Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 190: 190. Trứng gà đỏ của cháu nội



Nhị Trụ Tiểu Thuận tử ở nhà dựa theo căn dặn của chị dâu Thúy Hoa làm thịt con gà mẹ để bà bảo mẫu ninh canh gà, vừa vặn đổi ca với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, hai người bọn họ đến bệnh viện, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn trở về.

Vương Đại Lực ở lại trong bệnh viện thu xếp chút việc ăn uống.

Hai bảo mẫu nhà thuê đã sớm tới tìm, sau nghe nói Adela sinh rồi, cười đến hỉ khí đầy mặt bận rộn hơn hết so với ai khác, nấu canh gà đưa người đi, quay đầu lại liền bắt đầu thu xếp đồ vật thúc sữa.

Vũ Khánh Cương luộc trứng gà ngược lại không thành vấn đề, vừa về đến nhà, bảo mẫu liền dẫn hắn đến nhà kho, trong đó chị dâu Thúy Hoa đã sớm chuẩn bị ba khuông trứng gà ta lớn, đây chính là gà nhà bọn họ tự nuôi, đẻ ra trứng gà ta, từ đầu xuân đã bắt đầu đẻ trứng.

Vũ Khánh Cương còn mua màu thực phẩm màu đỏ, đổ vào nước ngâm đỏ trứng, chính hắn và hai dì bảo mẫu hự hự làm việc, không dám làm quấy nhiễu vợ.

Hứa Tư Văn đang làm gì?

Hứa Tư Văn đang lên mạng, quanh quẩn trên mấy website đặt tên!

Đặt tên đó!

Mới đầu Hứa Tư Văn còn rất thấp thỏm hỏi Vũ Khánh Cương: “Nhà các anh có quy định gì không? Hoặc là đặt tên theo cái gì đó?”

“Tên mà còn đặt theo cái gì?” Vũ Khánh Cương căn bản không hiểu những thứ này.

“Nói ví dụ như, ngoại trừ họ, thì tên là hai chữ hay một chữ? Hay là theo ngũ hành hoặc thiên bàng bộ thủ, xác định ra tên của một đời? Hoặc là núi non sông suối và vân vân?” Hứa Tư Văn so sánh giải thích nửa ngày, vẻ mặt ông chủ Vũ y chang vịt nghe sấm!

“Thôi, em tự làm vậy!” Cuối ccùng Hứa Tư Văn vô lực, y không nên thương lượng với Vũ Khánh Cương.

Hứa Tư Văn ngồi trước máy tính nửa ngày, lấy ra một trăm cái tên!

Vũ Khánh Cương nấu trứng gà xong đóng gói xong, đi lên tìm vợ, liền thấy Hứa Tư Văn cầm một tờ giấy thật lớn, mặt trên lít nha lít nhít tất cả đều là chữ!

Lúc đó liền cảm thấy đầu lớn hơn một vòng!

Từ nhỏ hắn đã biết khoảng thời gian đến trường của mình không dài, cho nên dù trong lòng không cam, nhưng cũng theo bản năng làm cho mình ghét học, như vậy khi lớn lên sẽ không phải không nỡ rời khỏi trường học, bỏ học cũng sẽ không thương tâm khổ sở.

Năm rộng tháng dài, cho nên Vũ Khánh Cương tới bây giờ, loại chán ghét này đã thành một loại bản năng của hắn.

Đối với chữ viết mà mình chưa quen thuộc cần phải học tập hoặc xem kỹ, đều mang tâm lý chống lại.

“Em ghi cái thứ gì vậy?” Có chút quáng mắt cau mày.

“Đặt tên cho đứa bé, anh xem xem cái nào được?” Hứa Tư Văn giống như tranh công đưa giấy cho Vũ Khánh Cương xem qua.

“Hết mấy cái này luôn hả?” Con ngươi Vũ Khánh Cương cũng thiếu chút nữa là trừng rớt ra ngoài.

“Đúng vậy!” Hứa Tư Văn trả lời như chuyện đương nhiên.

“Em thật sự là rất kiên nhẫn, một mình chuyện gì cũng không làm, lại làm ra mấy thứ này, có cái gì hữu dụng chứ?”

“Dùng để đặt tên cho đứa bé mà! Mỗi cái tên đều có ngụ ý khác nhau.”

“Anh không xem, em thấy tốt là được, một cái tên thôi, anh với anh hai anh không phải cũng sống tới lớn như vầy sao?” Vũ Khánh Cương không thể nào hiểu được việc Hứa Tư Văn quá tích cực đặt tên cho thằng nhãi con, một cái tên quan trọng như vậy sao? Hắn thấy tên của bọn Vương Đại Lực Nhị Trụ cũng rất tốt, cũng sống khá tốt.

“Tên của một người đương nhiên quan trọng rồi! Đây chính là thứ mà sau này phải đi theo cả đời, dù cho qua đời, cũng phải lên bia mộ, làm sao có thể không quan trọng chứ.” Con cháu Hứa gia đều vô cùng chú trọng cái tên, sau khi trưởng thành cũng phải lấy tên tự, cổ lễ vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.

“Ha ha! Mới sinh ra không đến một ngày, mà ngay cả chết em cũng cân nhắc đến cho nó rồi à? Em nghĩ cũng quá xa rồi!” Vũ Khánh Cương bới lông tìm vết.

“Anh có thể câm miệng đi! Em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa! Nghe anh nói chuyện em cũng nghẹn tim rồi.” Đối với việc Vũ Khánh Cương không chút kiêng dè mà ầm ĩ như thế, Hứa Tư Văn quả thực hết chỗ nói rồi.

Vì vậy Vũ Khánh Cương ngậm miệng, Hứa Tư Văn cất danh sách, cùng Vũ Khánh Cương đi xuống lầu. “Cái này là đem đến bệnh viện, ở công ty thì có nhà ăn trực tiếp nấu phân cho mọi người, ở quê nhà bên kia cũng báo một tiếng.” Dì bảo mẫu cũng là đồng hương, biết chuyện của Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, tuy rằng rất ít giao thiệp với Hứa Tư Văn, nhưng cũng sẽ không dùng ánh mắt dị dạng nhìn bọn họ. “Với lại, cái này cũng mang đi, là canh cá, có thể thúc sữa!” Bên cạnh lại nhảy lên ra một vị, một cái hộp giữ ấm liền đưa lên. “Được!” Vũ Khánh Cương đáp ứng khá gọn gàng. “Cái này là cơm nước chuẩn bị cho anh hai chị hai cháu, bên ngoài mua ăn rất đắt tiền, cũng không ngon.” “À!” Hứa Tư Văn nhanh chóng vươn tay nhận lấy, Vũ Khánh Cương đã xách mấy thứ, hơn nữa cái này chuẩn bị nhiều, ba cái hộp cơm lận!

Hai vị bảo mẫu tám phần là thật cao hứng, dặn dò thật nhiều lời, Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương mắt xoay vòng vòng đi ra cửa. “Sinh con nít thật không dễ dàng!” Hứa Tư Văn lau mồ hôi, dặn dò quá nhiều y cũng không nhớ kỹ được cỡ nào. “Cũng là hiện tại lập dị thôi! Trước đây thời của chị dâu anh, lúc có thai, vẫn phải giống như bọn anh xuống ruộng làm việc, còn bụng lớn nghe nói là lúc đang làm việc thì đứa nhỏ liền sinh ra! Rất thoải mái! Con người bây giờ chính là vô cùng yếu ớt, không đi bệnh viện liền giống như sống không nổi nữa vậy, đặt ở quá khứ có mấy nhà có thể lên bệnh viện chứ? Đều sinh ở nhà, bà đỡ đẻ cũng không được mấy người.” Vũ Khánh Cương liên tiếp phun tào. “Anh nói bậy gì vậy? Hiện tại nhiều khoa học rất tốt mà? Sẽ không có mấy đứa trẻ chết non!” Hứa Tư Văn không đồng ý với quan điểm của Vũ Khánh Cương. “Anh nói nhẹ nhõm như vậy, nhưng sinh con cũng không phải anh. Nghe nói cái loại đau đớn lúc sinh sản tự nhiên là vô cùng nghiêm trọng, nên mới có thể có lời giải thích ‘sinh nhật là ngày mẹ khó khăn nhất’.” Hai người một đường cãi nhau đến bệnh viện, Hứa Tư Văn xách một đống hộp cơm, Vũ Khánh Cương xách mấy trăm trứng gà nhuộm màu đỏ!

Lúc tìm được người nhà họ Vũ, là ở trong phòng bệnh cao cấp.

Đáng thương là, nơi này là bệnh viện lúc trước, nhóm bác sĩ y tá trong phòng bệnh cao cấp còn có ấn tượng với Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương!

Có điều may mà phòng sản phụ không cùng một khu với chỗ Hứa Tư Văn ở lúc đó, càng thêm ấm áp và yên lặng.

Ngay khi bác sĩ và y tá lén lút may mắn, Vũ Khánh Cương cầm trứng đỏ, Hứa Tư Văn ôm rổ đựng trứng đỏ, chạy loạn xung quanh trong bệnh viện, thấy người liền phát một quả trứng đỏ, cầu một điềm tốt, nghe người ta nói chúc mừng.

Hứa Tư Văn nghe mặt đỏ lừ lừ, cười ha hả “chung vui chunh vui” với mỗi người, Vũ Khánh Cương phát trứng đỏ phát đến buồn bực, cái này có cái gì có thể “chung vui” chứ?

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hứa Tư Văn còn cùng hai người già bảy tám mươi tuổi nói “chung vui”, cơn phiền muộn của Vũ Khánh Cương đã đến đỉnh điểm. “Đều như nhau thôi, em chung vui với người ta cái gì chứ?” Vũ Khánh Cương còn có một câu chưa nói ra, chung vui với hai người già mắt mờ kia, cũng không thể sinh ra được cái gì. “Khách khí khách khí thôi, anh còn tưởng thật à?” Hứa Tư Văn nhe răng toét miệng giữ vững nụ cười, nhưng mà ánh mắt vèo vèo phóng về phía Vũ Khánh Cương: “Nếu anh nghiêm túc vậy anh liền giỏi rồi.” Vũ Khánh Cương nghẹn sửng sốt một chút!

Mọe kiếp!

Hắn bị vợ khinh bỉ!

Ngược lại có một cặp vợ chồng, còn có bốn người già, nhìn dáng dấp hẳn là cha mẹ hai bên, lúc nhận trứng đỏ, nữ đỏ mắt, nam rất lúng túng.

Ông lão bà lão nhận quả trứng đỏ, thế mà đều nhét vào trong tay bọn họ! “Cho con ăn, dính dính hỉ khí nói không chừng liền có đó!” “Đúng đúng, hai người ăn, hai người ăn đi!”

Vũ Khánh Cương phồng má, có ý gì? Ăn thì sao? Ăn trứng đỏ hắn phát thì sẽ thế nào?

Hứa Tư Văn hơi nhìn ra rồi, vươn tay liền cầm hai quả cho hai cụ: “Lấy thêm một ít dính thêm chút hỉ khí.” Cụ già nhìn nhìn Vũ Khánh Cương lại nhìn nhìn Hứa Tư Văn, không xác định hỉ sự này của ai, thế nhưng có thể nhìn ra được, hai người này đều trẻ hơn con trai mình rất nhiều. “Các cậu thoạt nhìn rất trẻ, vậy mà đã có hậu, không tồi không tồi! Sinh con vẫn là kịp lúc mới tốt, sau này mới có thể sớm ôm cháu!” Cụ già hâm mộ nhìn nhìn quả trứng đỏ trong tay, lại trừng con trai mình một cái. “Ba mẹ, hai chúng con công tác rất bận rộn, liền kết hôn muộn sinh con muộn.” Cô gái nhỏ giọng giải thích một câu, cô không muốn khiến cho ông xã lúng túng. “Hai đứa đều hơn ba mươi rồi! Còn muốn muộn tới khi nào nữa?” Bà cụ rất tức giận: “Hai đứa cũng thật không nghiêm túc!”

“Sinh bé trai hay bé gái vậy?” Bên kia ông cụ đã sớm tán gẫu với ông chủ Vũ. “Là bé trai.” “Ôi! Vậy cậu phải ráng tích cóp của cải rồi! Tương lai lớn rồi cưới vợ phải bỏ ra rất nhiều đó.” “Ừm! Đã sớm có quyết định rồi.” Ông chủ Vũ thật thà cười cười, gia sản và vân vân, đã sớm phân chia tốt rồi. “Cũng phải quan tâm đến mẹ của đứa nhỏ, ở bên nó nhiều một chút. Nữ nhân sinh con chính là một chân bước vào quỷ môn quan, đi qua điện diêm vương một lần, cũng không dễ dàng.” Bà cụ suy nghĩ một chút, còn rất săn sóc đề nghị: “Tôi nghe nói hiện tại rất nhiều cô vợ mắc chứng u buồn sau sinh sản gì gì đó, rất đáng thương.” “Thằng cháu của tui đều ở bên, buổi tối ngay cả lúc ngủ cũng trông giữ.” Một tên đàn ông như Vũ Khánh Cương còn thật sự không hiểu mấy cái này lắm, trên mặt liền lộ ra vẻ chột dạ. “Để đứa nhỏ ở bên cạnh thì tính là gì chứ? Để chồng của cô ấy ở bên cạnh mới tốt.” Bà cụ thoạt nhìn liền biết là người rộng lòng, nhân cơ hội khuyên khuyên.

“Chính là chồng cô ấy đó.” Lúc này Vũ Khánh Cương còn nói rất nắm chắc.

Cụ già ngẩn người: “Đứa nhỏ sinh ra là gì của cậu?” “Là cháu nội tui!”

Một nhóm sáu người đều sợ đến ngây người!

Bị câu trả lời của ông chủ Vũ làm cho sợ đến ngây người!

“Cậu nói, đứa nhỏ là gì của cậu?” “Là cháu nội tui.” Vũ Khánh Cương chớp chớp mắt, sao lại giống như thấy quỷ vậy?

Hứa Tư Văn sờ sờ mũi, cười cười, lôi kéo Vũ Khánh Cương tiếp tục đi phát trứng đỏ.

Chờ hai người bọn họ vừa rời đi được chốc lát, liền nghe phía sau truyền đến giọng phát biểu trung khí mười phần của cụ già: “Dù năm nay có bình phẩm quan hàm, thì hai đứa cũng không được đi tranh giành nữa! Đều thành thành thật thật sinh con cho ta! Nhìn xem người ta đều thành ông nội rồi kìa, ta đây ngay cả cái bóng cháu nội cũng không nhìn thấy! Hai người các con có xứng với bốn lão già bọn ta không?” “Ba con nói rất đúng! Tuổi còn nhỏ hơn con, mà cũng có cháu rồi, bây giờ con ngay cả con trai cũng chưa có! Cho dù là một đứa con gái cũng được mà!”

Sau đó là âm thanh hai người khuyên bảo mấy người lớn, đồng thời bảo đảm trong vòng hai năm sẽ có con cho bọn họ trông…

Vũ Khánh Cương Hứa Tư Văn hai mặt nhìn nhau, đồng thời ha ha ha nở nụ cười…

Hết chương 190

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.