Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi

Chương 12



Edit: Đào

Beta: An An

Đăng trên wordpress được hai ngày mới nhớ ra tui chưa đăng trên truyenwiki1.com, lại lọ mọ đi làm đây 🙃 só ri các tình yêu, đợi chương lâu hông?

_

Cố Minh Âm túi lớn túi nhỏ xách hộp cơm rời khỏi Vân Cảnh lầu, nghĩ đến thời gian bảo quản thức ăn đã chín, cô đem mấy phần trong đó chia sẻ cho ông lão nhặt ve chai bên ngoài cảnh khu, còn lại hai phần cầm lại chính mình ăn.

Ông lão thấy cô khuôn mặt hiền hoà, không có ác ý, sau khi nhận bữa cơm trưa này thì liên tục nói cảm ơn.

Trên tay Cố Minh Âm mang theo nhiều đồ vật cũng không tiện tiếp tục đi dạo, hơn nữa cô rất ngạc nhiên đánh giá nội dung cốt truyện lần này, suy tư vài giây, quyết định cùng tiểu ác độc chào tạm biệt.

“Tôi muốn trở về học tập, hôm nay rất cảm ơn cậu.”

Thẩm Dư Tri không giữ lại, nói: “Tớ cũng muốn trở về, dù sao chúng ta tiện đường, hay là cùng đi nhé.”

Minh Âm không tìm ra lý do để cự tuyệt, hơn nữa cô mang theo cơm lên  tàu điện ngầm thực sự không ổn lắm, nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý .

Quá trình đi trên đường hai người đều rất yên lặng, Cố Minh Âm dựa vào lưng ghế có chút buồn ngủ, nửa mê nửa tỉnh thì cảm giác bả vai truyền đến có vật gì đè xuống, cô nháy mắt thanh tỉnh, buông mi nhìn sang.

Thẩm Dư Tri đã ngủ thiếp đi, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng về phía cô, cả đầu đã toàn bộ đặt ở trên bả vai cô.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi cô có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ bên má của “cô”.

Càng gần gũi tiếp xúc càng khiến Cố Minh Âm thưởng thức vẻ đẹp của đối phương thêm rõ ràng.

Cô phát hiện đường cong khuôn mặt của Thẩm Dư Tri không hề nữ tính, dịu dàng giống như con gái Phương Đông, khuôn mặt tương đối sắc sảo, cặp mày ấm áp trung hòa vài phần thâm thúy, khiến khí chất của đối phương càng thêm bất đồng.

Lông mi của “cô” vừa dài vừa dày, cánh môi phấn hồng, dưới cổ áo là một chiếc choker màu đen, càng tôn lên cần cổ thon dài.

Cố Minh Âm nhìn hồi lâu, đến khi xe dừng lại đợi đèn đỏ mới xấu hổ dời đi ánh mắt ra chỗ khác.

Cũng thật giống như gặp quỷ, cô vậy mà thất thần với con gái lâu như vậy.

“Tiểu thư, đã tới trường học rồi”

Người lái xe giọng nói vững vàng. Thẩm Dư Tri ậm ừ lên tiếng, mở mắt ra mới phát hiện đầu còn đang dựa lên người của Minh Âm.

“Cô” nháy mắt thanh tỉnh, mắt trừng to như hạt châu, mạnh mẽ bật ra.

“Thật ngại quá, tớ không cẩn thận ngủ trên vai cậu…” Thẩm Dư Tri ánh mắt không dời khỏi đầu vai của cô, “Minh Âm, có phải tớ làm cậu mệt đúng không?”

Đối phương nói như vậy xong, Minh Âm bỗng cảm giác bả vai rất đau xót, giơ lên cánh tay quơ qua quơ lại hai lần, lắc đầu nói: “Không có gì, một lát là ổn thôi .”

Thẩm Dư Tri vẫn như cũ băn khoăn: “Tớ rất biết cách mát xa đấy, cậu có muốn qua nhà tớ một chút không, tớ nhấn giúp cậu vài lần là hết đau liền.”

Nghe nói như thế, tài xế ngồi ở phía trước vụиɠ ŧяộʍ từ kính chiếu hậu nhìn lén cả hai một chút.

Cố Minh Âm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Đợi lần khác đi, cảm ơn cậu đã cho tôi quá giang.”

Thẩm Dư Tri đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng rõ ràng, “cô” không cố cưỡng ép, vẫy tay chào tạm biệt Cố Minh Âm.

Chờ đến khi bóng dáng của Cố Minh Âm hoàn toàn biến mất tại tầm nhìn, Thẩm Dư Tri mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, “cô” khép lại cửa kính xe: “Trở về.” Âm thanh so với lúc trước lạnh lùng không ít.

Xe vững vàng chạy, Thẩm Dư Tri kéo kéo cổ áo lên cẩn thận tỉ mỉ, điều chỉnh dáng ngồi, chân dài duỗi đặt ở chỗ ngồi bên cạnh, bộ dáng lười biếng nhàn nhã một chút cũng không thấy ưu nhã dịu dàng như lúc trước.

“Cô” lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay hoạt động trên màn hình di động, cuối cùng lựa chọn người liên lạc, gửi thông tin đi.

[ Thẩm Dư Tri: Chú Quang, giúp tôi tra một chút tình hình nhà họ Cố. ]

[ Tiền Quang: Cậu là đang nói? ]

[ Thẩm Dư Tri: Cố gia nửa năm trước nhận về một đứa con nuôi, tôi cảm thấy bên trong này có vấn đề, chú giúp tôi tra một chút tình hình như thế nào ]

[ Tiền Quang: Việc này chú cũng có nghe nói qua, có điều Cố gia bên kia đối với thông tin của cô ấy che dấu tốt vô cùng, có thể sẽ rất tốn sức. ]

[ Thẩm Dư Tri: Chú tận lực là được. ]

[ Tiền Quang: Được, chú đây thử xem. Có tin tức sẽ liên lạc lại với cậu. ]

Thẩm Dư Tri thả di động.

“Cô” có thể cảm nhận được ấn tượng của Cố Minh Âm về mình cũng không phải quá kém, ấm áp không ngừng khiến tứ chi thả lỏng, thân thể vẫn luôn nặng nề bỗng cảm giác được thoải mái mà đã lâu không có.

Thẩm Dư Tri chậm rãi siết chặt hai tay, nhắm mắt lại nhưng không có bất kỳ động tác nào.

Sau khi Cố Minh Âm trở lại ký túc xá lập tức mở ra APP xem xét phản hồi của người đọc.

Nội dung cốt truyện một chương này hiển nhiên khiến các lão đại vô cùng hài lòng, bình luận so với trước đây hiều hơn mấy trăm cái, bị màn ở chung giữa hai người kíƈɦ ŧɦíƈɦ dẫn đến gào thét không ngừng.

- Tuyệt vời, trà xanh nhỏ đáng yêu quá đi.

- Aa a a a, làm ơn thêm nhiều nội dung có nữ phụ một chút, đáng yêu quá đi, mua gấu bông cùng người ăn cơm là cái hành vi đáng yêu gì đây huhuhu.

- Chỉ có tui cảm thấy hành vi của nữ chính chương này cũng rất ngầu sao, vả mặt thiên kim giả làm tui khoái chết.

- Không muốn thấythiên kim giả, để trà xanh nhỏ cùng nữ chính trực tiếp thành bách hợp không tốt sao?

- Bách hợp +1.

“…”

Một chương này người đọc hài lòng cho năm sao, cô có thể trực tiếp nhận 100 tệ khen thưởng.

Hệ thống: [ Kí chủ biểu hiện không tồi đâu, người đọc đều hy vọng các ngài trở thành bách hợp kia kìa, nói thật tui cũng… ]

Cố Minh Âm không chút nghĩ ngợi: “Cút”

Cô là thẳng nữ, thẳng nữ sắt thép, thích anh trai nhỏ tám múi cơ bụng được không hả, thật sự không được thì tiểu nãi cẩu* tươi cười ngọt ngào cũng có thể, để cô cùng con gái chơi bách hợp thì cửa sổ cũng không có đâu.

(Tiểu nãi cẩu: kiểu con trai tính cách cún con, đáng yêu)

Hệ thống: [ Tui nói đùa một chút thôi mà, ký chủ ngài đừng kích động. Tiểu thuyết ngôn tình của chúng tôi có nam chính ]

Những lời này khiến Cố Minh Âm  đầu óc đầy dấu chấm hỏi: “Ý của mi là nam chính xuất hiện ta còn phải cùng nam chính tạo CP**?” Cùng Thẩm Dư Tri trở thành bạn thân cô còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, để cô cùng một tên nằm chính từ trên trời rơi xuống ở cùng một chỗ sẽ là chuyện không thể chấp nhận được.

Hệ thống cười ha hả: [ Cũng có thể không có, tất cả điều này chủ yếu xem ký chủ thôi. Đương nhiên, nếu là xuất hiện nhân vật nam chính vô cùng ưu tú, ký chủ cùng đối phương thử một chút cũng không phải không thể. Chúng ta dù sao cũng là đại nữ chính sảng văn, nam chính đều đứng bên cạnh mà dựa dẫm. ]

Cố Minh Âm hừ một tiếng, ngồi ở trước bàn vừa đọc sách vừa ăn cơm hộp lúc nãy mang về.

Đừng nói đến cơm Vân Cảnh lầu ăn ngon, lúc cô ở trong đó cũng chẳng có có cách nào thưởng thức.

Ăn cơm xong, Cố Minh Âm dọn tất cả rác sạch sẽ, lúc này mới nhớ tới việc đổi vật phẩm: “Lần này cũng phải đi đến quầy bán quà vặt ở dưới lầu à?”

Hệ thống:[ Phương thức đổi tặng vật phẩm giống nhau sẽ không xuất hiện lần thứ hai, lúc này sẽ khiến cho người khác sinh ra hoài nghi. ]

Xì.

Còn rất nghiêm túc nữa.

Hệ thống: [ Ký chủ dùng năm tệ đi đến quầy xổ số cách vách mua một tấm thẻ cào, bên ngoài là hình ảnh một con cá chép, ngài sẽ trực tiếp nhận được khen thưởng 100 tệ. ]

Cố Minh Âm cầm lấy thẻ phòng ký tú xá, nóng lòng đi đến quầy bán vé xổ số.

Buổi trưa ánh nắng mặt trời nóng rực, cô tăng tốc bước chân đi dưới chỗ có bóng râm, rất nhanh đi đến quầy hàng, Cố Minh Âm lấy ra năm tệ, nhìn thoáng qua trong ngăn tủ có một tấm thẻ hình cá koi, cô thò tay chỉ một cái: “Ông chủ, cháu muốn cái này.”

Ông chủ không nói hai lời liền đưa cho tấm thẻ cào và bìa cứng để cào giải thưởng.

Loại thẻ cào này quy tắc rất đơn giản, cạo ra mười cái hình giống nhau là có thể lấy được giải thưởng. Cô nhanh nhẹn cạo xong, đem thẻ đổi quà đưa qua: “Ông chủ, 100 tệ!.”

Ông chủ Thiết Quan Âm đang lật xem báo rồi ném đi tàn thuốc, cười cười: “Tiểu cô nương vận may không tệ nha, có muốn cào một tấm nữa không.”

“Không cần đâu ạ, một tấm là đủ rồi.”

Ông ấy không nói gì, lấy ra tiền mặt đưa cho cô.

Cố Minh Âm nắm chặt tờ tiền giấy màu đỏ hơi cũ, xúc cảm khi cầm tiền giấy khiến đáy lòng cô sinh ra cảm giác thỏa mãn to lớn. Bên cạnh quầy xổ số là một tiệm sách, Cố Minh Âm đột nhiên nhớ tới mình hẳn nên mua mấy cuốn tư liệu học tập, vì thế nhanh chóng cầm tiền đi vào.

Bên trong tiệm sách sạch sẽ an tĩnh trưng bày đủ loại sách, Cố Minh Âm đi thẳng tới khu học tập. Trước mặt cô bày rất nhiều sách tham khảo, đề cương, cũng có rất nhiều sách không giống với đồ cô dùng trên trường.

Cố Minh Âm tiện tay cầm lấy một quyển lên xem, tuy rằng giá trị thông minh của cô chỉ ngắn ngủi tăng được có hai điểm, nhưng cũng khiến năng lực tiếp thu của cô tăng lên, không nói toàn bộ nhưng ít nhất có thể xem hiểu hai ba phần.

Cô đang chuẩn bị đem sách trên tay bỏ vào giỏ thì một đôi tay chắn ngang đến cản trở động tác của cô: “Em hẳn là đang học lớp 11 đúng không, bộ bài tập này dùng để luyện thi Olympic toán học, có thể sẽ không quá thích hợp với em đâu.”

Cố Minh Âm ngạc nhiên..

Thanh niên đứng cạnh cô khoảng tầm hơn hai mươi, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, vài sợi tóc đen rũ xuống khiến mặt mày ôn nhuận như ngọc.

Khí chất đối phương nội liễm, Cố Minh Âm vô thức hỏi ý anh: “Vậy tôi nên chọn cái nào mới được?” Cố Minh Âm đã sớm tốt nghiệp nhiều năm, lại thêm đống  BUFF chồng chất đè ép, đối với sách vở tham khảo hiện tại thật sự không hiểu được.

“Cái này.” Hắn khom lưng cầm lấy một bộ tư liệu, ngay sau đó lại cầm lấy một bộ bài thi khác, “Nội dung bộ đề cương này tương đối toàn diện, em có thể thử một chút. Còn có bộ bài thi này nữa, bên trong có tổng hợp đề bài kinh điển xuất hiện trong các bài thi đại học các năm, em cũng có thể kết hợp với bộ đề cương kia để có hiệu quả hơn.”

Kế tiếp hắn lại giúp Cố Minh Âm chọn lựa mấy loại tư liệu sách khác nhau, điều này đặc biệt tiết kiệm thời gian của cô.

Thanh toán xong xuôi, Cố Minh Âm ôm một chồng bài tập thật dày ra khỏi tiệm sách, vô cùng cảm kích người trẻ tuổi bên cạnh: “Hôm nay cám ơn anh, nếu không thì tôi sẽ mù quáng mà mua một đống đồ không dùng được mất.”

“Không có việc gì.” Ánh mặt trời chiếu lên vai đối phương, hắn tươi cười thoải mái, “Nói không chừng em sẽ trở thành học trò của anh đấy.”

Cố Minh Âm đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên: “Thầy là giáo viên của Nam Sơn ạ?”

“Thầy dạy thay thôi.” Hắn vươn tay, “Tự giới thiệu một chút, thầy tên là Triệu Lạc.”

Cố Minh Âm đưa tay ra nắm lại, sau khi lòng bàn tay chạm nhau thì lập tức buông ra: “Chào thầy Triệu ạ, em tên là Cố Minh Âm. Có điều em hẳn sẽ không làm học trò thầy được.” Cô lộ vẻ quẫn bách, “Em là học sinh ban phổ thông.”

Lấy bối cảnh giống như Nam Sơn này, căn bản sẽ không tùy tùy tiện tiện tìm một vị còn trẻ như vậy làm giáo viên dạy thay, cách nói năng học thức của đối phương đều không giống người thường, Cố Minh Âm suy đoán có thể là giáo viên ban thực nghiệm hoặc ban quốc tế.

“Đúng rồi, thầy là giáo viên lớp 10 ban thực nghiệm.” Hắn không có phủ nhận, cũng không có biểu hiện sự miệt thị đối với Cố Minh Âm, ngược lại còn cười nói, “Nhìn ra được bạn học Cố còn rất cố gắng, nói không chừng còn có cơ hội tiến vào ban thực nghiệm đấy.”

Cố Minh Âm lắc lắc đầu.

Nếu giá trị thông minh của cô vẫn còn ở mốc ba mươi, đừng nói ban thực nghiệm ban, phỏng chừng ban phổ thông còn không trụ nổi.

Cô âm thầm thở dài dưới đáy lòng, không khỏi ôm chặt bọc tài liệu trong ngực.

Hiện tại trước mặt cô chỉ có một con đường, đó chính là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính, nhanh chóng tăng giá trị thông minh, chỉ cần trí tuệ đi lên, thành tích học tập của cô mới có thể cải tiến. Đến thời điểm thi vào được một đại học tốt, liền có thể thuận lợi thoát khỏi Cố gia.

Cố Minh Âm nhìn thấy con đường trước mắt có một ngọn đèn sáng lên, những thứ quanh quẩn trong lòng kia nháy mắt biến mất.

“Em về trước, hôm nay cám ơn thầy nhiều ạ.”

“Về cẩn thận.”

Cố Minh Âm lễ phép gật đầu, quay người rời đi.

Cô mới vừa đi không bao lâu, đã gặp Triệu Mặc Thần xuất hiện tại vị trí lúc trước cô từng xuất hiện.

“Chú nhỏ.” Triệu Mặc Thần cúi đầu suy nghĩ, ngữ điệu lười biếng kêu hắn.

“Tiểu Thần cao hơn rồi.” Triệu Lạc hai mắt hơi cong, vươn tay tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu hắn.

Triệu Mặc Thần sau khi lớn lên đã không còn thói quen được vuốt ve như vậy, hắn cau mày, nhưng cũng không có giống ngày thường lạnh nhạt cự tuyệt, “Cháu đưa chú đến ký túc xá.”

“Được.”

“Vừa rồi chú nói chuyện với ai vậy.”

Triệu Lạc nhìn thoáng qua phướng hướng Cố Minh Âm rời đi, lắc đầu: “Vô tình gặp được được học sinh.”

“À.” Triệu Mặc Thần không hỏi thêm, yên lặng ở phía trước dẫn đường.

**

Minh Âm ban đầu nghĩ thừa dịp thứ bảy nghỉ ngơi mua thêm cho mình hai bộ quần áo, kết quả bởi vì sự việc rối tung kia chỉ có thể trì hoãn đến chủ nhật.

Cô trước đó đã sớm tra cứu tuyến đường đến khu phố thương mại, sáng sớm chủ nhật trực tiếp đi thẳng đến địa điểm cần tới.

Cuối tuần bến tàu điện ngầm toàn người với người, Minh Âm vất vả mãi mới lên được xe, lại bị một biển người kẹp ở bên trong không thể di chuyển.

Không khí không thể lưu thông trong khoang xe hòa lẫn với những hơi thở kỳ kỳ quái quái, vừa mới bắt đầu còn tốt, một thoáng chốc đã làm cho người ta ngửi muốn ói. Thân thể Cố Minh Âm gắt gao đi đến chỗ ngồi, Ngay khi chiếc xe dừng lại, nội dung cốt truyện đột nhiên kích hoạt:

[ Chúc mừng kí chủ kích hoạt nội dung cốt truyện chính, lần này nội dung cốt truyện độ khó là hai sao, mời ký chủ dựa trên điều kiện không cắt bỏ bất kỳ từ ngữ nào điều chỉnh xoay chuyển cốt truyện thành sảng văn, thời gian đếm ngược: Sáu mươi giây. ]

Sau lời nhắc nhở, một hàng chữ viết hiện lên trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.