Tình thế rõ ràng như vậy, Vũ Khánh Cương làm sao sẽ không hiểu?
Vũ Khánh Cương tròng mắt đều ngâm trong tức giận liền muốn động thủ, Hứa Tư Văn nhanh hơn hắn một bước, bàn tay lau một cái qua mắt Vũ Khánh Cương, sau đó ôm thật chặt Vũ đại lão hổ đang nổi giận!
“Em không sao.” Lúc ôm chặt Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn liền dán vào bên tai Vũ Khánh Cương nhẹ nhàng nỉ non một câu.
Thân thể Vũ Khánh Cương cứng đờ.
Sau đó liền thấy hai mắt Vũ Khánh Cương, vì phẫn nộ mà sung huyết, hai mắt đỏ đậm, giống như Tu La!
Lại cố nén quật cường, giơ cánh tay lên ôm lại Hứa Tư Văn, ánh mắt nhìn về phía Trương Lam Tương, độc ác lại cưỡng ép đè nén cái gì đó, trên trán đều nổi lên gân xanh, môi mím thật chặt, khiến vẻ mặt của hắn thoạt nhìn giống như ác quỷ, tựa như một giây sau liền chộp người mà cắn!
Hứa Tư Văn ngưỡng mặt lên, nhìn về phía Vũ Khánh Cương, trên gương mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, nhưng mà nước mắt lại không tiếng động chảy ra khỏi hốc mắt, lẳng lặng từ trên gương mặt rơi xuống!
Trong ánh mắt của y mang theo ẩn nhẫn thống khổ và mâu thuẫn, mở miệng khuyên bảo: “Chúng ta đi thôi, bọn họ muốn cái gì, chúng ta liền cho cái đó, trừ anh ra.”
Vũ Khánh Cương cúi đầu nhìn Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn đưa tay ra không cho hắn nhìn mình, tựa đầu đặt ở trên ngực Vũ Khánh Cương.
Vũ Khánh Cương biểu tình dữ tợn, gắt gao cắn chặt khớp hàm, cuối cùng lại bi ai chảy ra nước mắt!
A!
Nước mắt!
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm thôi!
Là dạng tình huống gì, khiến một nam nhi bi phẫn mà rơi lệ?
Tư duy của các phóng viên lao nhanh không ngớt trên đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ (một thảo nguyên ở đông bắc khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc).
Ngẫm lại bối cảnh của Trương Lam Tương, lại nhìn nhìn Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.
Thời khắc này, hình tượng tức giận của Vũ Khánh Cương, dáng vẻ ẩn nhẫn của Hứa Tư Văn, hình ảnh cố định tại thời điểm bọn họ dựa vào nhau rời đi, không cần trắng trợn nhuộm đẫm, đã có thể khiến người ta cảm nhận được, rên rỉ đau thương, không tiếng động.
Bởi vì bị quyền thế áp bức;
Bởi vì bị đối xử không công bằng;
Bởi vì không muốn khúm núm với con gái quan lớn;
Bởi vì bọn họ tuy rằng cùng là nam nhưng lại yêu nhau;
Xem Vạn quý phi, phát hiện tuổi tác không thành vấn đề; xem Bạch Xà truyện, mới biết giống loài cũng không thành vấn đề; xem Thiến nữ u hồn, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra chết sống cũng không thành vấn đề!
Có sự so sánh, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn quả thực rất không thành vấn đề!
Thế nhưng lúc hai người rời đi lại làm cho các phóng viên khắc sâu ấn tượng!
Sâu đến mức không thể cũng không nỡ, ngăn cản bọn họ rời đi!
Trong đại sảnh phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cao cấp một mảnh vắng lặng… Tất cả mọi người nhìn theo sống lưng cương trực của bọn họ yên lặng rời đi… Vẫn nhìn bóng lưng của bọn họ…
Vậy Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn thì sao?
Hai người dẫn nhóm bảo an cũng im lặng giống vậy đi vào thang máy, chờ thang máy đến lầu ba, sau khi mở cửa thang máy ra…
“Nhanh đi rửa mặt rửa tay!” Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn giống như thi đấu nhảy vọt xông vào trong phòng bệnh, để lại phía sau một đám bảo an trợn mắt ngoác mồm không phản ứng kịp!
Kết quả mới vừa tới cửa, liền mọe nó phát hiện, nhóm bảo an đều bị Vũ Khánh Cương triệu tập lại đi đón vợ, hậu quả của việc cầu thang không ai gác, chính là thả người vào được!
Người tới là từ phương nào?
Thư ký bên người châu trưởng, đều là đại diện cho bản thân châu trưởng; bạn học Đỗ Tử Hiên; bạn thân Cao Nham; sở trưởng sở giao thông…
Vũ Khánh Cương khẩn cấp thắng lại, Hứa Tư Văn “ầm” một tiếng đụng phải sau lưng Vũ Khánh Cương, đầu óc choáng váng giơ tay xoa xoa mũi, mới vừa phát hiện không thích hợp, hai mắt lại ngứa một chút, liền thuận tiện xoa xoa đôi mắt… Sau đó mũi đỏ, nước mắt liền ào ào!
Quá cay!
Nước mắt ngừng không được rồi!
Nhưng mà người khác lại không biết nha!
Ở trong mắt mọi người, chính là hai người đáng thương Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, bị Trương gia bức bách nghẹn khuất đến mức rơi nước mắt!
“Mấy người đi về trước đi, hai ngày nữa trở lại!” Vũ Khánh Cương chỉ nói một câu như vậy, kéo Hứa Tư Văn liền đi vào phòng bệnh, nhân viên bảo an đi theo phía sau khách khí mời mấy người ở cửa rời đi.
Mấy người thật vất vả gặp được chính chủ, kết quả câu đầu tiên đã bị đuổi ra, mà bọn họ còn không thấy bất mãn!
Mà là cảm thấy Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, thật, đáng, thương!
Mấy người ở bên ngoài nhìn nhau, quan sát nhau nửa ngày, phát hiện đối phương với mình hình như là cùng phe?
Có người liền thăm dò mở miệng: “Thoạt nhìn, tình huống không quá tốt, cái cô gái gì đó, bức hai đại nam nhân đến khóc luôn rồi.”
“Nếu là tôi, tôi cũng khóc!”
“Có thể không khóc sao? Người ta một cặp êm đẹp, nhất định phải tách ra, đây không phải là không có chuyện gì muốn ăn đòn hử!”
“Không muốn ăn đòn có thể cho thấy thực lực hùng hậu sao? Người ta chính là cháu gái ruột nghị viên, con gái ruột quan lớn đó.”
“Nói thật dễ nghe, không phải là một đứa con gái riêng thôi sao? Kéo cái gì mà kéo? Kinh sư nhiều thiên kim như vậy lại chưa từng thấy ai thấp hèn như cô ta.”
“Thôi đừng nói nữa, nhanh đi về, nên nói như thế nào, báo cáo ra sao, trong lòng mấy người tự tính toán, chịu thiệt hay chiếm lời, tự mình cân nhắc một chút.” Vẫn là thư ký của châu trưởng có kiến giải, biết vào lúc này nói cái gì cũng không hữu hiệu bằng trở lại cáo trạng, dứt khoát giải tán những người này, ám chỉ về nhà đều tự tìm người nói cho tốt một chút.
Một đám người bên ngoài tản đi, hai người bên trong còn đang ở trong phòng vệ sinh rửa tay, Hứa Tư Văn trước tiên rửa tay, mùi ớt cay trên tay y còn chưa có mất, dùng sức chà cũng vô dụng, tay đều chà đỏ, da cũng cọ xát.
“Đừng chà nữa, chà nữa thì có còn cần lớp da trên tay em không hả?” Vũ Khánh Cương mắt đỏ hạt châu ở một bên ngăn cản hành vi tự ngược của Hứa Tư Văn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hứa Tư Văn đến bây giờ còn chảy nước mắt ròng ròng đây này!
“Lấy nước nóng rửa, dùng xà phòng chà, à đừng chà, chỉ tạo bọt thôi!” Hai tay Vũ Khánh Cương vẫn chưa mở băng vải, cũng không thể gập lại, không thể làm gì khác hơn là giống như cương thi thẳng cánh tay ra đưa qua đưa lại hỗ trợ đưa đồ.
Hứa Tư Văn nghe lời mở nước nóng, nơi này chuẩn bị xà phòng thơm, là loại xà phòng không mùi diệt khuẩn tiêu độc, y dùng còn thật sự thích hợp.
Lúc này rửa năm phút đồng hồ, đổi khăn mặt sạch sẽ xoa xoa, hai tay chà chà ở trong không khí chờ đợi mùi vị tan hết.
Hai người đều giống như bị bệnh mắt đỏ anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng Hứa Tư Văn nhịn không được, cười ngã ở trên giường không dậy nổi, Vũ Khánh Cương cũng ha ha cười khúc khích không thôi.
“Hai ta cũng thật là tuyệt phối! Doạ bà thím kia sửng sốt một phen!” Vũ Khánh Cương nghĩ tới vẻ mặt Trương Lam Tương như gặp phải quỷ, liền cảm thấy cô ta đáng đời!
Theo lý mà nói, một đại lão gia như hắn, không tiện so đo không ngớt với một đứa con gái, nhưng Trương Lam Tương nhất định phải đến tìm ngược, Vũ Khánh Cương liền không chịu nổi, cuối cùng lại còn dám tông xe hắn!
Nếu Vũ Khánh Cương còn có thể nhịn được, hắn liền không phải là Vũ đại lão hổ, là Vũ đại vương bát rồi!
“Cô ta cũng không có lòng tốt!” Hứa Tư Văn đem suy đoán của mình phân tích với Vũ Khánh Cương một chút, mới đầu y cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng khi phóng viên xông tới, y liền cảm thấy có vấn đề.
“Còn nhớ Triệu Thục Đình không? Lần đó cô ta cũng là tìm người báo cho phóng viên, muốn tạo sự trùng hợp, ép anh không thể không thỏa hiệp.” Hứa Tư Văn cũng coi như là có kinh nghiệm: “Cho nên vừa thấy phóng viên tới, em cũng giống như cô ta, quỳ xuống đất cầu cô ta buông tha chúng ta!”
Vũ Khánh Cương còn không biết đoạn này, sau khi nghe, cái mặt hổ kéo kéo còn dài hơn so với mặt ngựa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều phóng khí đen!
“Đừng nóng giận mà!” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười đụng đụng Vũ Khánh Cương: “Cô ta khiến người khác ghê tởm, em còn không được làm ghê tởm lại à?”
Vũ Khánh Cương ngậm chặt miệng không lên tiếng, kỳ thực trong lòng ảo não muốn chết muốn sống rồi!
Mịa, vợ ông vì sao phải quỳ mặt đối mặt với cái con ngu kia?
Càng nghĩ càng khó chịu, Hứa Tư Văn dùng sức cả người hòa giải cũng không thể làm cho Vũ Khánh Cương triệt để buông xuống, cuối cùng Vũ Khánh Cương làm cái gì Hứa Tư Văn không biết được, thế nhưng khi Hứa Tư Văn lên mạng, mở ra mấy cái website tin tức xem xét, mới phát hiện đã có người ùn ùn đưa tin trên internet.
Mới đầu chỉ là trên báo chí đưa tin, nhưng mà chuyện lại sôi sùng sục lên, càng lúc càng lớn, liên lụy đến trên internet cũng có người chú ý.
Báo và đài truyền hình thì Trương gia có thể có niềm tin uy hiếp một phen, đè tin tức xuống, thế nhưng trên internet lại khác, tất cả mọi người không cần gặp mặt, tất cả đều là dùng mạng giao lưu, anh nói anh là Trương nghị viên, có chứng cứ không?
Tui còn nói tui là thủ tướng đại nhân nè!
Anh tin không hả?
Anh không tin hả?
Anh không tin lời tui nói hả?
Vậy tui dựa vào cái gì tin anh chứ?
Nhìn thấy người thật còn có thể là đối phương sửa mặt giả mạo nữa, huống chi là ở trên mạng dưới tình huống ngay cả cái mặt cũng không thấy được, anh có bản lĩnh anh xóa tin của tui đi!
Anh xóa không được vậy là vấn đề của anh, tui muốn đưa tin thế nào thì đưa tin thế đó, anh có thể làm khó dễ được tui hả?
Trên mạng không bị hạn chế như trong cuộc sống thực, tự do ngôn luận hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại mạng càng ngày càng phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích lên mạng.
So với bản tin thời sự và radio khô khan vô vị, cùng vô số người đồng thời lên mạng thảo luận một vấn đề, tuyệt đối càng thêm hấp dẫn người ta.
Trương gia cũng không am hiểu về internet, phần khoa học kỹ thuật thông tin là do viện nghiên cứu khoa học quản lý, Cao lão tiên sinh không mở miệng, ai dám chủ động phản ứng tới người nhà họ Trương? Không chế nhạo hai câu là tốt lắm rồi.
Tốc độ truyền bá trên internet cực nhanh, cũng không biết có phải là có người nhúng tay ở sau lưng hay không, dù sao thì các châu muốn cắt bỏ loại ngôn luận này, chính là cắt bỏ không được!
Nguyên nhân chỉ bốn chữ: không có quyền hạn!
Đây cũng không phải văn kiện chính lệnh gì, còn cắt bỏ không được hả? Có người không tin liền đi giựt dây mấy người có quyền hạn cao cấp làm thử.
Kết quả đã lên tới bậc cha chú của châu tự động dùng tài khoản mình đi xóa bỏ, thế mà lại được nhắc nhở giống hệt như lúc mấy người kia xóa: không có quyền hạn!
Từ đó về sau, châu trưởng liền cảnh cáo bọn họ, bên kia mát mẻ đi đâu đó ngồi xổm đi, đừng ăn no rửng mỡ nhảy vô nữa!
Càng ầm ĩ càng náo nhiệt, người biết càng nhiều, nghị luận cũng càng nhiều, tư thế khuếch tán như nước lũ đã xảy ra là không thể ngăn cản, đã không phải là một nghị viên của hạ nghị viện có thể áp chế sáng tỏ.
Trương Lam Tương bị người ta đào lên tận gốc gác, nhưng người bị hại Vũ Khánh Cương, trong hết thảy bản tin, đều dùng từ một nam nhân nào đó để thay thế, lại không ai biết thân phận chân thật của hắn.
Có người khiển trách Trương Lam Tương xem thường nhân mạng, tùy ý làm bậy; có người ủng hộ Trương Lam Tương tìm kiếm tình yêu đích thực, không oán không hối!
Còn có người nói một nam nhân nào đó không thân sĩ, không biết thương hương tiếc ngọc.
Kết quả một đám bình luận phía dưới là chủ thớt đứng nói chuyện không đau eo!
Hiếm thấy Vũ Khánh Cương cùng xem náo nhiệt với Hứa Tư Văn, ngồi ở phía sau Hứa Tư Văn xem vợ lướt web, nhìn thấy bài post phía trên cùng liền kéo kéo: “Đây là ai vậy? Tìm ra! Tìm ra! Rất xứng với bà thím Trương gia kia đó.”
“Có thể là người trong Trương gia, cũng có thể là thuê thuỷ quân, ai biết được!” Hiếm thấy có thể chọc cho ông chủ Vũ nở nụ cười, Hứa Tư Văn cũng động thủ đăng một bài post lên, đạp chủ thớt một cước.
Đánh là thương, mắng là yêu, yêu không được thì động chân đạp!
Chủ thớt à chúng tôi đều yêu anh, yêu đến mức cùng nhau đạp anh!