“Tiểu thư, thật là đẹp mắt. Thì ra tiểu thư cũng rất xinh đẹp, hôm nay mặc vào hình như không giống như trước kia, nhưng so với trước kia càng thêm đẹp.” Nói xong, kéo Lưu Giai ngồi xuống trước gương, từ ngăn kéo bên trong lấy ra một đống nữ trang bằng vàng.
Nhìn đống trang sức vàng trước mặt, Lưu Giai bắt đầu chảy nước miếng. Trước mặc kệ mấy thứ này có giá trị ra sao, nhưng nếu lấy chúng nó nóng chảy biến thành một khối cũng đáng không ít tiền. Cầm lấy một cái thật đúng là bắt đầu ảo tưởng. Đồ cổ thế này mà mang về hiện đại chắc dễ dàng tăng giá trị đi, chỉ lấy một cái cũng không phải thật quá phận, nàng có nhiều như thế, nhiều thì không nhiều lắm, thiếu một cái không ít. Ta chỉ là lấy một cái, dù sao nàng cũng đeo không hết.
Đang bận suy tưởng, bất tri bất giác Tiểu Thuý sắp bắt đầu giúp hắn đeo vào những đồ trang sức ấy.” Tiểu thư, ngươi hôm nay muốn mang cái nào? Hai con bướm này được không?” Nói xong đem hai con bướm kia cho Lưu Giai xem, còn tại trên đầu của hắn ướm thử đùa nghịch.
Tuy rằng không biết tóc vì sao lại dài như thế, nhưng cũng không chán ghét chúng nó. Dài cũng không sao, chỉ cần sau khi trở về tới tiệm cắt bỏ là xong.” Không cần, hôm nay cứ như vậy, ngươi đem chúng cột cao lên là được rồi. Nhớ cột chặt một chút, rớt ra sẽ phiền toái lắm, ta chưa từng cột qua, nếu bị sứt ta không biết đường cột lại đâu.”
“Nhưng mà…….”
“Hôm nay ta phải cùng Phong lên núi, ta là sợ dơ quần áo hay vấp té đánh mất đồ trang sức mà thôi. Ngươi không cần nghĩ nhiều.” Cũng không ngẫm lại mấy thứ này có bao nhiêu nặng, trên đầu mang theo mấy ký như thế sao có thể đi đường, ta hôm nay còn phải leo núi đó.
“Tiểu Thuý đã biết. Tiểu thư, ta hiện tại đi tìm cho ngươi một đôi giầy thêu thật đẹp.”
“A. Cái kia không tốt, chỉ cần một đôi giày vải màu xanh là được rồi.” Nơi này chắc là không có giày leo núi chuyên dụng, giày chơi bóng chắc cũng không có, xem ra cũng chỉ có thể uỷ khuất chính mình mang giày vải, còn đỡ hơn là phải mang giầy thêu gì đó.
“Nhưng giầy đó chỉ có hạ nhân mới mang, tiểu thư, ngươi vẫn là……”
“Không có vấn đề gì, chỉ mang một ngày mà thôi. Ngươi đi hỏi bọn họ mượn một đôi đi, nếu bọn họ không chịu, ngươi cứ nói ta mang xong về sẽ giúp bọn họ rửa sạch, hơn nữa chân của ta cũng không có mùi hôi, bảo bọn họ cứ yên tâm, tuy rằng dùng để leo núi, nhưng chỉ mang một ngày sẽ không rách đâu mà lo.”
“Tiểu thư sao có thể mang giầy hạ nhân!”
“Không có vấn đề gì, ngươi hiện tại mau đi tìm cho ta đôi giày như thế đi. Phong đang chờ, tính tình y không tốt, chờ lâu chắc sẽ giận. Nhanh đi là được.”
Tiểu Thuý tuy rằng cảm thấy hôm nay tiểu thư rất kỳ quái, nhưng cũng không dám nhiều lời, nàng còn cảm thấy hôm nay tiểu thư hình như không thích mình lắm, đối mình thái độ cũng biến hoá rất lớn.
Sửa sang lại đàng hoàng, Lưu Giai liền đi theo phía sau Tiểu Thuý đi ăn bữa sáng.
Tiến đại sảnh liền thấy Lâm Phong đang uống trà. Lâm Phong vừa nhìn thấy Lưu Giai liền ngây ngẩn cả người, ngay cả tay đang nâng chén trà cũng dừng ở không trung.
“Ê. Ta nói ngươi không phải rất khoa trương đi. Cũng không phải gặp quỷ, kinh ngạc như thế làm cái gì?” Lúc ta vừa mới đến nơi này cũng không có kinh ngạc giống như ngươi thế đâu, thật đúng là vô lễ.
Lâm Phong thế này mới phục hồi tinh thần lại.” Chỉ là chưa từng gặp qua ngươi như thế mà thôi.” Buông cái chén xuống.
Một thân tố trang lam nhạt, vóc dáng không cao, không đến một thước bảy, ngang vai y. Khá gầy, nhưng không có một chút cảm giác yếu đuối. Thắt lưng thon gọn, đầu không đính nữ trang, tóc cũng chỉ cột cao. Mặt không trang điểm nên nhìn rất tự nhiên, đường cong cũng thật lưu loát, hoá ra không dùng tân trang gì đó cũng có thể xinh đẹp như thế. Gương mặt thật thanh tú.
“Mặc như vậy rất kỳ quái sao?” Giơ tay lên nhìn trái nhìn phải.” Kỳ thật ta cũng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng ta lại không muốn mặc quần áo loè loẹt cứ bay phấp phới.”
Trong sự tính toán của Lưu Giai, hắn mặc vào quần áo là có vẻ trung tính, kỳ thật hắn không hy vọng chính mình nhìn qua giống yêu nhân mà thôi.
“Không, nhìn đẹp lắm, so với bình thường đẹp hơn, chỉ là thoạt nhìn hơn một chút thiếu niên hương vị mà thôi.”
“A, ngươi là muốn nói ta nhìn rất giống một tên bất nam bất nữ. Ta đã tốn rất nhiều tâm tư sửa sang lại rồi đó.” Vẫn là không được sao, biết vậy mặc nam trang cho rồi.
“Không phải ý đó, ta cũng không phải nói ngươi không có nữ nhân vị, chỉ là muốn nói ngươi như vậy giống một nụ hoa e ấp, không quá đẹp lộng lẫy cùng toả mùi hương tục tằng, ngược lại hơn một chút mùi thơm ngát.”
Được người ta khen ngợi như vậy, Lưu Giai có một chút ngượng ngùng. Bất quá nếu y không phải nói chính mình giống gay thì chẳng sao, còn lại y nói cái gì cũng lười cùng y so đo.
Nhàn thoại một hồi, hai người cuối cùng cũng ngồi xuống bàn ăn.