Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 14



– Edit by Link –

Ánh nắng bên ngoài vừa đủ, Tiêu Sắt Sắt vừa ngâm nga vừa phơi quần áo ở ban công, sau đó cô quay đầu nhìn Bạch Cố Kiềm lười nhác như một con mèo to xác đang ngồi trêи xích đu.

Cô khẽ cong môi hỏi: “A Kiềm, thấy thế nào? Ngồi xích đu rất thoải mái đúng không?”

Trước kia cô đã cảm thấy ban công này quá trống, lãng phí ánh nắng tươi sáng mỗi ngày, vì vậy cô gọi điện thoại để trợ lý Trương đến lắp đặt một cái xích đu, lúc không có gì làm thì có thể ngồi đây phơi nắng với Bạch Cố Kiềm, cái này còn thoải mái hơn là ở trong phòng.

Bạch Cố Kiềm thoải mái nheo mắt lại, anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh với cô, Tiêu Sắt Sắt ngầm hiểu ý đi qua ngồi xuống.

“Hát.” Anh chợt lên tiếng.

“Hả?” Tiêu Sắt Sắt làm như nghe không hiểu.

Bạch Cố Kiềm lặp lại lần nữa: “Hát, cho anh nghe.”

“… Không được đâu.” Vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt lúng túng.

Lúc cô làm việc nhà thì thích ngâm nga, cũng không phải là hát hay bao nhiêu mà chỉ ngâm nga cho mình cảm thấy vui mà thôi.

Lúc trước làm việc một mình, không bị ai nghe nên cũng không xấu hổ. Nhưng bây giờ lại có thêm một Bạch Cố Kiềm, không biết sao mà anh còn rất thích nghe cô hát, điều này làm cho Tiêu Sắt Sắt rất xấu hổ.

Cô không tình nguyện lắc đầu: “Không hát, không hay.”

“Hay.” Bạch Cố Kiềm nói chắc như đinh đóng cột.

Suy nghĩ của anh đơn thuần, lúc khen người khác, trong mắt đều là yêu thích ra mặt, Tiêu Sắt Sắt bị anh nhìn chằm chằm như thế cũng hơi ngượng ngùng.

“Anh cũng không hiểu ca hát…”

Bạch Cố Kiềm chớp mắt, chợt ôm lấy cô, môi mỏng khẽ mở, không ngờ anh lại hát ra giai điệu mà khi nãy Tiêu Sắt Sắt ngâm nga linh tinh. Chỉ có điều chất giọng của anh thấp, giai điệu phát ra từ miệng anh cũng có hương vị khác, âm sắc thuần hậu như tiếng đàn violon được người ta kéo dài.

Cô xoa xoa lỗ tai tê dại, bất giác phát hiện bài hát này đúng là rất hay, cũng không biết là do cô biên giai điệu tốt hay do Bạch Cố Kiềm hát tốt.

“Anh hát hay hơn em, anh hát đi.”

Bạch Cố Kiềm cố chấp lắc đầu: “Em hát hay.”

Bị người ta nói thích quả quyết như thế, mặc dù ngoài mặt Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh nhưng trong lòng lại không tự chủ nhảy nhót, hai người một trái một phải rồi trêи xích đu, vui vẻ hưởng thụ ánh nắng chiều.

Nghỉ ngơi một lát, Tiêu Sắt Sắt mở mắt ra, cô chợt nhớ ra hôm nay là thời gian trợ lý Trương phái người đưa nguyên liệu nấu ăn tới. Thấy Bạch Cố Kiềm bên cạnh đã cúi đầu ngủ rồi, cô đứng dậy đắp một cái chăn cho anh rồi mới rón rén đi xuống lầu.

Quả nhiên không lâu sau, đám người trợ lý Trương cũng tới biệt thự, nhưng mà lần này khác với lần trước là anh ta còn đem tới một tin tức cho Tiêu Sắt Sắt.

“Ông cụ nghe nói gần đây cô Tiêu gặp mặt cô chủ à?” Trợ lý Trương vừa mở miệng đã đặt câu hỏi.

Tiêu Sắt Sắt sững sờ, sau đó mới hiểu ông cụ trong miệng anh ta chính là ông nội của Bạch Cố Kiềm, vì vậy lập tức gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, cô Bạch còn dẫn theo một vị bác sĩ tâm lý đến giúp cậu Bạch.”

Vẻ mặt của trợ lý Trương chợt trở nên nghiêm túc: “Bây giờ cậu chủ còn đang nghỉ trưa sao? Ông cụ muốn gặp cậu ấy một lần.”

“Chuyện này…” Đột ngột quá rồi đó. Lúc trước Bạch Cố Kiềm bị bệnh cũng không thấy ông nội của anh tới hỏi thăm một câu, sao bây giờ lại muốn gặp mặt?

Tiêu Sắt Sắt chứa cả bụng nghi vấn, khẽ cau mày: “Xin hỏi là có chuyện gì không? Ý của ông cụ là tự ông ấy tới biệt thự hay là chúng tôi đi tìm ông ấy?”

Trợ lý Trương nâng mắt kính: “Đương nhiên là đưa cậu chủ về nhà họ Bạch, xe đã chuẩn bị xong rồi, đang đậu ngay bên ngoài.”

Ngay cả xe cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, xem ra là không cho phép bọn họ từ chối rồi…

Tiêu Sắt Sắt do dự một chút, vẫn không yên tâm nói: “Cậu Bạch chỉ mới ra ngoài một lần, mặc dù lần đó không có phản ứng gì khác thường nhưng điều này cũng không thể đảm bảo là anh ấy không còn mâu thuẫn với sự vật bên ngoài nữa…”

Cô mới nói được nửa câu đã thấy sắc mặt của trợ lý Trương lập tức kết băng, lúc mở lời thì giọng điệu cũng trở nên cương quyết: “Cô Tiêu chỉ cần làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được rồi, những thứ khác không cần hỏi tới, ông cụ tự có suy tính của ông ấy.”

Giọng điệu không được phép xía vào này khiến Tiêu Sắt Sắt không dám lắm miệng nữa, cô do dự đi lên lầu.

Không biết có phải bọn họ nói chuyện quá lớn nên đánh thức Bạch Cố Kiềm hay không mà lúc này anh đã tỉnh lại, đang an tĩnh ngồi trêи xích đu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh xoay đầu lại, ánh sáng lung linh tỏa ra trong mắt anh còn chói mắt hơn ánh nắng ngoài trời.

“Anh bị bọn em đánh thức à?” Tiêu Sắt Sắt đi qua, khẽ hỏi.

Bạch Cố Kiềm rất thành thật gật đầu.

“A Kiềm…” Cô do dự một chút rồi ngồi xổm người xuống đối mặt với anh: “Anh còn nhớ ông nội của anh không? Ông ấy muốn gặp anh một lần.”

Bạch Cố Kiềm hơi nhíu mày giống như rất lạ lẫm với người cô vừa nhắc tới, cũng không gật đầu hay lắc đầu.

Tiêu Sắt Sắt thầm nghĩ có lẽ anh nghe không hiểu nên đổi cách hỏi khác: “Anh có muốn ra ngoài chơi không? Trợ lý Trương chuẩn bị xe rồi, chúng ta cùng ngồi xe đi ra ngoài được không?”

Lần này Bạch Cố Kiềm không nghi ngờ nữa, ánh mắt vô cùng tin cậy gật đầu với cô. Hai người tay trong tay xuống lầu, một màn này đập vào mắt trợ lý Trương lại khiến anh ta có cái nhìn khác.

“Xem ra tình cảm của cậu chủ và cô Tiêu rất tốt.”

Tiêu Sắt Sắt ngẩn người, sau đó mới hiểu được. Mặc dù cô coi Bạch Cố Kiềm như một đứa trẻ mà đối đãi nhưng ở trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là vợ chồng chưa cưới. Cô mất tự nhiên muốn mượn lý do sửa tóc mà buông tay Bạch Cố Kiềm ra, nhưng không ngờ người đang đứng bên phải cô lại chợt chuyển sang bên trái, nắm lấy bàn tay đang nhàn rỗi của cô.

“…”

Trợ lý Trương cong môi cười, thật ra trong lòng anh ta cũng không hiểu lầm gì cả, chỉ khá kinh ngạc mà thôi. Dù sao với tính tình lúc trước của Bạch Cố Kiềm thì cũng sẽ không ỷ lại vào một người như thế. Xem ra một hồi xảy ra tai nạn giao thông đã làm anh thay đổi rất nhiều, dường như ông chủ nhà mình lo lắng hơi thừa.

Trong lòng anh ta nghĩ vậy nhưng tay cũng làm dấu mời, dẫn theo hai người ra ngoài.

Có ba chiếc xe con đang dừng ở cổng, Tiêu Sắt Sắt để Bạch Cố Kiềm ngồi lên một chiếc trong số đó. Lúc cô vừa mới chuẩn bị lên xe từ một bên khác thì chợt bị trợ lý Trương cản lại.

“Xin lỗi cô Tiêu, ông cụ chỉ nói đưa một mình cậu chủ về là được, cô vẫn ở lại biệt thự đi.”

Tiêu Sắt Sắt sững sờ ngay tại chỗ: “Nhưng cậu Bạch…”

Trợ lý Trương giơ tay lên ngăn cản lời nói tiếp theo của cô: “Đây là mệnh lệnh của ông cụ, tôi cũng không có quyền can thiệp, hi vọng cô Tiêu phối hợp. Cô yên tâm, ông cụ là người cậu chủ thân nhất, hành động lần này của ông ấy đều là vì tốt cho cậu chủ. Đương nhiên nếu có tình huống đặc biệt gì, chắc chắn chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Anh ta đã nói như vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không còn gì để phản đối nữa. Cách một cánh cửa sổ xe khép hờ, cô có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Bạch Cố Kiềm như đang nghi vấn vì sao cô lại không lên xe.

Anh còn chưa kịp có phản ứng gì thì tài xế đã khởi động xe. Xe chậm rãi rời đi, Tiêu Sắt Sắt đứng ở cổng một hồi lâu, trong lòng cũng rất loạn.

Lúc thì cô hối hận mình không nên làm ra vẻ thông minh lừa gạt Bạch Cố Kiềm cùng ra ngoài chơi, nếu anh nổi cáu hay làm ồn, có lẽ trợ lý Trương sẽ không đưa anh về nhà họ Bạch.

Lúc thì cô lại lo lắng, sợ ông nội của Bạch Cố Kiềm sẽ gây tổn thương cho anh nhưng cô suy nghĩ lại một chút, cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con. Trong nguyên tác, ông cụ Bạch vô cùng yêu thương và ân cần với Bạch Thơ Ly, cho dù không thích Bạch Cố Kiềm thì cũng không đến nỗi nhẫn tâm hại anh.

Tiêu Sắt Sắt tự an ủi mình như thế, sau khi trở về biệt thự thì tinh thần không tập trung, cũng không có lòng làm chuyện khác. Đến trưa cũng chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ Bạch Cố Kiềm xảy ra chuyện gọi điện thoại đến cô lại không nghe thấy.

Cũng may, mãi đến giờ cơm tối cô cũng không có nhận được điện thoại từ nhà họ Bạch.

“Chắc là không sao rồi.” Tiêu Sắt Sắt khẽ thở phào, đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối cho Bạch Cố Kiềm.

Ngay khi cô đang bận bịu trong phòng bếp, đột nhiên lại nghe thấy tiếng còi xe con ở bên ngoài, cô lập tức bỏ dụng cụ làm bếp trong tay xuống rồi chạy ra xem.

“Trợ lý Trương, có chuyện gì vậy? Cậu Bạch không có gì khác thường chứ?” Cô đi rất nhanh, đối diện đụng phải trợ lý Trương vừa xuống xe.

Nhưng ngay khi thấy ánh mắt phức tạp của anh ta, trong lòng cô lộp bộp có dự cảm bất an…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.