Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi

Chương 13



Edit: Đào

Beta: An An

Nhớ cho cái vote nha nha nha 🥺♥️

_

[ Khi chen lấn trên tàu điện ngầm, không biết từ đâu một bàn tay vươn tới, đặt trên cánh mông mật đào đó【…】(Nhắc nhở: Do yêu cầu của trang web, nội dung trong dấu chấm lửng đã bị chặn, nội dung trong ngoặc sẽ không được sửa đổi). Thật sợ hãi, thật hy vọng có một người hùng xuất hiện. Cô gái mềm mại hai mắt đẫm lệ mông lung, nhịn không được ở trong lòng cầu nguyện, người hùng uy vũ, cầu mong anh tới cứu cứu tôi… ]

Cố Minh Âm nghĩ tới, đoạn này nội dung cốt truyện dẫn tới hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Triệu Mặc Thần, sau này nữ chính triệt để khăng khăng một mực với hắn. Cũng không biết trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài vì sao lại ngồi tàu điện ngầm đi ra ngoài, cô cũng không dám hỏi, nói chung chính là vì phục vụ nội dung cốt truyện.

Hơn nữa…

[ Cách hành văn có phải quá khoa trương rồi không? ]

Loại tiểu thuyết này thật sự sẽ có người đọc à?

Cố Minh Âm đối với việc này sinh ra hoài nghi thật lớn.

Hệ thống: [Cách hành văn xưa kia đều như vậy đấy, kí chủ không cần có quá nhiều yêu cầu đối với cách hành văn. ]

Cố Minh Âm lần nữa xem đoạn văn bản kia một lượt, hỏi: “Tôi trực tiếp báo cảnh sát được hay không?” Mặc kệ người bị hại là nam hay là nữ, loại hành vi này đã thuộc về quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, so với sửa chữa nội dung cốt truyện, báo cảnh sát xin giúp đỡ mới là lựa chọn chính xác nhất.

Hệ thống dù vô lí vẫn mạnh mẽ nói: [ Truyện ngược xưa nay không có chuyện báo cảnh sát! ]

“…”

Không thể phản bác.

Thổ tào thì thổ tào*, nhiệm vụ vẫn phải làm.

* Thổ tào: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. (Nguồn: wiki)

Cố Minh Âm đã quá quen thuộc đọc nội dung cốt truyện, dứt khoát lưu loát đem chủ ngữ đổi lại, lại sửa lại vị trí của mấy chữ, vi diệu thay đổi lập tức khiến nội dung cốt truyện xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

【Khi chen lấn trên tàu điện ngầm, không biết từ đâu một bàn tay vươn tới đặt trên cánh mông mật đào của anh hùng […vì có nhắc nhở nên đã không che :))) ]. Người anh hùng nhỏ bé hai mắt đẫm lệ mông lung rất sợ hãi, thật hy vọng có cô gái uy vũ nào đó xuất hiện. Nhịn không được ở trong lòng cầu nguyện, cầu xin cô cứu cứu tôi với… (Vì trang web yêu cầu: xử lý nội dung trong dấu chấm lửng, sửa đổi nội dung dấu ngoặc).】

Mặc dù nói nội dung trong ngoặc không cần quản, nhưng là đại nữ chủ nghiêm túc, có thể sửa thì nhất định phải sửa!

Ừ, hoàn mỹ.

Không hổ là cô.

Tàu điện ngầm lung lay thoáng động, vốn dĩ Cố Minh Âm đang mệt mỏi lập tức có tinh thần, háo hức tìm kiếm khắp nơi “người hùng’ trong tiểu thuyết kia.

Đột nhiên, một thân ảnh cao to không thể quen thuộc hơn, đập vào mi mắt.

Gương mặt kia xinh đẹp quý khí, khí chất quá mức cao lãnh làm một đoàn người trên toa xe mở đường ra cho hắn. Có lẽ là hắn thật sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác, Cố Minh Âm ánh mắt cụp xuống, nhìn đến một đôi tay đang trộm tập kích eo hắn.

Ngay từ đầu đôi tay kia chỉ là thật cẩn thận thử một chút, thấy hắn không có chú ý liền làm như không có người ngoài, bắt đầu quấy rối.

Bên trong xe đông người, Triệu Mặc Thần lại đeo tai nghe, trong lúc nhất thời không  phát hiện điều không đúng, cho đến khi đôi tay kia dùng lực sờ, hắn chau mày.

Cố Minh Âm xem đến nhíu mày.

Mặc dù cô không thích nam chính thật, nhưng lại càng ghét những tên biếи ŧɦái khốn nạn thường xuyên xuất hiện kia hơn, dù ở đâu cũng đều khiến người khác buồn nôn.

Làm nữ chính sảng văn, cô cũng nên lên sân khấu biểu diễn rồi!

Đương nhiên, trước khi biểu diễn tất yếu phải làm biện pháp bảo vệ bản thân thật tốt.

Cố Minh Âm mở di động ra ghi hình, máy quay đối diện phía trước.

Xuyên thấu qua ống kính, cô nhìn thấy Triệu Mặc Thần hốc mắt ửng đỏ, gương mặt thanh lãnh xinh đẹp để lộ ra vài phần luống cuống.

Hắn hẳn là có cảm giác muốn phản kháng, khổ nỗi trải qua nội dung cốt truyện bị bóp méo khiến tâm trí hắn thay đổi, thể xác và tinh thần hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh của nữ chính nguyên tác.

Cố Minh Âm nhớ đến nữ chính trong tiểu thuyết sau khi được cứu đã cảm ơn hắn, nhưng mà Triệu Mặc Thần mạnh miệng không muốn thừa nhận, thêm nữa là không hiểu thấu ghen tuông, trực tiếp nói châm chọc: “Cám ơn tôi? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ cảm thấy đáng tiếc nữa đấy. Có đàn ông trực tiếp nguyện ý quấy rối cô, chứng tỏ cô cũng không phải hoàn toàn không có mị lực đâu nha.”

Có thể nghĩ được, những lời này tạo thành thương tổn to lớn đối với nữ chính đến nhường nào.

Cố Minh Âm cất giữ đoạn phim cẩn thận, từ trong túi sách lấy ra một tập đề, uốn cong thành hình trụ nhét vào tay áo đồng phục học sinh rộng lớn, lập tức chen qua đám người đi tới sau lưng nam biếи ŧɦái nam.

Chiều cao của tên biếи ŧɦái với cô cũng không khác nhau lắm, vượt qua bờ vai của hắn, cô có thể nhìn thấy Triệu Mặc Thần sống lưng cắn chặt. Cảm quan** trong không gian chật hẹp này càng bị phóng đại, cô thậm chí có thể nghe thấy Triệu Mặc Thần có vẻ đang thở dồn dập.

**cảm quan: cơ quan cảm giác.

Cố Minh Âm cúi đầu khóa chuẩn mục tiêu, tay áo được bao trụ sách bài tập thọc qua trong gang tấc.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc này, vẫn như cũ bất vi sở động tiếp tục hành hung.

Cố Minh Âm bĩu môi, tăng lớn tốc độ di chuyển, bọc sách trong tay áo có tiết tấu trước sau chuyển động.

Cuối cùng…

Hắn kinh ngạc, hắn nóng nảy, hắn hoảng sợ, hắn một cử động nhỏ cũng không dám .

Biếи ŧɦái có chết cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình sẽ ở trên tàu điện ngầm giở trò biếи ŧɦái với người khác lại bị người khác giở trò biếи ŧɦái.

“Phía trước sắp đến trạm Giang Thành, xin hành khách chú ý xuống xe…”

Xe lửa chậm rãi dừng lại, tên biếи ŧɦái giống như tìm được cửa thoát chết, xoay người lẫn vào đám người, chạy vội xuống xe, một thoáng chốc liền biến mất ở trong biển người mờ mịt.

Đồng thời, Triệu Mặc Thần cũng thoát ly khỏi khống chế của nội dung cốt truyện.

Hắn áp lửa giận bao phủ hoảng sợ xấu hổ ban đầu, giận không kìm được với đối tượng Cố Minh Âm còn chưa kịp thu tay.

Hắn nhìn thấy cô nháy mắt biểu hiện kinh ngạc, tiếp theo là chán ghét, ngay sau đó bắt lấy tay của Cố Minh Âm mạnh mẽ lôi kéo cô xuống xe.

Triệu Mặc Thần bước từng bước lớn, Cố Minh Âm hai cái chân ngắn nho nhỏ phải chạy rất nhanh mới có thể đuổi kịp được hắn.

“Mẹ nó, cậu buông tay ra!” Cố Minh Âm bị hắn kéo, cổ tay bị siết đến đau nhức.

Triệu Mặc Thần thô bạo hất cô ra, đột nhiên mất lực khiến Cố Minh Âm lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Hắn lạnh lùng nhìn cô, hai mắt ngưng tụ hàn băng.

“Cố Minh Âm, có phải cô đã phạm tiện?”

“Triệu Mặc Thần, miệng cậu ăn phân à?” Cô trả lời lại một cách mỉa mai, “Hay là nói, cậu đã đói khát đến mức cũng không có việc gì thì ảo tưởng người khác sờ  mông cậu?”

Hắn tiến lên hai bước hung hăng bóp chặt cằm Cố Minh Âm, đáy mắt đằng đằng sát khí: “Cố Minh Âm, tôi nhớ cô đã đủ 18 tuổi hả?”

Thời điểm Cố Minh Âm được đưa trở về cha mẹ nuôi sợ hãi sự việc bại lộ, cho nên lúc đăng ký hộ khẩu cố ý viết ngày tháng năm sinh tăng thêm mười tháng cho Cố Minh Âm, cho nên dựa theo tuổi trên chứng minh thư, cô xác thực đã mười tám tuổi.

“Cô nếu dám làm loại việc dơ bẩn thấp hèn như vậy, vậy thì đi tìm quán bar đi, chỗ đó có mông cho cô sờ đấy.”

Cố Minh Âm chịu không nổi cái tính khí bạo lực này, “Cậu thanh tỉnh một chút, mông của cậu cũng không phải thần tài, tôi sờ sờ vài cái là có thể kiếm một trăm vạn. Lúc ấy là có biếи ŧɦái khác sờ mông cậu, tôi làm lôi phong làm việc tốt, cậu không cảm kích thì thôi, còn dám mắng tôi?”

Triệu Mặc Thần cười lạnh: “Đương nhiên là có, chính là cô.”

Đệch!

Sao hắn nghe không thủng tiếng người vậy!

Vẫn may là Cố Minh Âm đã lưu video trước đó làm chứng cho mình, không thì chuyện này liền không cãi nổi.

Cô cúi đầu từ trong cặp sách tìm kiếm di động, vừa lấy ra, đã nghe bên tai truyền đến âm thanh có vẻ vô tình: “110 phải không, cháu muốn báo cảnh sát, có người ở trên tàu điện ngầm quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ.”

“?”

Một giây sau lại nghe hắn bấm một cái điện thoại khác: “Chào bác Cố ạ, bác cùng bác gái cần đến cục cảnh sát một chuyến ạ. Vâng, có liên quan đến Cố Minh Âm .”

“??”

Hắn ấn tắt màn hình, lạnh lùng cười một tiếng: “Cố Minh Âm, cô đi cục cảnh sát mà giải thích với chú cảnh sát cùng bố mẹ cô đi”

Cố Minh Âm vốn dĩ muốn lấy ra video lập tức ấn trở về, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn hắn: “Được thôi, vậy thì chúng ta liền đi cục cảnh sát.”

Không bao lâu, xe cảnh sát dừng lại trước mặt hai người.

Thời điểm đến phá án cảnh sát vừa thấy người báo là hai đứa học sinh cấp 3, lập tức cho rằng là đùa dai hoặc là đôi tình nhân cãi nhau, nhưng mà hai người giương cung bạt kiếm tựa như là kẻ thù gϊếŧ cha của nhau, vừa không tốt vừa không nghiêm đối đãi.

“Nhóc báo cảnh?”

“Đúng vậy” Triệu Mặc Thần khẽ vuốt cằm, thản nhiên liếc cô “Có người tính quấy rối cháu.”

Cảnh sát đem lực chú ý toàn bộ đặt trên người Cố Minh Âm bởi vì những lời này của hắn.

“Nhóc nói tiểu cô nương này quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cậu?”

“Đúng vậy.”

Ngắn ngủi trầm mặc một phút đồng hồ, cảnh sát mang theo hai người ngồi trên xe cảnh sát.

Khoảng cách từ bến tàu điện ngầm không xa, bọn họ tới cục cảnh sát không bao lâu, cha mẹ Cố gia vội vã từ bên ngoài chạy vào.

“Cố Minh Âm, con lại làm ra cái chuyện tốt gì hả!”

Cha Cố vốn dĩ bởi vì cô rời nhà trốn đi mà sinh ra bất mãn, lúc Triệu Mặc Thần gọi điện thông báo khiến oán khí của ông hoàn toàn bùng nổ, cũng lười nghe cô giải thích, vừa vào cửa đã đổ ập xuống một trận trách cứ.

Cố Minh Âm đối với cặp cha mẹ tặng kèm này cũng không có nhiều tình cảm gì, đối mặt với chất vấn tự nhiên cũng không có cái gì gợn sóng.

Cô yên lặng ngồi ở trên ghế chờ, mắt lạnh đối mặt với tràn ngập tức giận cho đến thất vọng trên mặt cha mẹ.

“Mấy người là phụ huynh của cô bé này?”

“Đúng vậy, chúng tôi là cha mẹ của nó.” Cảm xúc của mẹ Cố tương đối bình tĩnh, “Đồng chí cảnh sát, đứa nhỏ nhà chúng tôi đã phạm phải chuyện gì ? Có phải nó đi ăn trộm hay không?” Lúc ấy nghe điện thoại là cha Cố, cụ thể nói cái gì bà hoàn toàn không rõ ràng, chỉ biết là Cố Minh Âm phạm tội nên bị đưa vào cục cảnh sát.

Bà đối với đứa con lớn lên từ trong núi này có thành kiến, nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt của Cố Minh Âm, thêm từ lúc cô rời nhà liền không xin tiền người nhà nữa, tự nhiên mà liên tưởng đến ăn cắp.

Cha Cố cũng có ý nghĩ giống vậy, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ.

Cố Minh Âm hai tay nhét vào túi, giống như người ngoài cuộc nhìn việc không liên quan đến mình xảy ra.

“Ngây ra đấy làm cái gì! Còn không lăn lại đây cho tao.” Tròng mắt cha Cố hướng về cô tràn ngập chán ghét.

Triệu Mặc Thần yên lặng nhìn trận trò cười này, trong thần sắc mơ hồ mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác. Hiển nhiên, kɦoáı ƈảʍ trả thù kɦoáı ƈảʍ đã thay thế cảm giác ghê tởm bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ lúc trước.

“Tôi lăn lại đấy làm gì, ông đều một mực chắc chắn tôi ăn cắp, tôi còn đi qua làm gì?”

“Mày”

Cha Cố giơ tay liền muốn lại đây, dân cảnh trước một bước ngăn lại ông ta, nói: “Phụ huynh đừng kích động, đứa nhỏ nhà ông không phải ăn cắp, mọi người ngồi xuống lắng nghe bọn nhỏ trình bày cẩn thận đã, đừng tức giận dọa đến con mình.”

Cho dù biết được Cố Minh Âm không có ăn cắp, vợ chồng hai người sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Cha Cố thu hồi cánh tay muốn đánh người, lần nữa sửa sang lại vạt áo ngồi xuống.

“Bạn học, là cháu báo cảnh đi? Cháu nói xem đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.”

Triệu Mặc Thần nhìn thoáng qua Cố Minh Âm, một chút cũng không có lo lắng, lời nói vừa lạnh lùng vừa sắc nhọn trình bày tình huống lúc ấy ra: “Cố Minh Âm tiến hành theo dõi quấy rối cháu đến nửa năm, hôm nay cô ta ở trên tàu điện ngầm thừa dịp đông người mà thực hiện hành vi dâʍ ɭσạи đối với cháu. Cháu cho rằng cử chỉ của cô ta đã cấu thành phạm tội.”

Triệu Mặc Thần nói ra lời này có thể so với ăn cắp kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều.

Người Cố gia đều biết Cố Minh Âm có bao nhiêu yêu thích và cuồng nhiệt đối với Triệu Mặc Thần, nửa đêm trèo tường đi nhà bọn họ tặng quà cho hắn, mùa đông còn ở trong tuyết chờ hắn một giờ, đủ loại hành vi nhiều đếm không xuể. Coi như làm ra sự tình như thế bọn họ cũng không thấy kỳ quái, bọn họ chỉ cảm thấy mất mặt, ầm ĩ ở cục cảnh sát càng làm cho bọn họ mất mặt.

“Minh Âm, con là con gái mà da mặt cũng không cần nữa sao?!” Mẹ Cố xấu hổ không chịu nổi, vừa thất vọng vừa đau lòng.

Bối cảnh Triệu gia hùng hậu, cho dù là Cố gia bọn họ cũng không dám dễ dàng trêu chọc. Hiện tại Cố Minh Âm chọc phải Triệu Mặc Thần, nếu như bọn họ không chịu nhả ra, cô tự nhiên cũng sẽ không thoát được.

Mẹ Cố từ đầu đến cuối không thể tin được con ruột chính mình sinh ra sẽ biến thành dạng người làm những việc như vậy, vì quá mức khó chịu hành vi này khiến bà không kéo nổi nét mặt già nua xuống để cầu tình Triệu Mặc Thần.

“Nói xong rồi?” Cố Minh Âm mặt mày yên lặng, “Vậy hẳn là đến phiên tôi nói nhỉ.”

Cô niết nhẹ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay một vòng tròn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.