Nam Thê

Chương 4



Kỳ thật hắn làm sao cũng ngủ không yên. Lưu Giai quyết định ngày mai phải cẩn thận quan sát một chút hiện trường, xem trên vách núi đen có cái khe thời không gì gì đó hay không. Rất muốn trở về a, hắn đã mất tích thật lâu, từ trước đến nay hắn chưa từng giống như hôm nay vậy, sau khi tan học lâu thế còn chưa về nhà. Chỉ cần nghĩ đến bà mẹ chanh chua lại dữ như cọp đang mắng hắn mưa to còn tại bên ngoài đi dạo, hắn liền cảm thấy thật uỷ khuất, chính hắn cũng rất muốn trở về, hiện tại chẳng những không biết làm cách nào trở về, mà cho dù có trở về được cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Trong lúc mông lung, Lưu Giai cảm thấy có người đang tới gần hắn, người nọ không chỉ có càng ngày càng gần, cuối cùng còn ôm lấy thắt lưng của hắn, hình như còn muốn đem hắn xoay người qua. Nhất thời, cơn buồn ngủ của Lưu Giai biến mất, dùng sức vỗ cái tay đang ôm lấy chính mình, mà nó lại không có ý định sẽ buông ra. Lại dùng toàn lực nắm lấy nó.

” Ngươi đã đáp ứng là không đối ta xuất thủ, ngươi ngủ bên kia đi.”

“Ta không có muốn ăn ngươi, chỉ là muốn ăn một chút đậu hủ mà thôi.”

“Không được, sỗ sàng cũng không được.”

Xoay người tính đẩy y ra, nếu hiện tại làm cho y phát hiện ta là con trai, ngày mai vốn không có khả năng đi vách núi đen, mà hiện tại có thể y sẽ giết ta.

“Nếu không chịu ta sẽ dùng sức mạnh.” Ánh mắt mị thành một đường, đánh giá Lưu Giai. Nuốt một ngụm nước miếng, Lưu Giai không thể không nhượng bộ.

” Ngươi chỉ có thể ôm ta ngủ, những nơi khác ngươi một chỗ cũng không thể đụng. Bằng không, bằng không ta đêm nay phải ngủ sàn cũng tuyệt đối không ngủ chung với ngươi đâu.” Thần a, chỉ cần làm cho ta an toàn vượt qua đêm nay là được rồi, cuộc đời ta chưa từng làm chuyện gì quá xấu, cầu ngươi.

“Ha ha! Ngủ sàn sao. Hảo, ta đêm nay chợt nghe ngươi một lần vậy.” Nói xong đến gần Lưu Giai một chút. Lưu Giai đem hai tay che ở trước ngực, cố gắng cùng Lâm Phong bảo trì một chút khoảng cách. Thấy hành động của người bên cạnh, Lâm Phong cười hai tiếng, sờ sờ đầu của hắn, nói:” Ngươi là xử nữ sao?”

Người này không chỉ vô liêm sỉ, mà còn khiến người ta chán ghét. Trừng mắt nhìn y liếc một cái, Lưu Giai vốn định phản bác, nhưng lại không thể nói với y nguyên nhân hắn không có khả năng là xử nữ, lại càng không muốn nói là sợ thân phận bại lộ. Mặc kệ trả lời như thế nào, đến cuối cùng chịu thiệt nhất định là mình, cho nên không thèm trả lời y. Mở to hai mắt cảnh giác hơn nửa đêm, mới phát hiện nam nhân bên cạnh thật sự không có động tĩnh dị thường gì, hình như là đang ngủ say. Lưu Giai thế này mới nhắm mắt lại, bởi vì hắn cũng chống đỡ không được bao lâu.

“Tiểu thư, tiểu thư, nên rời giường .”

“Ưhm.” Xoa xoa hai mắt. Mở mắt ra liền thấy Tiểu Thuý ở một bên.

“Tiểu thư, tiểu thư, nên rời giường. Tiểu Thuý phải giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Tướng quân đang đợi tiểu thư dùng thiện. Tiểu thư thật lâu không có dậy trễ như thế, tối hôm qua nhất định ngủ ngon lắm.” Nói xong liền nhẹ nhàng mà vén chăn lên.

“Thay quần áo?” Vừa nghe đến cái này liền sợ tới mức lập tức thanh tỉnh, ngồi bật dậy bắt lấy chăn, nói:” Không cần, hôm nay ta có thể tự làm.”

“Vì sao chứ? Tiểu thư không thích Tiểu Thuý sao? Tiểu thư, xin ngươi không cần đem Tiểu Thuý đuổi đi, nếu Tiểu Thuý làm cái gì không tốt, làm cái gì không đúng, tiểu thư có thể trách cứ Tiểu Thuý, xin tiểu thư đừng không cần Tiểu Thuý.” Vừa nói vừa quỳ gối bên giường.

“Tiểu Thuý, ngươi đứng lên trước đi. Ta không định đuổi ngươi đi.”

Lưu Giai có một chút khó xử, hắn cuối cùng biết vì sao Lâm Phong nói phụ nữ thật phiền toái.

” Không phải, ta chỉ là, chỉ là hôm nay ta muốn tự mình thay quần áo mà thôi. Thật sự không có ý gì.”

Tuy rằng Lưu Giai cũng không để ý làm cho một nữ nhân thấy chính mình trần truồng, nhưng một khi cởi hết ra là bại lộ thân phận ngay, nói không chừng cơ hội có thể trở về thật sự cũng không còn.

“Tiểu Thuý, ngươi có thể hỗ trợ đem quần áo lấy tới đây không?”

“Vâng, Tiểu Thuý đi lấy ngay.”

Thấy quần áo màu sắc rực rỡ trước mắt, Lưu Giai nhíu mày.

” Tiểu Thuý, có bộ quần áo nào màu sắc thô thiển một chút, hoa văn đơn giản mộc mạc lại rộng rãi một chút hay không?” Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng Lưu Giai vẫn không muốn uỷ khuất chính mình mặc nữ trang, càng thêm không nghĩ mặc nữ trang như vậy.

“Nhưng đây đều là quần áo mà tiểu thư thích nhất, tướng quân cũng nói qua tiểu thư mặc vào nhìn đẹp lắm. Hôm nay tiểu thư là phải cùng tướng quân đi ra ngoài mà.” Tiểu Thuý có một chút khẩn trương.

“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ta muốn thay đổi một chút. Liền phiền toái ngươi giúp ta tìm một bộ quần áo không xinh đẹp, nhẹ một chút đến.”

“Ân…… Vâng…… Tiểu Thuý đi tìm ngay. Thỉnh tiểu thư chờ một chút.”

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thuý thật đúng là mang đến đây một bộ tố y màu lam, Lưu Giai nhận được cũng thật vừa lòng. Nhưng tiếp theo vài giây sau hắn bắt đầu phạm sầu , hắn không biết thứ quần áo giống như một khối bố phải mặc như thế nào. Chú ý tới Tiểu Thuý vẫn đang nhìn chính mình, Lưu Giai khụ hai tiếng, rồi giống như có một chút ngượng ngùng đối nàng nói:” Ngươi vẫn là ra ngoài trước đi.”

Chờ sau khi Tiểu Thuý đi ra ngoài hắn bắt đầu nghiên cứu cách mặc bộ quần áo này. Giống như chúng ta mới trước đây không biết cách gấp thiên nga, chúng ta sẽ tìm đến thiên nga đã muốn thành hình, rồi mới bắt nó mở ra, chậm rãi tìm ra phương pháp gấp giấy. Tuy rằng không biết bộ đồ này vì sao lại mặc được ở trên người chính mình, nhưng mà Lưu Giai cũng rất cảm tạ nó, bởi vì hiện tại nó đã cứu chính mình một mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.