn nữa.”
Thành Khang thật sự siết tay Lưu Giai rất đau, bất đắc dĩ, Lưu Giai cũng không dám phản kháng.
Nghĩ đến chính mình đem Lưu Giai doạ sợ, Thành Khang thái độ lập tức mềm hoá:” Thi, có bị doạ đến hay không?”
Đương nhiên là có, đến lượt ta biến đổi sắc mặt, nhìn ngươi có thể bị ta doạ sợ hay không.
“Không có, sao lại bị doạ sợ chứ. Ha ha.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt, Thi có nhớ ta hay không?”
“Đương nhiên là có, ha ha.” Trả lời khẳng định hơn nữa còn cười giả tạo, đại ca, ta ngay cả ngươi tên là gì cũng không biết, ngươi còn hỏi ta nhớ ngươi hay không, nhớ mới là lạ.
“Đến, Thi, làm cho ta xem vết thương của ngươi.” Vừa nói, vừa đem Lưu Giai kéo vào nội phòng.
“Thật là không cần nhìn, đã không có chuyện gì rồi.” Vừa nhìn liền biết tên này cũng là một đại hôi lang.
“Nhất định phải xem, không có xem qua, ta lo lắng.”
“Nhưng cũng không cần xem ở đây. Không bằng chúng ta đi ra bên ngoài, bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, ngươi có thể nhìn đến hoàn toàn.” Bị Thành Khang bức tới bên giường, Lưu Giai bắt đầu lo lắng. Không cần nghĩ cũng biết người này bước tiếp theo muốn làm cái gì. Lưu Giai không rõ vì sao người ở thế giới này lại thích giải quyết vấn đề ở trên giường như thế.
“Thi, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt, không cần cự tuyệt ta.”
Nam nhân luôn miệng trưng cầu Lưu Giai đồng ý, Lưu Giai biết người này tuy rằng rất muốn xằng bậy, nhưng dường như không có ý dùng sức mạnh cưỡng ép, điểm ấy làm cho Lưu Giai hơi chút yên tâm.
“Ban ngày ban mặt, lại là buổi sáng, hay là lần sau đi.”
Thành Khang nắm chặt cổ tay Lưu Giai, toàn bộ thân thể đang rung động, bao gồm cả thanh âm:” Ngươi, ngươi đã đáp ứng với ta, không bao giờ cùng hắn ngủ chung nữa, vì sao đêm qua lại…”
“Đêm qua a. Kia…” Lưu Giai cũng không biết phải trả lời ra sao, nghe người này nói như thế, cũng biết gã chính là người đã xông vào nửa đêm hôm qua, đã bị bắt tại trận, cho nên có giải thích cũng vô dụng.
Không thể lui tiếp được nữa, nếu lại lui liền thật sự ngã vào trên giường, Lưu Giai ý đồ đánh trống lãng để tìm đường thoát thân:” Ngươi nói cái gì, không có chuyện đó.”
“Thế trên cổ ngươi là cái gì?!”
“A…… Đây……” Không cần nghĩ cũng biết đối phương nhìn thấy cái gì, đây là dấu vết không có cách nào giải thích. Lưu Giai lại một lần nữa không nói gì mà chống đỡ.
“Ngươi đã nói sẽ không cùng hắn làm chuyện cẩu thả này nữa, vì sao vậy?! Thi?”
“Rất đau, ngươi nắm ta thật sự rất đau. Ngươi, buông tay.”
“Thi, ta không thể chịu được chuyện như vậy.” Gắt gao nắm chặt Lưu Giai.
Ta không phải Thi a, ngu ngốc. Ngươi nhận sai người!
“Đáp ứng ta, Thi. Nói ngươi là bị bắt buộc. Nói sẽ không lại có lần sau. Ta sẽ tin tưởng ngươi. Chỉ cần ngươi nói, ta cái gì cũng sẽ tin. Thi.”
Nam nhân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Giai. Biến thành Lưu Giai cảm thấy chính mình giống như thật sự làm sai cái gì.
“Ta……”
Lưu Giai chỉ vừa mới mở miệng nói một chữ ’ta’ nam nhân đã lộ ra nụ cười thư thái:” Ta biết ngươi sẽ đáp ứng mà, Thi rất yêu ta, ta biết.”
“Hả……”
Thành Khang lại một lần nữa ôm chặt Lưu Giai, môi đã muốn tiếp cận bên miệng Lưu Giai.
“Không cần!” Lưu Giai cùng sử dụng tay chân giãy dụa.
“Ta không phải muốn làm. Yên tâm. Không có việc gì. Ta chỉ là muốn giúp ngươi tiêu trừ ấn ký của hắn mà thôi.”
Tiện đà, Thành Khang đem môi di chuyển tới cần cổ Lưu Giai, dừng lại ngay tại dấu môi son mà gã đã nhìn thấy, dùng sức mút vào.
“A! Ngươi muốn làm cái gì?”
Dùng sức đẩy, nhưng người kia cũng không có dừng lại động tác của gã.
Thật lâu sau.
“Có thể, như vậy Thi lại một lần nữa thuộc về ta.” Thành Khang ngẩng đầu, đối Lưu Giai ôn hoà cười.