Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 1



Edit by Lá & Beta by Ánh



Tiêu Sắt Sắt cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Cô nằm trêи giường, vài hình ảnh xa lạ giống như thước phim xẹt qua trong đầu cô.

Ngay lập tức, Tiêu Sắt Sắt hiểu là cô đã xuyên không, còn thừa hưởng toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Trùng hợp là cơ thể này cũng tên Tiêu Sắt Sắt nhưng cuộc sống hai người trải qua khác nhau như trời với đất.

Tiêu Sắt Sắt này sinh ra trong một gia đình nông thôn trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã mê đắm hư vinh, cả ngày chỉ nằm mơ có miếng bánh ngon rớt từ trêи trời xuống.

Sau khi bỏ học ra ngoài làm công, tình cờ gặp được Thái tử gia tập đoàn Bạch thị – Bạch Cố Kiềm – bị tai nạn xe cộ. Thấy trong siêu xe này toàn là đồ hiệu thì đưa Bạch Cố Kiềm tới bệnh viện ngay lập tức với mục đích được báo đáp.

Điều bất ngờ là Bạch Cố Kiềm bị chấn thương ở đầu. Sau khi tỉnh lại, anh biến thành kẻ ngốc với chỉ số IQ hệt con nít, như chim non tìm mẹ mà chỉ thích mỗi Tiêu Sắt Sắt, không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào ngoài trừ cô.

Người nhà họ Bạch không còn cách nào khác đành phải giữ cô lại, cũng tuyên bố với bên ngoài rằng cô là vị hôn thê của Bạch Cố Kiềm, cho phép cô vào nhà họ Bạch bên cạnh chăm sóc mỗi ngày.

Nơi mà Tiêu Sắt Sắt đang nằm chính là phòng ngủ tại biệt thự ven biển nhà Bạch Nhị thiếu.

Cô ngồi dậy với tinh thần phức tạp, vừa xốc chăn lên liền bị chiếc nhẫn đính hôn kim cương trêи tay mình làm lóe mắt.

“Má ơi, thiệt sự là trứng bồ câu luôn nè…”

Kiếp trước cô chưa từng thấy thứ này bao giờ.

Không riêng gì chiếc nhẫn, có thể nói toàn bộ căn phòng đều toát ra hơi thở tiền tài.

Tất cả nói với Tiêu Sắt Sắt rằng đây không phải là một giấc mơ, thật sự là cô đã từ một con gà rừng bay thẳng lên làm phượng hoàng…

Lại còn là một con gà rừng cực kì độc ác.

Trong trí nhớ của Tiêu Sắt Sắt, tuy rằng nguyên chủ này được hưởng phúc lợi làm vị hôn thê của Bạch Nhị thiếu nhưng lại không hề tận tâm tận lực chăm nom Bạch Cố Kiềm, đã thế còn thường xuyên ngược đãi anh. Bởi vì Bạch Cố Kiềm không muốn tiếp xúc với người khác nên ba bữa cơm trong ngày của anh đành phải do nguyên chủ phụ trách. Mà nguyên chủ ham ăn biếng làm, thường xuyên ngủ đến đến giữa trưa mới rời giường, đôi khi còn bỏ lỡ cơm sáng cơm trưa mà chẳng hề áy náy, chỉ tùy tiện nấu qua loa có lệ cho Bạch Cố Kiềm ăn.

Tiêu Sắt Sắt nhìn đồng hồ trêи tường, đã gần mười một giờ, toàn bộ căn phòng còn im ắng, chắc hẳn Bạch Cố Kiềm đã bị đói đến quen rồi…

Nhắc tới từ “đói”, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy dạ dày của mình cũng trống rỗng, nhớ lại kiếp trước khi chết vẫn còn đang đói bụng, cô hơi bối rối.

Sự thèm ăn khiến cô nhanh chóng trấn định, chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không, cũng quyết định đến phòng bếp lấp đầy bụng.

Tiêu Sắt Sắt đi dép vào rồi ra cửa. Căn phòng được trải thảm xa xỉ, đi lên vô cùng mềm mại thoải mái.

Trong khi đang cảm thán về sinh hoạt của kẻ có tiền, cô vặn tay nắm cửa. Đúng lúc đó, một cái chân từ ngoài duỗi ra…

Tiêu Sắt Sắt bị hoảng sợ, chăm chú nhìn xem…

Đó quả thật là một cái chân, mặc quần màu xám, còn rất thon dài, vẫn luôn nghiêng mình duỗi từ cửa canh ta đường đi của cô. Nếu không phải cô đang cúi đầu nhìn thảm thì có khi đã bị vướng ngã rồi…

Tiêu Sắt Sắt trợn mắt há mồm, thò đầu ra cửa là thấy luôn chủ nhân cái chân đang ngồi kia.

Ngoài dự đoán, là một chàng trai trẻ tuổi.

Anh mặc một bộ áo ngủ hàng hiệu, cả người không kiêng nể hình tượng gì mà dựa vào ven tường, đầu hơi gục xuống. Từ góc nhìn của Tiêu Sắt Sắt thì chỉ thấy vành tai trắng nõn và sườn mặt sắc bén của anh.

“Bạch… Cố Kiềm?” Cô sửng sốt một lát, dựa vào ký ức mà gọi tên.

Người kia không phản ứng, vẫn duy trì tư thế cũ, bất động như thể đang ngủ.

Huyệt thái dương căng lên, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua hình ảnh hôm qua nguyên chủ ăn cơm một mình, nếu ký ức không sai thì Bạch Cố Kiềm đã hai ngày không ăn cơm rồi đó…

“Chắc không phải là đói đến xỉu chứ…”

Tiêu Sắt Sắt có dự cảm không tốt, vội ngồi xổm xuống vỗ vai Bạch Cố Kiềm.

Không ngờ, cô chỉ chạm nhẹ vào thôi mà lại làm Bạch Cố Kiềm ngã sang một bên như búp bê không xương.

Hành lang sáng ngời, Bạch Cố Kiềm ngã xuống lộ ra ngũ quan rõ nét, khuôn mặt tái nhợt ốm yếu.

“…”

Chắc cô đoán trúng rồi.

Tiêu Sắt Sắt không dám do dự, vội vàng chạy xuống dưới tầng dựa theo ký ức tìm điện thoại, đang muốn quay số khẩn cấp thì điện thoại trong tay bỗng vang lên.

Nhìn kĩ vào là một chuỗi số ngắn, cô không chút suy nghĩ mà bấm nghe.

“Alo? Là người nhà họ Bạch đúng không ạ? Anh… anh Bạch bị ngất xỉu, làm ơn…”

Cô còn chưa nói xong đối phương đã mở miệng cắt lời, giọng nói lạnh băng và vội vàng: “Xin cô Tiêu hãy ra mở cửa, bác sĩ tư nhân đến rồi.”

“Vâng…” Tiêu Sắt Sắt trợn mắt há mồm, còn chưa kịp hỏi đối phương vì sao biết việc Bạch Cố Kiềm ngất xỉu thì ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông.

Tiêu Sắt Sắt ném điện thoại rồi vội vàng ra mở cửa, nhân viên y tá nối đuôi nhau đi vào, tòa biệt thự quạnh quẽ có thêm chút hơi người.

“Xin hỏi anh Bạch hiện giờ đang ở đâu?”

“Ở hành lang tầng hai…”

Không đợi cô nói xong, đoàn người đã vội vã lên tầng đưa Bạch Cố Kiềm ngất từ sàn nhà vào giường…

Ngoài nhân viên y tế còn có một người đàn ông trung niên đeo kính, so với những người khác đang nôn nóng thì anh ta có vẻ trầm ổn bình tĩnh hơn rất nhiều. Chờ sau khi bác sĩ báo Bạch Cố Kiềm không có việc gì mới chuyển sự chú ý vào Tiêu Sắt Sắt.

“Trợ lý Trương…” Tiêu Sắt Sắt dựa vào ký ức mà gọi.

Sau khi Bạch Cố Kiềm xảy ra chuyện, mọi chuyện đều do người đàn ông này ra mặt giải quyết, anh ta cũng biết nguyên chủ.

Biểu cảm của trợ lý Trương lạnh băng, dường như lưỡng đạo luật lệ của anh ta càng sâu sắc hơn, tạo cho mọi người ta một loại áp lực không tên. Tiêu Sắt Sắt có dự cảm sắp phải cõng nồi, quả nhiên giây tiếp theo anh ta bắt đầu giáo huấn.

“Cô Tiêu có phải đã quên trước khi đính hôn chính miệng cô bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia Bạch hay không? Nếu cô đã quên thì tôi không ngại cho cô thời gian là ba ngày cô ở trong phòng nhớ lại.”

“…” Tiêu Sắt Sắt cay đắng nhìn trời.

Cô không còn gì để nói, cô chỉ là một cái máy cõng nồi vô cảm.

Trợ lý Trương nhìn vẻ mặt của cô, khẽ nhíu mày, lấy một tập văn kiện từ trong cặp ra, mặt vô cảm thì thầm: “Trong một tháng này, cô Tiêu chỉ nấu cơm đúng hạn cho anh Bạch vào cuối tuần đầu tiên của tháng. Ba tuần còn lại, cô thường xuyên bỏ bữa sáng và bữa tối, đã thế cả ngày hôm qua còn không cho anh Bạch ăn cơm. Nếu không phải chúng tôi phát hiện kịp thời thì anh Bạch rất có thể đã bị nguy hiểm tính mạng. Đến lúc đó cô Tiêu phải trả cái giá thế nào, hẳn là không cần tôi nhiều lời.”

“Không cần, không cần.” Tiêu Sắt Sắt vội vàng lắc đầu, tỏ rõ thái độ: “Trợ lý Trương, tôi biết sai rồi, về sau tôi nhất định sẽ chăm sóc anh Bạch thật tốt.”

“Anh Bạch là tình huống đặc thù, nếu không phải anh ấy chỉ muốn tiếp xúc với cô thì chúng tôi sẽ không sắp xếp như vậy. Hi vọng cô tự ý thức được vị trí của bản thân, đừng làm những việc mà mọi người không muốn nhìn thấy.”

Từng câu cảnh cáo lạnh băng giáng xuống không nể chút mặt mũi cho Tiêu Sắt Sắt, nhưng cũng may lúc sau có nhân viên y tế tới cắt đứt cuộc trò chuyện.

“Trợ lý Trương, chúng tôi đã cung cấp dịch đường glucose cho anh Bạch, anh Bạch sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

“Được rồi, cảm ơn. Xin hỏi sau khi người bệnh tỉnh lại cần chú ý những gì?”

“Sau khi người bệnh tỉnh lại có thể cho ăn một số thực phẩm dễ tiêu hóa, ví dụ như cháo. Về sau cần chú ý điều dưỡng, ăn uống đúng giờ, như vậy sẽ không để lại ảnh hưởng xấu cho thân thể.”

Nghe bác sĩ dặn dò xong, trợ lý Trương quay đầu nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt. Người phía sau lập tức phản ứng lại: “Đã hiểu, bây giờ tôi đi nấu cháo đây!”

“…”

Thấy Bạch Cố Kiềm không có việc gì, nhân viên y tế và trợ lý Trương nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Không bao lâu sau, Tiêu Sắt Sắt nấu cháo xong rồi mang lên tầng hai.

Biệt thự khôi phục lại vẻ quạnh quẽ, phòng ngủ lại càng yên tĩnh, Bạch Cố Kiềm vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Cả người anh giống như một bức tượng điêu khắc vô hồn, nằm ở nơi tối tăm trong nhà vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Sắt Sắt bật đèn phòng ngủ lên, đặt chén trong tay xuống, bắt đầu đánh giá người trêи giường.

Tuy rằng đã biết mặt mũi Bạch Cố Kiềm qua ký ức của nguyên chủ nhưng khi thật sự nhìn thấy, Tiêu Sắt Sắt vẫn bị kinh ngạc một phen.

Ánh sáng ấm áp mờ nhạt của phòng ngủ làm nổi bật lên khuôn mặt người con trai, mặt mày sắc bén của anh giống như bức tranh sơn dầu, vết thương do sự cố để lại trêи trán còn làm tăng thêm vẻ đẹp yếu ớt.

Thật ra vị Bạch Nhị thiếu này lớn hơn Tiêu Sắt Sắt hai tuổi nhưng vừa nhìn lại thấy trẻ hơn rất nhiều, cả người sạch sẽ giống như thiếu niên chưa lớn, mặc dù đang ở trạng thái hôn mê nhưng vẫn mang theo nét cao quý ưu việt của người sinh ra trong xã hội thượng lưu.

Điều này làm Tiêu Sắt Sắt không thể không cảm thán một câu “thiên đố anh tài”*, gia thế ngoại hình tốt đẹp nhường vậy mà lại bị tai nạn xe cộ, biến thành kẻ ngốc với chỉ số IQ bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi, còn phải chịu ngược đãi bởi người không tử tế như nguyên chủ, thật là một quả trứng xui xẻo…

*Thiên đố anh tài: Ông trời ghen ghét người tài giỏi.

Nhưng mà nhìn lạị bản thân cô hình như cũng không khá hơn nhiều đâu. Kiếp trước chết trẻ thì không tính, xuyên không rồi còn phải gánh tội thay nguyên chủ, không chừng về sau chỉ có thể ở lại đây cả đời, cuộc sống còn chưa bắt đầu đã bị định đoạt rõ ràng…

Tiêu Sắt Sắt thầm thở dài, quyết định đồng cảm với chính mình trước đã.

Lúc cô đang đắm chìm trong bầu không khí thương cảm không kiềm chế được thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai cô.

Tiêu Sắt Sắt giật bắn mình, giờ mới phát hiện trong phòng ngủ còn có một chiếc điện thoại nữa, vừa cầm lên lại thấy một chuỗi số ngắn khác, không chút do dự nhấc máy.

“Alo?”

“Alo? Xin hỏi cô Tiêu hiện tại có rảnh không? Đại tiểu thư muốn nói chuyện với cô.” Đầu điện thoại kia là một giọng nam xa lạ.

Đại tiểu thư?

Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng tìm tòi tin tức về người này trong đầu nhưng chỉ có rất ít thông tin.

Nhưng không đợi cô nghi hoặc, đầu bên kia điện thoại liền vang lên một thanh âm thanh thoát dễ nghe,

“Chào cô Tiêu, tôi là chị của A Kiềm, không biết tình huống hiện tại của A Kiềm đã chuyển biến tốt đẹp chưa?”

“À…” Tiêu Sắt Sắt bị hỏi đến nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng đành phải mơ màng nói: “Anh Bạch giờ vẫn chưa tỉnh nhưng bác sĩ nói là không có vấn đề gì lớn.”

Đầu bên kia hít một hơi: “Nói như vậy là A Kiềm vẫn là chưa khôi phục… Tên Lăng Chiêm khốn kiếp này! Chẳng phải nói là để A Kiềm tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ hồi phục sao…”

Hiển nhiên là cô gái kia đã hiểu lắm, tức muốn hộc máu mà oán giận, tuy rằng vế sau càng nói càng nhỏ nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn nghe thấy.

Cô đột nhiên sửng sốt: “Từ từ đã… Lăng Chiêm?”

Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, chìm vào hồi ức, lúc sau trong đầu xẹt qua một tia sáng, hai mắt mở thật to.

“Tiểu… tiểu thư Bạch, tôi có thể mạo muội hỏi tên đầy đủ của chị là gì không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa giây rồi vang lên âm thanh kèm xin lỗi.

“Ôi thật ngượng ngùng, tôi quá lo lắng cho tình trạng của A Kiềm nên quên tự giới thiệu. Tôi tên là Bạch Thơ Ly, là chị gái của A Kiềm. Lúc A Kiềm xảy ra chuyện tôi đang ở nước ngoài, mới về nước gần đây nên chắc cô chưa từng thấy tôi.”

Theo giọng nói vang lên của đối phương, trái tim Tiêu Sắt Sắt cũng giống như bị gõ thật mạng, lộp bộp rồi vỡ thành ba mảnh.

“Bạch Thơ Ly”, “Lăng Chiêm”, “A Kiềm”.

Tất cả đều có…

Lợi hại thật, chết tiệt, đây không phải xuyên không mà là xuyên sách…

Tiêu Sắt Sắt theo bản năng nhìn sang người trêи giường, không đề phòng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt nâu nhạt, con ngươi sạch sẽ trong veo đang phản chiếu bộ dáng kinh ngạc của cô, yên lặng không chút gợn sóng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.