Hà My cười hi hi, sau đó miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm niệm chú. Lập tức tầng tầng lớp lớp Ma pháp thuật hiện ra nhiều không đếm xuể, ầm ầm đánh về phía Trần Phong.
"Cái quái gì? Sao lại nhanh như vậy?"
Trần Phong phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, trong đầu chẳng nhớ một chút gì gọi là Ma pháp ngữ, cứ theo bản năng mà vận dụng.
Thổ hệ Ma pháp thổ thuẫn
Phong hệ Ma pháp Long quyển.
Lôi hệ Ma pháp Lôi tiễn.
Hắn chỉ kịp sử dụng ba loại Ma pháp thuật đó thì Ma pháp thuật của Hà My đã ập đến bao phủ thân thể hắn.
Long quyển(vòi rồng) nói như vậy cho oai, chứ thực tế chỉ là một cơn lốc cao 4m, vừa va chạm với đám Ma pháp kia liền bị đánh tan, không thể đỡ nổi dù chỉ một thời gian ngắn. Thổ Thuẫn tuy có khá hơn nhưng chỉ chịu đựng được hai ba giây liền vỡ vụn, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Lôi tiễn vừa bắn ra giống như hòn đá ném xuống đầm lầy, căn bản không tạo nên bao nhiêu sóng gió.
Tuy nhiên chúng không hoàn toàn vô dụng, vẫn khiến Ma pháp thuật của Hà My yếu đi một phần ba, từ đó Trần Phong dùng Chân khí cùng thân thể đón đỡ.
Oành.
Hắn thân thể bay lên cao, hai mắt trợn trừng, trong mắt lộ rõ vẻ không tin nổi.
"Mạnh thế?"
Sầm một tiếng hắn đụng vào một gốc cây, cảm thấy thân thể đau nhức không thôi. Cô bé này, trông như vậy mà thực lực thật kinh khủng! Tốc độ niệm Ma pháp ngữ phải gọi là nhanh như điện, loáng một chút đã niệm ra một đống Ma pháp thuật, mà uy lực mỗi Ma pháp thuật cực kì mạnh mẽ, không thua bình thường chút nào.
Hắn cố gắng đứng dậy, khóe mắt giật giật mà nhìn Hà My, hắn rốt cục thấy được sự cường đại của Ma pháp sư rồi.
"Em...em xin lỗi."
Cô nàng chạy lại bên cạnh hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ hối hận.
"Không sao, không sao, chỉ là một chút chấn động mà thôi, ha ha."
Hắn cảm thấy có chút mất mặt, không ngờ ngay cả một chiêu cũng chưa đánh liền gục ngã rồi, bản lĩnh đàn ông ở đâu? Bởi vậy hắn lại đứng lên, hai mắt hừng hực chiến ý:
"Chúng ta đấu lại đi."
"Nhưng em sợ...."
Cô bé vân vê lọn tóc, có chút bối rối.
"Không cần lo, lần này anh xử lí được!"
Nghe hắn nói vậy thì cô bé cũng yên lòng, gật đầu đồng ý, sau đó một lần nữa lại niệm Ma pháp ngữ. Trần Phong lần này có chuẩn bị, vận dụng toàn lực để ứng phó.
Và kết quả?
Hắn lại đại bại, lần này còn thảm hơn, bị đánh bay lên tận ngọn cây, sau đó mãi mới trèo xuống được.
"Lần nữa!"
Oành
"Lần nữa!"
Oành
"Lần...."
Oành.
.......
Sau ba bốn lần Trần Phong rốt cục phải giương cờ trắng đầu hàng, không thể không chịu thua Hà My. Cô bé quá mức cường đại, tốc độ tạo phép quá kinh hồn, hơn nữa khi vận dụng Ma pháp lực đồng thời với cô bé thì hắn cảm thấy bị áp chế! Nguyên tố năng lượng trong không gian không nghe theo sự điều động của hắn, trái lại cực kì tuân theo cô bé. Chỉ cần cô bé khẽ vận dụng Ma pháp thì các nguyên tố sẽ như chú chó thấy chủ, chạy lại vẫy đuôi lấy lòng.
Nhất là lần cuối, hai người quyết định cảm ứng đến càng nhiều Nguyên tố năng lượng, đánh một lần cuối cùng. Lần này hắn không dám đón đỡ, chỉ có thể né tránh. Bởi một chiêu này đã đạt đến trình độ của Lão già Ngoại cương cảnh kia, uy lực tương đương với một chiêu Đao khí kia! Hắn nếu dám đón đỡ một chiêu đó thì tuyệt đối sẽ trọng thương.
"Em có thật là Ma pháp sư cấp hai không thế? Tốc độ niệm Ma pháp ngữ.......quá kinh khủng"
"Anh cũng giỏi lắm. Em lần đâu thấy có người niệm phép nhanh gần bằng em đấy!"
Cô bé cười hì hì, hai mắt híp cả lại. Nhìn vẻ mặt dễ thương này Trần Phong không thể không đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Cô bé ngồi bên cạnh hắn vừa nhìn lên trời sao vừa ngâm nga nói:
"Ở chỗ em ấy, cũng có mấy người giỏi lắm, nhưng mà sử dụng Ma pháp còn xa mới so được với anh. Hì hì vậy là từ nay em có bạn để trao đổi rồi."
"Ở chỗ em? Nói mới nhớ, anh cũng chưa biết lai lịch của em đâu nhé."
"Lai lịch của em ư? Hì hì, không nói!"
Cô bé phồng má, quay sang bên phải vẻ mặt cực kì kiêu ngạo khiến Trần Phong cực kì kinh ngạc. Xem ra cô bé này lai lịch không hề tầm thường rồi.
"Thức ăn chín rồi!"
Thành khuấy khuấy nồi canh, lại nêm nếm một chút, thấy đã vừa miệng liền nhấc nồi xuống. Tất cả mọi người tụ lại một chỗ, ăn uống cực kì vui vẻ.
Chẳng qua là Ánh Nguyệt vẫn đang giận hắn vì hành động hồi nãy, nên đôi lúc vẫn lườm lườm hắn, khiến hắn da đầu tê dại, khóc không ra nước mắt.
"Xui xẻo quá!"
Một đêm như vậy cứ qua đi, sáng hôm sau mọi người dậy sớm, chuẩn bị hành trang một chút rồi lại đi săn. Ánh Nguyệt là người năng nổ nhất, luôn tìm cách đi đầu để rèn luyện chính mình. Nhờ đó cô nàng ngày càng mạnh mẽ, tâm tình vững vàng, gặp yêu thú cũng không hề sợ hãi nữa, mỗi chiêu thức cũng đã phát ra uy lực thật lớn. Sau mỗi buổi đi săn cô nàng lại tìm đến Trần Phong để giao lưu học hỏi, và kết quả đương nhiên vẫn là thất bại, nhưng thời gian mà Ánh Nguyệt cầm cự được đã lâu hơn rất nhiều. Võ kỹ hai người trải qua rèn luyện dần thành thục hơn, ngày càng vận dụng lưu loát.
Còn Hà My thì mỗi ngày lại tìm hắn bàn luận về Ma pháp. Cô bé không khác gì một Bách khoa toàn thư về Ma pháp cả, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Trần Phong nhờ đó mà học được rất nhiều kiến thức, nhưng vẫn không thành công trở thành một Ma pháp sư, vẫn chỉ là một Ma pháp học đồ. Tuy Ma pháp lực trong cơ thể hắn bây giờ đã so được với Ma pháp sư cấp một đỉnh, nhưng vẫn chưa thể mở ra Ma pháp tâm.
Hắn có nhiều lần thử mở ra Ma pháp tâm theo hướng dẫn của Hà My nhưng vô vọng. Nó vẫn đóng chặt lại, như muốn ngăn cản hắn, như muốn chống lại hắn vậy. Nhưng như vậy không hề khiến hắn nản chí, vẫn ngày ngày thử mở ra Ma pháp tâm một cách không biết mệt mỏi, để Hà My phải than rằng hắn thật cứng đầu.
Còn Thanh Hoa và Đặng Quang Minh ngày càng mạnh mẽ, có lẽ đã đạt đến cực hạn của Tụ khí đỉnh cao võ giả, chỉ còn một bước nhỏ nữa là họ sẽ trở thành Nội cương, có thể xưng tụng cao thủ!
Phạm Phương và Thành quả thật là hai người điên, suốt ngày cùng nhau đánh đập tàn nhẫn, quyền cước bay múa, khiến người ngoài nhìn vào phải chặc lưỡi cảm thán không thôi.
Bọn họ đi săn vậy mà cả một tuần!
Phạm Phương nhờ lần rèn luyện này mà đã tu thành Tụ khí sơ kì võ giả, việc này khiến hắn cười trong mấy ngày liền. Nhưng khi cùng Thành chiến một trận thì liền hết cười, bởi hắn dù tiến vào Tụ khí sơ kì cũng chỉ đánh ngang tay gã! Vậy mới biết Thành mạnh đến cường độ nào.
Ánh Nguyệt khả năng cảm nhận Chân khí đã cực tốt, có lẽ cần một tuần nữa là có thể tiến vào Tụ khí sơ kì, tốc độ cũng rất đáng kinh ngạc.
Hai vị cao thủ Nội cương cảnh kia cũng có tinh tiến một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Hai người tư chất thấp kém, đời này trừ phi có cơ duyên may ra mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn, nếu không Ngoại cương cảnh Hóa hình kì chính là điểm cuối của bọn hắn.
Hà My thì chịu, không ai biết cô bé như thế nào, mạnh lên hay yếu đi. Dù sao chiến lực chân thật của cô bé không thể kiểm chứng. Đặng lực từng thử ra tay, kết quả bị cô bé dùng Băng hệ Ma pháp biến thành tượng băng, mãi mới thoát ra được.
Trần Phong thì thực lực cũng tăng rất nhiều. Hắn vốn là Luyện khí đỉnh cao, nay Chân khí hùng hậu khó gì sánh được, tiến vào Tụ khí dễ như trở bàn tay. Ma pháp lực cũng có đột phá, tuy không mở ra được Ma pháp tâm nhưng trong thân thể Ma pháp đã đạt đến mức của Ma pháp sư cấp hai. Thân thể nhờ liên tục ăn thịt dị thú yêu thú nên cũng tu đến đỉnh của tầng sáu Kim thân thập nhất biến quyết, chỉ ít ngày nữa là đột phá tầng thứ bảy. Lúc đó thân thể hắn sẽ mạnh không kém Thành một chút nào.
Mọi người còn định ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng một tin báo từ thành Minh Dương truyền đến:
Minh Dương bí cảnh mở ra.
Tin tức này cực kì kinh người, khiến cho hai vị cao thủ Nội cương kia hét toáng lên, bất chấp tất cả mà thu dọn hành lí, sau đó dẫn mọi người tức tốc chạy về.
Trên đường đi Trần Phong dò hỏi hai vị Nội cương cảnh kia:
"Hai chú, Minh Dương bí cảnh là gì vậy? Sao hai người lại kích động thế?"
Đặng Lực khuôn mặt đỏ bừng lên, vừa cười vừa nói:
"Cháu có lẽ không biết. Minh Dương thành ta thuộc về khu vực khá là nghèo nàn, các loại tài nguyên khan hiếm. Nhất là những loại tài nguyên cấp bậc Linh cảnh trở lên căn bản khó có thể có được. Bởi vậy mà Chủ Phủ có lệnh, khai mở một tòa Linh bảo giới ở gần Minh Dương thành ta, để cho võ giả có thể thu hoạch được các loại tài nguyên. Đương nhiên mọi chuyện không dễ như vậy. Cứ mười năm một lần Minh Dương bí cảnh mới mở ra một lần, hơn nữa số lượng có hạn."
Nói đến đây gã thở dài một hơi, lại nói tiếp:
"Số lượng người được tiến vào cũng không nhiều, bởi vì còn có hai thành ở gần đây là Tương Phong thành cùng Quỳ Dương thành cũng được vào tòa Linh bảo giới này. Bởi vậy mỗi thành chỉ được phân một trăm chỉ tiêu."
"Một trăm chỉ tiêu?"
Trần Phong cảm thấy thật khó khăn. Bởi vì cả Minh Dương thành võ giả chỉ từ Luyện khí cảnh trở lên cũng phải tính bằng con số hàng nghìn, chỉ có một trăm chỉ tiêu....Chẳng phải là một chọi mười thậm chí là hai mươi, ba mươi sao?
"Đúng vậy, bởi vì chỉ có một trăm chỉ tiêu nên tranh đoạt cực kì gay gắt. Mà các chỉ tiêu này cũng đã được chia xong. Tam gia mỗi gia tộc mười chỉ tiêu, Minh Dương học viện mười lăm chỉ tiêu, Thợ săn công hội mười lăm chỉ tiêu, tứ bang mỗi bang năm chỉ tiêu. Còn hai mươi chỉ tiêu thì những thế lực còn lại tự phân chia cho nhau."
Trần Phong ồ lên một tiếng, đã hiểu rõ về phân chia danh ngạch nơi đây. Đối với những người tán tu, không thuộc bất kì gia tộc nào thì phải tranh nhau đến vỡ đầu, bởi vì nguồn chỉ tiêu quá ít. Thợ săn công hội chỉ có mười lăm chỉ tiêu chắc chắn sẽ có bảy tám vị trưởng lão ở đây đi, vậy là con tầm bảy suất nữa. Giữa hàng trăm người của Thợ săn công hội mà giành đến 1 chỉ tiêu thì....khó.
Còn hai mươi chỉ tiêu tự do thì các thế lực nhỏ trong Minh Dương thành sẽ dùng tất cả thủ đoạn để cướp lấy, bởi đó là cách để cho thế lực bọn họ có cơ hội vượt lên, mạnh mẽ lên. Những võ giả tán tu muốn có được một trong hai mươi chỉ tiêu này....thật sự là quá khó.
Còn những người trong các thế lực kia cũng không khá hơn bao nhiêu, họ cũng phải cố gắng hết sức có thể mới được. Ví như Tam đại gia tộc, mỗi gia tộc chỉ được 10 chỉ tiêu, mà số người trong mỗi tộc lại bao nhiêu? Hàng trăm! Vậy họ cũng phải cố gắng thể hiện mình thì mới đạt được một chỉ tiêu trong đó.
Đặng lực càng nói càng hiện ra vẻ lo âu:
"Như Đặng gia ta, mười danh ngạch thì căn bản đã bị chia xong. Linh cảnh lão tổ, một vị Chuyển Linh cảnh, hai vị Khai huyệt, ba vị Ngoại cương, còn ba cái cuối cùng là của Nội cương cùng Tụ khí võ giả. Ta mười năm trước tuy chỉ là Tụ khí sơ kì cũng đạt được một chỉ tiêu, bởi lúc đó gia tộc đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cao thủ từ Ngoại Cương trở lên bị giết sạch nên mới có cơ hội. Còn bây giờ....."
Phạm Nam cũng tỏ vẻ đồng ý, ông ta nói:
"Đúng đấy, năm đó chúng ta có được cơ duyên này, chỉ tiếc là không thể nắm giữ, cho nên đến giờ mới chỉ là Nội cương cảnh. Đáng tiếc, đáng hận!
Nghe bọn hắn nói như vậy Trần Phong cũng có chút lo âu, nhưng mà vẫn bị sự hứng thú đè xuống.
"Một chỉ tiêu này....Ta phải đoạt được! Cơ hội để thăng cấp, trở nên mạnh mẽ hơn chính là đây! Cơ hội để kiếm tiền trả nợ, trang trải cuộc sống chính là đây chứ còn đâu? Cơ hội thoát nghèo là đây chứ đâu? Cơ hội làm giàu là đây chứ đâu"
Trần Phong trong lòng gào thét, hai bàn tay siết chặt lại, ánh mắt tỏa sáng.