Nam Thê

Chương 36



“Thi mất trí nhớ, nàng đã quên ngươi, ngươi không cần lại đến tìm nàng.”

Ngạc nhiên nhìn Lưu Giai,” Thi, là thật ?” Đến gần Lưu Giai.

“À……” Trong lúc nhất thời Lưu Giai không biết phải phản ứng như thế nào.

Lâm Phong chen vào giữa hai người.

“Trước kia, Thi bị thương, bị thương không nhẹ, sau đó mất đi trí nhớ, nàng đã muốn quên ngươi, ngươi hết hy vọng đi.” Lâm Phong nói thật lạnh nhạt.

Không quan tâm Lâm Phong ngăn cản, một bàn tay Thành Khang cuối cùng đụng tới Lưu Giai, cầm lấy cánh tay hắn.

“Thi……” Thành Khang dùng ánh mắt thật khát vọng chăm chú nhìn Lưu Giai.

“Ta thật sự không biết ngươi, ngươi buông tay ra, không cần dây dưa ta.”

“Ngươi sao lại không biết ta?! Không thể nào! Ngươi sao có thể quên ta, người thiếu chút bị đánh chết, được ngươi cứu chứ?! Là ngươi cứu ta, bắt đầu từ thời khắc đó, ta đã thuộc về ngươi. Ngươi sao có thể quên?!”

Nhìn nam nhân khóc không ra nước mắt, Lưu Giai thật chỉ có thể nói trong lòng một tiếng thật xin lỗi.

Nhìn Lưu Giai đứng yên bất động, Thành Khang tan nát cõi lòng, nhưng gã vẫn nuôi hy vọng có thể vãn hồi.

“Thi…… Ngươi sao có thể quên người vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, quên người mà ngươi muốn phó thác cả đời?! Ngươi nói dối! Ngươi nhất định là đang nói dối! Ta không hề bắt buộc ngươi, chỉ cần ngươi đừng nói là không nhớ rõ ta, ta có thế nào đều không sao cả.”

Nếu nói nam tử hán cũng có khi rơi lệ, đại khái chính là lúc này đi.

“Thật xin lỗi! Nhưng ta thật sự không có khả năng đáp lại ngươi.” Nhẹ nhàng đẩy tay Thành Khang ra, lại một lần nữa lấy Lâm Phong làm tấm mộc.

“Chuyện trước kia, ta sẽ không truy cứu. Sau này, ta không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mặt Thi nữa.” Tuy rằng biết lời cảnh cáo này không hề có tác dụng uy hiếp, mà người kia cũng sẽ không nghe, Lâm Phong vẫn phải nói.

Nam nhân hai đầu gối mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất, miệng hơi hơi mở ra, nhưng lại không nói được một câu.

Gọi tuấn mã, Lâm Phong ôm Lưu Giai phóng lên ngựa, lúc này là muốn về nhà.

Ngựa chạy được một đoạn đường, Lưu Giai thấy người nọ không có đuổi theo, mang một chút ngữ khí phức tạp, nói:” Vì sao lại nói là mất trí nhớ hả, hắn nhất định sẽ tiếp tục dây dưa.”

“Trong tình huống vừa rồi, nếu tiếp tục cùng hắn tranh cãi, thân phận của ngươi nhất định sẽ bại lộ, đến lúc đó liên luỵ càng thêm lớn.”

“Thế sau này phải làm sao đây?”

“Ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây. Có chuyện gì, ta đều thay ngươi chống đỡ.”

“Nếu hắn đem sự tình nói ra thì sao đây?”

“Chắc là sẽ không, hắn không phải loại người như vậy, hắn chỉ là phò tá sai chủ nhân mà thôi.”

“Ngươi nói Thừa tướng?”

“Đúng. Liên quan chuyện quá khứ của hắn, ta cũng có nghe thấy, chỉ là không có xâm nhập điều tra mà thôi. Hắn xuất thân rất thảm, vẫn luôn cô độc. Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng, hai người kia tranh cãi ta cũng không có hỏi đến. Chỉ còn nhớ rõ vào ngày đại hôn, hắn có đến tìm ta, lời hắn nói ta còn nhớ rất rõ. Hắn muốn ta phải đối tốt với Thi, không cần cô phụ nàng. Khi đó, ta mới biết thì ra trên đời này vẫn còn dạng người như vậy tồn tại. Hai người bọn họ liên hệ cho tới bây giờ vốn không có gián đoạn.”

Lâm Phong không chỗ nào giấu diếm, đem sự tình đều nói với Lưu Giai.

“Xem ra, hắn cũng không phải người xấu.”

“Làm gì vậy, ngươi đối hắn có hảo cảm?” Lâm Phong từ phía sau ôm Lưu Giai.

“Không phải, chỉ là cảm thấy người khác tựa hồ không sai mà thôi. Không có cái gì hảo cảm với chẳng hảo cảm cả.”

“Ta sao lại cảm thấy là ngươi đang khen hắn.”

“Có sao?”

“Ta chưa từng nghe qua ngươi khen ta, một nam nhân tốt sờ sờ trước mắt ngươi.”

“Ha ha, không lẽ chỉ có như vậy mà ngươi cũng muốn ghen? Đúng là nhỏ nhen.”

“Đương nhiên!” Tay Lâm Phong không chút quy củ mò mẫm vào trong áo người yêu.

Ở trên lưng ngựa, diện tích ít như thế, căn bản là không thể tránh né, càng đừng nói là muốn thoát khỏi “con sam” đang bám dính trên người.

“Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?” Chịu không nổi nam nhân phía sau đeo bám, Lưu Giai đầu hàng.

“Trở về, ở trên giường làm cho ta hết giận.”

“Thế lần này làm cho ta ở mặt trên đi.”

“Ngươi công?”

“Đương nhiên! Ngươi đối ta làm thế nào ta đều nhớ rõ. Ta sẽ làm tốt!”

“Nhớ rõ? Ta có sờ ngươi như vậy không?” Động thủ so với động khẩu còn nhanh hơn, còn chưa nói xong, tay Lâm Phong đã càng thêm xâm nhập.

“Bây giờ còn ở trên đường, sẽ bị thấy.”

“Không sợ, hơn nửa đêm, không có người.”

“Ngươi đừng làm ẩu.”

Cứ như vậy, sáng sớm, hai người mới về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.