Vũ Khánh Cương dẫn người về khách sạn Đông Bắc Hổ, thuê phòng mời những người này tẩy rửa một phen, đều thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Lại cùng Hứa Tư Văn mời những người này ăn một bữa cơm, trong bữa tiệc hắn mời mỗi người một ly rượu: “Ngày hôm nay phiền phức mọi người, đều bị liên lụy rồi!”
“Ông chủ Vũ khách khí, chúng tôi cũng không phải là người không biết phân biệt, bọn họ cũng dám bắt nạt đến Lan châu, làm như bên chúng ta không có ai chắc!”
Lời này nếu là người khác nói, vậy thì có chút nói quá, nhưng người nói lời này lại là thư ký của châu trưởng!
Thời gian làm việc của vị thư ký này cùng với châu trưởng, còn dài hơn thời gian bà xã châu trưởng và châu trưởng ở chung với nhau nữa!
Có thể nói, thái độ của hắn chính là đại biểu cho thái độ của châu trưởng.
Toàn bộ nước Đông Hoa có nam bảy bắc sáu mười ba cái châu, mười ba châu trưởng, mười ba triệu nhân khẩu!
Chỉ có mười ba châu trưởng, vạn người chọn một tính là cái gì? Châu trưởng bọn họ quả thật đúng là tiêu tiêu chuẩn chuẩn trong triệu người chọn một.
Người có thể thống trị một châu, tuyệt đối không đơn giản.
Mà thư ký có thể nói ra lời này, cũng có nghĩa là, đừng thấy châu trưởng là quan địa phương, nhưng còn cao cấp hơn một nghị viên của hạ nghị viện nhiều, cũng không nhìn lọt mắt thành tựu của Trương Vân Thiên, không thì thư ký cũng sẽ không thể không chút kiêng dè cùng ném đĩa với đám người Vũ Khánh Cương.
“Thư ký Trần nói đúng!”
“Đúng vậy, Tư Văn cũng là người Lan châu mình, dựa vào cái gì để người ngoài bắt nạt đến cửa nhà chứ? Chúng ta không giúp người mình, chẳng lẽ còn giúp người ngoài hay sao?”
“Cương tử nói cảm ơn chính là khách khí rồi!”
Đừng thấy mấy người này đều là người làm ăn buôn bán, nhưng trong lòng đều rõ ràng, ngày hôm nay bọn họ có thể tới đây cũng không phải là không có chỗ dựa, nhân cơ hội rút ngắn quan hệ với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, ngày sau mọi người qua lại càng có thể liên thủ hợp tác.
“Đừng nói gì nữa, đều uống rượu đi!” Vũ Khánh Cương hào khí ngửa cổ một cái, một ly rượu đế liền vào bụng.
Hứa Tư Văn cười cũng uống theo, tuy rằng không biết uống rượu, chỉ có điều rượu lần này đáng giá nhất định phải uống!
“Đến, em gái, em xem em trẻ tuổi hơn tôi, hôm nay hai chúng ta lần đầu gặp mặt, nhưng tôi cảm thấy đặc biệt hợp ý, hai ta uống một ly!”
“Ai! Hôm nay tôi cũng sảng khoái một lần, đã sớm nghe nói bên chỗ Tư Văn có người kiếm chuyện, chỉ là nhóc con này sợ người trong nhà lo lắng, xưa nay đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tính tình mẹ chồng tôi cũng hiền lành, cũng chỉ có tôi lợi hại hơn chút, không thì người nhà cũng đều bị bắt nạt chết rồi!” Hôm nay Trình Mỹ Lệ phun một trận lửa, trong lòng sảng khoái khỏi nói.
“Chị dâu!” Hứa Tư Văn bị nói rất ngượng ngùng.
“Em đó, còn không vui hả? Nếu không phải chị đến gặp được, có phải hai đứa còn muốn gạt trong nhà không? Vừa hỏi thế nào? Chỉ biết nói rất tốt thôi!” Trình Mỹ Lệ là thật lòng thương Hứa Tư Văn, tiện thể thêm vào Vũ Khánh Cương.
Cuộc sống hôn nhân của cô hạnh phúc mỹ mãn, liền đặc biệt quý trọng, coi thường nhất là loại người phá hoại tình cảm nhà người ta, còn một bộ kiên định vì tình yêu, nhìn thấy liền muốn cong tay lên cào!
“Nữ nhân phải lợi hại chút, Tư Văn không bỏ da mặt xuống được, một người đọc sách nghiên cứu biên soạn trình tự máy tính như cậu ấy, có thể khóc lóc om sòm chơi xấu như chúng ta sao? Lúc này phải do chúng ta ra mặt cho cậu ấy.” Lâm Kỳ Nhã nói.
“Chị cậu nói quá đúng rồi!” Lâm Kỳ Nhã hoàn toàn ủng hộ lời nói của Trình Mỹ Lệ.
Lâm Kỳ Nhã ngồi kế bên Trình Mỹ Lệ, tuy rằng thân phận của cô đúng quy cách, tuy nhiên không quá thuận tiện giao thiệp với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.
Từ khi xảy ra chuyện Triệu Thục Đình, đối với tất cả nữ nhân Vũ Khánh Cương đều bảo trì khoảng cách cảnh giới, không quan tâm là có ý hay là vô tình, dù sao thì cũng khiến một vài nữ thương nhân nhìn mà phát khiếp với Đông Bắc Hổ.
Có điều hôm nay Lâm Kỳ Nhã lại phát hiện một đường tắt, cô cũng không thích luôn giao thiệp với nam nhân, nếu gần thì dễ dàng gây chuyện thị phi, nếu xa thì lộ ra quan hệ không tốt.
Nếu như đổi thành người khác, Lâm Kỳ Nhã cũng thích đi xã giao với mấy phu nhân, tình nguyện buôn bán với mấy thương nhân lớn tuổi, không nhiều thị phi như vậy, còn Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn trẻ tuổi, lại là hai nam nhân sống cùng nhau nữa!
Cô cảm thấy nếu cô đi tìm Hứa Tư Văn, đừng nói chuyện hợp tác với Đông Bắc Hổ khẳng định bị ngâm nước nóng, không chừng ông chủ Vũ còn lén lút chọc gậy cô!
Có điều Trình Mỹ Lệ xuất hiện, Lâm Kỳ Nhã thích cách làm người của Trình Mỹ Lệ, đồng thời cũng khiến cho Lâm Kỳ Nhã tìm được một biện pháp, không thể “xã giao phu nhân” với ông chủ Vũ, tìm Trình Mỹ Lệ không phải cũng giống vậy sao?
Hai người phụ nữ vốn dĩ hợp ý, được Lâm Kỳ Nhã không dấu vết kết hợp một chút, rất nhanh liền kết thành bạn bè thân mật, nói nói mấy câu, Lâm Kỳ Nhã cũng tự cho mình là người nhà mẹ đẻ Hứa Tư Văn luôn rồi!
Không nói hai nữ nhân như quen đã lâu này, liền nói Vũ Khánh Cương, lúc này thật đúng là hoạn nạn thấy chân tình, mấy người có thể tới đây, mới là bạn bè thật sự đáng để kết giao, ngày sau cùng hợp tác buôn bán kiếm tiền cũng có thể yên tâm.
Về phần những người không tới hoặc là từ chối, cũng sẽ không cần phản ứng tới nữa.
“Còn thật sự không nhìn ra, Hứa tiên sinh còn rất lợi hại, một nồi canh cá kia giội qua, tuyệt đối đủ để đối phương thưởng thức cho đã một phen!” Một ông chủ cũng là dùng kiến trúc lập nghiệp, lúc ăn phải một quả ớt, bất thình lình nghĩ tới hành động vĩ đại của Hứa Tư Văn, sau khi nhắc tới, chính hắn cũng không nhịn được mà cười ha ha vỗ bàn.
Mọi người hồi tưởng lại tình cảnh đó, đều không nhịn được cười, cảm thấy càng ngày càng vui vẻ.
“Lúc ấy tôi thực sự là tức giận, quá bắt nạt người ta.” Hứa Tư Văn hồi tưởng lại còn có chút không dám tin tưởng, mình mà lại có thể làm ra chuyện như vậy.
“Tôi cũng là tức đến bối rối, tôi nhớ hình như là tôi đập trúng phó giám đốc cục thuế đất đi? Cái người họ Trương ấy!” Có vẻ như trước đây còn nghĩ tới việc cùng uống rượu nhỉ?
“Tôi thì lại đập trúng cái cô nhỏ quyết chí thề không thay đổi với Cương tử lão đệ!” Còn có người không thấy hổ thẹn mà ngược lại cho là quang vinh, cảm thấy mình rất phong cách.
“Còn tôi đập phải…!”
Một nhóm người giống như mừng công sau trận chiến, nhớ lại xem lúc trước mình đánh trúng ai, bên phía Lan châu cũng có thân thích của Trương gia, thế nhưng chức quan không cao, cũng có hai người là buôn bán, danh vọng cũng không phải rất lớn, có người biết, có người lại dứt khoát chưa từng gặp.
Nhưng bất kể là trước đây có quan hệ gì, từ nay về sau, tám phần là cũng không còn quan hệ, hoặc phải nói là, đều lả quan hệ thù địch!
Đợi bọn họ tản đi, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đều có chút đỏ mặt.
Dẫn theo mấy ông lớn đó đập phá và vân vân, đời này hẳn là chỉ mỗi lần này thôi!
“Hai đứa nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một chút, Cương tử mới xuất viện, chị tự mình ngồi xe trở về là được.” Trình Mỹ Lệ cũng uống rượu, nhưng cô cũng không có say, còn phải về nhà khoe khoang một phen với ba mẹ chồng và ông chồng, cô chính là xả giận cho Tư Văn đó.
“Chị hai, ở một đêm đi? Ngày mai em với Cương tử đi dạo phố với chị!” Hứa Tư Văn có chút luyến tiếc để Trình Mỹ Lệ đi.
Chính là đột nhiên không nỡ, có thể là ngày hôm nay có người bắt nạt mình, bộ dạng uy vũ của chị dâu làm cho y tựa như lại thấy người chị dâu năm đó mới vào cửa, cũng là len lén lôi kéo anh trai che chở cho mình, còn cầm tiền trong đồ cưới nhét vào túi y.
“Đúng đúng! Thích cái gì mua cái đó!” Vũ Khánh Cương nói với Trình Mỹ Lệ.
Trước đây từng nghe Hứa Tư Văn nói Trình Mỹ Lệ mạnh mẽ ra sao thế nào, có điều Vũ Khánh Cương cảm thấy nữ tử phía nam có mạnh mẽ hơn nữa, vậy cũng là mềm mại yểu điệu, không cách nào so được với nữ tử bưu hãn phương bắc.
Hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt. Nguồn:
Vợ còn thật sự không lừa người!
Chị dâu Hứa gia thoạt nhìn là cô con gái rượu Giang Nam, hung hăng lên cũng là người phụ nữ chanh chua lợi hại!
“Không có thời gian đâu, trong nhà còn có chuyện bận rộn, hai đứa cũng không yên tĩnh, chờ hết bận phen này lại nói, có đi dạo phố cũng không dạo với hai đứa, cái gì cũng không hiểu, cũng không thể cùng tham khảo một chút, vẫn là thôi đi!” Trình Mỹ Lệ hạ quyết tâm phải đi về.
Nói gió chính là mưa, nói đi liền nhất định phải đi.
“Vậy chị đừng lái xe, uống rượu em không yên lòng, Cương tử, anh đi tìm tài xế riêng đưa chị hai về.” Hứa Tư Văn không yên lòng Trình Mỹ Lệ tự mình lái xe về Hứa gia tập, tuy rằng không có say nhưng chung quy vẫn là uống rượu.
“Được, chị cũng hưởng thụ đãi ngộ của quan lại một phen!” Trình Mỹ Lệ biết Hứa Tư Văn lo lắng cái gì, dứt khoát nghe an bài của Hứa Tư Văn.
Vũ Khánh Cương tìm một bà cô biết lái xe ở nhà ăn, không tìm nam, hắn sợ anh hai Hứa gia ghen, tìm một bà cô đưa Trình Mỹ Lệ về.
“Em cũng trở về đi!” Tiễn Trình Mỹ Lệ đi rồi, Vũ Khánh Cương liền kéo Hứa Tư Văn, cũng bảo công ty tìm một người lái xe, đưa bọn họ về biệt thự.
Dọc theo đường đi hai người đều không lên tiếng, chờ đến nhà chỉ còn lại hai chồng chồng, mới anh nhìn nhìn em, em nhìn nhìn anh, đồng thời bạo phát một trận cười to!
Nước mắt cũng cười ra!
“Quá hả giận!”
“Nghẹn đám lửa kia lâu như vậy giờ cũng phát ra rồi!”
Bất luận là Hứa Tư Văn hay là Vũ Khánh Cương, kỳ thực đều có tính tình của mình, chỉ có điều thế gian này rất ít người có thể tùy tâm sở dục, không phải bạn muốn tức giận phát hỏa là có thể tức giận phát hỏa, có một số việc, có thể cho qua liền qua, ai còn thật sự tích cực mỗi một chuyện đều hò hét chứ?
Nhưng có một số việc, thì thật sự phải mũi nhọn đấu với đao sắc!
Thủ vững điểm mấu chốt, không lùi một phân.
Hai người đang cười đùa, điện thoại của Trương Lam Hà gọi tới, thuận tiện bên phía bảo an cũng điện thoại tới.
“Người kia đến, cũng không biết có bệnh gì, không tìm Trương Vân Thiên, trực tiếp đến công ty, anh không có ở đó, em cũng không có ở đó, ông ta lại trực tiếp muốn tìm Vũ Khánh Cương, nghe nói Cương tử cũng không ở công ty. Cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, tìm tới biệt thự của hai người, em nói với Cương tử một tiếng, đừng phản ứng với ông ta!”
“Người kia?” Hứa Tư Văn đầu tiên là không hiểu, Trương Lam Hà bên kia cũng không lên tiếng.
Nửa ngày Hứa Tư Văn cũng không đợi được Trương Lam Hà nói chuyện, không khỏi bồn chồn: “Ai đến vậy?”
“Em nói xem ai.” Trương Lam Hà nói xong cũng cúp điện thoại.
Hứa Tư Văn nghe âm thanh trong điện thoại di động, có chút không rõ có ý gì!
Vẫn là sau đó Trương Lam Hà gửi tin nhắn tới giải nghi hoặc cho y, trong tin nhắn ngắn gọn chỉ có ba chữ: Trương Hải Thiên.
Đây không phải là tên của ba Trương Lam Hà sao?
Ặc!
Hứa Tư Văn hiểu rõ.
Đồng thời, Vũ Khánh Cương cũng nhận được tin tức của nhóm bảo an: “Một vị nam sĩ trung niên, tự xưng là ba của Trương Lam Hà tiên sinh, muốn gặp ông chủ.”
Hai chồng chồng liếc nhau một cái, ở trong khách sạn Lan châu bọn họ không nhìn thấy ông ta, sao lúc này đã tìm tới cửa rồi?
“Để ông ta vào đi!” Bên này Hứa Tư Văn mới vừa biết được tin tức, bên kia Vũ Khánh Cương đã cho Trương Hải Thiên tiên sinh vào.