Nam Việt Đế Vương

Chương 236



Khuôn mặt Trần Phong trầm xuống, siết chặt hai viên đan dược trong tay. Từ trước đến nay Tần Thiên chưa từng có biểu hiện như vậy, lần này chắc chắn gặp đại kiếp nạn, trong thời gian ngắn khó thoát thân, bởi vậy mới phải lầm điều này.

"Sư phụ...." Hắn siết chặt tay, hai mắt nhìn về nơi xa xăm, phải mất một lúc sau hắn mới có thể bình tĩnh lại, nói nhỏ:

"Về thôi."

"Ừ."

Ánh Nguyệt gật đầu, bước lại bên cạnh Trần Phong, chậm rãi đưa tay phải ra.

"Ngài ấy mạnh như vậy, không thể có chuyện gì đâu."

Trần Phong liếc nhìn cô nàng, gượng cười, sau đó nắm lấy bàn tay ấy mà đứng thẳng dậy.

"Đúng vậy, sư phụ dù gặp Tôn giả cũng có thể tùy tiện chém giết, làm gì có chuyện gì được? Tôi quá lo rồi! Cảm ơn cô nhé, Ánh Nguyệt!

Trần Phong cười ha hả, lo lắng bị quét sạch sành sanh.

Ngày hôm sau.

Trần Phong đã dậy từ rất sớm, đứng ở trên tầng cao nhất tòa nhà mà hấp thu Thái Dương khí. Vào buổi sáng như thế này Thái Dương Linh khí là tốt nhất, vừa giúp cường hóa cơ thể lại giúp tinh thần sảng khoái, cơ thể tỉnh táo.

"Lần này phải lấy được hạng thứ nhất, có như vậy mới đem thang thuốc Uẩn Linh kia thu vào tay."

Trần Phong hôm qua cũng dò hỏi được, hóa ra Việt Vương sẽ ban một giọt Kim Long huyết cho người hạng nhất Khai Huyệt cảnh, còn một thang thuốc Uẩn Linh sẽ dành cho Chuyển Linh Nhất Chuyển đến Nhị chuyển, còn Thanh Giang Linh dịch cho người đứng hạng nhất của Tam Chuyển và Tứ Chuyển.

Hắn nhắm đến là giọt Thanh Giang Linh dịch cùng Thang thuốc Uẩn Linh kia. Nếu có nó thì cảnh giới của hắn sẽ được củng cố, thực lực tiến xa.

Trần Phong từ trên tầng thượng tòa nhà nhảy xuống, chân đạp song long, quanh thân Linh văn lập lòe không dứt, trong đó thậm chí có các Linh văn đã tổ hợp với nhau tạo ra Linh thuật cấp thấp!

Trung tâm thành Nghi An, Võ trường.

Nơi đây thường ngày đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn, từng đám người tụm năm tụm ba, bàn chuyện trên trời dưới đất. Có kẻ lấy ra một tấm ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp, rồi nở nụ cười hắc hắc, bình phẩm cô nàng dáng người thon thả thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ra sao,... Tên thì cùng đồng bạn luận bàn võ kỹ Khí thuật, người thì vận khí ngưng thần. Muôn hình vạn trạng, một lời khó kể hết.

Ầm!

Hai thanh niên một lời không hợp liền ra tay, Khí thuật hóa thành dị tượng, kình lực theo đó mà lan ra chấn cho đám đông phải lùi ra xa, tránh bị vạ lây. Hai tên này thực lực cũng không kém, đều là Khai Huyệt đỉnh cao, Khí thuật tu luyện cũng là đỉnh cấp, bởi vậy chiến mãi không xong.

"Đòn công kích tiếp theo hạ xuống một ngón tay, tất thắng."

Trần Phong khẽ truyền âm cho một người, mà tên này thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nắm đấm lệch xuống so với vị trí ban đầu một ngón tay. Không ngờ vì vậy mà Khí thuật của đối thủ hắn vỡ làm mấy mảnh, bản thân cũng bị đánh bay!

Ta thăng rồi?

Hắn ngẩn ngơ, nhìn về phía Trần Phong đang cười cười, bèn nói:

"Cảm ơn nhiều."

Đối thủ của hắn lồm cồm bò dậy, chỉ thẳng mặt Trần Phong:

"Ngươi dám nhúng tay chuyện của ta, muốn chết sao?"

Gã đang định tiến lên thì thanh niên nọ đã vung quyền, đánh ngã gã.

"Ta tên là Nguyễn Lê Quang Đức, người Nguyễn Hoàng tộc, không biết cậu là..."

"Trần Phong, Thanh Long Giang tông."

Trần Phong hạ xuống, bắt tay hắn:

"Rất hân hạnh được biết."

"Quả nhiên là Vận rủi Linh thể!"

Trong Tinh thần hải của hắn Khoai hét lên, cười ha hả:

"Đáng giá kết giao, đáng giá kết giao. Ngươi biết không, loại Linh thể này chỉ cần gặp đại nạn mà không chết, tất tu thành Linh Hoàng!"

Trần Phong cũng đã được Khoai nói qua về Vận rủi Linh thể. Vận Rủi Linh thể là một nhánh trong Hắc Ám, những kẻ này là do trên trời cao tai tinh chiếu rọi, ngưng tụ thành thể chất. Bọn hắn cuộc sống thường rất khó khăn, hay gặp trắc trở, mà người thân xung quanh cũng bị lây nhiễm vận rủi, bởi vậy rất dễ bị xa lánh. Càng tu lên cảnh giới cao hơn thì thể chất bọn hắn càng bộc phát ra, ngày càng đáng sợ, thậm chí ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Như Khoai đã từng gặp được tổng cộng mười hai tên như vậy, trong đó tám tên đã chết trên quá trình trưởng thành, còn lại bốn người. Bốn người này cực kì kinh khủng, thấp nhất đã tu đến mức ngang với Linh Hoàng cảnh, sức chiến đấu quỷ dị khó lường. Ví như một tên từng thuộc Xiêm La Hoàng triều, hắn tu thành Linh Hoàng đỉnh cao, lại có thể dựa vào thể chất, trực tiếp nguyền rủa chết một vị Linh Đế của Bắc Minh Đế Quốc, hai tên Linh Hoàng cảnh đỉnh cao của Đông Hải Long Hoàng tộc, một Yêu Thú Hoàng cấp trong dãy Trường Sơn.

"Ta ở đây có bốn cuốn Vận Rủi công, ngươi lúc nào kết thân được thì dạy cho hắn. Sau này hắn chắc chắn sẽ là một trợ lực to lớn cho ngươi."

Quang Đức gật đầu, nói với Trần Phong:

"Lúc nãy nhờ cậu nói một câu kia tôi mới có thể chiến thắng kẻ địch, ơn này ngày sau có dịp sẽ trả."

"Không cần, không cần, ta chỉ muốn kết bạn mà thôi."

Trần Phong gãi gãi đầu, lại nói:

"Cậu cũng đến đây tham gia Tam Phủ Thiên tài chiến sao?"

"Đúng vậy." Quang Đức đáp, nhưng ánh mắt hơi chút ảm đạm.

"Nhưng chắc cũng chẳng được gì, cũng đi để học hỏi mà thôi."

"Sao lại nói như vậy?" Trần Phong cười nói, vỗ vai gã.

"Phải có tín niệm quyết thắng thì mới thành công được chứ?"

"Thế là cậu không biết rồi."

Quang Đức ngập ngừng một chút, lại nói tiếp:

"Thực sự mà nói tôi rất xui xẻo, đường tu luyện trắc trở. Lúc chiến đấu dù gặp kẻ địch yếu hơn nhiều cũng có thể bị thua như thường. Tên kia lúc nãy chỉ là Khai Huyệt mở ra ba Chủ mạch, còn tôi đã mở ra bốn Chủ mạch, vậy mà không hiểu sao lại bị hắn đè ra đánh."

Trần Phong nhìn hắn đầy ái ngại, đành nói sang chuyện khác. Được cái tên này cũng khá vui tính, bởi vậy rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ.

Qua cuộc trò chuyện Trần Phong cũng biết rằng Quang Đức cũng là con cháu đại thế gia, cha mẹ là người của Nguyễn Hoàng tộc cùng Lê Hoàng tộc, tuy chỉ là chi mạch nhưng cũng không hề tầm thường, đều là Tông Linh cảnh thế lực.

Lần này gã đến đây cùng ông nội là một vị Tôn giả, cùng với khoảng chục người nữa là con cháu trong tộc.

Bọn hắn sóng vai mà đi, lại phát hiện một vụ chiến đấu, lần này là hai tên Chuyển Linh, một tên là Nhị Chuyển, một tên Tam Chuyển.

"Thế cậu nghĩ tên nào sẽ thắng trận này." Trần Phong cười hỏi.

"Tất nhiên là tên Chuyển Linh tam chuyển kia! Hắn ta thực lực rõ ràng mạnh hơn một mảng lớn."

Trần Phong gật đầu đồng ý, hắn muốn thử xem tri thức của tên này là như thế nào. Xem ra con cháu thế gia quả thật không tầm thường, kiến thức rất phong phú.

Ầm!

Đột nhiên tên Tam Chuyển Linh giả kia vấp ngã, nhờ đó đối thủ của hắn phản kích, đánh trọng thương!

Tất cả người xung quanh đều há hốc mồm, cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Đừng nói là bọn hắn, dù là Luyện Khí võ giả cũng không thể bị vấp ngã lúc chiến đấu, vậy mà Chuyển Linh cảnh cao thủ lại bị? Thật vớ vẩn!

"Tên này, quả thật không phải chuyện đùa!"

Trần Phong nghĩ thầm, rõ ràng Vận rủi Linh thể của tên kia đã bộc phát, khiến tên Chuyển Linh tam chuyển kia bị ảnh hưởng, từ đó mới dẫn đến chuyện vừa rồi.

"Sao, ngươi sợ? Đừng có lo, ngươi thân mang Đế Long khí vận, trừ phi hắn tu đến Linh cảnh, nếu không đừng hòng ảnh hưởng ngươi dù chỉ một chút!"

Trần Phong nghe vậy thì yên lòng, lại gọi Quang Đức rời kia. Tên kia vẻ mặt cau có, nói:

"Lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cứ cổ vũ ai là người nấy thua, đen thế không biết!"

Bọn hắn đi một mạch đến trung tâm võ trường, lúc này đã có mấy tòa võ đài được trận pháp nâng lên, lơ lửng giữa không trung.

"Tất cả chú ý, im lặng!"

Từ trên cao một giọng nói khủng bố truyền xuống, khiến bọn hắn như bừng tỉnh, nhao nhao nhìn lên.

Một vị tướng quân giáp trụ sáng ngời, vẻ mặt tựa hung thần từ trên cao hạ xuống. Quanh thân thể gã hừng hực nhiệt lượng, hóa thành một đám Hoả Long nhỏ xíu.

"Hỏa Long tướng quân..."

Có người biết chuyện thì thấp giọng nói:

"Nghe đồn đây là một vị chiến tướng cực kì hung mãnh dưới trướng Việt Vương. Năm xưa trong một trận cuối cùng đã hi sinh thân mình, hấp thu lấy một giọt Hỏa Long tinh huyết, tu vi thẳng tăng đến Tôn Linh cảnh đỉnh cao. Nhưng sau này vì vậy mà bị phản phệ, tu vi dừng lại ở Tông Linh cảnh, mãi mãi không thể tiến thêm một bước."

Trần Phong nghe được bọn hắn nói chuyện như vậy thì cũng hơi chút chú ý vị Tướng quân này. Gã tướng mạo không tính là đẹp trai, tuy nhiên lại rất có khí thế của đàn ông. Lông mày rậm, hai mắt có thần, mũi to, miệng lớn, râu ria rậm rạp.

"Bệ hạ lệnh cho ta cùng với Thanh Long Giang tông tổ chức Tam phủ Thiên tài chiến, một mặt là để cổ vũ tinh thần chiến đấu, hai là để xem có những ai tài nào đủ tư cách tiến về Quốc Tử Giám."

"Tiến về Quốc tử Giám?"

"Không phải chỉ có những siêu cấp thiên tài mới có thể vào đó sao?"

"Ta cứ nghĩ đời này có lẽ không bao giờ được bước chân vào đó, nhưng bây giờ có một tia ho vọng rồi!"

Quốc Tử Giám.

Ba chữ này, dù là Tôn cấp Linh giả cũng phải cảm thấy kính nể. Đó là nơi do Lý Hoàng tộc lập nên, mục đích là để quy tụ nhân tài trong thiên hạ, từ đó bồi dưỡng, trở thành lực lượng trụ cột sau này của quốc gia. Có không ít người từng ở đó học qua, và thành tựu tương tai thì cực kì kinh thế, đều là bá chủ một phương.

Mà đặc biệt nhất bên trong Quốc Tử Giám ẩn chứa hàng trăm tấm bia, trên đó khắc tên của những người tài. Và không chỉ thế, nó còn ẩn chứa truyền thừa của vị Linh giả đó, đồng thời cũng ẩn chứa Linh của họ. Có một số người cơ duyên may mắn đã cảm ngộ được chúng, trở thành thiên tài hiếm có.

Hơn nữa việc dạy học ở đây cũng rất bài bản, kiến thức rộng, đa dạng, là một nơi đáng để hướng đến.

Người phụ trách của Thanh Long Giang tông thấy cảnh tượng này thì khẽ cau mày. Rõ ràng Việt Vương đang bày kế, đào góc tường các đại thế lực. Những người trẻ tuổi ở đây nếu tiến vào Quốc Tử Giám học tập, dù có ở lại làm quan hay không thì chắc chắn sẽ có cảm tình. Sau này lúc bọn hắn trưởng thành, trở thành trụ cột của mỗi thế lực thì lúc đó địa vị của Việt Vương sẽ vững như thành đồng, không thể rung chuyển!

"Bọn họ đánh cờ, ta chỉ nên là người đứng xem mà thôi."

Hết chương 236

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.