Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 31



– Edit by Link –

Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, Tiêu Lỵ Lỵ là cô dâu nên không tiện ra ngoài chào hỏi tân khách.

Bọn họ ngồi ở ghế khách trong chốc lát, hội trường lập tức vang lên tiếng nhạc, Tiêu Lỵ Lỵ mặc một cái váy cưới trắng tinh thánh khiết đi ra nhìn chú rể trẻ tuổi đứng ở xa. Bình thường nghi thức thế này đều sẽ do cha của nhà gái nắm tay cô dâu giao vào tay chú rể, nhưng ba chị em nhà họ Tiêu đã mất cha từ nhỏ, em trai ruột lại là một tên khốn, so với bên chú rể náo nhiệt hòa thuận thì Tiêu Lỵ Lỵ có vẻ hơi bất lực, cô lập.

Cũng khó trách chị ấy nguyện ý lựa chọn loại bỏ quá khứ mời thân thích nhà họ Tiêu tới làm khách, thật ra là vì để cho bản thân mình không phải khó xử mà thôi. Tiêu Sắt Sắt hơi đau lòng cho người chị cả này của nguyên chủ, ánh mắt của cô và chị ấy bất chợt gặp nhau, Tiêu Lỵ Lỵ nở nụ cười rạng rỡ giơ tay lên vẫy vẫy với cô.

“Chị cả, tân hôn hạnh phúc.” Tiêu Sắt Sắt nói một câu với chị ấy, đáng tiếc cảnh vật xung quanh quá náo nhiệt, cũng không biết chị ấy có nghe được hay không.

Trái lại sau khi Bạch Cố Kiềm ngồi bên cạnh cô nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Lỵ Lỵ ở phía xa, sau đó lại nhìn Tiêu Sắt Sắt. Dường như cô rất vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, trong mắt lóe ra ánh sáng như sao đầy trời.

Cô như vậy là vì hâm mộ khi nhìn thấy người khác kết hôn sao? Nếu vậy thì cũng không cần, Bạch Cố Kiềm thầm nghĩ: Anh có thể cho cô một hôn lễ tốt hơn, chỉ xem cô có muốn tiếp nhận hay không mà thôi.

Vừa nhớ tới “lý luận bảo mẫu” đêm đó của Tiêu Sắt Sắt, anh lập tức giận đến nghiến răng. Nhọc cho anh còn tưởng là bọn họ đều hai bên tình nguyện, hóa ra chỉ có một mình anh đơn phương mong nhớ, Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn coi anh là tên ngốc kia mà.

Không phải cô hi vọng anh khôi phục lại xong thì giải tán sao? Vậy anh cứ tiếp tục giả vờ đấy, dù sao cũng phải dấu giếm ông già kia, lừa thêm cô cũng chả sao cả. Mặc dù đã nghĩ sẽ làm vậy nhưng Bạch Cố Kiềm vẫn rất không cam lòng, dựa theo tính cách của anh lúc trước thì nếu gặp được thứ mình yêu thích, cứ tùy hứng cướp về là được.

Bạch Cố Kiềm cũng từng nhìn thấy nhan sắc không phòng bị lúc ngủ của Tiêu Sắt Sắt nhiều lần, trong lòng anh xẹt qua vô số suy nghĩ âm u mang theo ɖu͙ƈ vọng và mâu thuẫn cực kỳ phức tạp khó nói rõ được.

Vừa muốn nhìn thấy gò má cô ửng đỏ lên vì khóc, vừa muốn nhìn cô nở nụ cười rạn rỡ. Từ một con người thờ ơ với mọi thứ cho đến quan tâm sở thích của cô, tò mò về quá khứ của cô và muốn chiếm hữu tương lai của cô.

So với những người mà Bạch Cố Kiềm từng tiếp xúc trong quá khứ, loại người dễ dàng thỏa mãn sẽ trở nên không mong chờ gì cả như Tiêu Sắt Sắt là kiểu người khó đánh chiếm nhất, nó cũng càng làm nảy sinh ý nghĩ muốn tham dự vào cuộc sống của cô và hiểu rõ cô của anh.

Tiêu Sắt Sắt xem hôn lễ, Bạch Cố Kiềm cũng đang nhìn cô. Anh cảm giác được trừ thật lòng mừng thay cho Tiêu Lỵ Lỵ ra thì cô còn có chút mất tập trung, khóe mắt liên tục liếc ra sau lưng như đang để ý đến người nào đó.

Bạch Cố Kiềm hoài nghi bất động nhìn về phía cô đang nhìn, cô đang nhìn thằng anh khốn nạn của cô à? Đôi mắt thờ ơ của anh hơi lạnh xuống, dường như người kia cũng đang tỉ mỉ chú ý tới động tĩnh của anh, vừa chạm phải tầm mắt lạnh lẽo của anh, nụ cười trêи mặt Tiêu Bân Bân cũng khựng lại vài phần.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đó, gã ta che miệng nói gì đó với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, người đàn ông kia cũng nhìn về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung, khóe môi Bạch Cố Kiềm nhanh chóng sụp xuống. Anh là một tên đầu gai, không ai có thể nhạy cảm phát hiện ra được ý khiêu khích trong mắt đối phương rõ ràng hơn anh, nhưng chỉ một chốc đó, trong lòng Bạch Cố Kiềm đã có đánh giá: Tên rác rưởi, không đáng nhắc tới.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt cúi đầu ăn đồ ăn trong chén, ánh mắt sững sờ có chút thất thần. Anh cố tình giơ tay đẩy đổ cái chén bên cạnh làm nó phát ra tiếng vang khiến Tiêu Sắt Sắt giật mình.

“Sao vậy A Kiềm?” Tiêu Sắt Sắt buồn bực ngẩng đầu lên.

Bạch Cố Kiềm lại buồn chán thưởng thức đũa trong tay giống như từ lúc khai tiệc đến giờ vẫn chưa ăn gì cả.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị của anh à?” Tiêu Sắt Sắt nhìn món ngon đầy bàn rồi hỏi anh.

Mặc dù đầu bếp ở đây làm đồ ăn thua đầu bếp riêng nhưng so với cô thì tuyệt đối là món ngon cao cấp hơn nhiều, Bạch Cố Kiềm không kén tay nghề của cô thì không thể nào không ăn nổi món ăn ở đây được.

Cô vừa nghĩ vậy thì thấy Bạch Cố Kiềm thản nhiên lắc đầu.

Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, anh ăn chút hoa quả lót dạ trước đi, chờ lát nữa về sớm một chút, em làm đồ ăn cho anh ăn.”

Nghe cô nói vậy, trong lòng Bạch Cố Kiềm dễ chịu, đây không phải là vì bữa cơm của Tiêu Sắt Sắt mà vì chỉ muốn nghe được câu này của cô mà thôi. Anh vừa thỏa mãn với việc mình muốn gì được nấy với cô, vừa xem thường bản thân mình dùng thân phận tên ngốc để chơi già mồm.

Tiêu Sắt Sắt không nhận ra được sự khác thường của anh nhưng thấy anh bắt đầu động đũa dùng bữa, cô lại yên lòng tiếp tục ăn phần mình. Cô rất hài lòng với thức ăn và bầu không khí ở đây, nếu như không có hai tầm mắt nóng rực ở sau lưng thì càng tốt hơn nữa.

Tiêu Sắt Sắt chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, làm bộ lơ đãng dùng khóe mắt liếc nhìn sau lưng một cái, quả nhiên chạm phải ánh mắt của người đàn ông tên Tiêu Thành kia. Cô phiền não nhíu mày.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì Tiêu Thành này không phải thứ tốt lành gì, hai người sinh ra cùng một nơi, cũng coi như là thanh mai trúc mã, mà nguyên chủ cũng vô cùng say đắm hắn ta. Nếu không phải bị Tiêu Thành đá thì e là nguyên chủ đã ở lại nông thôn sinh con dưỡng cái cho hắn ta rồi.

Dáng dấp của hắn ta cũng chả có gì đặc biệt, Tiêu Sắt Sắt liếc trộm Tiêu Thành một cái, gương mặt coi như là đoan chính nhưng khí chất lại khá hèn mọn, trông rất háo sắc. Rõ ràng đã không thích Tiêu Sắt Sắt nhưng vì cảm thấy cô ấy có vài phần sắc đẹp nên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô ấy. Cũng may mẹ của nguyên chủ là một người nịnh hót, bà ta xem thường điều kiện của Tiêu Thành nên trông Tiêu Sắt Sắt rất kỹ, nếu không thì e là cô ấy đã bị tên lưu manh này lừa thật rồi.

Mặc dù kế thừa ký ức của nguyên chủ nhưng Tiêu Sắt Sắt lại có được cảm xúc chân chính của mình, cô rất không thích tên Tiêu Thành này.

Đang thất thần, trong hội trường chợt vang lên tiếng cười đùa, hóa ra là cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu. Nhìn thấy hai người sắp đi tới bàn bọn họ, Tiêu Sắt Sắt vội thu hồi tầm mắt, không để ý tới người sau lưng nữa.

“Sắt Sắt.” Tiêu Lỵ Lỵ đã thay một cái váy đỏ, trêи mặt nở nụ cười rạn rỡ đi về phía bọn họ, khẽ nói bên tai Tiêu Sắt Sắt: “Xin lỗi, hôm nay chị bận quá nên không có thời gian đến chào hỏi em.”

“Không sao đâu chị, chị nói vậy là khách sáo rồi.” Tiêu Sắt Sắt lập tức an ủi.

Tiêu Lỵ Lỵ khẽ gật đầu rồi nhìn Bạch Cố Kiềm ngồi bên cạnh cô, trong lòng hơi run run.

Mặc dù khi nãy đứng ở phía xa nhìn thấy được chút ít, chị ấy biết có lẽ dáng dấp của Bạch Cố Kiềm rất có nghị lực nhưng không ngờ nhìn gần còn xuất chúng như thế. Chưa bàn đến gương mặt, chủ yếu là khí chất cao quý quanh người, dù nhìn thế nào cũng không thấy giống như tên ngốc mà bên ngoài thường đồn.

Tiêu Lỵ Lỵ trầm ngâm, vẫn là chồng chị ấy tốt bụng làm chị ấy tỉnh táo lại.

“Không giới thiệu một chút sao?”

“À, đây là em gái của em, Tiêu Sắt Sắt. Sắt Sắt đây là anh rể của em, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhỉ?”

“Anh rể.” Tiêu Sắt Sắt nhìn người đàn ông mặc âu phục mang giày da trước mặt rồi gọi một tiếng, người sau trả cho cô một nụ cười ấm áp.

“Còn đây là?” Anh ta giơ ly rượu lên chỉ Bạch Cố Kiềm đang ngồi bình chân như vại ở bên cạnh.

“…” Tiêu Sắt Sắt lúng túng kéo tay áo của Bạch Cố Kiềm: “A Kiềm, anh cũng đứng lên đi, cô dâu chú rể tới mời rượu.”

Cô vốn tưởng là mình còn phải tốn nước bọt một phen, không ngờ anh còn rất ngoan ngoãn đứng lên, thân thể như ngọc lập tức nổi bật trong đám người.

“A Kiềm, đây là chị cả và anh rể của em.” Tiêu Sắt Sắt giới thiệu cho Bạch Cố Kiềm rồi lại chuyển sang hai người Tiêu Lỵ Lỵ: “Anh ấy tên là Bạch Cố Kiềm, là chồng chưa cưới của em.”

Cô giới thiệu rất tự nhiên, trong lòng nghĩ rằng nếu ngày nào mình còn chưa hủy bỏ hôn ước thì thân phận của cô và Bạch Cố Kiềm vẫn sẽ như cũ nên không để ý chút nào, nhìn bề ngoài thì anh chỉ là một tên ngốc mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt đặt trêи người cô dâu chú rể nên không phát hiện ra khóe miệng Bạch Cố Kiềm hơi nhếch lên, sau đó xảy ra một chuyện khiến cô vô cùng kinh ngạc.

“Chị, anh rể.” Bạch Cố Kiềm gằn từng chữ để gọi, làm bộ như vừa học được hai danh từ mới vậy.

Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp phản ứng thì chồng của Tiêu Lỵ Lỵ đã thụ sủng nhược kinh cười như nở hoa.

Mặc dù Bạch Cố Kiềm rất ít xuất hiện trong các trường hợp công khai nhưng trong vòng cũng mơ hồ nghe đồn anh không được Bạch Thắng Hoa coi trọng. Nhưng dù sao thì anh cũng là cháu trai duy nhất của nhà giàu số một thành phố X, chồng của Tiêu Lỵ Lỵ chỉ có thể miễn cưỡng được xem là ông chủ nhỏ, thương nhân trọng lợi, thái độ của anh ta cũng không tự giác được mang theo lấy lòng và cung kính với Bạch Cố Kiềm.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến sự thật là anh bị “ngốc”, chỉ cho là anh vì Tiêu Sắt Sắt nên mới nhận mình là anh rể.

Tiêu Sắt Sắt vẫn còn trong khϊế͙p͙ sợ, anh rể đã nâng ly đến trước mặt Bạch Cố Kiềm, cô kịp thời nhận ra vội vàng cản lại.

“Anh rể, anh ấy không uống rượu, dùng đồ uống để thay được không?” Tiêu Sắt Sắt đành cầm lấy một ly nước trái cây nhét vào trong tay Bạch Cố Kiềm.

Nhưng cô thật sự không tránh được phải uống một ly rượu đỏ đầy ắp, dùng rượu đó để chúc phúc cho vợ chồng Tiêu Lỵ Lỵ.

Mời rượu xong, hai vợ chồng phải tiếp tục đi sang bàn khác, không biết có phải đã liếc mắt nhìn thấy Tiêu Thành và Tiêu Bân Bân ở phía sau hay không mà Tiêu Lỵ Lỵ thầm kéo tay Tiêu Sắt Sắt, khẽ nói: “Chị vốn không muốn mời tên lông bông kia nhưng mà anh của em cứ nhất quyết muốn dẫn nó theo, chị nghĩ trước kia mọi người đều là đồng hương nên không tiện đuổi khách… Bây giờ em và nó… Chắc là không còn cảm giác gì đâu nhỉ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tiêu Sắt Sắt lập tức phủ nhận.

“Vậy là tốt rồi, chị sang bàn khác mời rượu, hai đứa ăn uống ngon miệng, lát nữa chị sẽ tìm em.”

Tiêu Lỵ Lỵ nói xong cũng nâng váy rời đi, Tiêu Sắt Sắt không để ý đến chị ấy nữa, trái lại cô hết sức bất ngờ vì sao Bạch Cố Kiềm lại chợt biết điều như vậy, cô còn chưa nhắc nhở thì anh đã chủ động gọi người rồi.

“A Kiềm, anh…”

Cô vừa muốn lên tiếng hỏi thì lại thình lình bị Bạch Cố Kiềm giương mắt nhìn chằm chằm, trong đôi mắt thờ ơ dâng lên nộ khí dọa cho cô sợ đến mức làm đổ ly đồ uống trêи bàn.

“A…” Tiêu Sắt Sắt khẽ than một tiếng, vội vàng đứng dậy lùi ra nhưng vẫn bị nước trái cây dính vào ống tay áo.

Cô nhíu mày lại, cẩn thận nhìn Bạch Cố Kiềm một chút, nhìn thấy anh đã cúi đầu xuống thì trong lòng cũng buồn bực.

Vừa rồi còn đang tốt mà sao đột nhiên bây giờ lại tức giận rồi?

Nhưng cảm giác dinh dính lạnh buốt trêи tay áo khiến cô không thể nào bình tĩnh ngồi đây hỏi Bạch Cố Kiềm nguyên nhân được. Vì vậy cô nói với anh: “A Kiềm, anh ở đây chờ chút nhé, em đi toilet một chuyến.”

Tiêu Sắt Sắt che tay áo vượt qua đám người đi vào nhà vệ sinh của khách sạn, cô không hề chú ý tới Tiêu Thành và Tiêu Bân Bân cũng theo sát sau lưng cô, mà lúc Bạch Cố Kiềm nhìn thấy hành tung lén lút của hai tên đó thì sầm mặt lại rồi cũng đứng dậy theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.