Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 35



– Edit by Link –

Pháo hoa bên ngoài đang thịnh, Tiêu Sắt Sắt ngủ nửa mê nửa tỉnh. Cô chợt cảm giác bên mép giường bị đè xuống, còn chưa kịp phản ứng lại thì trêи môi đã truyền đến xúc cảm mềm mại mang theo hơi thở mát lạnh quen thuộc, vừa nóng bỏng vừa ôn nhu.

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt khϊế͙p͙ sợ muốn mở mắt ra nhưng dường như người ở trêи không hài lòng lại khẽ mổ một cái, răng môi lưu luyến khẽ cắn rồi trở thành chăm chú đầy sắc ɖu͙ƈ. Cũng may là không bao lâu sau anh cũng rời đi, Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn bừng tỉnh giơ tay sờ lên môi mình, cảm giác tê dại trêи cánh môi nhắc nhở cô một màn vừa rồi không phải là mơ.

Bạch Cố Kiềm lén hôn cô?

Tiêu Sắt Sắt có chút khó tin vào chuyện này, thậm chí hôm sau khi rời giường cô còn đứng soi gương một hồi lâu. Cô gái trong gương trời sinh quyến rũ, cho dù tối hôm qua không ngủ ngon nhưng làn da vẫn trắng sáng, cánh môi đầy đặn phơn phớt đỏ làm cho người ta không nhịn được mà chạm vào.

Tiêu Sắt Sắt cau mày, lòng bàn tay lại xoa bên ngoài miệng, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Chẳng lẽ anh đã khôi phục ký ức rồi? Cô không khỏi suy đoán theo hướng này. Nhưng mà rõ ràng hôm qua anh còn như một thằng nhóc con ấm ức nói sợ hãi, hơn nữa vì sao sau khi khôi phục ký ức rồi lại muốn giấu mọi người? Còn lén tới phòng hôn cô nữa chứ…

Theo Tiêu Sắt Sắt thấy thì một loạt hành vi này đều mang theo mâu thuẫn và điểm đáng ngờ, trong lòng như có một khối đá to chặn lại, đi xuống lầu làm bữa sáng.

Gạo nổi lên phù phù trong nồi, Tiêu Sắt Sắt hơi thất thần đứng trước kệ bếp.

Không bao lâu sau, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, cô còn chưa kịp quay lại thì đã bị một đôi cánh tay giam chặt eo.

“…”

Cả người Tiêu Sắt Sắt run lên, cố đè xuống xúc động muốn tránh đi, cô hơi nghiêng đầu cẩn thận đánh giá anh.

Bạch Cố Kiềm cúi thấp đầu, cằm đặt trêи vai cô, tư thế này đối với một người cao lớn như anh là vô cùng khó chịu nhưng nét mặt của anh vẫn rất yên ổn. Thấy Tiêu Sắt Sắt nhìn mình, anh còn hơi híp mắt nở nụ cười ngờ nghệch với cô.

Tiêu Sắt Sắt nhớ lại, sau chuyện “tìm giọt nước” lần trước, anh vẫn luôn có vẻ mặt dụ người thế này.

Anh đang giả ngu sao? Nhưng mục đích là gì? Vì phòng bị ông nội của anh à? Hình như cái này cũng không hợp lý lắm, trong tiềm thức của cô vẫn không muốn tin Bạch Cố Kiềm đang lừa mình. Nhưng nụ hôn tối hôm qua của anh giống như dùng kéo cắt một lỗ hổng trêи miếng vải hoàn hảo, khiến cô không nhịn được mà cẩn thận thăm dò lại những hành vi khác thường trong khoảng thời gian này của anh, cô không khỏi nghiền ngẫm rồi sợ hãi.

Cô đặt cái thìa trong tay vào mâm, mất tự nhiên đẩy anh ra.

“Anh ra ngoài ngồi đi, em… Em còn bận việc.”

Mặc dù giọng điệu không có gì khác thường nhưng Tiêu Sắt Sắt không nhìn vào mắt anh, cô sợ mình bất cẩn nhìn thấy chân tướng. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, vừa nghĩ có thể người trước mặt đang diễn kịch, cô lập tức không khỏi nảy sinh cảm giác thất vọng và tức giận vì bị lừa gạt.

“…”

Bạch Cố Kiềm liên tiếp nhận ra được vẻ mất tự nhiên của Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt anh lóe lên, không nói gì nữa mà yên lặng đi ra ngoài.

Lúc ăn sáng, Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn rất yên tĩnh, vừa khuấy cháo trong chén vừa cau mày thầm quan sát anh. Tiếc là tóc mái của Bạch Cố Kiềm quá dài làm che mắt anh lại, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đẹp đẽ kia đang nhai cháo trong miệng.

Nhớ đến đôi môi này mới vừa tiếp xúc thân mật với mình vào đêm qua, cô lúng túng dời mắt đi, lời hỏi thăm bị kẹt ở cổ họng, không tìm thấy được từ ngữ thích hợp.

Cũng may Tiêu Sắt Sắt chưa xoắn xuýt được bao lâu thì đã có chuyện khác nắm bắt suy nghĩ của cô.

Trợ lý Trương gọi điện thoại nói muốn dẫn mấy nhà tạo mẫu tóc tới làm tóc cho cô và Bạch Cố Kiềm, tóc của Bạch Cố Kiềm vẫn tiện, chỉ cần cắt một chút là xong. Còn của Tiêu Sắt Sắt thì khá tốn thời gian, cắt tẩy uốn nhuộm, chờ sau khi làm xong một loạt này thì cũng đã tới chạng vạng tối.

Ngồi trêи ghế cả một buổi trưa, Tiêu Sắt Sắt mệt mỏi đau lưng, tiễn đám người trợ lý Trương đi xong cô mới xoa eo trở về biệt thự.

Căn phòng trêи lầu hai vẫn còn bật đèn, có lẽ Bạch Cố Kiềm vẫn đang ở dưới lầu chờ cô, bởi vì làm tóc nên cả buổi trưa hai người đều không gặp mặt. Bây giờ cô nhớ lại lo nghĩ trong lòng, có hơi không muốn một mình ở chung với Bạch Cố Kiềm nhanh như thế.

Cô quay người đi ra ngồi đu dây ngoài vườn hoa, cất giấu tâm sự nhìn cảnh biển xa xa. Cũng không biết qua bao lâu, ánh chiều tà ở cuối chân trời dần bị bóng tối nuốt sạch, nhiệt độ xung quanh cũng dần lạnh xuống.

Tiêu Sắt Sắt co lại trêи đu dây, nhắm mắt chợp mắt một chút, chưa tới một lát đã cảm giác được đu dây khẽ đung đưa, một bóng đen phủ lên đầu cô. Chóp mũi ngửi thấy hơi thở quen thuộc, cô vô cùng khẳng định đó là Bạch Cố Kiềm.

Một tay cô thầm nhéo tay còn lại nhằm khống chế cho bản thân không nhúc nhích, cô muốn xem xem có phải anh lại như hôm qua hay không…

Tiêu Sắt Sắt chờ một hồi, ngoại trừ đu dây lắc lư và gió đêm lành lạnh ra thì cô không còn cảm giác được thứ gì khác. Ngay khi cô không nhịn được muốn giả vờ “tỉnh lại” thì bên gò má truyền tới xúc cảm ấm áp, rất nhẹ nhàng giống như bị lông vũ lướt qua.

Ngay sau đó, trêи cánh môi lại bị cái gì đó cắn một cái, gần như là cùng một lúc, Tiêu Sắt Sắt lập tức mở mắt ra đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Bạch Cố Kiềm.

Phẫn nộ thay thế ngượng ngùng, cô giơ tay nắm cổ tay anh lại.

“Anh, sao anh lại làm như vậy… Có phải anh đã khôi phục ký ức rồi không?”

Tóc mái trêи trán của Bạch Cố Kiềm đã được cắt xén vô cùng gọn gàng, hoàn toàn làm lộ ra ngũ quan thâm thúy sắc cạnh của anh. Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, lúc này cô mới phát hiện khí chất của người này thật sự rất đường hoàng. Lúc trước bị tóc mái che khuất trán còn lộ ra vẻ ôn hòa một chút, bây giờ đổi một kiểu tóc, loại hình mang tính công kϊƈɦ làm người khác chú ý đập vào mặt trông anh càng khó đến gần hơn.

Nếu như ban đầu Bạch Cố Kiềm là thế này, Tiêu Sắt Sắt nghĩ có lẽ cô sẽ không có sự ngăn cách khi ở chung với anh như vậy…

“Anh khôi phục rồi đúng không?” Cô cắn môi hỏi lại lần nữa, ngay cả giọng điệu cũng trở nên cẩn thận hơn.

Sắc mặt Bạch Cố Kiềm lại không hề thay đổi, anh đứng sau đu dây, khóe môi hơi nhếch lên như không hiểu cô đang nói gì, hơn nữa còn xúm qua cô.

Tiêu Sắt Sắt không hề phòng bị lại bị anh hôn thêm một cái, choáng váng mất một hồi.

“Anh làm gì vậy hả!”

Cô giơ tay bất lực đẩy ngực anh ra ngăn cách hai người, thấy anh bất động, cô đành phải giơ tay che lên cái miệng vừa làm chuyện xấu kia. Mặc dù đã bị che nửa mặt nhưng gương mặt thâm sâu kia vẫn gần trong gang tấc, đôi mắt thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, đơn thuần đến mức giống như chỉ đang làm một chuyện rất bình thường mà thôi.

Mặt Tiêu Sắt Sắt đã đỏ ửng chờ cảm xúc đó qua đi nhưng cô lại cảm thấy không thích hợp.

“Tại sao anh lại muốn hôn em?” Cô nhẫn nhịn xấu hổ mà hỏi.

Đôi môi anh khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay mềm mại, hơi thở ấm nóng khiến cô hơi ngứa, Tiêu Sắt Sắt không nhịn được buông tay ra. Sau đó cô đứng ra khỏi đu dây, cách xa anh hai mét rồi mới đứng lại.

“Anh trả lời đi chứ.”

Bạch Cố Kiềm chống ở sau đu dây, anh không hề có chút bối rối vì bị vạch trần, vẻ mặt vẫn thản nhiên lên tiếng: “Chị cả, anh rể.”

“Hả?”

Tiêu Sắt Sắt khó hiểu, sửng sốt nhìn chằm chằm vào anh một hồi, sau đó như chợt nghĩ tới gì đó mà bỗng hiểu ra: “Anh, ý của anh là anh thấy anh rể hôn chị ấy trong hôn lễ nên mới làm vậy hả?”

“Ừm.” Bạch Cố Kiềm gật đầu vô cùng thản nhiên.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.