Nam Việt Đế Vương

Chương 122: Ngôi làng bỏ hoang



Trần Phong một lần cúi lạy là kéo dài cả phút, sau đó hắn mới đứng thẳng dậy, nhìn lên thì một cảnh tượng khiến hắn há hốc mồm. Cả ngàn Linh hồn của các Linh giả ở đây đột nhiên ngưng tụ lại rõ ràng, Linh hồn thể tản mát ra Linh giả uy áp, tựa như cuồng phong bão tố quét về bốn phương! Thân thể bọn hắn phút chốc trở nên vĩ đại vô cùng, chiếu ra đủ loại ánh sáng chói lóa

"Cảm ơn nhiều, thiếu niên!"

"Một vái này của ngươi, chúng ta nhận! Sau này chúng ta chắc chắn sẽ đền ơn!"

"Nhờ ngươi mà chuyện này đã đến lúc kết thúc rồi!"

Bọn hắn nhao nhao lên tiếng, sóng âm gầm vang, như thiên lôi cuồn cuộn, như chuông đồng vang vọng. Bọn hắn mỗi người đều đạt được chỗ tốt khó có được, thực lực mỗi người khôi phục lại bằng phân nửa lúc còn sống. Mà lúc còn sống bọn họ là tồn tại cấp bậc nào? Huyền Linh là thấp nhất! Phân nửa thực lực lúc còn sống của bọn hắn hoàn toàn có thế vượt qua vị Linh giả thủ hộ học viện Minh Dương kia!

Nói rồi tất cả gần như cùng lúc vươn tay ra, chộp đến cái bia có chữ Trấn kia! Một ngàn Linh giả cùng ra tay thì cảnh tượng khủng bố đến cỡ nào? Tựa như trời đất sụp đổ, không gian cũng vì một chiêu này mà bị kéo theo.

Oành oành

Trần Phong cảm thấy đầu ong ong, sau đó mở mắt ra, chỉ thấy lúc này trời đã sáng, xung quanh mọi người cũng đã lục tục dậy, còn những Linh hồn thể kia không biết đã đi nơi đâu, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng vậy.

"Trần Phong, đã đến lúc đi rồi."

Hắn vươn vai đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Vừa rồi là giấc mộng? Không đúng, nó rất chân thật, không hề giống một giấc mơ chút nào.

Ánh Nguyệt thấy vẻ mặt hắn ngơ ngác như vậy bèn vẫy vẫy tay trước mặt hắn, hiếu kì hỏi:

"Này, cậu bị sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à? Hay là có chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì đâu."

Hắn lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn chắc chắn chuyện vừa nãy là sự thật, chứ không phải là giấc mộng và hắn cũng không giải thích được hành động cuối cùng của những vị Linh giả kia. Họ lao về phía cái bia đó làm gì? Hi sinh mình để củng cố phong ấn ư? Hoặc là một lí do nào đó khác? Hắn cũng không biết nữa. Hắn đành thở dài, thôi thì như người phụ nữ kia đã nói, "hãy để thời gian làm rõ mọi việc".

VỊ cao thủ Nội cương cảnh lúc này thì đang lớn giọng nói:

"Mọi người, chúng ta đã trải qua một ngày cùng cố gắng, cùng chống lại Đỉa triều. Tình cảm tuy không nói là sâu đậm nhưng cũng gọi là có phần nào. Bởi vậy nếu sau này có tranh đoạt tài nguyên thì mong mọi người nhớ lại tình xưa mà nương tay. Có được hay không?"

Mọi người nghe vậy liền liên tục gật đầu, đáp:

"Chính xác!"

"Chúng ta dù sao cũng đã trải qua cuộc chiến sinh tử, mong mọi người nương tay."

"Sau này nếu rời khỏi đây tôi mời anh đi uống một trận, có được hay không?"

....

Thấy cảnh tượng này khiến vị cao thủ kia cực kì thỏa mãn, cười lớn:

"Bây giờ cũng đã đến giờ rồi. Từ giờ, ai đi đường nấy. Chúc mọi người tìm được thật nhiều tài nguyên, được truyền thừa trong đây, trở nên mạnh hơn."

Nói rồi gã bắt tay từng người, sau đó dẫn đội của mình đi thẳng. Mà mọi người xung quanh cũng làm tương tự. Phút chốc nơi đây chỉ còn sót lại mấy người.

Trần Phong thấy vậy bèn nói:

"Chúng ta cũng nên đi thôi."

Nhóm bọn họ bắt đầu lên đường, cũng không mất bao lâu sau liền tiến vào khu vực giữa của Cánh đồng lúa này. Nơi đây cảnh quan bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt, dần dần xuất hiện từng ao hồ rộng lớn, bên trong đương nhiên là đủ loại dị thú yêu thú rình mò chờ một ai đó ngu ngốc đi ngang qua rồi làm thịt. Bọn hắn đã thấy một con yêu thú to như một con voi đang uống nước bên bờ hồ, đột nhiên phía dưới xuất hiện một con cá lớn, yêu thú cấp ba Lôi Vân Ngư, một táp liền cắn đứt cổ con yêu thú nó, rồi kéo xuống nước.

Ngoài ra còn bắt đầu xuất hiện những con đường rộng rãi, quang đãng, mà xa xa lại là từng ngôi làng bị bỏ hoang.

Trần Phong lúc này tiến vào một ngôi làng nhỏ, có chừng mười mấy nóc nhà, đa phần là nhà tranh vách nứa, mái lợp bằng rơm rạ, cộng thêm bị bỏ hoang lâu ngày nên cực kì tàn tạ. Trong làng thì từng đám chó biến dị xuất hiện, đi qua đi lại theo từng đàn lớn, ánh mắt cực độ hung tàn.

Ánh Nguyệt vừa quan sát vừa nói:

"Lũ chó này cũng không dễ chơi đâu.Một con là yêu thú cấp một Hắc Hùng Cẩu, ba con biến dị cấp năm, Bốn con biến dị cấp bốn, mười sáu con biến dị cấp ba, còn dưới nữa cũng phải đến hai ba chục con."

Trần Phong gật đầu đồng ý, quay sang Hà My, hỏi:

"Em có cách gì xử lí đám này không?"

Cô bé không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:

"Em có thể đóng băng toàn bộ chúng nó, nhưng khá mất thời gian, hơn nữa còn phải tụ tập chúng lại một chỗ mới được. Như vậy thì...."

"Anh hiểu rồi! Anh xử lí được"

Trần Phong hai mắt sắc lạnh, rút kiếm ra rồi nói:

"Ánh Nguyệt, ở lại bảo vệ Hà My nhé. Tôi sẽ lên dụ bọn nó."

Ánh Nguyệt mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, cũng lấy ra hai thanh đoản kiếm, đứng cạnh Hà My.

"Lên nào."

Hắn nhún mạnh, người như một mũi tên lao đi, bắn thẳng về phía đám chó kia. Thấy có động bọn chúng lập tức chú ý, hàng chục con lao về phía hắn, cuồn cuộn như nước lũ. Trần Phong trong lòng không chút sợ hãi, múa kiếm vùn vụt. Bọn này chỉ là thú biến dị cấp một cấp hai, hắn dùng tay không cũng dễ dàng giết chết, huống hồ là có thêm Bảo khí? Bởi vậy bọn nó tiến lên một con là chết một con, lên hai con là chết một đôi, khiến nơi đây phút chốc máu tươi chảy thành dòng.

Gaoooo

Con yêu thú cấp một kia rốt cục bị chọc giận, điên cuồng lao về phía Trần Phong.

"Thử lực tay nào!"

Hắn cười ha hả, một chân bước lên trước, còn hai tay chộp lấy đầu của con Hắc Hùng Cẩu kia. Hắc Hùng Cẩu là yêu thú hệ chó, nhưng thân thể lại to lớn như gấu, toàn thân là một màu đen tuyền, trông cực kì hung ác. Hàm răng của nó lực cắn cực mạnh, tuyệt đối có thể xé mở được thân thể một Tụ khí cảnh võ giả! Nó nếu ở trạng thái trưởng thành chính là Yêu thú cấp hai đỉnh, dù là cao thủ cấp Nội cương cũng khó làm gì được nó. Mà con Hắc Hùng Cẩu này có lẽ cũng đã đạt đến mức tối đa của Yêu thú cấp một, bởi hai chân sau nó đã to hơn hai chân trước không ít, thân hình có xu thể đứng thẳng được.

Hai chân trước của nó tát ngang, vỗ thẳng vào bụng Trần Phong. Nhưng Chân khí hộ thể cùng Kim thân tầng bảy của hắn không dễ phá vỡ như vậy, cùng lắm chỉ khiến hắn nhăn mặt, còn muốn làm hắn bị thương nặng thì nằm mơ! Hai tay hắn vận lực, siết mạnh khiến đầu con yêu thú vặn vẹo, rồi rắc một tiếng, đầu quay một trăm tám mươi độ, chết ngay tại chỗ.

"Được rồi, anh mau tránh ra đi."

Hà My cùng Ánh Nguyệt có phần sợ hãi về phương pháp tàn bạo này của Trần Phong, nhưng rồi họ cũng phải chịu đựng. Quanh thân Hà My lúc này có từng đạo từng luồng khí màu xám trắng, tản mát ra hơi lạnh vô cùng, khiến cho cây cỏ xung quanh đều bị đóng băng.

"Băng thuật, băng phong!"

Đám chó kia vốn đang điên cuồng lao lên thì tốc độ đột nhiên chậm lại thấy rõ, rồi từ bắt đầu từ chân một luồng khí xám trắng bắt đầu bao lấy, thẳng đến khi bao phủ toàn cơ thể nó mới dừng lại.

Hoàn thành!

Toàn bộ hơn bốn mươi con dị thú đều bị đóng băng, sống chết không rõ! Thảo nào người ta có câu, "Đừng để Ma pháp sư có thời gian niệm phép, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!"

Trần Phong tay xách kiếm, chậm rãi mở lồng ngực con Hắc Hùng Cẩu ra. Bên trong có một viên ngọc màu đen tuyền, khá nhỏ, cỡ bằng một viên bi ve mà thôi. Nhưng trên đó lại tản mát ra từng luồng Chân khí như có như không.

"Yêu đan này nếu bán đi thì cũng được ít nhiều đấy."

Hắn đang nghĩ như vậy thì Hà My đột nhiên chạy lại gần hắn, nói:

"A, Anh, Anh có thể cho em viên yêu đan kia được không?"

Hắn có hơi bất ngờ, tò mò hỏi:

"Em cần nó để làm gì?"

"Dạ, để tăng cường sức mạnh cho Ma pháp thuật ạ!"

Hắn cũng không phải loại người keo kiệt với người thân bạn bè, bởi vậy liền đưa cho cô bé. Hà My nhận lấy yêu đan từ tay hắn, lúng túng nói:

"Em cảm ơn, có gì sau này em sẽ trả lại."

"Ha ha, em đã giúp anh bao nhiêu lần rồi,một viên yêu đan như vậy thì có là gì?"

Cô bé bẽn lẽn gật đầu, rồi lấy cây gậy phép ra, đưa chậm rãi viên yêu đan lại gần cây gậy. Lập tức cây gậy phát ra một luồng sáng chói, sau đó yêu đan bắt đầu tan ra, hóa thành từng dòng từng dòng khí, bị cây gậy hút đi.

"Xong rồi!"

Hà My cười vui vẻ, vung vẩy cây gậy về phía trước, nói:

"Nếu được lần sau anh cho em xin mấy viên yêu đan nhé. Có thêm bốn năm viên nữa em có thể dùng một chiêu mà đánh bại Khai huyệt cấp cao thủ!"

Hắn trố mắt, hỏi:

"Thật hả?"

"Đương nhiên là thật rồi, anh cứ chờ đi. Hì hì."

Bọn hắn đi lùng sục ngôi làng này một hồi nhưng cũng không tìm được gì. Đây là điều đương nhiên, những võ giả từng tiến vào đây đã đem nơi đây quét sạch từ lúc nào, dù nơi đây có một ngọn cỏ cũng bị người ta lấy đi, làm gì có chuyện để lại cho bọn hắn? Bởi vậy bọn hắn đành đi tiếp, đến giữa trung tâm làng. Tuy ngôi làng này đa phần là nhà tranh vách đất, nhưng giữa trung tâm làng lại là một căn nhà gỗ to lớn, mái được điêu khắc đủ loại hình rồng phượng. Phía trước làng là một hồ nước, nước trong xanh, bên trong đôi lúc lại thấy một vài con cá bơi qua lại, trông rất yên bình.

"Hình như đây là Đình làng đúng không? Mỗi một làng đều có một nơi như thế này, là nơi bàn các công việc cùng đó là nơi tâm linh của cả làng."

Trần Phong bắt đầu nhớ lại, lúc ở bản của Vi Sơn thì hắn đã được dẫn vào căn nhà ở giữa bản ấy, nếu về mặt nào đó hai bên quả nhiên có nét tương đồng.

Bọn hắn vừa đi vào thì đột nhiên nghe tiếng xào xạc, giống như có ai đó đang....quét sân. ÁNh Nguyệt có chút sợ hãi, run run nói:

"Chẳng lẽ trong đây vẫn còn người sống? Không thể nào, trong sách hướng dẫn đã nói rằng nơi đây ngoài yêu thú ra thì không hề có nhân loại hay sao?"

Trần Phong cũng không biết, đánh chậm rãi mà đi tiếp, ánh mắt quét qua xung quanh.

"Phía, phía kia!" Hà My cũng rung giọng, chỉ về hướng đình làng. Quả nhiên có một người đàn ông đang đứng đó, đang chậm rãi quét đình làng. Đột nhiên ông ta quay lại, nhìn về phía ba người. Lúc này ba người mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan người này: Dáng người mập mạp, bụng phệ, quần áo thì xuề xòa, một tay cầm chổi, một tay cầm quạt lá, nhưng trên mặt thì nở một nụ cười cực kì hòa ái.

"Người từ đâu đến, định đi về đâu?" Ông ta mở miệng hỏi, giọng nói cực kì vui tươi, nghe qua là khiến mọi người sinh ra cảm giác thiện cảm.

"Thưa ngài, chúng tôi là người đi ngang qua đây, muốn tìm một chỗ nghỉ chân, không biết có được không?"

Trần Phong cúi người nghiêm nghị nói, dù sao người này lai lịch không rõ ràng, hắn tốt nhất phải thể hiện rõ sự tôn trọng, lỡ chọc giận ông ta thì có phải là xui xẻo rồi không?

Ông ta nghe hắn trả lời như vậy thì cười lớn, vỗ vỗ mạnh lên cái bụng phệ của mình, nói:

"Ha ha, mời vào, mời vào. Đã trăm năm rồi mới có người đi vào đây, thật đáng mừng."

"Trăm năm?" Trần Phong nhất thời có chút lo ngại, sống trăm năm tức là phải từ Linh cảnh trở lên. Nếu đây là một vị thần tốt còn tốt, nhưng nếu là một tên tà thần hoặc là yêu tinh chiếm đình làm vua thì sao? Nó có thể bị giới hạn trong đình làng, nhưng nếu bọn người Trần Phong vào thì có thể bị nó làm thịt!

Ánh Nguyệt ở bên cạnh nãy giờ không biết suy nghĩ gì, đột nhiên a lên một tiếng, rồi ghé sát tai hắn, thì thầm:

"Tôi biết người này là ai rồi!"

"Là ai?"

Hết chương 122

Chắc mọi người cũng dễ dàng đoán ra thân phận của vị thần này đúng không nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.