Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 200: 200. Đùa giỡn hai lão già



Lão Trương lão Lý đã gói xong sủi cảo, đang chuẩn bị bỏ vào nồi.

“Vũ gia thực sự là càng ngày càng quá mức, kiếm một con nhỏ Tây làm con dâu, thật trâu bò”

“Người ta có tiền ông quản được sao? Tìm gái Tây thì sao? Đồ chó Vũ Khánh Cương kia còn lấy một khế đệ kìa.”

“Đây là muốn nếm sạch trăm hoa à?”

“Người ta thích mà!”

Hai lão gà gộp lại hơn một trăm tuổi, giọng điệu nói chuyện đặc biệt tiện, vẻ mặt vẫn bỉ ổi như vậy, tâm tư cũng đủ bẩn.

“Cũng không biết mời hai ta đi uống rượu.”

“Nhà bọn họ có chuyện chưa bao giờ mời hai chúng ta, ông cũng đừng nhớ mãi chứ? Có thể ăn sủi cảo nhân thịt lừa là tốt lắm rồi.”

Hai người bọn họ lúc còn trẻ không kiêng kỵ, đến già liền chịu tội, tăng đường huyết suy gan, huyết áp cũng đến điểm giới hạn, bị người ta hạn chế đủ điều, thật vất vả lấy được chút thịt lừa, bọc lại làm sủi cảo, tốt xấu có một bữa đồ ăn mặn.

Cả ngày ăn cải xanh uống nước trà, trong bụng đều nhạt nhẽo không nhịn được.

Nước sôi, sủi cảo tõm tõm đổ vào nồi, mới vừa dùng cái muôi trộn hai lần, ngoài cửa đã có người tới.

“Ông Trương, ông Lý, có ở nhà không?” Một người trẻ tuổi xách theo rổ tướng mạo rất tuấn tú đứng ở ngoài cửa.

“Mày là con nít nhà ai hả?” Lão Trương bởi vì lúc còn trẻ trắng đêm bài bạc, đến già đôi mắt liền có chút không đủ dùng, híp đôi mắt mờ đục, không thấy rõ ai đứng ở cửa nghịch sáng

“Cháu là Vũ Nguyên Cát Vũ gia.”

“Ồ! Thằng lớn nhà họ Vũ!” Hai lão già bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Lão Lý cũng không khác gì nhiều, lão là uống rượu quá nhiều mà trúng độc cồn, ánh mắt cũng chả tốt hơn lão Trương chỗ nào.

Có điều Vũ Nguyên Cát cũng đứng không đúng chỗ, cậu đưa lưng về phía sáng đứng ở cửa, lúc hai lão già nhìn thấy cậu là ngược sáng, hai mắt vốn đã không tốt, bị ánh mặt trời chói một cái, càng thấy không rõ lắm.

“Cháu chính là đến nói một tiếng, mới vừa rồi nhìn thấy phía bắc hình như có người chui vào vườn trái cây, hai ông có phải là nên đi xem không?” Giọng điệu có chút lo lắng của Vũ Nguyên Cát khiến hai lão già còn rất căng thẳng.

“Hay là đi xem một cái xem, ở phía nam còn có hai đoàn du khách từ ngoài đến, tám phần là muốn mua dưa đó.” Vũ Nguyên Cát lại lơ đãng nói một câu.

Mua dưa?

Trộm quả?

“Đại tiểu tử Vũ gia, mày giúp tụi tao trông sủi cảo trong nồi, hai tụi tao lập tức trở về!”

Tiền mua dưa của du khách, xưa nay hai người bọn họ đều đưa cho làng một phần tự mình giữ một phần, bắt được người trộm trái cây, cũng có thể bảo tên trộm nộp tiền phạt.

Hai cái này là thu nhập của bọn họ, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều là người khác miễn phí cung cấp, tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, cho nên hai người bọn họ muốn sống tốt, sống thoải mái liền phải tự mình kiếm tiền trợ cấp cho chính mình, còn phải có tiền bồi thường tổn thất ở vườn trái cây nữa!

Vừa nghe nói có tiền để lấy, hai lão già cũng không lo đến Vũ Nguyên Cát, bảo cậu hỗ trợ trông sủi cảo trong nồi, một người phía nam một người phía bắc vườn trái cây, tách ra một nam một bắc liền chạy tới.

Còn lại Vũ Nguyên Cát, không chút khách khí nhìn nồi sắt bắc trên kệ bếp giản dị, sủi cảo bên trong đã từng cái từng cái nổi lên, lấy muôi trộn mấy lần, sau đó Vũ Nguyên Cát liền cầm lấy muôi bắt đầu vớt sủi cảo, cậu trải tấm vải bố trong rổ ra, sủi cảo vớt được liền bỏ vào trong rổ, vừa lúc thấm nước đọng!

Vớt sủi cảo xong Vũ Nguyên Cát liền nhấc cây búa bên cạnh đập vỡ nồi sắt!

Lời vừa nãy hai lão bất tử nói, cậu đều nghe thấy được!

Cậu không định nói với ai, ông chú cũng không được, cậu chỉ cần mình biết là được, dám nói xấu Vũ gia bọn họ, cậu liền phá hỏng nồi của hai người họ!

Ở nhà nông, đặc biệt là Đông Bắc, trước đây làng Hổ nghèo rớt mồng tơi, cái chuyện “phá nồi” này, rất là không bình thường, không có thâm thù đại hận, ai cũng sẽ không đập nồi nhà người ta!

Đây chính là thủ đoạn trả thù vô cùng nghiêm trọng.

Đương nhiên, hiện tại đã không quá quan tâm.

Vũ Nguyên Cát chỉ là cho bọn họ một bài học.

Sau khi Vũ Nguyên Cát cầm sủi cảo đập phá nồi liền nghênh ngang rời đi, một chút cũng không có ý định chờ hai lão già kia trở về.

Lại nói lão Trương, một bó tuổi tung tăng chạy đến đầu nam ruộng dưa, xác thực có người đứng ở bên trong.

“Mày làm gì đó?” Lão Trương người còn chưa tới trước mặt, cổ họng đã gào lên trước.

“Tôi, tôi nghe nói bên này có dưa, tới xem một chút.” Một giọng địa phương mềm mại, nghe y như hát, chỉ là nghe không hiểu lắm có ý gì.

“Ha, mày là du khách trong thành phố tới à?” Bình thường thì mấy người như vậy đều không để ý đến tiền, là dê béo!

“Coi như thế đi.” Hứa Tư Văn dứt khoát dùng khẩu âm địa phương phía nam nói chuyện, như vậy y tin tưởng không ai nghe hiểu được.

Quả nhiên, lão Trương nghe không hiểu!

“Mày có thể nói tiếng phổ thông không?” Lão chưa từ bỏ ý định.

“Nếu tôi nói thì không phải không kéo dài được thời gian à?” Y cũng không thể nói tiếng phổ thông, phải nói giọng địa phương, mới có thể lừa gạt chứ!

“Tưởng lè dê bự, có nhiều tiền chứ? Răng lại là chim nhỏ phía nam, nhìn chính là cái loại không có tiền, nghèo rớt!” Lão Trương cho là Hứa Tư Văn nghe không hiểu giọng Đông Bắc, trực tiếp dùng giọng Đông Bắc chê cười Hứa Tư Văn.

Vốn là Hứa Tư Văn còn có chút áy náy, kết quả lão Trương tự mình tìm đường chết, chút áy náy của Hứa Tư Văn liền bay mất không còn hình bóng trong lời nói này!

Nếu lão đã già mà không đứng đắn, mình còn khách khí cái gì?

Hứa Tư Văn vẫn dùng giọng địa phương phía nam cùng lão Trương râu ông nọ cắm cằm bà kia khoa tay nửa ngày, dùng mười đồng tiền mua hai quả dưa rời đi.

Lão Trương tức giận gần như muốn giơ chân, phí sức nửa ngày, mẹ nó chỉ có mười đồng tiền, có thể làm gì hả?

Xúi quẩy!

Lúc lão Lý thở hổn hển chạy đến vườn trái cây, mới phát hiện cửa vườn trái cây vẫn khóa kỹ, có điều lão không buông tha, mở cửa ra đi vào, liền mắt sắc thấy được một bóng người lóe lên liền không còn tung tích!

“Ai?” Lão Lý hưng phấn nha!

Chạy thật nhanh đuổi tới, nhìn thấy một đám cành cây đằng trước rung lên, rõ ràng cho thấy có người đang chạy ở phía trước!

Nhưng mà đuổi một hồi, cái gì cũng không đuổi được!

Ngược lại khiến lão mệt muốn chết, không bao giờ muốn đuổi nữa!

Giậm chân một cái, đấm đấm lưng một cái!

Lúc trở về, cùng với lão Trương bên kia cũng không thu hoạch được gì, gần như là đồng thời về tới cái lều nhỏ.

Chờ sau khi đi vào, nửa giây cũng chưa tới, liền truyền ra “Mệ kiếp! Nhóc khốn nạn nhà ai làm ra chuyện thất đức vậy?” hừm, còn là hai tầng âm thanh nữa.

Một bên khác, nhà Vũ Khánh Cương cách vườn trái cây không xa, ừm, hiện tại nhất định phải gọi là nhà Vũ Khánh Cương, bởi vì gọi “nhà họ Vũ” không quá thích hợp, hiện tại nhà Vũ Quốc Cương, nhà Vũ Khánh Cương và Vũ Nguyên Cát đều là ” nhà họ Vũ”, chỉ có thể gọi tên.

“Đây là sủi cảo à?” Adela nhìn nhìn đồ vật mà thân ái của cô xách về, suy nghĩ một chút, liền mở miệng sửa lại: “Hoành thánh? Mì phở? Mì sợi?”

Bây giờ cô vẫn chỉ có thể nói vài từ đơn, mang theo nồng đậm khẩu âm Pháp, nói chuyện chầm chậm giống như đứa trẻ bi bô tập nói.

Vừa sốt ruột, liền không biết gọi cái thứ trắng trắng trong này bằng cái tên gì cho thích hợp.

Vũ Nguyên Cát bên cạnh cô đỡ cửa cười liên tục.

“Bánh màn thầu? Bánh bột mì? Sao không nói bánh nhân đậu luôn đi?” Vũ Khánh Cương bị cháu dâu đánh bại.

“Adela thật vất vả nói được hai câu, nói ra khoe khoang một chút, anh xem anh kìa, đả kích cô bé làm cái gì?” Hứa Tư Văn cầm bát đũa đi ra phân cho ba người còn lại.

“Đây là thứ gì?” Adela cau mày nhìn sủi cảo, thấy rất quen nhưng lại không nói ra được tên.

Cô bé gấp gáp lôi kéo quần áo Vũ Nguyên Cát không buông tay, nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Sủi cảo, sủi cảo nhân thịt lừa.” Vũ Nguyên Cát không thể làm gì khác hơn là dùng tiếng Pháp giải thích cho cô nghe, thuận tiện gắp một cái sủi cảo vào trong bát cô.

“Ai nha má ơi! Vậy cũng quá ngốc mà! Về sau Hữu Tài có thể nào có bộ dạng giống như mẹ nó không?” Vũ Khánh Cương đã thất vọng với sự dốt nát của Adela rồi.

“Adela thông minh mà, chỉ là phát âm không quá chuẩn, cô bé mới học thời gian bao lâu đâu? Lúc mang thai cũng không thể quá mệt mỏi, học thì càng ít.” Hứa Tư Văn rót cho mình chút nước tương, quay đầu hỏi Vũ Khánh Cương: “Anh có muốn thêm chút giấm chua không?”

“Không muốn, chua lè, còn không bằng nước tương tỏi bằm đâu.” Vũ Khánh Cương rất kiên trì với truyền thống ăn sủi cảo chấm nước tương, chính là nước tương tỏi bằm, giấm chua dầu vừng và vân vân hoàn toàn không thích.

“Thịt gì?” Adela chung tình với mỹ thực Đông Bắc, cô cảm thấy so với cơm tây, thì cơm Đông Bắc ăn rất no, tương đối có lợi ích thực tế.

“Thịt lừa.” Vũ Nguyên Cát vừa ăn vừa giải thích với cô vợ, ngẫu nhiên còn phải gắp cái sủi cảo cho Adela, bận rộn kinh khủng.

“Thịt lữa? Là thịt gì?!” Adela kiến thức nửa vời, thế nhưng lúc cô ăn sủi cảo vẫn rất liều mạng, tốc độ không chậm hơn Vũ Nguyên Cát bao nhiêu.

“Lừa, con lừa.” Hứa Tư Văn thấy cậu đã quá bận rộn, liền dùng tiếng Pháp giải thích cho Adela một chút.

“Con lừa? Con lừa thông minh của Nasreddin*?! Ôi! Trời ạ!” Lúc Adela ở nhà dưỡng thai, cùng chị dâu Thúy Hoa xem ti vi không ít, Nasreddin gì đó, hồ lô biến và vân vân, xem đến mức Vũ Nguyên Cát và một đám nhân viên hộ lý đều muốn ói ra.

Hai người bọn họ còn xem đến say sưa ngon lành.

Cho nên sau khi nghe nói ăn thịt lừa, Adela kinh ngạc bỏ bát đũa xuống, hành lễ chú mục với mấy miếng sủi cảo còn dư lại trong rổ.

“Nó nói gì thế?” Vũ Khánh Cương từng cái từng cái sủi cảo ăn đến vui vẻ, còn có thể tiện đường hỏi vợ một chút, xem cháu dâu nói chuyện quỷ gì. “Cô ấy nói đây là con lừa thông minh của Nasreddin…” Hứa Tư Văn bị chọc phát cười!

Vũ Nguyên Cát cũng dở khóc dở cười giải thích với vợ: “Không phải, Nasreddin là truyện thần thoại xưa bịa đặt ra, nhà ai có con lừa như vậy, thì cũng phải thành tinh rồi.” Vũ Khánh Cương nhân cơ hội đem tất cả sủi cảo ăn vào trong bụng, sau đó lau miệng: “Nhanh dọn dẹp một chút, một hồi sẽ tìm tới cửa đó!” Ba miệng ăn còn lại: ” …!?!”

Vũ Khánh Cương không cho Hứa Tư Văn đứng ra: “Một người văn văn nhã nhã như em đi ra ngoài liếc mắt một cái là người ta nhận ra rồi.” “Mày cũng ở trong phòng đừng đi ra, để Adela ra đi, gặp được liền bô bô nói ngoại ngữ, dù sao bọn họ cũng nghe không hiểu, yên tâm đi, hai lão già kia không lật được trời đâu.” Đối với Vũ Nguyên Cát cũng giống vậy, nên liền để cho cháu dâu đi, một trận tiếng chim cũng không tin không nói cho bọn họ mê man được! �

Hết chương 200

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.